Sau khi tan việc, trên đường về nhà, Úc Hàn Yên đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên phát hiện ra xe đã dừng lại. Cô cho là đã về đến nhà, không thể không mở hai mắt ra, tháo dây an toàn, mở cửa xoay người xuống xe.
Nhưng đến khi đứng bên ngoài, cô liền ngây ngẩn cả người.
Lăng Diệp ôm eo cô không nhanh không chậm đi vào bên trong, đồng thời giải thích: "Tiện đường đến xem ảnh cưới của chúng ta luôn."
"Tại sao không bảo người ta mang thẳng đến nhà?" Úc Hàn Yên nhăn mày hỏi.
Nơi này đối với cô thật sự đã là một ám ảnh………. Cái tên Alex chết tiệt kia! Bộ váy cưới ghê tởm đó!
"Xem trước một chút xem kết quả như thế nào, có chỗ nào không hài lòng thì bảo hắn sửa luôn." Lăng Diệp lên tiếng.
"Chào tổng giám đốc, chào phu nhân." Các nhân viên nhìn thấy hai người liền rối rít cúi người xuống 30 độ, cung kính chào.
Nhiếp ảnh gia hơi hơi khom người, chỉ về một phía nói: "Mời tổng giám đốc và phu nhân qua bên này."
Lăng Diệp gật đầu một cái, cùng Úc Hàn Yên đi theo phía sau hắn.
"Bên trong đây là ảnh cưới của hai vị." Di chuyển qua một góc, nhiếp ảnh gia mở một cánh cửa, cung kính nói.
Úc Hàn Yên đi vào trong phòng, thấy tất cả các khung lớn khung nhỏ đều là ảnh cưới, khóe mắt cô giật giật.
Cô dùng giọng không thể tin nổi, lẩm bẩm: "Sao lại nhiều như vậy?"
"Nhà thì rộng, lại không có thứ gì treo." Lăng Diệp vừa thưởng thức ảnh cưới, vừa nói thản nhiên.
Không có thứ gì treo. . . . . .
~*~Các bạn đang đọc truyện tại ***************.COM~*~
Úc Hàn Yên rất sáng suốt chọn cách im lặng, để đỡ phải nghe người kia nói ra câu gì kinh người nữa.
Nhiếp ảnh gia dè dặt, cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc, phu nhân, xin hỏi các vị có hài lòng với ảnh cưới không ạ?"
"Ah. . . . . ." Lúc này Úc Hàn Yên mới nghiêm túc nhìn từng bức ảnh một.
Không thể không công nhận, kỹ năng của nhiếp ảnh gia này rất thâm hậu, đến cô là người trong cuộc mà cũng bị đôi nam nữ trong hình hấp dẫn, cuốn sâu vào. Cô gái trong hình không chỉ xinh đẹp, chàng trai trong hình không chỉ đơn giản là tuấn tú như vậy. Mỗi một bức ảnh đều tràn đầy tư vị của hạnh phúc, ấm áp, bất kể là lúc hai người ôm nhau, hay là lúc người kia cúi người hôn lên trán mình, hay lúc người kia ôm mình rời đi……….
Lăng Diệp nhìn khắp nơi một vòng, không tiếc lời khen: "Rất tốt."
Sau khi Úc Hàn Yên xem xong, cũng gật đầu khe khẽ, nói bổ sung: "Đặc biệt là hình ảnh ông chộp được."
Nhiếp ảnh gia được khen có chút ngượng ngùng, nói: "Tổng giám đốc và phu nhân đều giống như bước ra từ tranh, chụp như thế nào cũng đều đẹp cả."
Con mắt hẹp dài của Lăng Diệp nhìn hắn, hỏi mang theo chút ớn lạnh: "Vậy lúc trước ông yêu cầu nhiều như vậy là đang đùa giỡn chúng tôi sao?"
Úc Hàn Yên không khỏi trợn mắt, lại vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Mình cũng không nói gì, anh ngược lại vẫn còn để bụng.
Cô thấy vẻ mặt của nhiếp ảnh gia có chút tái nhợt, liền lấy cùi chỏ chọc chọc vào cánh tay Lăng Diệp, nói: "Nhiếp ảnh gia cũng không tránh khỏi việc theo đuổi sự hoàn mỹ chứ sao nữa."
~*~Các bạn đang đọc truyện tại ***************.COM~*~
Lăng Diệp chuyển tầm mắt vô cùng áp bức của mình đang đặt trên người nhiếp ảnh gia sang chỗ khác, ôm Úc Hàn Yên xoay người đi ra phía ngoài, đồng thời nói: "Chi phí liên lạc với Vũ."
"Dạ, tổng giám đốc." Nhiếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng.
Hắn dừng một lúc, chỉ vào một bức ảnh, nói nhanh: "Tổng giám đốc, tôi có thể dùng bức ảnh này làm tác phẩm tiêu biểu của tôi, để đi tham gia cuộc thi nhiếp ảnh thế giới được không?"
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đều dừng bước, theo ngón tay hắn đang chỉ nhìn sang, rõ ràng là bức ảnh Lăng Diệp đang cúi người hôn lên trán Úc Hàn Yên.
Lăng Diệp đưa tầm mắt chuyển sang khuôn mặt đang chờ đợi của nhiếp ảnh gia, nói: "Trừ phi ông xác định mình có thể nắm chắc vị trí đứng nhất."
Cặp mắt nhiếp ảnh gia sáng đến kinh người, hắn vui sướng nói: "Cám ơn tổng giám đốc, tôi dám chắc chắn là mình có thể đạt được vị trí thứ nhất!"
Lăng Diệp "Ừ" một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài.
"Tại sao anh nói chuyện dễ dàng như vậy?" Úc Hàn Yên không khỏi nhỏ giọng hỏi.
"Làm như thế, cả thế giới sẽ đều biết em là vợ anh, anh là chồng của em." Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, chậm rãi nói.
". . . . . ."
"Đốt" một tiếng, Nhan Hạo không thể chờ đợi được việc giải nén cho thứ vừa tải về, liền kích đúp chuột vào thư mục vừa hiện lên, trong nhất thời, mấy chục bức ảnh rọi vào tầm mắt hắn.
Hắn kích đúp chuột vào bức ảnh đầu tiên, phóng to ra từ từ xem, tiếp đến bức thứ hai, thứ ba………… Càng xem, tà khí trong mắt hắn càng nặng, bầu không khí xung quanh càng đè nén.
~*~Các bạn đang đọc truyện tại ***************.COM~*~
Xem xong bức ảnh cuối cùng, khóe môi hắn chậm rãi nâng lên, cùi chỏ tay trái chống trên mặt bàn, cằm đặt lên trên cổ tay trái, ngón trỏ tay phải gõ gõ xuống mặt bàn theo tiết tấu, đôi mắt dán chặt vào hình ảnh cô gái trong bức ảnh.
Qua hai phút, hắn đưa tay phải cầm ống nghe điện thoại lên, bấm một dãy số.
"Đương gia, xin hỏi có gì căn dặn?"
Nhan Hạo dùng giọng tà mị nói: "Sắp xếp cho tôi một phòng tân hôn."
"Dạ, Đương gia."
Cúp điện thoại, tay phải Nhan Hạo làm tư thế “súng” chĩa vế phía người đàn ông trong ảnh.
"Ong ong ong", một hồi chuông truyền đến.
Nhan Hạo cầm điện thoại di động lên, nhìn số hiển thị trên màn hình, ấn nút nhận nghe, hỏi: "Chuyện gì?"
"Đương gia, trung tâm Nhất Hào đã bị nổ tung."
Trung tâm Nhất Hào là nơi sản xuất công trình quân sự quan trọng nhất của Nhan gia, cũng là nơi tập trung các loại máy móc tinh vi. Nó nằm giữa hầm của một ngọn núi, rất ít người có thể phát hiện ra được sự tồn tại của nó.
Sắc mặt Nhan Hạo âm trầm hẳn xuống, tay cầm di động dùng lực mạnh. Khá lắm Lăng Diệp, đầu tiên là trung tâm số ba, giờ là trung tâm Nhất Hào! Hắn nghĩ tới đơn đặt hàng vũ khí đạn dược đã tăng đột ngột trong hai ngày nay, mày nhíu lại thành chữ "sông".
Hắn cúp điện thoại, ngay lập tức đứng dậy đi ra ngoài.