"Có thấy Tiểu Nhã đâu không?"
Bạch Triết Hiên vừa về tới nhà, liền bị mẹ mình chặn lại hỏi. Chỉ thấy mặt người kia rất nôn nóng, trong mắt đầy lo lắng.
Hắn cởi giày ở chỗ cửa ra vào, đi qua Hoạch Sa vào phòng khách. Hắn ném cặp công văn lên trên bàn, ngồi xuống ghế sofa, vừa xoa mi tâm vừa nhàn nhạt hỏi:
"Gọi vào di động cho nó không được sao?"
Hoạch Sa lắc lắc đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra dấu vết của thời gian chỉ còn lại sự lo lắng. Bà ngồi lên trên chiếc ghế sofa khác cạnh chiếc điện thoại, nói:
"Gọi được nhưng không có người bắt máy."
Bạch Triết Hiên không nghĩ vậy, nói:
"Chắc nó đang bận gì đó." Ví dụ như lúc hắn đang làm dở việc gì, thông thường cũng sẽ không nghe điện thoại.
Hoạch Sa đặt tay phải lên tim, thì thầm:
"Nhưng mẹ cứ cảm thấy Tiểu Nhã đã xảy ra chuyện gì đó."
Bạch Triết Hiên bất đắc dĩ thở dài một cái, nói thản nhiên:
"Lớn như vậy rồi xảy ra chuyện gì được."
Hắn dừng một lúc, hỏi:
"Cha và ông nội đâu rồi?"
Hoạch Sa bị thái độ thờ ơ của con trai làm cho tổn thương. Bà mỉm cười chế giễu, có lẽ bà nên biết từ sớm, đàn ông nhà họ Bạch đều máu lạnh, bạc tình như vậy. Đột nhiên bà thấy cả người rất mệt mỏi, bà đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Bạch Triết Hiên nhìn theo bóng lưng mẹ, nhún nhún vai khó hiểu, sau đó xách cặp công văn đi vào thư phòng của mình, đem chuyện của em gái ném qua một bên.
……………
"‘Đỉnh Vô Danh’ là gì vậy? Có gì đặc biệt sao?" Úc Hàn Yên lục lọi một hồi trong đầu nhưng vẫn không tìm ra cái danh từ ‘Đỉnh Vô Danh’ này. Trên đường về nhà, lúc ngồi trong xe, cô quay đầu nhìn sang người đang lái ôtô, tò mò hỏi.
Có thể để Lăng Diệp ngừng việc gì đó, thì lợi ích mang lại sẽ phải cực kỳ đáng xem. Không thể trách cô đã nghĩ như thế được, nói cho cùng vô gian bất thương (không gian trá không phải là thương nhân). Cho dù thân phận hiện tại của anh có là bang chủ bang Liệt Diễm thì cũng không thể thay đổi được bản chất thương nhân của anh.
Đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp vẫn nhìn về phía trước. Khóe môi khẽ nâng lên, anh nói với giọng rất nhẹ:
"‘Đỉnh Vô Danh’ là một hòn đảo đẹp như tranh vẽ, có khí hậu rất dễ chịu." Nhưng trọng tâm không nằm ở điểm này. . . . . .
Úc Hàn Yên nhíu mày, nói không chút khách khí:
"Anh khẳng định là chỉ có như vậy? Đừng có nói với em là, chẳng qua anh chỉ cảm thấy phát triển nơi đó thành một điểm du lịch thì sẽ mang lại rất nhiều lợi ích, cho nên đã đồng ý với yêu cầu của người kia đó."
Nụ cười của Lăng Diệp có chút cứng ngắc, khóe miệng anh khẽ kéo ra không nhìn thấy được. Bộ nhìn anh giống nhà tư bản chuyên lấy chuyện bóc lột nhân dân làm thú vui lắm sao?
Mặc không biến sắc, anh nói:
"Vùng biển lân cận Đỉnh Vô Danh có trữ lượng dầu mỏ cùng khí đốt thiên nhiên khổng lồ."
Đáng tiếc, bang chủ bang Thanh Long cũng không biết điều này, nếu không hắn đã không dâng Đỉnh Vô Danh cho anh dễ dàng như vậy.
Đối với bang chủ bang Thanh Long mà nói, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy rất thiệt thòi, vì để phát triển nơi đó thành khu du lịch hắn đã phải tiêu hao rất nhiều nhân lực cùng tiền của, nhưng giờ lại phải dâng tặng nó cho anh.
Thấy biểu cảm trên khuôn mặt người bên cạnh “quả nhiên là như thế”, khóe miệng Lăng Diệp lại không nhịn được mà nâng lên lần nữa.
Anh hắng giọng một cái, nói:
"Không phải em ghét sự nhàm chán sao? Ngày mai chúng ta đến Đỉnh Vô Danh."
Úc Hàn Yên nghe xong, được voi đòi tiên:
"Tối nay đi đi?"
Cô cũng chẳng cần lo lắng ở đó không có chỗ ở hay đồ ăn, bởi vì Lăng Diệp sẽ không để cho những chuyện như thế xảy ra.
Lăng Diệp quay đầu, thấy khuôn mặt cô hướng về mình, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại gật đầu nói:
"Được."
Anh vòng xe lại, chạy thẳng về phía trụ sở của bang Liệt Diễm.
Trong mắt Úc Hàn Yên thoáng qua tia cười, khóe miệng cô không tự chủ được nâng lên, được cưng chiều cảm giác thật tốt. . . . . .
Lúc Lăng Diệp và Úc Hàn Yên tới trụ sở của bang Liệt Diễm, Tề Ngôn vẫn chưa ngủ. Tề Ngôn nhìn thấy Úc Hàn Yên mang mặt nạ biểu tượng của bang Liệt Diễm, thì ngẩn người ra. Hắn từ từ suy nghĩ, lại cảm thấy có gì đó không ổn, thì ra là bộ quần áo cô mặc. . . . . . Khóe mắt của hắn giật giật không kiểm soát được, chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm:
"Thưởng thức của chị dâu thật đặc biệt."
Úc Hàn Yên như không nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của hắn, cô đáp lại không chút khách khí:
"Cảm ơn đã khen."
". . . . . ." Nhất thời, trong lòng Tề Ngôn dâng lên một cảm giác vô lực sâu sắc. Hắn thật sự đâu có tán dương cô đâu.
Hắn nhìn về phía Lăng Diệp vừa mới gỡ mặt nạ xuống, hỏi:
"Muộn như thế này rồi, quay lại có chuyện gì sao?"
Lăng Diệp gỡ mặt nạ xuống cho Úc Hàn Yên, nhàn nhạt nói:
"Đi máy bay đến Đỉnh Vô Danh."
Đỉnh Vô Danh? Chỗ đó là khu du lịch Bắc đẩu tinh trong truyền thuyết sao? Tề Ngôn nói xa xôi:
"Hình như đã lâu rồi tôi chưa nghỉ phép. . . . . ."
Mạc Vũ bị phái đi đảo không người, Diệp thì cả ngày không thấy tăm hơi đâu, một mình hắn thật cô đơn.
". . . . . ." Úc Hàn Yên im lặng. Rõ ràng người này đang muốn cùng đến Đỉnh Vô Danh, nhưng lại ương ngạnh không nói thẳng ra, mà muốn người khác chủ động mời mình.
Lăng Diệp liếc Tề Ngôn một cái, lạnh nhạt nói: "Vậy đi cùng đi."
Anh biết, trước đây ba người thường xuyên tụ tập với nhau. Trừ Ngôn ra, giờ ai cũng đã có đối tượng trong lòng, đều đi với người yêu của mình. Ngôn cảm thấy cô đơn!
Tề Ngôn nhếch khóe môi, hai tay buông thõng đi sau Lăng Diệp và Úc Hàn Yên, về phía sân bay của trụ sở Liệt Diễm.
Dưới sự dẫn dắt của Lăng Diệp, Úc Hàn Yên đi lên một chiếc máy bay nhỏ. Cô nhìn bài biện ở bên trong, nhíu mày, hỏi:
"Không phải là đi đâu, anh cũng ngồi máy bay tư nhân đó chứ?"
Bên trong máy bay, có thể nói là vô cùng xa hoa. Vừa vào cửa cabin đã được nghênh đón bằng bầu không khí rất sang trọng. Chiếc thảm trắng thật dầy trải khắp từng ngóc ngách của phòng khách hình cung. Hai chiếc ghế sofa thật dài được đặt ở hai bên phòng khách, dựa sát vào vách cabin. Ghế sofa cao cấp màu trắng được thiết hình cung kết hợp hoàn hảo với độ cong của vách cabin, không để lọt một kẽ hở nào. Trên mỗi chiếc ghế sofa được đặt 10 chiếc gối ôm tơ lụa, năm chiếc màu trắng, năm chiếc màu vàng.
Giữa phòng khách là chiếc bàn hình bầu dục. Mặt bàn màu vàng phản xạ ánh sáng, bên dưới mặt bàn là màu trắng, trông bên ngoài giống như cái vỏ trứng. Trên trần máy bay đối diện với mặt bàn là một chiếc gương vòng lớn, những chỗ khác trên trần được phủ kín bởi những chiếc đèn nhỏ li ti màu trắng.
Giữa phòng khách và phòng ăn là một chiếc cửa nửa trong suốt, các cạnh cửa đều được nạm vàng. Một bên phòng ăn là chiếc bồn rửa tay được lồng trong chiếc tủ gỗ, phía bên kia phòng ăn là chiếc ghế sofa cao cấp hình cung màu mận chín được đặt sát vách máy bay. Bao vây lưng chừng chiếc ghế sofa là chiếc bàn ăn hình tròn bằng gỗ màu đỏ thẫm. Dưới sàn phòng ăn vẫn được phủ kín bằng chiếc thảm dày màu trắng như cũ.
Trong lòng Lăng Diệp thoảng qua một tia đau đớn rất nhanh, anh nghiêm túc nói:
"Anh sẽ không đặt sinh mạng vào tay những người không tin tưởng."
Úc Hàn Yên rất muốn hỏi tại sao anh lại giữ thành kiến như thế đối với người của hàng không, nhưng cuối cùng vẫn đem lời vừa ra tới miệng nuốt vào bên trong. Mỗi người đều có bí mật riêng, cô cũng không muốn miễn cưỡng.
Tề Ngôn khẽ thở dài một cái, xem ra, chuyện cha mẹ Diệp bị biến mất khỏi thế gian vì máy bay rơi, đã tạo cho anh vết thương vẫn chưa lành.
Chỉ có điều, về tình cũng có thể hiểu được. Trong tuổi thơ của anh, mẹ chính là tất cả. Đối với anh mà nói, mẹ qua đời chẳng khác nào trời sập.
Cho dù hiện tại anh đã lớn mạnh như vậy, nhưng trước sau vẫn không thể quên được nỗi đau lúc nhỏ.
Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên vào một gian phòng ngủ duy nhất trong máy bay như chuyện đương nhiên, hoàn toàn không để ý tới Tề Ngôn sau lưng.
Tề Ngôn sờ sờ mũi, nằm vật xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách. Loại người cô đơn như hắn, ngủ ngoan ngoãn an phận trên ghế sofa là tốt rồi.
Úc Hàn Yên quay đầu nhìn về phía Tề Ngôn, thấy hắn đã nằm xuống ghế, liền yên tâm thoải mái đi theo Lăng Diệp vào phòng ngủ.
Mặc dù phòng ngủ nhỏ, nhưng cái gì cũng đủ cả. Tivi màn hình phẳng, Laptop, giường lớn, tủ treo quần áo, phòng vệ sinh, không thiếu một thứ gì.
Úc Hàn Yên vừa vào, Lăng Diệp liền đè cô lên cửa. Anh cúi xuống bắt lấy đôi môi đỏ mọng của đối phương, không chút khách khí hôn lên đó, mang theo một chút vội vàng. Anh hôn đôi môi mềm mại của người kia mãi không buông, dùng hơi thở bá đạo của mình vây quanh cô.
Anh đã muốn làm như thế này lâu rồi, từ lúc ở Thiên đường Cực Lạc cơ. . . . . .
Úc Hàn Yên nhắm mắt lại, hai tay không tự chủ được vòng qua chiếc eo săn chắc, thon gọn của Lăng Diệp. Cô hơi ngửa đầu, hưởng thụ sự nhiệt tình của anh, một hít một thở, xung quanh chỉ còn lại mùi thơm nước hoa thoang thoảng từ trên người đàn ông truyền đến.
Lúc người đàn ông động tình, hai tay luôn thích sờ soạng, Lăng Diệp cũng không ngoại lệ. Hai tay anh giống như mang theo ma lực, đi đến đâu dấy lên lửa nóng đến đó. Anh buông môi Úc Hàn Yên ra, hai tay kéo áo cô lên phía đầu.
Úc Hàn Yên liếc mắt, cô rất muốn nói: "Anh cởi được thì có thể làm được gì? Có thể nhìn, có thể sờ nhưng không thể ăn, đến lúc đó chỉ có anh là người khổ thôi?!" Nhưng mà, cô rất sáng suốt chọn cách im lặng, hơn nữa, không để mình chịu khổ, còn rất phối hợp giơ hai tay lên, để anh dễ dàng cởi đồ của mình ra.
Lăng Diệp hôn như vũ bão xuống giữa trán Úc Hàn Yên, xuống mũi, xuống má, xuống môi, xuống cằm, xuống cổ, xương quai xanh của cô. . . . . . Thẳng một đường đi xuống, không buông tha bất kỳ một tấc da thịt nào.
Đỉnh Vô Danh nằm trên một hòn đảo biệt lập ở Thái Bình Dương, có diện tích khoảng 236km2. Trên đảo bốn mùa đều như mùa xuân, cây cối um tùm, rất thích hợp cho con người sinh sống. Đáng tiếc, người dân bản xứ ở đây đều đã bị đuổi hết đi, chỉ còn lưu lại mấy nhân viên ưu tú làm dẫn đường. Nhà cửa của bọn họ cũng bị dỡ đi hết, thay vào đó chỉ còn những kiến trúc nền nã, thanh lịch hòa hợp với môi trường tự nhiên xung quanh.
Ba tiếng sau, máy bay tư nhân của Lăng Diệp đã đáp xuống sân bay của Đỉnh Vô Danh. Tề Ngôn mở mắt ra đứng dậy, trong đôi mắt là một mảnh thanh tĩnh.
Hắn nhìn về phía cửa chính của phòng ngủ, đang nghĩ có nên gọi hai người kia dậy hay không thì thấy cửa được mở từ bên trong, Lăng Diệp bế ngang người Úc Hàn Yên đang bị quấn kín mít, chỉ để lộ cái đầu đi ra.
Khóe miệng Tề Ngôn không tự chủ được kéo ra, có cần phải khoa trương đến như vậy không? Chỉ có điều hắn thấy hai mắt chị dâu đã nhắm nghiền thì cũng không mở miệng chế giễu nữa, tránh trường hợp đến lúc đó lại bị người kia chỉnh cho, đến ngay cả cặn bã cũng không còn.
Lăng Diệp đi tới cạnh một chiếc xe ô tô màu đen thì dừng lại. Anh dùng ánh mắt nhìn về phía Tề Ngôn ý bảo hắn lái xe, sau đó anh mở cửa xe sau, bế người kia ngồi vào.
Xe ở Đỉnh Vô Danh được miễn phí, bất kỳ một người khách nào tới đây cũng có thể tự lái xe vô điều kiện.
Tề Ngôn cam chịu số phận ngồi vào chỗ tay lái, dựa theo bản đồ, lái xe đến khách sạn duy nhất trên đảo.
Mặc dù lúc này đã là 1h đêm nhưng mấy người nhân viện phục vụ tinh thần vẫn phấn chấn như trước. Bọn họ đứng xếp hàng thẳng tắp bên ngoài khách sạn, vừa thấy có khách đến, hai người trong đó lập tức tiến lên, cung kính mở cửa xe bên trái trước và sau ra.
Bọn họ đã đươc huấn luyện nghiêm chỉnh, biết rõ lúc nào thì nên dùng vẻ mặt gì, cho nên khi nhìn thấy một cô gái bị bọc kín, cũng không để ánh mắt tập trung quá lâu trên người cô, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm khác lạ nào.
Tề Ngôn xuống xe sau, đi theo Lăng Diệp vào đại sảnh khách sạn. Không hổ là khách sạn cao cấp bảy sao, bầu không khí đủ loại xa hoa, chỉ riêng bức tượng David giống như vàng ròng này thôi, cũng không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi.
Một tầng mặt ngoài của sàn nhà là trong suốt, tầng bên trong do ba màu đỏ, đen và vàng tạo thành những hoa văn. Tiếng giày tiếp xúc lên sàn nhà phát ra âm thanh trong trẻo như ngọc rơi trên khay ngọc.
Tề Ngôn thấy Lăng Diệp bế người kia ngồi xuống chiếc ghế sofa trong đại sảnh, liền rất tự giác đi tới trước quầy, nói:
"Hai ‘phòng tổng thống."
Nữ thu ngân xinh đẹp có phong cách rất tốt lộ ra tám chiếc răng chỉnh tề trắng tinh, dùng giọng ngọt ngào nói:
"Dạ, xin ngài chờ một lát."
Lăng Diệp thấy Tề Ngôn đã nhận được hai chiếc thẻ vàng mở cửa phòng, liền bế người kia đến bên cạnh hắn, đưa tay rút một chiếc thẻ phòng, sau khi liếc qua số phòng trên đó, bế người kia đi về phía thang máy.
Tề Ngôn thấy vậy, vội bước đi theo.
Vận khí của bọn họ không tệ, ở nơi đây thường xuyên trong tình trạng chật ních, thế mà đêm khuya tới vẫn còn trống hai ‘phòng tổng thống’, hơn nữa, lại là hai ‘phòng tổng thống’ kề nhau.
"Ding" một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 13, Lăng Diệp tức giận trừng mắt nhìn chiếc thang máy, hình như chê tiếng nó phát ra. Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, thấy cô vẫn chưa tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm. Anh bế người kia ra khỏi thang máy, ngẩng đầu nhìn bảng số phòng, rất nhanh đã đi tới chỗ phòng của mình. Sau khi cửa phòng nhận được thẻ, rít lên một tiếng ‘két’. Lăng Diệp dùng chân đá văng cửa ra, cũng chẳng thèm quay đầu lại, đi thẳng vào phòng. Nhìn lại lần nữa thì cửa phòng đã được đóng kín.
Tề Ngôn nhìn cánh cửa đóng chặt, một hồi không nói lên lời. Đúng là có người khác phái thì không còn nhân tính. Lúc cần gì, thì coi hắn như người hầu, đến khi không cần, thì coi hắn như không khí, không tồn tại. . . . . .
Lăng Diệp đặt Úc Hàn Yên nhẹ nhàng lên trên giường, gỡ chiếc chăn đang quấn quanh người cô ra, sau đó vén chiếc chăn trên giường lên, đặt đối phương trên người chỉ còn chiếc quần lót vào bên trong. Sau đó, tự cởi áo sơ mi cùng quần âu của mình ra, nằm xuống bên cạnh cô, đặt cô vào trong lòng mình.
Anh thích được tiếp xúc da thịt với cô, mặc dù như vậy anh rất khó chịu, nhưng anh vẫn thích.
Úc Hàn Yên ở trong lòng vô ý thức cọ cọ người, tìm một ví trí thật thoải mái mới hài lòng ngủ tiếp.
Khóe môi Lăng Diệp cong lên, trong mắt là một mảng nhu tình. Anh cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên tóc cô, nói thầm trong lòng:
"Ngủ ngon nha vợ anh."
Ha ha. . . . . . Anh rất chờ đợi buổi tối ngày mai.
Úc Hàn Yên ngủ ngon cả đêm, đến sáng hôm sau, dưới sự vuốt ve của ánh nắng ấm áp, cô lười biếng duỗi lưng một cái, sau đó đôi mắt lim dim mở ra, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhớ lại những chuyện đã xảy tối hôm qua, liền mở to mắt ra nhìn, thì ra đã đến Đỉnh Vô Danh. . . . . .
Đầu cô xoay quanh một vòng, không tìm ra bóng dáng mục tiêu mình cần, cô nhíu mày một cái, ngồi dậy, lại cảm thấy trên người chợt lạnh. Cô cúi đầu nhìn xuống người mình – trần trụi, hơn nữa còn một mảng bầm tím của vết hôn. . . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không tự chủ được đỏ lên, mắng:
"Đồ cầm thú."
Đột nhiên, chiếc váy trắng trên chiếc chăn thu hút tầm mắt của cô. Cô đưa tay kéo chiếc váy lại gần, là chiếc váy liền dáng dài, dài tay, kèm theo một chiếc khăn quàng cổ. . . . . .
Trên trán Úc Hàn Yên hiện ra mấy vạch đen, sớm biết việc che chắn dấu hôn phiền phức như vậy thì cũng đừng để lại khắp nơi như thế chứ. . . . . . Nhưng mà, đối với hành động thân mật này của Lăng Diệp, cô vẫn có chút vui mừng.
Úc Hàn Yên cầm chiếc váy đứng thẳng người dậy, định so xem có vừa người không, lại nhìn thấy chiếc áo lót màu da bị chiếc váy đè lên. Mặt cô lại đỏ lên lần nữa. Cô không biết nói gì, ném chiếc váy xuống, nhặt chiếc áo lót lên mặc vội vào người mình.
Không lớn không nhỏ, vừa khít. . . . . .
Trong lòng cô mắng thầm mấy lần cái người luôn ăn đậu hũ của mình, sau đó cầm chiếc váy mặc vào người. Không ngắn không dài, không lớn không nhỏ, cũng vừa khít. . . . . .
Úc Hàn Yên xuống giường, sau khi vào phòng tắm rửa mặt xong, đôi chân trần vừa đạp trên chiếc thảm dày mềm mại dưới sàn nhà đi ra khỏi phòng ngủ, vừa gọi to:
"Diệp, Diệp. . . . . ."
Lăng Diệp đang làm việc trong thư phòng nghe thấy tiếng gọi liền đứng phắt dậy. Anh bước vội ra khỏi thư phòng, vừa đi theo tiếng âm thanh phát ra vừa đồng thời lên tiếng:
"Anh ở đây."
Úc Hàn Yên nghe thấy giọng nói của Lăng Diệp, đột nhiên cảm thấy rất nhớ anh. Cô kéo hai chân rộng ra, chạy về phía vừa phát ra tiếng nói.Lúc nhìn thấy người đàn ông như thần đá, cô cũng chẳng để ý tới việc mình đang mặc váy, mười ngón tay đan xen vào nhau, treo trên cổ đối phương. Cô đu người lên, giạng hai chân ra quấn lấy eo người kia, tiếp cận đôi môi mỏng của anh hôn lên, giọng nhẹ nhàng: "Ưm"
Hai tay Lăng Diệp đỡ lấy mông cô, để cô được treo người thoải mái treo trên người mình. Anh hung hăng hôn qua lại với cô một hồi, sau đó thỏa mãn nói:
"Chào buổi sáng ~"
Úc Hàn Yên tựa đầu lên vai Lăng Diệp, dùng cái trán cọ cọ vào cổ anh, cười đến giống như chú mèo con thỏa mãn vì được ăn no.
Lăng Diệp ôm cô vừa đi vào phòng khách, vừa nói:
"Muốn ăn sáng ở đây hay ra ngoài ăn?"
Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp chăm chú, nói cảm thán:
"Diệp, anh thật tốt với em!"
Lăng Diệp ngắt chóp mũi của cô, dịu dàng nhìn cô, thương yêu nói:
"Đứa ngốc."
"Vậy chúng ta ra ngoài ăn nha." Úc Hàn Yên duỗi hai chân thẳng ra, đặt xuống mặt thảm, hai tay cũng buông ra, xoay người đi tới chiếc tủ giày, dùng giọng trong veo, êm tai nói.
Lăng Diệp đáp nhẹ nhàng lại một tiếng "Ừ", rồi cúi xuống, lấy từ trong tủ giày ra một đôi giày da xỏ vào chân mình, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Hàn Yên đi ra khỏi phòng tổng thống.
Bước chân giẫm lên sàn đá cẩm thạch, được khảm bạch kim ở hành lang, Úc Hàn Yên mới chợt nhớ đến Tề Ngôn. Cô ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, tò mò hỏi:
"Tề Ngôn đâu rồi?"
Lăng Diệp đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng Tề Ngôn từ phía sau truyền đến:
"Ah, hai người cũng đi ăn sáng sao? Thật trùng hợp nha."
Lăng Diệp nghĩ đến thế giới dành riêng cho hai người của mình và Úc Hàn Yên bị phá hỏng, sắc mặt đã đen đi vài phần. Anh quay lại, nhìn chằm chằm người vừa tới, cắn răng nghiến lợi nói:
"Đúng là rất trùng hợp."
Tề Ngôn mở to mắt nhìn, không hiểu mình đã đắc tội với người này từ bao giờ đây.
Úc Hàn Yên nhìn Tề Ngôn cười hỏi:
"Sao anh cũng đi ăn sáng muộn như vậy hả? Chẳng lẽ anh cũng Kim Ốc Tàng Kiều?"(*)
(*) Kim ốc tàng kiều: ám chỉ trong ngôi nhà sang trọng có cất giấu người đẹp.
Tề Ngôn vỗ trán, tức giận nói:
"Tôi tập thể dục trong phòng." Có cần thiết phải nói khích hắn thế không? Xem ra hắn cũng phải mau tìm cho mình một người phụ nữ mới được.
Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đi trước, bước vào thang máy. Tề Ngôn đi sau, sau khi bước vào thang máy liền nhấn nút đóng cửa.
Đột nhiên một hồi tiếng “cộp cộp cộp” truyền đến, đồng thời một giọng nữ vang lên:
"Chờ một chút, chờ một chút."
Tề Ngôn đứng ở bên cạnh chỗ bảng điều khiển của thang máy, nhưng hắn không ấn nút mở cửa ra, bởi vì hắn không thích chờ người khác.
Úc Hàn Yên nghe thấy giọng nói hơi sững người, giọng nói này hình như hơi quen. . . . . .
Lúc cửa thang máy sắp khép lại thì một bàn tay trắng nõn của con gái đưa thẳng vào, đẩy cửa thang máy sang hai bên. Cửa thang máy lại được mở ra lần nữa, chủ nhân của chiếc tay đạp giày cao gót đi vào.
Tề Ngôn khẽ cau mày, bực mình nhấn nút đóng cửa lại.
"Hàn Yên! Sao cô lại ở đây?!" Dany vừa thấy Úc Hàn Yên, mắt đã thẳng đứng. Chẳng lẽ đây là duyên phận?
Sắc mặt Lăng Diệp càng thêm đen, lại thêm một người gai mắt nữa.
Úc Hàn Yên không dám tin nhìn về phía Dany. Cô nói mang theo vài phần vui mừng:
"Đúng là cô nha! Tôi và Diệp cùng bạn anh ấy đến đây chơi. Cô thì sao hả?"
Cũng không thể nói trái tim mình bị Bạch Triết Hiên làm tổn thương nên đến đây để thay đổi không khí được. Dany mở to mắt tinh nghịch nhìn cô, cười nói:
"Một mình tôi tới đây chơi."
Úc Hàn Yên "ồ" một tiếng, rồi chỉ vào Tề Ngôn, giới thiệu:
"Đây là Tề Ngôn." Tiếp đó lại chỉ vào Dany, giới thiệu với Tề Ngôn:
"Đây là Dany."
Dany rất không muốn để mắt tới Tề Ngôn, cô nói chế giễu:
"Anh ta là người điếc đi! Vừa rồi tôi kêu lớn như vậy, nhưng anh ta vẫn không cho thang máy mở cửa ra."
". . . . . ." Úc Hàn Yên nhìn sang Tề Ngôn, thấy mặt hắn âm u như nước, không khỏi quái lạ một hồi. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của Tề Ngôn.
Tề Ngôn lạnh lùng nhìn về phía Dany, trầm giọng nói:
"Xin cô chú ý cách dùng từ của mình, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ mà tôi không dám làm gì cô! Còn nữa, tại sao tôi phải đợi cô? Cô là cái thá gì hả?"
Úc Hàn Yên thầm kêu không xong rồi, đang định há miệng ra ngăn cản thì bị Lăng Diệp chặn miệng lại. Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi anh, thấy người kia tỏ vẻ xem kịch vui thì không khỏi cảm thấy thương thay cho Tề Ngôn. Đây chính là bạn tốt của hắn nha! Cô hất tay Lăng Diệp ra, cũng bỏ qua ý định khuyên giải, cùng đứng xem kịch vui.
Phu xướng phụ tùy. . . . . . (Chồng bảo thì vợ phải nghe).
"Ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Dany vừa đi ra ngoài, vừa nói:
"Cách dùng từ của tôi thì thế nào hả? Chẳng lẽ anh không phải là người điếc? Vậy chứng tỏ vừa rồi anh giả vờ câm điếc đi? Chậc chậc, loại đàn ông như anh, vừa nhìn đã biết là bên ngoài dát vàng, bên trong thối rữa. Ai gả cho anh đúng là xui cả tám đời."
Tề Ngôn hít sâu hai cái, vừa đi về phía phòng ăn, vừa nói thầm trong lòng: "Không so đo với phụ nữ, không so đo với phụ nữ. . . . . ."
Dany thấy hắn không nói gì, lại càng đi theo phía sau hắn, nói không ngừng:
"Đúng là không có một chút thân sĩ nào. Ngay cả chút nhẫn nại chờ lady cũng không có. Cũng không hiểu với cái bộ dạng này của anh, sao sống được đến ngần này tuổi chứ. Lại còn coi tôi là rễ hành(*) hả? Tôi cho nói cho anh biết, bà cô đây cho dù có là rễ hành, thì cũng là cái cây mọc trên đầu anh nha!"
(*) Ô ô, ta không biết tiếng Trung. Nhưng từ câu nói của Tề Ngôn “Cô là cái thá gì hả” khi cho vào bản Translate nó cũng dịch thêm nghĩa khác là “cô là rễ hành hả” -> Cho nên ta nghĩ, có thể nó là từ đồng âm khác nghĩa, hoặc tổ hợp từ ghép gì đó??? Nên Dany mới nói thành như thế. Hì hì. Ai biết hơn thì chỉ giùm ta nha ^^)
"Phốc. . . . . ." Mặc dù Úc Hàn Yên biết mình không nên cười, nhưng vẫn không thể nhịn được.
Thấy hai người phía trước quay đầu lại nhìn mình, cô hắng giọng một cái, nói:
"Hai người cứ tiếp tục."
Tề Ngôn và Dany nhìn nhau một giây, không hẹn mà cả hai đều “hứ” một tiếng, sau đó xoay đầu đi chỗ khác, đồng thời nói:
"Tôi không thèm nói chuyện với loại người không có học này."
"Tôi không thèm nói chuyện với loại người không có học này."
". . . . . ." Úc Hàn Yên cười thầm một trận trong bụng, hai người này đúng là không hợp bát tự(*) nha.
(*) Bát tự ~ tám chữ: theo các nhà tướng số thời xưa thì tám chữ đó cho biết ‘năm, tháng, ngày, giờ’ sinh đẻ của một người; mỗi chi tiết về ‘năm, tháng, ngày, giờ’ được chỉ định bằng hai chữ tính theo thiên can và địa chi, tổng cộng là tám chữ. Dựa vào tám chữ đó có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.
"Ai cho anh học theo tôi nói!" Dany chán ghét nhìn về phía Tề Ngôn, khó chịu chất vấn.
Sắc mặt Tề Ngôn đã đen như cái đáy nồi. Hắn nhìn về phía Dany, lạnh lùng nói:
"Con mẹ nó! Lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi học theo cô nói!" Bộ dáng như chỉ cần cô chỉ cái tai nào, tôi sẽ tiêu diệt luôn cái tai đó.
Dany xem thường “hừ” một cái, nói:
"Quả nhiên là không có học! Nói chưa được hai câu đã văng tục! Hai lỗ tai mẹ tôi đều không nghe thấy, nhưng hai lỗ tai con tôi đều nghe thấy. Vậy thì sao nào? Anh định làm gì hả? Anh có thể làm gì hả?"
Tề Ngôn nắm chặt hai tay, không ngừng nhủ thầm trong lòng: "Không cần chấp nhặt với cô ta, cô ta bị bệnh thần kinh. Không cần chấp nhặt với cô ta, không cần chấp nhặt với cô ta. . . . . ."