"Anh yêu, anh có đồng ý phối hợp với em không?" Liên Hảo nheo mắt nhìn Lan Đình Phương.
"Đương nhiên." Môi Lan Đình Phương áp sát vào vành tai Liên Hảo: "Cho dù là đem cả mạng của anh cho em anh cũng nguyện ý."
"Lời ngon tiếng ngọt." Liên Hảo tránh đi, vành tai bị Lan Đình Phương chạm qua trở nên nóng bừng: "Đình Phương, nói không chừng kế tiếp tôi sẽ làm ra chuyện khác người?"
"Lại có chuyện gì sao em?." Anh mờ mịt hỏi.
"Đúng rồi, cô gái tên Thư Tiểu Tiểu kia là do tôi mời đến." Liên Hảo trào phúng ngẩng đầu lên, cô ngồi ở trong lòng anh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thư Tiểu Tiểu: "Đình Phương, tôi nghĩ, anh như bây giờ làm cho cô gái nhỏ người ta sợ muốn chết rồi, anh thật đúng là một người đàn ông khó lường."
Liên Hảo nghiêng đầu: "Không, phải nói là biến thái, anh vậy mà còn tìm một người có bóng dáng của Bách An Ny làʍ ȶìиɦ nhân. Hiện tại, hình tượng bạch mã hoàng tử trong mắt tình nhân nhỏ của anh chắc cũng đã tiêu tan rồi? Anh xác định anh còn muốn tiếp tục sao?"
"Đồ ngốc." Lan Đình Phương vô cùng cưng chiều nhẹ nhàng chạm vào tai Liên Hảo: "Cô ấy không phải là tình nhân của anh, cô ấy chỉ là một người không liên quan, chuyện này về sau anh sẽ giải thích với em."
Liên Hảo không thể nào hình dung được tâm trạng hiện tại của bản thân mình, cô nhớ tới lời mà mẹ mình đã từng nói, bà nói, lời nói dối so với không yêu còn ghê tởm hơn.
Không phải chỉ có phụ nữ mới biết thủ thân như ngọc, đàn ông cũng biết thủ thân như ngọc. Anh đã từng nói như vậy. Rõ ràng, lời nói ấy còn văng vẳng bên tai. Giống như khi đó ba cô bị cách chức, cái người đàn ông mà cô luôn luôn tín nhiệm kia đã nói với cô những gì? Ba đối với công việc của mình đã mất đi nhiệt tình. Giống như khi đó ở trong đêm tối, cô nhìn thấy ba mình cùng mối tình đầu của ông ta hôn tạm biệt, khi đó ba cô nói với cô rằng đó là một người đồng nghiệp cũ.
Rõ ràng, tình cảnh kia có bao nhiêu kỳ quái, thế nhưng Liên Hảo vẫn tin, bởi vì đó là người ba chính trực, trung thành mà cô vẫn luôn luôn tự hào.
Đã rất lâu rồi Liên Hảo không có nghĩ đến người đàn ông kia và vết thương mà ông ta tạo nên ở trong lòng cô có lẽ cả đời này sẽ không thể nào khép miệng lại được. Nhưng, Lan Đình Phương, chồng trước của cô luôn có biện pháp khiến cô phải nghĩ về anh hết lần này đến lần khác.
Những người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở đây dường như đã quên mất sự tồn tại của người bạn đồng hành với họ. Hoặc che giấu hoặc không cần phải che giấu đem ánh mắt nóng bỏng của mình dò xét ở trên người Lan Đình Phương. Có vẻ như, biểu hiện câu người vừa rồi của Lan Đình Phương đã khiến cho bọn họ say mê.
"Anh yêu, đi rót rượu cho những quý cô xinh đẹp này đi, em tin chắc là bọn họ sẽ rất hưởng thụ sự phục vụ này của anh dành cho họ." Liên Hảo đẩy Lan Đình Phương ra.
Bách An Ny lúc này rốt cuộc không nhịn được đứng lên, cô ta muốn hung hăng tát cho Cố Liên Hảo vài cái tát tai, muốn mang Lan Lan của cô ta rời khỏi cái nơi xa hoa làm cho người ta ghê tởm này. Ánh mắt Lan Đình Phương nhẹ bổng dừng ở trên người cô ta, Bách An Ny đơ người ngồi trở về, làm sao cô ta lại không đọc hiểu ý tứ cảnh cáo ở trong mắt anh, chỉ cần cô ta dám vẽ vời thêm chuyện, như vậy thì, bọn họ liền chân chính kết thúc.
Đến cùng thì hiện tại chuyện quái quỷ gì đang diễn ra? Cố Liên Hảo dựa vào cái gì mà có thể đối với anh ấy làm ra chuyện như vậy!
Liên Hảo lạnh lùng nhìn sự tương tác của đôi người yêu cũ này, ánh mắt vừa chuyển, cô kéo Lan Đình Phương vừa muốn đứng dậy lại, đối với người đeo khuyên tai Chanel cười một cách vô cùng thân thiết: "Phu nhân, bạn trai của cô không tệ, có muốn đổi bạn trai một lúc hay không?"
Không ngẩng đầu nhìn Lan Đình Phương, sắc mặt Liên Hảo mang theo một nửa chế nhạo: "Không biết phu nhân có nghe qua câu lạc bộ đổi vợ không? Hiện tại ở phương Tây rất thịnh hành trò này, nghe nói có rất nhiều ngôi sao tên tuổi đều là thành viên của câu lạc bộ đổi vợ, nếu vậy thì, nhất định là sẽ rất kích thích có đúng không? Đàn ông bọn họ có thể vui đùa, phụ nữ chúng ta vì sao lại không thể? Đúng rồi, người bên cạnh tôi này mọi người có thể gọi anh ấy là Lan Lan, bởi vì mọi người đều nói anh ấy lớn lên giống Lan Đình Phương, bạn bè của tôi cảm thấy chơi vui nên liền đặt cho anh ấy cái tên như vậy."
Đề nghị của Liên Hảo hiển nhiên gãi đúng chỗ ngứa, người phụ nữ đeo khuyên tai Chanel cười cực kỳ thoải mái, cho dù gương mặt có trang điểm tỉ mỉ cũng không thể nào che giấu được nếp nhăn nơi khóe mắt của cô ta.
Bàn tay đang kéo Lan Đình Phương siết chặt đến mức đau đớn, Liên Hảo cau mày chỉ vào cửa: "Cửa ở bên kia, nếu anh cảm thấy không thể chơi nỗi trò chơi này, vậy thì anh có thể lựa chọn rời đi."
Bách An Ny rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi, cô ta nắm quyền đi tới trước mặt Lan Đình Phương, giống thật lâu trước kia, thuở bọn họ còn là thanh mai trúc mã, túm lấy vạt áo của anh: "Lan Lan, chúng ta đi."
Bách An Ny có bao nhiêu hy vọng có thể quay trở về khoảng thời gian tốt đẹp của bọn họ, đáng tiếc là cô ta vẫn là An An trước kia, nhưng Lan Lan đã không còn là Lan Lan nữa. Anh lạnh lùng phất tay cô ta ra, lạnh lùng nói:
"Tiểu thư, cô có vẻ vô lễ."
Bách An Ny tuyệt vọng nhìn Lan Đình Phương, lắc đầu và bật khóc. Lan Đình Phương đi lướt qua vai cô ta, chậm rãi đứng ở trước mặt người phụ nữ đeo khuyên tai Chanel, xoay người bốn mươi lăm độ, kéo cổ tay áo, những ngón tay thon dài chạm vào chai rượu ngon của Pháp, như một cuộc đối thoại thâm tình của nghệ sĩ dương cầm cùng những nốt nhạc đen trắng.
"Thưa quý cô, hãy để tôi rót cho cô một ly rượu!" Sóng mắt lưu động, mỉm cười: "Bất quá, chuyện đổi bạn trai này vẫn là nên miễn đi, tôi rất yêu người phụ nữ kia, nếu để cho người đàn ông khác ngồi ở bên cạnh cô ấy, tôi nhất định sẽ nổi điên. Quý cô, cô thấy như thế nào?"
Người phụ nữ đeo khuyên tai Chanel dường như bị giọng nói cùng với ngôn ngữ cơ thể của anh mê hoặc, cô ta vô ý thức gật đầu, đàn ông như vậy giống như dòng nước màu xanh thẩm chảy trên biển Aegean, thần bí và tráng lệ.
Bách An Ny đờ đẫn đem ánh mắt chuyển qua khuôn mặt của Liên Hảo, cầm lấy ly rượu trước mặt, lúc này đây cô ta rất muốn đem ly rượu này hất vào khuôn mặt với biểu cảm thờ ơ kia Cố Liên Hảo. Bàn tay vừa mới chạm vào ly rượu, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc mà cô ta vừa yêu vừa hận:
"Bách An Ny, nếu có một giọt rượu nào chạm vào trên người cô ấy, tôi thề, cô sẽ phải gánh vác hậu quả mà ngay cả chính cô cũng vĩnh viễn không dám tưởng tượng."
Nghe xem, anh đã nói cái gì? Có lẽ là đang uy hϊế͙p͙? Đúng, là uy hϊế͙p͙! Vì Cố Liên Hảo! Thật hoang đường! Ngày xưa vì một câu không thích Cố Liên Hảo của cô ta, anh ngay cả mắt cũng không nhìn nói với cô gái đeo bám trước mặt: "Cố Liên Hảo, An Ny không thích cô cho nên tôi cũng không thích cô".
Càng hoang đường là anh lại một lần nữa theo đuổi Cố Liên Hảo, anh vì Cố Liên Hảo làm tất cả mọi chuyện, còn thuận theo ý cô. Tình nhân? Anh hiện tại là tình nhân của Cố Liên Hảo? Còn có chuyện gì so với chuyện này buồn cười hơn, càng không thể tưởng tượng hơn? Chồng trước biến thành tình nhân của vợ trước?
Bách An Ny quay đầu chuyển sang nhìn người yêu cũ của mình, anh hồi đáp cô ta bằng một cái ót, bóng lưng anh dường như so với trước kia càng mê người, trước kia....
Đứng ở nơi đó, Bách An Ny cảm thấy bản thân tựa như một lão binh xuất ngũ đang hoài niệm những ngày xưa cũ đã từng rất huy hoàng. Một khắc kia, Bách An Ny cảm thấy dường như cuối cùng cả đời cũng không thể chờ được Lan Lan của cô ta trở về nữa.
Đờ đẫn di động bước chân, ánh sáng màu xanh trên tai Cố Liên Hảo lưu động sáng rọi như đâm vào lòng Bách An Ny, ánh sáng hy vọng, tượng trưng và đại biểu cho sự chờ đợi cùng kiên trinh.
Bách An Ny kéo người dẫn đường, bước về phía cửa, phục vụ mở cửa cho cô ta, cô ta quay đầu nhìn lại, nhìn thế nào mà cô ta lại cảm thấy nơi này tựa như một ảo ảnh, một cơn ác mộng ảo ảnh.
Thẳng đến khi Bách An Ny mất hút, Tú Cẩm thở dài trong lòng, nhìn Thư Tiểu Tiểu bên cạnh. Thư Tiểu Tiểu ngồi nghiêm chỉnh, bàn tay che trên mặt nhưng lại một mảnh trầm tĩnh, cô ta che hai mắt, nhìn không ra vui buồn. Lúc ở bãi đỗ xe Thư Tiểu Tiểu nói ra câu đó là chuyện cũ của người khác, Tú Cẩm liền hiểu Thư Tiểu Tiểu có cùng dung mạo với Bách An Ny nhưng lại có một linh hồn hoàn toàn bất đồng.
Tú Cẩm mắt lạnh nhìn Cố Liên Hảo, cô ở nơi đó, ngồi thật yên tĩnh, ai cũng khinh thường cô, đến cùng thì cô đang nghĩ cái gì? Trái lại là Lan Đình Phương, biểu hiện của anh không khác gì người tình của thiên hạ, cùng người có lí tưởng thường ngày như hai người khác nhau. Những ngón tay thon dài của anh đã biến chiếc khăn màu trắng thành một đóa hoa hồng kiều diễm sau một vài động tác hoa cả mắt, những người phụ nữ này dường như đã quay về thời kỳ thiếu nữ của mình, hoặc thẹn thùng hoặc lướt mắt đưa tình, mà những gã nhân viên được cô ta thuê từ các câu lạc bộ lớn từ khắp nơi trên thế giới với một số tiền lớn lúc này dường như cũng đã quên mất các kiểu kỹ năng của bọn họ.
Lan Đình Phương hiện tại rất phù hợp với hình tượng người tình trong mộng mà một đám phụ nữ và đàn ông bầu ra một năm trước, xem ra, anh không chỉ mê hoặc được phụ nữ mà còn mê hoặc luôn cả đàn ông.
Lan Đình Phương vung tay, lắc vài cái và mở ra. Trong một loạt các động tác đẹp mắt, những cánh hoa hồng màu trắng rơi xuống từ đầu ngón tay của anh. Nụ cười rạng ngời của anh đẹp không thua kém gì đóa hoa mẫu đơn nở rộ trên bình phong ở sau lưng anh, quốc sắc thiên hương.
Nếu những hành động lạ mắt này được thực hiện bởi những người đàn ông khác không khéo sẽ biến thành quá khoa trương, nhưng chúng được thực hiện bởi Lan Đình Phương, thành ra lại tràn đầy khuynh hướng cảm xúc, giống như một diễn viên thần tượng thông minh, đem một phần vừa đủ sự hoàn mỹ nhất trên người bọn họ phô bày ở trước mặt người xem, không nhiều hơn một ly, cũng không ít đi một hào.
Tú Cẩm không khỏi nhớ tới khoảng thời gian cũng là ở giữa đêm mùa hạ năm đó, Lan Đình Phương tựa vào trên ban công vẻ mặt kiêu căng nói: "Cái khoản tình nhân này tôi vĩnh viễn sẽ không trang bị".
Cô ta cười khổ ở trong lòng, nhớ tới một câu nói, mọi người đều yêu thích những lời lẽ tầm thường và không quá xem trọng những lời hoa mỹ.
Mười hai giờ đúng, ánh đèn mờ dần, bốn ngọn đèn pha vuông đột nhiên tắt, thay thế cho chúng là sắc màu ấm phát ra từ trần nhà, ánh sáng này hiển nhiên là đã trải qua xử lý đặc thù, mê ly và mờ ảo, khiến cho những người phụ nữ ở bên dưới ánh đèn trông có vẻ cực kỳ quyến rũ, cùng ngọn đèn đồng thời phát ra là âm nhạc xa hoa xung quanh họ.
Vừa qua mười hai giờ, buổi tiệc giữa khuya chính thức bắt đầu, đây là buổi tiệc vô cùng hoa lệ. Tú Cẩm kéo Thư Tiểu Tiểu bên cạnh đứng lên. Ở mười hai tú phường, vừa đến mười hai giờ, nơi này sẽ nghênh đón thời khắc cháy bỏng, nhóm hội viên có thể ở trong này chơi những trò chơi cực hạn, đương nhiên, trò chơi này không có khả năng xuất hiện bất kỳ người xem nào.
Tú Cẩm lễ phép nói lời chào tạm biệt với những người phụ nữ xinh đẹp kia, thật bất ngờ là Thư Tiểu Tiểu cũng nhu thuận đi theo phía sau cô ta, không kiêu ngạo không nóng nảy, không biểu hiện ra cảm xúc gì, thật đúng như lời mà vài giờ trước cô ta đã nói, đó là chuyện cũ của người khác.
Đến giữa vườn hoa tràn ngập mùi hoa hồng, Tú Cẩm ngừng lại, quay đầu, Thư Tiểu Tiểu vẫn một mực duy trì sự trầm tĩnh vừa rồi, lát sau, gọi cô ta một tiếng chị Tú Cẩm.
"Chị Tú Cẩm, chị nói người phụ nữ đem Lan tiên sinh trở thành công trình kiến trúc hạng nhất chính là Cố Liên Hảo? Chị Tú Cẩm, chị cứ chờ xem, tôi cũng sẽ trở thành một kiến trúc sư xuất sắc."
Liên Hảo lần thứ hai cự tuyệt lời mời của một người đàn ông có thân hình cao lớn, cô vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ánh mắt không chịu khống chế dừng ở trên người Lan Đình Phương. Lúc này, Lan Đình Phương đang cùng quý cô Chanel nhảy Tango. Lan Đình Phương quả đúng là một người có đầu óc thông minh, rõ ràng là bước nhảy có trúc trắc nhưng lại cuồng nhiệt theo âm nhạc tựa như một tay nhảy lão làng, khiến người phụ nữ trong lòng cười khanh khách.
Dáng của người phụ nữ kia bảo dưỡng rất tốt, vòng eo cũng mềm mại, thắt lưng nhỏ, mông cong, đong đưa qua lại. Hai thân thể dây dưa ái muội, từ bên này chuyển tới bên kia, trông không khác gì hai con bướm hoa hoè. Bàn tay của người phụ nữ kia cuối cùng đặt lên mông Lan Đình Phương. Liên Hảo nhíu mày, đối với hiểu biết của cô với Lan Đình Phương, anh sẽ đẩy cô ta ra, nhưng mà, không có, không chỉ không có, anh còn đưa đẩy mông của mình, có vẻ như rất thích thú.
Hẳn là phải dời ánh mắt đi, vậy mà cô lại còn trơ mắt nhìn bàn tay cắt tỉa khéo léo kia như một con rắn trường từ mông của anh di chuyển về phía trước, có vẻ như, ngón tay cô ta đang chạm vào nút quần của anh, từ nút quần dời xuống, sau đó dừng lại. Âm nhạc chậm lại, hai người dán chặt vào nhau thong thả chuyển động.
Đúng lý ra là cô nên dứt khoát dời ánh mắt đi nhưng cuối cùng lại trở thành đứng lên. Dường như chỉ trong phút chốc Liên Hảo đã biến thành cô gái nhỏ mười mấy tuổi tính khí thất thường, phăng phăng đi đến trước mặt bọn họ, hung hăng nắm lấy bàn tay heo kia bỏ ra, sau đó lại hung hăng kéo tay Lan Đình Phương lại.