Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 105: Kết cục không phải là kết cục 2

Anh đi ra ngoài cửa, dùng điện thoại di động soạn hai chữ —— sinh rồi,
chọn các số điện thoại trừ số của lão Tôn ra, ấn phím gửi.

Tiếp đó, anh bấm số điện thoại của lão Tôn.

"Tiểu thiếu gia." Giọng nói Lão Tôn truyền đến.

Ngay cả Lăng Diệp cũng không ý thức được, miệng mình đang nhếch lên, vẻ
mặt thoảng qua tia hạnh phúc: "Tiểu Yên sinh rồi, là một bé trai."

"Thật tốt quá! Chúc mừng tiểu thiếu gia! Tôi có thể qua đó thăm tiểu
thiếu phu nhân và… ách" Lão Tôn không biết mình nên xưng hô đứa bé như
thế nào với người kia, chẳng lẽ lại gọi là tiểu tiểu thiếu gia?

Lăng Diệp cười cười, nói: "Lão Tôn, gọi nó là Tiểu Húc được rồi, muốn tới đây thì cứ tới thôi."

Anh nghe thấy những cuộc gọi không ngừng gọi tới, đành nói: "Trước tiên cứ như vậy đi."

Anh ngắt cuộc gọi với Lão Tôn, tiếp nhận điện thoại của Mạc Vũ.

"Diệp, chị dâu thật sự đã sinh rồi? Sao mà im hơi lặng tiếng thế đã sinh rồi?"

Lăng Diệp thở dài một cái, đau lòng nói: "Mất sức của chín trâu hai hổ mới sinh ra được đấy."

"Mẹ kiếp, tiểu tử kia lại có năng lực dày vò người ta như vậy? Không hổ là giống của cậu! Vậy bây giờ chị dâu đã khá chưa?"

Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen, nó có năng lực dày vò người khác thì liên
quan gì đến mình? Anh đáp: "Cũng tạm, cứ như vậy đi", cúp điện thoại của Mạc Vũ, tiếp nhận điện thoại của Dany.

"Thật đúng thế sao? Tiểu Yên sinh rồi?!" Giọng High-decibel xen lẫn sự hưng phấn truyền ra.

Lăng Diệp đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai của mình một chút, đáp: "Đúng, sinh rồi."

"Tôi muốn tới thăm cục cưng!" Giọng high-decibel của cô khiến Tề Ngôn ngồi bên cạnh cũng không nhịn được liếc xéo.

Lăng Diệp nói thản nhiên: "Không ai ngăn cản cô."

Lúc này điện thoại của Alex lại chen vào.

Lăng Diệp ấn nút tiếp nhận, nghe giọng nói đối phương rất mệt mỏi: "Hàn Yên sinh rồi? Chúc mừng nha!"

Lăng Diệp biết, thời gian gần đây hắn đang phải chuẩn bị trang phục cho
cuộc trình diễn thời trang của mình, liền quan tâm hỏi: "Ừ, trang phục
của cậu đã chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Chậc chậc chậc, làm cha rồi có khác, thế nhưng lại quan tâm tôi. Chuẩn
bị được bảy, tám mươi phần trăm rồi, đến lúc đó anh nhớ đến vụ người mẫu cho tôi là được."

Những chuyện Lăng Diệp đã đồng ý rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Cúp điện thoại, anh đi trở về bên giường, thấy người trên giường lại đã ngủ, liền ngồi ở một bên nhìn.


Sau đó không lâu, Mạc Vũ và Thiên Nhất đến. Lăng Diệp sợ bọn họ đánh thức Úc Hàn Yên, liền dẫn bọn họ đi ra ngoài.

"Cô ấy mất sức quá." Lăng Diệp giải thích.

Mạc Vũ và Thiên Nhất đều nhao nhao gật đầu.

Mạc Vũ thấy dáng vẻ Thiên Nhất cứ như muốn nói lại thôi, liền lên tiếng giúp hắn: "Cục cưng đầu rồi?"

"Cộp cộp cộp", ngoài hành lang yên tĩnh, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất phát ra càng lanh lảnh, chói tai.

"Cục cưng đâu, cục cưng đâu rồi?" Dany vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, hỏi.

Tề Ngôn thấy bộ dạng này của cô, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

"Lăng Húc." Lăng Diệp nói ra tên của cục cưng.

"Lăng Húc? Tên rất hay!" Mạc Vũ khen ngợi.

Lăng Diệp vẫy tay gọi một y tá đến, để cô ta dẫn đám Mạc Vũ đi thăm Lăng Úc.

Còn anh lại quay về bên giường của Úc Hàn Yên, chẳng có gì quan trọng hơn việc trông coi người phụ nữ của anh.

Mà bốn người kia sau khi nhìn thấy Lăng Húc, mắt đều trợn trắng lên,
không hẹn mà đều than thở: "Làm sao mà nhỏ như vậy đã. . . . . ."

"Có ý kiến gì không?" Mạc Vũ cúi đầu nhìn Thiên Nhất, cười hỏi.

"Thật đáng yêu, anh xem hai cái tay nhỏ bé đặt hai bên đầu kìa, giống như đầu hàng vậy." Thiên Nhất trìu mến nói.

"Nếu Diệp nghe nói, con trai cậu ấy ngủ trong hình dạng đầu hàng, thì vẻ mặt nhất định sẽ vô cùng đặc sắc." Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ sóng nước mênh mông, dùng giọng trầm thấp nói.

Dany nhìn hồi lâu, nói nhỏ: "Ạch, hình như tướng mạo này có chút chênh lệch với cha mẹ…………."

Tề Ngôn đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Đứa trẻ nào vừa
sinh ra cũng như vậy, sẽ lột xác rất nhanh thôi. Tướng mạo của Diệp và
chị dâu xuất chúng như vậy, tướng mạo của Tiểu Húc đương nhiên sẽ không
thua kém đâu."

Đúng như lời Tề Ngôn nói, chưa tới một tháng, Lăng Húc đã lột xác trở
thành một cục cưng ngọt ngào, trắng trẻo hồng hào, đường nét tinh xảo
không tả được, đặc biệt là cặp mắt kia, giống như có phép thuật, để mỗi
tầm mắt khi nhìn vào, linh hồn đều bị cuốn hút vào trong.

Tiểu tử đặc biệt dính Úc Hàn Yên, mỗi lần không thấy cô sẽ khóc; còn đối với Lăng Diệp, tiểu tử vẫn trước sau như một – đều trừng mắt lên nhìn.

Lăng Diệp tuân theo nguyên tắc "Ăn miếng trả miếng", cũng trừng mắt nhìn lại.

"Anh làm gì thế?" Úc Hàn Yên nhìn thấy cái tay giữ áo mình lại, hỏi.

Lăng Diệp không trừng mắt nhìn Lăng Húc nữa, hỏi cô: "Vậy em làm gì?"


"Tiểu Húc đói bụng." Úc Hàn Yên liếc mắt, nhìn cục cưng mềm mại mình đang ôm ở bên tay kia, đáp.

"Oh." Lăng Diệp buông Úc Hàn Yên ra, xoay người đi đến một chỗ cách đó
không xa, lấy từ trong túi ra một vật gì đó đưa tới trước mặt cô.

"Đó là cái gì?" Úc Hàn Yên nhìn thứ gì đó trong tay anh, chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

"Máy hút sữa." Lăng Diệp giải thích với vẻ mặt thản nhiên.

"Không cần thứ này, phiền phức như vậy làm gì, để Tiểu Húc bú trực tiếp là được rồi." Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, nói.

"Không có cửa đâu." Lăng Diệp lườm Lăng Húc một cái, nói giọng kiên quyết.

"Tại sao?!" Úc Hàn Yên nhìn anh, đầu đầy mờ mịt.

"Nó là con trai!" Lăng Diệp đem vấn đề về giới tính mà anh hết sức để ý nói ra.

"Nó cũng là con trai anh!" Úc Hàn Yên chợt liếc mắt, nhấn mạnh.

" Nếu anh không xem nó là con trai anh, em cho rằng anh có thể chịu để
cho nó xâm phạm lĩnh vực dành riêng cho mình trong suốt một tháng qua
không” Lăng Diệp nhíu mày, hỏi ngược lại.

Úc Hàn Yên không khỏi đau đầu một trận: "Không phải là lần nào anh cũng tự mình quét sạch dấu vết của nó sao?"

"Như vậy cũng không làm thay đổi được sự thật nó đã xâm phạm vào lĩnh vực dành riêng cho anh!" Mặt Lăng Diệp đen lại, nói.

Cuối cùng, trước đòi hỏi mãnh liệt của anh, Úc Hàn Yên sử dụng máy hút sữa.

Giống như Lăng Húc đã biết được chuyện gì đó, càng thêm không muốn gặp Lăng Diệp.

Lăng Diệp cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao bị chính con trai của mình trừng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Đối lập với lễ cưới long trọng, tiệc đầy tháng của cục cưng có thể nói
là đơn giản đến thảm hại, bất kể là số lượng khách mời hay là quy mô của nơi tổ chức.

Danh sách khách mời: Tề Ngôn, Mạc Vũ, Dany, Thiên Nhất, lão Tôn.

Địa điểm bữa tiệc: Chỗ ở hiện tại của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên – biệt thự nhìn ra biển.

Sau khi Lăng Húc đầy tháng, một nhà ba người lần đầu tiên đi ra ngoài, tham dự hôn lễ của Tề Ngôn - Dany.

Tuy nói về tất cả các mặt, hôn lễ của Tề Ngôn – Dany đều thua kém hôn lễ của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên một bậc, nhưng cũng là một hôn lễ long
trọng, xa xỉ hiếm thấy, có tiếng vang không nhỏ ở Mĩ.

Sau hôm Tề Ngôn Dany đi hưởng tuần trăng mật trở về, liền bị Lăng Diệp túm đi làm người mẫu cho Alex.

Dany cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao cô cũng đã quen với việc đứng trước đám đông.

Tề Ngôn càng không phản đối, bởi vì anh đã có thói quen nghe theo lời của Lăng Diệp.

Mạc Vũ vốn có chút áy náy với Alex, hôm nay vừa nghe nói là làm người
mẫu cho hắn, đương nhiên là anh bằng lòng vô điều kiện rồi, ai bảo lần
đầu tiên gặp mặt người ta, chưa có bất kỳ lời giải thích nào đã đánh
người ta.

Thiên Nhất ngược lại có chút do dự, mặc dù hắn với Alex là bạn, nhưng
với tính cách có chút hướng nội lại trưng ra ở đó thì, chỉ có điều, cho
dù hắn có một trăm lần không muốn, vẫn phải đồng ý, ai bảo hắn sợ Lăng
Diệp chứ.

Lăng Húc cũng được đưa tới hiện trường, cậu bé ngồi vững vàng trên đùi
Lão Tôn, con ngươi đảo liên tục, tò mò quan sát tất cả các thứ xung
quanh.

Lúc sáu người cùng xuất hiện trước mắt Alex, tỏa sáng tưởng chừng như
làm mù mắt hắn. Hắn hít sâu một hơi, làm cho tâm tình của mình bĩnh tĩnh lại một chút, cảm thán: "Đây nhất định sẽ là một bữa tiệc của thị
giác……………."