"Tiểu Mẫn, mở cửa cho mẹ vào nào." Ở một góc trong ngôi biệt thự tráng lệ, Dany đứng trước một cánh cửa, dáng người vẫn xinh đẹp như trước, giơ tay lên gõ, gọi.
Đáp lại cô ngoài sự im lặng vẫn chỉ là im lặng.
Dany nhăn mày, dùng sức gõ cửa, lạnh lùng nói: "Tề Mẫn! Con mở cửa cho mẹ! Nếu không mẹ sẽ bảo cha con đạp cửa đấy!"
Cô vừa dứt lời, cửa liền được mở từ bên trong ra, mà người mở cửa đang hồn bay phách lạc đi về phía chiếc giường.
Dany nhìn bóng lưng mong manh của cô, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thương tiếc, tại sao cả hai mẹ con cô đều gặp phải tình yêu đơn phương không có kết quả?
Cô đóng cửa lại, ngồi xuống bên mép giường, nhìn người nằm trên giường quay lưng về phía mình, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Trước khi mẹ biết cha con, cũng đã từng thích một người đàn ông rất nhiều năm."
Tề Mẫn quay đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Cũng giống như tình huống của con thôi, hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Mẹ vẫn đi theo bên cạnh hắn, hi vọng có một ngày hắn sẽ nhìn đến mẹ, nhưng sự thật chứng minh, là của mình cuối cùng vẫn là của mình, không phải của mình cưỡng cũng không được." Lời Dany thấm thía.
"Con cảm thấy tình của của mẹ và cha con có tốt không?" Cô dừng một chút, hỏi.
Tề Mẫn gật đầu kiên định.
Dany cười hạnh phúc: "Mệ rất yêu cha con, cha con cũng rất yêu mẹ."
Cô đưa tay lên vuốt vuốt tóc Tề Mẫn, tiếp tục nói: "Nếu lúc đầu mẹ không từ bỏ người đàn ông kia, mẹ sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp bây giờ."
"Người đàn ông kia là ai?" Tề Mẫn tò mò hỏi.
Dany bình thản nói: "Con không biết hắn, hắn đã chết rồi."
Mắt Tề Mẫn hơi trừng lên.
"Tuy chúng ta đều rất vui nếu thấy con và Tiểu Húc đến được với nhau, nhưng trái tim của Tiểu Húc không ở chỗ con, con cần gì phải tự chuốc lấy đau khổ? Tiểu Húc là một người rất có chủ kiến, nếu cậu ta đã đưa ra quyết định gì, thì hầu như không thay đổi lại." Dany lại khuyên.
"Mẹ, tại sao lúc đầu mẹ không buông tha người đàn ông kia?" Tề Mẫn nhìn chằm chằm vào mắt Dany, hỏi.
Dany hơi ngẩn người, tại sao lại buông tha? Cô hồi tưởng lại, nói: "Hình như là bởi vì hắn đã có người phụ nữ mình thật sự thích."
"Anh Húc không có." Giọng Tề Mẫn khẳng định.
"Thậm chí người phụ nữ khác không thể chạm vào được anh ấy, nhưng con lại có thể." Cô lại nói.
Dany bất đắc dĩ thở dài một cái, nói: "Con có thể là vì cậu ấy xem con như em gái, hơn nữa sự đụng chạm của con với cậu ấy chỉ giới hạn trong cái ôm, còn sự đụng chạm của cậu ấy với con chỉ giới hạn trong cái vuốt tóc. Lúc con ôm cậu ấy, cậu ấy thậm chí không hề ôm lại con."
Tề Mẫn quay đầu, trực tiếp đưa cái ót về phía mẹ mình, nói cố chấp: "Con sẽ không buông tay." Cho dù anh ấy có người trong lòng!
Dany chau mày, nhìn cô một hồi lâu, nói: "Con mà cứ như vậy, sẽ làm cho Tiểu Húc mất hết kiên nhẫn với con thôi."
Tề Mẫn im lặng.
Dany bất giác thở dài lần nữa, day day ấn đường, đứng dậy rời đi.
Ban ngày Phong Khuynh Lam ăn ăn ngủ ngủ rất nhanh đã qua. Sau khi ăn tối xong, cô nghỉ ngơi nửa tiếng ở trong phòng khách, liền đứng dậy đi lên tầng, đồng thời hỏi người đang ngồi xem tin tức trên máy tính bảng: "Có đồ ngủ không?"
"Có, ở trong tủ quần áo." Lăng Húc đặt máy tính bảng xuống, đi tới bên người cô, ôm eo cô, nói.
"Sao em không hỏi có đồ lót hay không?" Anh cúi đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi.
Gương mặt của Phong Khuynh Lam khẽ ửng hồng, cô lẩm bẩm: "Không có đi, cũng chưa từng mặc cho tôi mà."
Lăng Húc nói câu tức chết người không đền mạng: "Có, ở trong tủ quần áo."
Phong Khuynh Lam ngước mắt nhìn anh chằm chằm, chất vấn: "Vậy tại sao anh không tiện thể mặc luôn cho tôi?!"
"Tại sao anh phải mặc cho em?" Lăng Húc nâng khóe môi lên, hỏi.
Phong Khuynh Lam hỏi ngược lại: "Tại sao không?"
"Anh cũng không biết." Lăng Húc nhún vai một cái, lơ đễnh đáp.
Phong Khuynh Lam bị nghẹn một ngụm máu ở lồng ngực, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, sáng suốt lựa chọn cách không nói lại với anh.
Nhưng mà, khi cô thấy đối phương lựa ra một chiếc váy ngủ thấp thoáng như ẩn như hiện, từ hàng loạt các kiểu dáng ở trong tủ, sau đó lại kéo cửa tủ vào, thì không còn cách nào bình tĩnh được nữa. Cô chỉ vào chiếc váy ngủ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt gian trá của người nào đó, cắn răng nghiến lợi nói: "Cho tôi mặc?"
Lăng Húc ôm cô vừa đi vào phòng tắm, vừa vô tội hỏi: "Đây không phải đã quá rõ rồi sao?"
"Tôi không thích kiểu này." Phong Khuynh Lam mặt tối sầm lại, nói.
Lăng Húc chẳng hề để ý: "Anh thích là được rồi."
Phong Khuynh Lam hít sâu một hơi, đè xuống cơn bạo động trong lòng, tự thôi miên: "Không sao đâu, dù sao anh ta cũng đã nhìn thấy hết cảnh mình trần truồng rồi………….."
Nhận lấy chiếc váy ngủ một cách bất đắc dĩ, sau khi gần đến trước cửa phòng tắm, cô mới muộn màng phát hiện ra, hỏi: "Tôi tắm anh theo làm gì?"
"Đương nhiên là giúp em tắm." Lăng Húc hùng hồn nói.
"Trước đó đều là anh rửa ráy cho em." Anh nói nhấn mạnh.
Phong Khuynh Lam chặn ở cửa phòng tắm, vùng vẫy: "Bây giờ tôi đã tỉnh táo rồi, không cần anh giúp nữa."
Lăng Húc cũng không sốt ruột, đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nói xa xôi: "Nếu em đang tắm dở bị hôn mê sẽ không tốt lắm."
Phong Khuynh Lam nói giọng khẳng định: "Không đâu."
"Cơ thể em đã khỏi hoàn toàn?" Lăng Húc nhíu nhíu đôi mày đẹp, hỏi.
"Tắm rửa tuyệt đối không thành vấn đề." Phong Khuynh Lam nhanh chóng nói.
Nói xong, cô bất thình lình đưa tay giựt lấy chiếc váy ngủ trong tay đối phương, đi vào phòng tắm, "Bập" đóng cửa lại.
Khóe môi Lăng Húc cong lên xấu xa, chậm rãi hỏi: "Em không cần đồ lót nữa sao?"
Ở trong phòng tắm, lúc này Phong Khuynh Lam mới phản ứng kịp, vừa rồi mình chưa lấy đồ lót, nhưng nếu mình mở cửa ra, nhất định anh ta sẽ đi vào. Cô khẽ cắn răng, nói: "Không cần."
"Thật biết suy nghĩ cho anh." Lăng Húc nói mập mờ.
". . . . . ." Phong Khuynh Lam phát giác mình và anh vẫn đang ở cùng một chỗ, khí huyết dâng trào tăng lên gấp bội. Cô vô cùng nghi ngờ, sự bình tĩnh thường ngày của mình đã bị chó gặm hết rồi. Thật hy vọng sau khi mình tắm xong đi ra, anh ta đã rời đi rồi.
Lăng Húc dựa vào vách tường bên cạnh cửa phòng tắm, hai chân thon dài vắt lên nhau, một tay để ngang trước ngực, vừa nhéo cằm, vừa lẩm bẩm: "Đúng là trêu đùa một chút thật là vui, hy vọng cơ thể cô ấy nhanh hồi phục."
Ở trong phòng tắm tắm rửa xong, Phong Khuynh Lam mặc chiếc váy ngủ mới vào, nhìn mình trong gương, mặt cô đỏ bừng giống như con tôm luộc. Cô quả quyết cởi chiếc váy ra, dùng khăn tắm quấn quanh người mình, để đề phòng Lăng Húc lại bắt cô mặc nó, cô liền ném chiếc váy ngủ xuống đất, còn thuận tiện giẫm lên mấy cái.
Cô nhẹ nhàng mở hé cửa ra, thấy trong phòng ngủ không còn bóng dáng của Lăng Húc, mới yên tâm mở hết cửa, đường hoàng đi ra ngoài. Phong Khuynh Lam đứng ở trước tủ treo quần áo, kéo cửa tủ, từ bên trong lấy ra một chiếc váy ngủ bình thường, tiếp đó bàn tay thon dài chi chuyển đến chỗ để đồ lót, chọn từ trong đó ra một cái có kiểu dáng thông thường, kéo cửa tủ quần áo vào, xoay người định đi vào phòng tắm, lại nhìn thấy người lúc này cô rất không muốn nhìn thấy.
Hình như anh vừa tắm qua, thân trên để trần, quần cũng đã được thay. Mái tóc ẩm ướt thi thoảng có một hai giọt nước trong suốt từ cổ chảy xuống lồng ngực rộng lớn, rắn chắc, đi qua cơ bụng có đường cong hoàn mỹ, hòa vào trong chiếc quần sịp màu xám trắng của anh.
"Hài lòng không?" Lăng Húc đi tới trước người cô, cúi đầu nhìn cô, dùng giọng trầm thấp, tuyệt đẹp hỏi.
Phong Khuynh Lam phát hiện, mình mà trả lời "Hài lòng" hay "Không hài lòng" thì đều không đúng, lúc này mới giả ngốc hỏi: "Gì cơ?"
Lăng Húc hiển nhiên không muốn bỏ qua cho cô, nhấn mạnh từng chữ chữ một: "Đối với thân thể của anh, có hài lòng không?"
Phong Khuynh Lam hất đầu nhìn ra nên ngoài cửa sổ chỗ giường, thản nhiên đáp: "Tôi không nhìn thấy."
Nếu là người bình thường thật sự sẽ phải tin lời cô nói rồi, bởi vì nét mặt của cô làm cho người ta rất khó mà nghĩ là cô đang nói dối, nhưng Lăng Húc không phải người bình thường.
Lăng Húc đưa tay giữ cằm của cô, để cho cô nhìn mình, cười nói: "Không hổ là 001, bản lĩnh trợn tròn mắt nói dối đúng là không tệ."
Phong Khuynh Lam không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhìn anh nói: "Tôi muốn mặc quần áo."
Lăng Húc liếc mắt nhìn chiếc váy ngủ trong tay cô một cái, nhíu mày nói: "Chiếc váy ngủ kia đã bị em xé rách?"
"Không cẩn thận rơi xuống đất." Phong Khuynh Lam mặt không đỏ hơi thở không gấp đáp.
Lăng Húc buông cằm cô ra, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã nhìn cô, nói: "Thay ở đây đi."
Phong Khuynh Lam nhìn anh một hồi, quay lưng lại, ném chiếc váy trong tay lên trên giường, quả nhiên cởi khăn tắm ra ngay, mặc đồ lót cùng váy ngủ từng cái lên trên người.
Ánh mắt Lăng Húc thay đổi, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Em thật sự cho là anh sẽ không làm gì em …….."
Một lát sau, anh thở dài một cái, lại nói: "Nhưng mà, hiện tại đúng là anh sẽ không làm như vậy với em."
Sau khi Phong Khuynh Lam mặc quần áo tử tế xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô giơ tay lên tháo chiếc khăn lông đang bọc mái tóc ướt ra, đi tới trước cửa sổ sát đất, vừa nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, vừa lau mái tóc dài.
Lăng Húc lặng lẽ đi tới phía sau cô không một tiếng động, cầm lấy chiếc khăn lông trong tay cô, dịu dàng, tỉ mỉ lau tóc cho cô.
Cơ thể Phong Khuynh Lam cứng đờ, sau đó toàn thân buông lỏng, ánh mắt phức tạp, nói: "Tôi không đáng để anh phải hao tổn sức lực………" Ngày mai cô rời đi, sau đó bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện cùng nhau nữa.
"Có đáng hay không cũng không phải là tự em nói." Lăng Húc sâu kín nói.
Tận đáy lòng Phong Khuynh Lam thở dài một cái, không nói thêm gì nữa.
Động tác trên tay Lăng Húc không ngừng, nói: "Anh biết em sẽ rời đi, có thể là ngày mai, hoặc là ngày kia, nói chung sẽ không ở lại quá lâu."
Cơ thể Phong Khuynh Lam lại cứng đờ lần nữa.
Lăng Húc nhìn mái tóc cô với ánh mắt dịu dàng, tiếp tục nói: "Anh sẽ để cho em đi, sẽ cho người chuẩn bị phương tiện giao thông để em đi, cho nên em không cần điều khiển gió để đi."
"Tại sao?" Trái tim rắn chắc hơn cả vàng của Phong Khuynh Lam có chút giãn ra, cô nhắm hai mắt lại, che giấu vẻ kỳ quái trong đôi mắt mình, lẩm bẩm.
Lăng Húc nói có chút đau lòng: "Anh không muốn em suy yếu giống như lần đầu chúng ta gặp nhau. Nếu như anh đoán không sai, dùng gió để đi sẽ làm tiêu hao một lượng lớn thể lực và tinh lực của em."
"Lần này bởi vì gặp được anh, em mới có thể may mắn thoát nạn, nhưng lần sau em sẽ không được may mắn như vậy đâu. Cả thế giới này, chỉ anh mới có thể đối xử với em tốt như vậy, người em có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng cũng chỉ có anh." Anh nói chầm chậm, giọng chắc chắn.
"Đừng đối xử với tôi tốt như vậy. . . . . ." Phong Khuynh Lam mở hai mắt ra, xoay người ngẩng đầu nhìn anh, nói có chút cầu xin.
Đừng đối xử với tôi tốt như vậy, tôi sẽ không nhịn được mà cho rằng anh đối với tôi là thật lòng………….
Lăng Húc cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, chậm rãi nói: "Đứa ngốc, anh không tốt với em thì tốt với ai?"
"Em muốn đi báo thù, vậy cứ đi đi, anh không ngăn cản em. Nhưng em phải đồng ý với anh hai chuyện." Anh dịu dàng nói.
"Chuyện gì?" Phong Khuynh Lam hỏi.
"Một, không được dùng cách tự hủy để giết địch, phải giữ lại mạng sống cho mình; hai, lúc mình bị rơi vào tay địch, nhất định phải truyền tin cho anh." Lăng Húc trầm giọng nói.
"Còn nhớ cách nói chuyện qua hoa tai không?" Anh dịu dàng hỏi.
Phong Khuynh Lam gật đầu: "Nhớ."
"Ừ, vậy thì tốt. Muốn làm gì em cứ làm, cho dù em muốn chọc thủng trời cũng chẳng sao cả, đã có anh đây." Lăng Húc tỉ mỉ lau tóc cho cô, tiếp tục nói.
Phong Khuynh Lam nhìn dung mạo yêu nghiệt của anh ngây ngẩn, hỏi: "Tại sao là tôi?"
"Em có một đôi mắt rất đẹp, ngay lập tức đã đi vào lòng anh. Tiếp nữa, anh nhìn thấy tất cả của em, càng không thể tự kiềm chế được." Khóe môi Lăng Húc cong lên đẹp mắt, nói.
"Anh có thể đi ra ngoài được không?" Phong Khuynh Lam nhìn xuống đất, nhàn nhạt nói.
Lăng Húc không chút buồn bực, đặt khăn lông lên trên chiếc ghế bên cạnh, từ tủ đầu giường lấy ra một chiếc máy sấy, dịu dàng sấy khô tóc cho cô, sau đó đem máy sấy để về vị trí cũ, vừa đi ra cửa, vừa nói: "Lúc ngủ nhớ đắp chăn."
Sau khi anh đi, Phong Khuynh Lam thất bại nằm lỳ ở trên giường, cô thật sự không nhìn thấu được anh………….
Một đêm trằn trọc không yên, cho đến khi ánh mặt trời mơ hồ chiếu qua cửa sổ đi vào, cô mới chợp mắt.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, thì rèm cửa sổ sát đất đã được kéo lên, trên tủ đầu giường có đặt một chiếc chìa khóa, một mặt nạ da người, một khẩu súng lục và một chiếc thẻ tín dụng màu đen, trên chăn để một bộ đồ thoải mái, trên chiếc bàn tròn cách đó không xa đặt bữa sáng phong phú.
Phong Khuynh Lam nhìn tất cả những thứ đó vẻ mặt đầy phức tạp, trái tim lại giãn ra lần nữa.
Cô cầm mặt nạ da người, kinh ngạc với cảm giác khi chạm vào nó, đi vào phòng tắm, soi gương mang nó vào. Nhìn mình xa lạ trong gương, cô không nhịn được lẩm bẩm: "Quá thần kỳ. . . . . ." Không giống với chiếc mặt nạ da người thông thường, nó hoàn toàn dán sát vào mỗi một tế bào, không nhìn ra chút dấu vết nào.
Đột nhiên bên tai cô chấn động, là loại rung một cái rồi ngừng, lại rung một cái nữa, cô đưa tay đè vào viên bảo thạch màu lam, trong nháy mắt giọng nói trầm thấp của Lăng Húc đã lọt vài tai cô: "Dậy chưa?"
"Dậy rồi ." Phong Khuynh Lam lên tiếng.
"Chiếc mặt nạ trên tủ đầu giường không cần kiêng nước, sau khi mang vào, em cứ làm việc giống như người bình thường là được. Nhớ ăn sáng xong hãy đi."
Phong Khuynh Lam im lặng một hồi, biết rồi còn hỏi: "Anh rời khỏi đây rồi…………"
"Ừ, nhớ anh?"
Nhiệt độ trên mặt Phong Khuynh Lam có chút lên cao, vội vàng đáp: "Không có."
"Ha ha. . . . . . Ngoan, thành thật một chút."
Tiếng cười tràn đầy từ tính của anh giống như một cơn gió nhẹ phe phẩy vào lòng Phong Khuynh Lam, cô ảo não nói: "Vẫn không có!"
"Được, được, được, không có. Tạm biệt, Tiểu Lam của anh, anh sẽ nhớ em. Trên thực tế, kể từ lúc anh gặp em, anh đã không ngừng nhớ em."
"Tạm biệt. . . . . ." Phong Khuynh Lam lẩm bẩm.
Chúng ta còn có thể gặp lại sao. . . . . .