Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 88: Trước khi nhớ, sau khi quên(13)

Thời điểm khi Tiểu Long biết gọi "Ba ba" là ở giữa mùa đông, lúc ấy là giữa trưa, khi Lan Đình Phương tan tầm về nhà và ôm bé, ánh mắt đen tròn như quả nho của bé cứ xoay tròn xoay tròn, cánh tay núc ních vung lên, đập vào gò má Lan Đình Phương, cho anh một cái tát tay, sau đó liền há miệng nói: "Ba ba".


Tiếng thứ nhất là "Bá bá", dưới sự cổ vũ của chị Nguyệt và Liên Hảo, tiếng thứ hai vẫn là "Bá bá", sau tiếng thứ ba mới là "Ba ba".


Lan Đình Phương, người đàn ông này vậy mà ôm Tiểu Long đặt ở trên bờ vai mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của bé chạy khắp nhà như một con chim sẻ, còn chạy lên chạy xuống cầu thang.
"Cố Liên Hảo, em có nghe không? Tiểu Long gọi anh là ba ba."
"Chị Nguyệt, chị có nghe không? Tiểu Long gọi tôi là ba ba."


"Ca Ca, con có nghe không? Tiểu Long của chúng ta gọi ba là ba ba."
Vào lúc đó, câu nói đã đến cửa miệng của Liên Hảo lại bị cô kiềm chế nuốt xuống.


Cô không dám nói cho Lan Đình Phương biết về bí mật kia, Nguyên Anh Hùng là một tên rất keo kiệt, có lẽ vì anh biết rằng cô đã lao vào vòng tay của một người đàn ông khác ngay sau khi anh rời đi, nên anh giận dỗi, không muốn bước vào giấc mơ của cô.
Liên Hảo chưa lần nào mơ thấy Nguyên Anh Hùng.


Thật sự một lần cũng không có.
Vào một đêm mùa đông, Liên Hảo và Lan Đình Phương làm tổ ở trong phòng ngủ.


Gần đây Liên Hảo cảm thấy bản thân mình bị Lan Đình Phương kiểm soát đến nổi có xu thế trở nên lười biếng. Chẳng hạn như buổi sáng cô muốn đi chạy bộ, tên kia sẽ nói: "Cố Liên Hảo, bên ngoài rất lạnh, mà trong lòng anh thì rất ấm."


Khi cô nhận bản thảo từ toà soạn của Kha Oánh, anh sẽ nói: "Tiểu Long bây giờ còn nhỏ, nếu em nhận bản thảo của Kha Oánh thì nói không chừng con bé sẽ quên luôn khuôn mặt này của em, đây là thời điểm con bé bắt đầu biết nhận thức."


Khi cô cầm bản giới thiệu ngắn gọn về học viện truyền thông, anh sẽ nói: "Chờ thêm một chút đi, đợi đến xuân về hoa nở mới là thời gian thích hợp nhất."


Khi cô gắn bó với Tiểu Long để bồi dưỡng tình cảm với bé, anh sẽ nói: "Tình cảm mẹ con phải được bồi dưỡng một cách tự nhiên, nếu không sẽ làm hư con."
Kết quả là, những đêm mùa đông này, chỉ có làm ấm giường cho anh mới là hành động chính xác nhất.


Liên Hảo vừa gối đầu lên bụng Lan Đình Phương, vừa cầm điều khiển từ xa đổi kênh. Lan Đình Phương đang cầm máy tính bảng duyệt trang web. Vài tháng trước, báo cáo quý đầu tiên của Truyền thông Á Thái sau khi sửa đổi đã cho thấy các chỉ số lượt xem đang có xu hướng tăng dần.


Không ngoài ý muốn, trên kênh thời sự lúc 10:30 Liên Hảo lại nhìn thấy Thư Tiểu Tiểu. Cũng không biết vì sao lại như thế này, có lẽ bởi vì Thư Tiểu Tiểu có khuôn mặt xinh xắn hơn nữa còn biết cách trang điểm nên đã nghiễm nhiên trở thành một nét riêng của chương trình thời sự buổi tối 10:30. Thư Tiểu Tiểu là do một nhân viên cấp cao bí mật của Truyền thông Á Thái đào tạo ra, sau một tháng huấn luyện và một tháng thực hành, hiện tại cô ta đã là cái tên rất quen thuộc. Nghe nói kể từ khi Thư Tiểu Tiểu dẫn chương trình lúc 10:30 thì chương trình này đã trở thành chương trình có lượt xem đứng đầu.


Lương tâm nói với Liên Hảo rằng, giọng nói của Thư Tiểu Tiểu rất dễ nghe và rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt tròn trịa xinh xắn này rất được lòng của người xem, nhưng cho dù có nhìn thế nào đi nữa thì Liên Hảo cũng đều cảm thấy không thoải mái, chỉ cần nghĩ đến việc logo của Truyền thông Á Thái cùng gắn liền với cô ta, Liên Hảo liền cảm thấy buồn bực.


Liên Hảo tắt TV, lấy máy tính bảng trong tay Lan Đình Phương ra: "Đình Phương, mỗi lần em nhìn thấy Thư Tiểu Tiểu thì đều cảm thấy rất khó chịu, hay là, anh đuổi cô ta đi."
Sợ mình quá nặng chủ nghĩa nữ quyền, Liên Hảo bồi thêm một câu: "Là điều đi, điều đi."


"Muốn điều đến đâu?" Lan Đình Phương hứng thú hỏi.
"Tốt nhất là đưa cô ta đến nơi có thật nhiều muỗi." Liên Hảo suy nghĩ, nói.


Anh nhéo mũi cô: "Cô ta không có phạm sai lầm, ở phương diện dẫn chương trình này cô ta cũng rất có tài. Bên cạnh đó, cô ta còn là một ngôi sao đang nổi mà mọi người xem trọng. Anh không có lý do gì để sa thải và điều cô ta đi."


Liên Hảo nhíu mày: "Như vậy không giống với phong cách của anh một chút nào. Lan tiên sinh, ngài chán ghét nhất là những phụ nữ bày mưu tính kế với mình, ngài đừng nói với tôi là ngài không nhìn ra kỹ xảo của Thư Tiểu Tiểu? Chắc phải là anh có nhược điểm gì đó bị cô ta nắm trong tay, bị cô ta lấy ra uy hϊế͙p͙."


"Đúng, đúng, đúng!" Lan Đình Phương làm ra biểu cảm vô cùng khoa trương: "Anh có nhược điểm bị cô ta nắm trong tay, Cố Liên Hảo, anh nói cho em biết, thật ra anh sát thủ liên hoàn lẩn trốn nhiều năm, là phần tử khung bố bị các quốc gia truy nã, chiến tranh Afganistan cũng là do một tay anh bày ra."


Liên Hảo liếc mắt xem thường, nhớ tới một việc khác, cô kẹp cổ Lan Đình Phương, hung dữ hỏi: "Lan Đình Phương, nói, có phải nếu như tất cả phụ nữ trên thế giới này đều yêu anh như em, anh cũng sẽ yêu họ hay không?"


Hơn một tuần trước, Liên Hảo gặp được Thư Tiểu Tiểu ở trong một nhà hàng. Cô cùng Kha Oánh và Tú Cẩm nhìn thấy Thư Tiểu Tiểu ở trong toilet, lúc ấy, cô ta đã nói như thế này:


"Nếu cho tôi thời gian mười năm, tôi cũng sẽ làm giống như những việc mà cô đã làm, Lan tiên sinh nhất định cũng sẽ yêu tôi."


Ý tứ có nghĩa là, miễn là sẵn sàng dành thời gian cho anh, ngay cả chó và mèo cũng sẽ được Lan Đình Phương yêu. Liên Hảo thật sự không biết sự tự tin này của cô ta từ đâu mà có.


"Sai rồi." Lan Đình Phương trực tiếp đem những ngón tay cô đặt ở trên môi mình: "Là vì yêu em nên mới cảm thấy những việc em làm có ý nghĩa, nếu những việc này không phải do em làm thì với anh mà nói, nó hoàn toàn không hề có ý nghĩa nào cả."


"Vậy ư... Hoá ra là như vậy, hoá ra chính là như thế này." Liên Hảo ngây ngốc nở nụ cười, ngây ngốc vui vẻ lên, ngây ngốc ý loạn tình mê.
Cô cúi đầu, hôn anh: "Em thích nghe anh nói như vậy, Đình Phương, em yêu anh."


Lời nói của Lan Đình Phương khiến cho sự nhiệt tình của Cố Liên Hảo càng thêm nồng nhiệt hơn. Sau khi nồng nàn qua đi, Liên Hảo mềm nhũn nép vào người Lan Đình Phương, ảo não, ngày mai chị Nguyệt nhất định sẽ lại dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô cho mà xem. Phòng của chị Nguyệt ngay tại dưới lầu, cô và Lan Đình Phương lăn lộn trên giường nhất định động tĩnh rất lớn, hơn nữa, cô cũng không biết tiếng rên của mình có lớn quá hay không nữa.


"Sao vậy?" Lan Đình Phương nhịn cười.
Cuộc sống của Liên Hảo của anh gần đây rất đơn giản, dường như vì vậy mà ý nghĩ của cô cũng bắt đầu trở nên đơn giản theo, ngẫu nhiên sẽ lộ ra nét ngây thơ của thiếu nữ, vô cùng đáng yêu, giống như lúc này vậy.


Liên Hảo đá đá Lan Đình Phương, cô cũng thật sự không hiểu nổi người đàn ông này vì sao lại có cái loại sở thích như vậy, khi cô kiềm nén không rên lên thì anh nhất định sẽ nghĩ cách làm cho cô phải rên lên, rên không đủ mất hồn thì anh sẽ nghĩ cách để cho cô rên một cách thật mất hồn.


"Đừng lo." Anh an ủi Liên Hảo: "Tai của chị Nguyệt có chút lãng."
Liên Hảo lại cho Lan Đình Phương một đạp, mới là lạ, tai của chị Nguyệt vô cùng thính, ngày mai chị ấy nhất định sẽ lại nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám.


Dưới sự dụ dỗ của Tô Tứ, Liên Hảo quyết định gia nhập câu lạc bộ leo núi. Cô cảm thấy nếu mình không tìm một việc gì đó để làm thì dưới sự kiểm soát này của Lan Đình Phương, cô nhất định sẽ bị anh làm cho biến thành heo. Ai biết được khi Liên Hảo còn đang phấn khích chuẩn bị điền vào tờ đăng ký thì Lan Đình Phương lại gọi cho Tô Tứ một cuộc điện thoại, sau khi Tô Tứ nghe điện thoại xong thì ngây ngốc nói với Liên Hảo: "Tôi còn không biết leo núi sẽ mang đến di chứng lớn như vậy?"


Ở trong điện thoại, Lan Đình Phương đã nói như thế này: "Nếu năm mươi năm sau Liên Hảo nhà chúng tôi mà xuất hiện chứng viêm khớp, vậy thì xin mời Tô Tứ tiểu thư đến nhà chúng tôi chăm sóc cô ấy." Sau đó anh liệt kê ra liên tiếp một loạt tên các căn bệnh y tế hù cho Tô Tứ sợ chết khϊế͙p͙, kết quả là, Liên Hảo đã bị câu lạc bộ leo núi này liệt vào sổ đen.


Mỗi ngày trôi qua thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra một vài chuyện vụn vặt như vậy, và chẳng mấy chốc đã đến cuối năm. Thời điểm cuối năm, Lan Đình Phương nhận được lời mời từ nhà tổ chức tòa nhà viễn thông lớn nhất Quảng Châu, mời anh tham gia hoạt động cắt băng khánh thành tòa nhà mới. Ngoài ra, trường đại học mà anh theo học trước đây cũng sẽ trao cho anh giải thưởng cựu sinh viên danh dự. Vì vậy Lan Đình Phương đã vận động Liên Hảo cùng anh một lần nữa trở về thăm lại chốn xưa.


Cựu sinh viên danh dự? Khi Liên Hảo nghe thấy cái danh hiệu này rơi xuống trên đầu cái tên sinh viên mà khi còn ở trường luôn khiến cho các giảng viên phải cảm thấy đau đầu thì có chút dở khóc dở cười. Khi đó Lan Đình Phương là phần tử cứng đầu có tiếng trong trường.


Lắc đầu, Liên Hảo cảm thấy việc theo đuổi người nổi tiếng ở Trung Quốc đã đạt đến mức bệnh hoạn. Một tháng trước, có một hiệp hội không biết là loại hiệp hội gì đã hỏi xin chữ ký của Lan Đình Phương bởi vì anh vừa được chọn có tên trong danh sách của Hall of Fame.


Ở nước ngoài, Hall of Fame là một đề xuất mang tính nghiêm túc và chuyên nghiệp, có tên trong danh sách này hầu như đều là những người vô cùng nổi tiếng.
Cuối cùng, dưới sự dụ dỗ của Lan Đình Phương, Liên Hảo đáp chuyến bay đến Quảng Châu.


Ngày đầu tiên đến Quảng Châu, Liên Hảo ở trong khách sạn thông qua TV theo dõi buổi lễ cắt băng khánh thành của Lan Đình Phương. Anh mặc một chiếc áo khoác đen rất đơn giản và áo len cao cổ, mặt không biểu cảm lạnh lùng đứng ở nơi đó khiến cho vài minh tinh cố tình chưng diện lộng lẫy cũng phải bị lu mờ, tâm trạng vô cùng ảm đạm đứng ở một bên, bởi vì truyền thông ngày thường vốn luôn dành sự ưu ái cho bọn họ lúc này lại đều đem máy ảnh nhắm vào Lan Đình Phương.


Vừa nhìn thấy ống kính anh liền ngay lập tức cau mày, vài bảo vệ và nhân viên công tác liền chạy đến phụ trách từ chối khéo.
Liên Hảo ngồi ở trên sofa cười đến vô cùng đắc ý, người đàn ông của cô quá tuyệt vời.


Khi buổi phát sóng trực tiếp khánh thành tòa nhà mới vừa mới tiến hành được mười phút, hoa cài áo của cô nữ MC cao gầy xinh đẹp kia bị rơi trên mặt đất, khi đó, cô nữ MC kia vừa vặn đứng ở bên cạnh Lan Đình Phương, không, phải nói là cô ta luôn như có như không kề sát Lan Đình Phương. Hoa cài trên chiếc sườn xám bó sát người của cô ta vừa khéo rơi dưới chân Lan Đình Phương, vào thời điểm đó, hầu hết 99% đàn ông nhất định sẽ lựa chọn giúp nữ MC kia nhặt hoa cài áo lên, nhưng, Lan Đình Phương vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn cô ta một cái, sau đó bỏ tay vào túi áo khoác.


Thấy vậy, Liên Hảo vô cùng hài lòng với biểu hiện của Lan Đình Phương, cô quyết định khi anh trở về cô nhất định sẽ có khen thưởng cho anh.


Họ quay trở lại trường đại học cũ vào ngày thứ hai đến Quảng Châu, thời tiết hôm đó rất ấm áp, Liên Hảo và Lan Đình Phương không dùng xe do nhà tổ chức sắp xếp, mà thay vào đó, họ đến trường bằng xe buýt.


Tuy đang trong kỳ nghỉ đông, nhưng vẫn có rất nhiều sinh viên đến khán phòng. Khán phòng với sức chứa năm trăm người không còn một chỗ trống. Có người hâm mộ, cũng có người ganh tỵ, họ hướng khuôn mặt có phần ngây ngô của mình nhìn người đứng trên sân khấu.


Hôm nay Lan Đình Phương ăn mặc rất đẹp, rất nho nhã, với áo sơ mi xám cộng thêm áo dệt kim màu đen hở cổ, trông anh như một sinh viên tràn đầy tự tin, như một giảng viên trẻ nội liễm ôn hòa, đậm mùi sách vở.


Đứng ở trên sân khấu, Lan Đình Phương tiếp nhận chứng chỉ cựu sinh viên danh dự do cựu hiệu trưởng đã nghỉ hưu trao.
"Lan tiên sinh, xin hãy nói về bí quyết thành công của anh đi." Một sinh viên nam duy nhất ở hàng ghế đầu đứng lên đặt câu hỏi.


Lan Đình Phương cúi đầu nhìn giấy chứng nhận danh dự trong tay mình, một lát sau, ngẩng đầu lên, mỉm cười, chỉ vào giấy chứng nhận trong tay: "Thật ra, tôi không hiếm lạ những thứ như thế này, nhưng, tôi biết ơn ngôi trường này, nó đã mang người quan trọng nhất trong cuộc đời đến bên tôi."


Ngày đó, năm trăm sinh viên có mặt ở khán phòng đều nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông xinh đẹp trên sân khấu đều tập trung nhìn về phía một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo len có hoa văn tối màu dưới sân khấu, sau đó, anh dịu dàng mỉm cười, dịu dàng nói:


"Nếu bây giờ mọi người nghĩ rằng tôi là một viên ngọc được chạm khắc tinh xảo, thì trước khi thành ngọc tôi phải là một hòn đá xù xì, và quá trình biến đổi từ đá thành ngọc này được thực hiện bởi một người phụ nữ trong suốt một thời gian dài, bằng sự chờ đợi và sự tin tưởng. Khi tôi vẫn còn chơi nhạc ở trong quán bar ngầm và chỉ kiếm được ba mươi đồng một đêm, cô ấy tin rằng tôi sẽ trở thành một siêu sao, khi tôi bán linh kiện ở trong một quầy hàng nhỏ, cô ấy tin rằng tôi sẽ là một Bill Gates khác, khi tôi cầm bút vẽ graffiti, cô ấy cũng tin rằng tôi sẽ là một Picasso khác. Tôi nghĩ, nếu, tôi muốn tham gia chính trị, thì chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ rằng, tôi sẽ trở thành một nhà lãnh đạo tối cao của một quốc gia."


"Thành công lớn nhất của tôi không phải là những thành tựu mà tôi đạt được, mà là cuối cùng tôi đã không bỏ lỡ cô ấy."