Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 76: Trước khi nhớ, sau khi quên(1)

==== Bởi vì tình yêu, làm sao có thể không có tang thương ======《 Bởi vì tình yêu 》


Tháng 2 năm 2011, một trận thảm họa lũ lụt đã tấn công miền nam Australia. Lũ lụt khiến cho người dân sống trong vùng trũng này phải di chuyển khỏi nơi mà họ đang sống, chính phủ Australia cũng cử ra những chiếc thuyền cứu trợ cung cấp thức ăn và nước uống cho những cư dân bị kẹt lại giữa tâm lũ. Trận lũ này không nhanh chóng rút đi như mọi người dự kiến, mà ngược lại, nó càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Ở Australia, người di dân và lưu học sinh chiếm đa số, trong số đó người Trung Quốc chiếm không ít. Chính bởi vì nguyên do này, Truyền thông Á Thái đã phái hai mươi tám nhân viên của tổ tin tức đến miền nam Australia. Đến ngày thứ ba, tổ tin tức truyền đến thông tin toàn bộ sân bay ở miền nam Australia đã ngừng bay.


Hơn bốn mươi giờ sau khi sân bay ở miền nam Australia ngừng bay, Lan Đình Phương nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài. Lúc ấy trời đã khuya, bên trong điện thoại truyền đến giọng nói mà anh vô cùng thương nhớ. Ở đầu bên kia điện thoại, cô khóc.


Kết thúc cuộc gọi, Lan Đình Phương ngay lập tức gọi điện thoại cho Jack. Jack là nhân viên lái máy bay tư nhân mà anh đã tuyển vào năm tháng trước, là một cựu không quân người Mỹ. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lan Đình Phương lại gọi cho trung tâm hàng không, xin phép được bay đến Australia. Ngay lúc này, anh muốn trong vòng thời gian nhanh nhất đến bên cạnh cô. Hiện tại, cô đang một mình ở sân bay Canberra, hiện tại, cô còn đang có thai.


Liên Hảo ở trong điện thoại nói năng lộn xộn: "Đình Phương, bọn họ nói với em Anh Hùng đã hơn hai mươi tư giờ mất liên lạc với mặt đất, hiện tại em đang ở sân bay Canberra, bọn họ nói với em không có một chiếc máy bay nào đến miền nam Australia được nữa, bọn họ còn nói sân bay ở đó đã bị ngập hoàn toàn."


Từ những lời nói đứt quãng mà cô kể, Lan Đình Phương đã biết được tin tức, Nguyên Anh Hùng mất tích, mà Liên Hảo thì bị kẹt lại ở sân bay Canberra.


Lan Đình Phương đến được sân bay Canberra là vào hoàng hôn ngày hôm sau. Nhân viên sân bay đưa Lan Đình Phương đến nơi Liên Hảo đang ở, đó là phòng chuyên dành cho hành khách đặc biệt của sân bay, cô đang ngồi ở trên chiếc vali nhỏ, mặc chiếc áo sơ mi denim màu xanh rộng rãi, trong tay siết chặt một ly nước, ly nước kia còn đang bốc lên hơi nóng, cô đang nhìn chằm chằm hơi nước kia ngẩn người, giống như một đứa trẻ đờ đẫn.


Anh nhẹ nhàng tiến vào, nhẹ nhàng lấy đi ly nước trong tay cô, ngồi xuống, dùng hai bàn tay mình bao bọc lấy tay cô, dịu dàng nói: "Liên Hảo, anh đến rồi. Liên Hảo, không có việc gì, sẽ không có chuyện gì cả, em nhất định phải tin anh."


Cô như một người mộng du ngước đôi mắt lên nhìn anh một lúc lâu, theo ý của anh mà gằn từng tiếng: "Vâng, không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì."


Rời khỏi căn phòng kia, cô như một đứa trẻ ngoan ngoãn mặc cho anh nắm tay đưa tới sân bay, ngồi trên máy bay tư nhân của anh. Lúc này, Lan Đình Phương nhịn không được đem ánh mắt đặt ở trên bụng cô, vòng eo bên dưới chiếc áo sơ mi rộng rãi kia đã không còn như trước, hơi hơi to ra.


Tại sân bay, bọn họ chuyển sang thuê một chiếc trực thăng nhỏ của Australia. Theo như thông tin mà tổ tin tức gửi đến cho anh thì không có một sân bay nào ở miền nam Australia có thể hạ cánh khẩn cấp được nữa.


Sau vài giờ bay, máy bay dần dần đến gần miền nam Australia. Từ trên máy bay nhìn xuống có thể nhìn thấy một vùng đất rộng lớn đã biến thành bưng biền, cột điện, cây lớn chỉ lộ ra đỉnh đầu, một số nhà cửa chỉ thấy được nóc nhà, còn có người đứng ở trên nóc nhà cầm mảnh vải giống như đang phát tín hiệu cầu cứu với bọn họ.


Liên Hảo từ đầu đến cuối đều ngồi ở đó, không nói lấy nửa câu, cũng không nói cho biết nguyên nhân và hậu quả ra sao. Lan Đình Phương cũng không hề mở miệng hỏi, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tay cô.


Dưới sự chỉ dẫn của tổ trưởng tổ tin tức, trực thăng đáp xuống sân thượng của tòa nhà chính phủ của thành phố Adelaide. Trước khi đến, Lan Đình Phương đã liên hệ với người đứng đầu chính quyền địa phương Adelaide, cục trường tiếp đãi bọn họ, để lại hai nhân viên công tác cùng với một viên cảnh sát và một người dân bản xứ quen thuộc với địa hình địa phương tên là Merck.


Khi cảnh sát đưa ra câu hỏi, Liên Hảo mới từ trong mộng du thoát ra.


Tám ngày trước, một siêu thị ở Adelaide đề xuất với Anh Hùng nhập khẩu một lô thực phẩm mới, ai biết được rằng một số khách hàng sau khi ăn thực phẩm mới này thì xuất hiện tình huống tiêu chảy. Điều này liên quan đến vấn đề an toàn thực phẩm, Nguyên Anh Hùng không dám chậm trễ nên đã chạy đến Adelaide.


Vài giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng liên hệ được với người quản lý siêu thị kia. Vẻ mặt của người quản lý ngưng trọng, hơn nữa vô cùng hối hận nói cho bọn họ nguyên do.


Hóa ra, sau khi Nguyên Anh Hùng đến thăm viếng những khách hàng xuất hiện tình huống bất thường, trải qua quá trình tìm hiểu mới biết được, những khách hàng bị tiêu chảy này vì không chế biến thức ăn theo sự chỉ dẫn trên bao bì nên mới xuất hiện tình huống này, mọi chuyện rất nhanh đã được giải quyết.


Người quản lý siêu thị vì hiếu khách mà giữ Nguyên Anh Hùng lại một đêm, ai biết được, trời vừa tối, toàn bộ Adelaide liền xuất hiện trận mưa lớn trăm năm khó gặp, mưa suốt cả một đêm, làm cho nhiều con đường dẫn đến trung tâm thành phố bị đứt đoạn. Một ngày này, Nguyên Anh Hùng bị kẹt lại ở Adelaide, anh không thể nào mua được vé máy bay quay trở về Mỹ. Ngày thứ ba, lệnh cấm lưu thông hàng không đã được đưa ra ở miền nam Australia.


Ngày thứ ba, Nguyên Anh Hùng nhận được một cuộc điện thoại ở nhà, sau khi nghe xong điện thoại anh khẩn cầu người quản lý siêu thị giúp anh, bởi vì anh muốn trở về cùng vợ anh đi kiểm tra thai sản, bởi vì vợ anh khi kiểm tra thai biết được vị trí thai nhi bị sai, mỗi lần kiểm tra thai sản anh đều sẽ ở bên cạnh cô, anh rất yêu quý đứa bé còn chưa sinh ra này.


Vì thế, người quản lý siêu thị vì anh mà liên hệ với con trai của một người bạn. Con trai của bạn ông đã tốt nghiệp ở trung tâm huấn luyện bay Adelaide, cũng đã hoàn thành một số thực nghiệm cũng như có hơn hàng ngàn dặm kinh nghiệm bay.


Rất dễ dàng, bọn họ thuyết phục được con trai của người bạn kia, dự định là bọn họ sẽ điều khiển chiếc trực thăng loại nhỏ từ Adelaide xuất phát đến Canberra trước, đến Canberra Nguyên Anh Hùng sẽ lên máy bay ở Canberra để trở về Mỹ.


Hai giờ sau, máy bay mất liên lạc với mặt đất, tín hiệu cuối cùng mà trung tâm huấn luyện thu được là từ dãy núi Flinder.


Liên Hảo nghe đến đó thì ngã quỵ ở trong vòng tay của Lan Đình Phương, sắc mặt tái nhợt. Nhìn đi, cô đã làm cái gì? Vì sao cô lại muốn gọi cho anh vào lúc đó? Cố Liên Hảo hoàn toàn không rõ ràng tình huống ở đây, cô không biết ở Adelaide đang gặp lũ lụt, đó là thành phố mà Anh Hùng đến. Ngày đó cô còn hỏi anh thời tiết nơi đó thế nào, vậy mà tên kia liền không chút để tâm trả lời, thời tiết trong lành.


Lúc ấy khi cô gọi điện thoại cho anh, có phải Nguyên Anh Hùng rất thất vọng hay không? Nhất định là thất vọng rồi!
Lại là điện thoại. Vài năm trước, một cuộc điện thoại đã khiến mẹ cô ra đi mãi mãi, hiện tại, cuộc điện thoại này.....


Liên Hảo điên cuồng giãy giụa vùng khỏi vòng tay của Lan Đình Phương, từ trong túi xách lấy ra điện thoại của mình, hung hăng đập mạnh xuống đất. Giờ phút này cô oán hận người phát minh ra điện thoại, phát minh dây điện thoại, phát minh tín hiệu vệ tinh.


Lúc này, điện thoại của người quản lý siêu thị đột nhiên dồn dập vang lên, Liên Hảo bưng kín lỗ tai run rẩy, Lan Đình Phương ôm cô vào trong lòng, giống như trấn an một đứa trẻ đang chấn kinh, nhẹ nhàng vỗ về lưng Liên Hảo.


"Liên Hảo, tin anh, sẽ không sao cả. Không phải em nói Nguyên Anh Hùng là người không dễ đối phó sao? Nghe nói Nguyên Anh Hùng đã từng tham gia trại hè sinh tồn cho thanh thiếu niên, anh ta sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa, trước kia anh có một hàng xóm là người sờ cốt xem tướng nên anh cũng biết sơ qua, tướng mạo của Nguyên Anh Hùng rất có phúc khí, cho nên, anh ta sẽ ổn thôi."


Dường như Liên Hảo bắt được một tia hy vọng cuối cùng thông qua câu nói kia, cô níu chặt cổ áo của Lan Đình Phương, liên tục chứng thực: "Tướng mạo Anh Hùng rất có phúc khí sao?"


Lan Đình Phương cũng không ngại phiền phức liên tục trả lời, anh thậm chí còn bắt chước khẩu khí của người hàng xóm có tài xem tướng kia, cùng Liên Hảo phân tích ngũ quan của Nguyên Anh Hùng.


Liên Hảo gật đầu: "Đúng vậy, Anh Hùng rất có phúc khí, vận khí của anh ấy rất tốt, một tháng trước anh ấy còn nhặt được điện thoại và ví tiền của thống đốc bang, vị thống đốc bang kia còn mời Anh Hùng nhà chúng tôi đến nhà ông ấy dùng bữa tối!"
Nói xong, cô mở miệng cười lớn.


Đêm đó, bọn họ chọn một khách sạn gần tòa nhà chính phủ nhất và ở lại. Lan Đình Phương thả nửa viên thuốc ngủ vào ly sữa của Liên Hảo. Nhân viên công tác của sân bay Canberra nói với anh rằng Liên Hảo đã cả một đêm không hề ngủ, đâu chỉ cả một đêm, xem bộ dạng của Liên Hảo, Lan Đình Phương dám khẳng định cô đã mấy ngày mấy đêm không ngủ.


Một đêm này, anh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào gương mặt của cô. Lúc Liên Hảo ngủ thích nghiêng người về hướng bên trái, đây có lẽ là thói quen từ nhỏ của cô, cho nên trong lúc làm việc cô thích nghiêng đầu trầm tư, đầu luôn nghiêng về hướng bên trái.


Vào một đêm như vậy, Lan Đình Phương có một cái ý niệm mơ hồ trong đầu. Anh hy vọng Nguyên Anh Hùng bị nhốt ở trên một hòn đảo nhỏ nào đó, và bởi vì đủ loại nguyên nhân mà rốt cuộc không thể trở về.
Cái ý niệm đó càng trở nên điên rồ hơn khi màn đêm buông xuống.


Trong cái đêm điên cuồng lái xe ở Bắc Kinh kia, Lan Đình Phương mới biết được, hóa ra anh không thể nào cao thượng nổi. Điều duy nhất ở trong đầu anh đêm đó là tưởng tượng đến hình ảnh đêm đó Liên Hảo và Nguyên Anh Hùng cùng ngủ ở trên một chiếc giường, đầu dựa vào đầu, làn da bọn họ ma sát lẫn nhau, có lẽ, cơ thể bọn họ còn quấn lấy nhau nữa. Anh dường như muốn nổi điên lên, thậm chí muốn thuê sát thủ chuyên nghiệp thần không biết quỷ không hay xử lý Nguyên Anh Hùng.


Sau đó, anh sẽ mang Liên Hảo trở về.
Kỳ thực, khi biết tin bọn họ cử hành hôn lễ anh liền hối hận. Hôn lễ kia phải nên là do chính anh trao cho cô, đứa bé trong bụng cô phải mang họ của anh chứ không phải mang họ của Nguyên Anh Hùng.


Đến Adelaide ngày thứ hai, Lan Đình Phương bắt đầu thỉnh cầu sự trợ giúp của chính phủ Adelaide, nhưng lúc này tài nguyên của chính phủ cũng có hạn, đối với thỉnh cầu này bọn họ cũng chỉ đành bày tỏ sự bất lực. Dưới sự gợi ý của người quản lý siêu thị, Lan Đình Phương thuê một nhóm người bản xứ Australia, Jack đã tập hợp những người bạn của anh ta dùng trực thăng dò xét phía bên trên địa phương nơi chiếc máy bay kia mất liên hệ với mặt đất.


Lan Đình Phương ở trong khách sạn lợi dụng mối quan hệ xã giao của mình nhờ bạn bè giúp đỡ. Một trong những hội viên của câu lạc bộ du thuyền đã mời đến một đội cứu nạn có kinh nghiệm nhất đến từ Nhật Bản. Nhóm cứu nạn vừa đến Adelaide liền mang theo chó cứu nạn đến dãy núi Flinder.


Bốn ngày đã trôi qua và đội tìm kiếm cứu nạn vẫn không có kết quả. Muốn tìm thấy một người ở dãy núi FLinder dài 420 km quả thật nói dễ hơn làm.


Ở trong khách sạn, Lan Đình Phương thậm chí còn mô phỏng một ví dụ về cuộc giải cứu xảy ra trên một con tàu biển Nhật Bản năm ngoái bằng cách tuyên truyền thông qua phương tiện truyền thông giống như Weibo. Bài đăng ở trên Weibo của anh nhận được sự hưởng ứng rất lớn, trong đó cũng nhận được phản hồi của những thợ mỏ làm việc ở dãy núi Flinder, đáng tiếc là vẫn không thu được tin tức gì của Nguyên Anh Hùng.


Bảy ngày sau, vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì của Nguyên Anh Hùng, ánh mắt Liên Hảo nhìn Lan Đình Phương cũng ngày càng tuyệt vọng. Đến đêm của ngày thứ bảy, cô đã khóc ở trong lòng anh.
"Đình Phương, em không thể chịu đựng nổi."
"Đình Phương, em nhớ Anh Hùng."