Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 100: Hôn lễ thế kỷ (2)

Ngày kết hôn được định từ nửa tháng trước, nhưng hôn lễ này cũng không phải là nửa tháng trước mới bắt tay vào làm. Ngay từ lần thứ hai nhìn thấy Úc Hàn Yên, Lăng Diệp đã cho người xây dựng phòng ốc ở trên hòn đảo tư nhân nhỏ của mình, trồng trọt hoa cỏ cây cối, bày biện hiện trường hôn lễ……….

Mặc dù khi đó người kia không có hảo cảm với anh, nhưng đã là người anh nhìn trúng, chỉ có một kết cục, đó chính là thuộc về anh.

Mọi người tới hòn đảo nhỏ này, phản ứng đầu tiên là - đẹp; phản ứng thứ hai là – quá đẹp; phản ứng thứ ba là – đẹp khiến người ta hít thở không thông. Khắp nơi đều nhìn thấy hoa hồng quyễn rũ, hoa bách hợp thuần khiết, hoa cẩm chướng ấm áp, hoa tulip cao sang…….. Không thể đếm xuể những loài hoa cùng đua nhau nở rộ, tô điểm cho hòn đảo nhỏ rực rỡ sắc màu, khiến cho người ta giống như đang đưa mình vào biển hoa.

Không một ai không bị thuyết phục bởi nguồn lực tài chính của Lăng Diệp.

Mặc dù người được mời đến đều là khách quý đứng trên đỉnh kim tự tháp trong lĩnh vực của mình, nhưng mà ở tại đây, không dám đùa bỡn đại bài, không ai dám bới móc, không dám để lộ ra chút biểu cảm không hài lòng nào. Trong giới hắc đạo, bang Liệt Diễm đại biểu cho thế lực tuyệt đối; còn trong bạch đạo, Lăng Thị lại đại biểu cho tiền quyền (quyền lực + tài chính).

Tiếng gào thét tạp âm trên bầu trời được thay thế bằng tiếng nhạc du dương do những ban nhạc hàng đầu thế giới trình diễn, mọi người rối rít chuyển tầm mắt về phía chiếc máy bay trực thăng đang càng ngày càng tới gần, vô số các camera không hẹn mà cùng nhắm về hướng chiếc máy bay trực thăng.

Thời khắc lịch sửa sắp sửa diễn ra.

Máy bay trực thăng đáp xuống một bãi cỏ trống bằng phẳng, cửa cabin được mở ra, dây cầu thang ngắn được thả xuống, hai người mặc âu phục màu đen đi ngang nhau nhanh chóng trải thảm đỏ lên trên cầu thang.

Trong nháy mắt, thảm đỏ đã được trải lên trên cỏ, bóng dáng Lăng Diệp với phong thái cường ngạnh rọi vào tầm mắt mọi người.

Anh tuấn bức người, yêu nghiệt không ai bằng.

Anh chậm rãi đi xuống cầu thang, xoay người ngẩng đầu nhìn lên cửa cabin, chờ người đẹp đi ra.

Tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt vào cửa cabin, chỉ sợ bở lỡ mất một hình ảnh.

Khoảng khắc tiếp theo, một cô gái mặc váy cưới xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Vẻ đẹp của cô, áp đảo tâm trí người, mê hoặc lòng người.

Đặc biệt là đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng, sáng rực như ngôi sao, giống như mang theo một ma lực, mặc dù cách một tấm khăn che mặt, vẫn mạnh mẽ thu hút sự chú ý của các nhân sĩ (trai chưa vợ) ở đây như cũ, "hít", những tiếng hít khí trầm thấp được lan ra từ trong đám người.

Bạch Triết Hiên nhìn cô ngơ ngẩn, bị rơi rớt mấy nhịp tim.

Lăng Diệp tạo ra một đường cong bên cánh tay phải, thâm tình nhìn cô.

Khóe môi Úc Hàn Yên khẽ gợn lên, bước từng bước tới gần anh, lúc đến bên cạnh anh, cô đưa tay trái của mình khoác lên khuỷu tay anh.

Hai người cùng nhau đi về phía trước hai mét, sau đó dừng lại, mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, để mặc cho người khác chiêm ngưỡng cùng chụp ảnh.

Tiếp đó, mười hoa đồng mỗi người xách theo một giỏ đầy cánh hoa hồng đi tới bên cạnh họ, chia thành hai nhóm nam riêng, nữ riêng. Nhóm hoa đồng nam trong những bộ âu phục đen nhỏ xíu đứng ở bên trái Lăng Diệp, nhóm hoa đồng nữ trong những bộ váy trắng công chúa đứng ở bên phải Úc Hàn Yên.

Tiếp đó, Tề Ngôn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người với dáng vẻ hiên ngang, anh tuấn tuấn vĩ (cao to đẹp trai, tài trí hơn người).

Những người trong giới bạch đạo cũng không khỏi tự hỏi, người đó là ai? Nhưng mà, chỉ với việc anh là phù rể, cũng đã đủ biết nhất định anh không hề đơn giản. Vì vậy, các cô gái chưa chồng lại cùng nhau đem lực chú ý tập trung trên người anh.

Anh dừng lại sau lưng cách Lăng Diệp khoảng hai mét, Dany ăn mặc đẹp đẽ thong thả đi xuống cầu thang. Lam Nguyệt và Đan Liên bèn nhìn nhau cười, có một loại cảm khái kiểu "Nhà có con gái mới lớn".

Vẻ bề ngoài hay khí chất của Dany đều rất xuất chúng, đã níu chặt tầm mắt của cánh đàn ông, bọn họ không hẹn mà đều đem chủ ý đánh trên người cô.

Bạch Triết Hiên vừa thấy phù dâu là cô, gần như đã xác định được ngay người đàn ông sau lưng Lăng Diệp chính là bạn trai cô, cũng chính là tên đầu sỏ đã khiến cho hắn mất tất cả, trở thành hai bàn tay trắng – Tề Ngôn.

Hắn nhét tay vào túi quần, nắm chặt cái lọ nhỏ.

Dany đến cạnh Tề Ngôn thì dừng lại, ngồi xổm xuống nâng làn váy sau của Úc Hàn Yên lên, đứng dậy.

Khúc quân hành thiêng liêng của lễ cưới vang lên, mở màn cho buổi hôn lễ bắt đầu.

Trên đài cao, vị linh mục rất có uy danh trên thế giới – Linh mục Khải Minh bắt đầu lên tiếng.

Mọi người lưu luyến đem tầm mắt dời khỏi bốn người kia, đứng đối mặt với linh mục.

Năm hoa đồng đứng phía trước và năm hoa đồng đứng phía sau Lăng Diệp và Úc Hàn Yên, hòa theo tiết tấu của âm nhạc, rắc xuống những cánh hoa hồng nhạt, những cánh hoa màu hồng nhạt điểm xuyết trên thảm đỏ, tạo thành những bông hoa tuyết phất phơ.

Bốn người giống như đã trải qua vô số những lần tập luyện, bước chân đều nhịp.

Hai bên chiếc thảm đỏ rộng ba mét, cứ cách mười mét là có hai hộ vệ mặc âu phục đen đứng hai bên, sự hiện hữa của bọn họ, khiến cho mọi người không dám bước lên phía trước một bước.

Nhóm hoa đồng đi đến bậc thang lối lên trên đài thì dừng lại, bọn chúng đứng hướng mặt vào giữa đường, động tác rắc hoa trên tay vẫn không ngừng.

Dany đỡ vạt váy sau của Úc Hàn Yên đi lên đài, sau khi Úc Hàn Yên đã đứng ngay ngắn, mới từ từ buông vạt váy xuống đất.

Sau khi linh mục đọc một đoạn xong, nhìn về phía Lăng Diệp hỏi: "Chú rể, con có bằng lòng lấy cô dâu làm vợ không?"

Lăng Diệp nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên bằng ánh mắt thâm tình, khẩn thiết, cất giọng kiên định: "Con bằng lòng."

Linh mục lại hỏi: "Bất luận là cô ấy giàu có hay nghèo khổ, hoặc bất luận là sau này cô ấy có khỏe mạnh hay ốm đau, con có bằng lòng sống cùng cô ấy suốt đời không?"

Lăng Diệp nghiêm túc trả lời: "Con bằng lòng."

Linh mục nhìn về phía Úc Hàn Yên, hỏi: "Cô dâu, con có bằng lòng gả cho chú rể làm vợ không?"

Úc Hàn Yên nhìn xuyên thấu qua tấm khăn che mặt, về phía Lăng Diệp, khóe môi khẽ cong, giọng thánh thót: "Con bằng lòng."

Linh mục lại hỏi: "Bất luận là trong tương lai cậu ấy giàu có hay nghèo khổ, hay bất luận là sau này cậu ấy có khỏe mạnh hay ốm đau, con có bằng lòng sống cùng cậu ấy suốt đời không?"

Úc Hàn Yên trả lời rất chắc chắn: "Con bằng lòng."

Cha xứ mỉm cười, tuyên bố: "Mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cưới."

Tề Ngôn đi tới bên cạnh Lăng Diệp, lấy từ trong túi quần ra một hộp nhẫn, mở ra.


Úc Hàn Yên đưa tay trái của mình lên, chờ đợi.

Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, lấy chiếc nhẫn ra, nâng tay trái của Úc Hàn Yên lên, đưa chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của cô, từ từ đẩy vào.

Mọi người nhìn thấy viên kim cương khổng lồ được khảm trên chiếc nhẫn, đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Người tinh mắt sẽ nhận ra, viên kim cương khảm trên chiếc nhẫn, là do mấy tháng trước Lăng Diệp đã bỏ ra ba tỷ Dollar để mua, viên kim cương màu hồng nặng đến 20 Carat. Nó được cho là viên kim cương hoàn mỹ nhất mà loài người đã phát hiện ra tính đến thời điểm này, không gì sánh được.

Cho dù không nhìn đến người thiết kế chiếc nhẫn, không nhìn đến công nghệ tạo ra chiếc nhẫn, không nhìn đến tư liệu chế tác ra chiếc nhẫn, thì chiếc nhẫn này, cũng không thể nghi ngờ chính là chiếc nhẫn đắt tiền nhất trong lịch sử.

Dany chầm chậm đi đến bên cạnh Úc Hàn Yên, tay trái nâng hộp nhẫn, tay phải mở hộp ra.

Úc Hàn Yên đưa tay phải lên, lấy chiếc nhẫn ra, đưa chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của Lăng Diệp, từ từ đẩy vào.

Lão Tôn đứng hàng đầu tiên bên dưới, không khỏi vui mừng rơi lệ, ông ngước đầu nhìn lên trên trời, nói thầm: "Lão gia, ông có thể yên nghỉ rồi. . . . . ."

Linh mục thấy vậy, nói lớn: "Ta nhân danh Chúa Thánh Thần, Chúa Cha, Chúa Con tuyên bố: cô dâu chú rể kết làm vợ chồng. Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu được rồi."

Mặc dù mình với Lăng Diệp đã làm không ít chuyện thân mật, nhưng nghĩ đến hôn trước mặt nhiều người như vậy, mặt Úc Hàn Yên vô tình vẫn đỏ lên.

Lăng Diệp đi tới trước người cô, hai tay nhẹ nhàng lật khăn che mặt lên qua đầu cô, tay trái ôm eo cô, tay phải giữ sau ót cô, làm một chuyện anh rất thích – hôn môi cô.

"Hôn lưỡi hai phút!" Có lẽ là do bầu không khí vui vẻ thoải mái của hôn lễ mà khiến mọi người sôi nổi trỗi dậy, có người nói đùa.

Lời này vừa được thốt ra, không ít người cũng phụ họa theo: "Hôn lưỡi hai phút! Hôn lưỡi hai phút! Hôn lưỡi hai phút!"

Luật phát không trách tội, huống hồ bọn họ cũng không phạm lỗi gì, ngược lại còn khiến cho hiện trường hôn lễ trở nên náo nhiệt hơn.

Loại chuyện hôn lưỡi như vậy, Lăng Diệp dĩ nhiên bằng lòng một trăm lần, chỉ có điều, anh không quên da mặt của người nào đó hơi mỏng.

Anh nhìn vào mắt Úc Hàn Yên đã phủ một tầng hơi nước, sử dụng ánh mắt hỏi: "Có thể không?"

Úc Hàn Yên thẹn thùng liếc anh một cái, sau đó nhắm mắt lại, đưa hai tay lên cổ anh.

Con ngươi Lăng Diệp giống như đá Hắc Diệu Thạch, sáng đến kinh người, anh không chút chậm trễ, đưa đầu lưỡi linh hoạt vào, khẽ cậy hàm răng cô ra.

Một nụ hôn dữ dội cuồng dã, đẩy không khí của hiện trường hôn lễ lên đến đỉnh điểm.

Các quý ông mặc kệ là đã kết hôn hay chưa, đều đem tầm mắt chuyển đến khuôn mặt cô dâu xinh đẹp, tưởng tượng chính mình đang hôn cô; còn các cô gái, tất cả đều giống nhau, đều đem tầm mắt chuyển đến khuôn mặt anh tuấn của chú rể, tưởng tượng người anh đang hôn chính là mình.

Dany đứng cách xa bọn họ không xa, nét mặt đỏ hồng giống như con tôm luộc chín, ánh mắt vụt sáng nhấp nháy, quá kích thích……..

Đột nhiên cô cảm thấy có luồng ánh mắt nóng rực rơi trên đôi môi của mình, không khỏi muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống, không cần nhìn cô cũng biết tầm mắt đó là của ai.

Mạc Vũ đứng ở trong đám người, nhận thấy rất rõ dục vọng trong cơ thể mình đang thức tỉnh, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, ép buộc chính mình di dời tầm mắt khỏi hai người kia.

Trong lúc lơ đãng, anh nhìn thấy Thiên Nhất đứng bên cạnh, khuôn mặt đã đỏ hồng có thể chảy ra nước, "Bùm" một tiếng, dục vọng nổ tung.

Mạc Vũ vươn tay sang cặp mông của Thiên Nhất, cuối cùng vẫn không dám đáp xuống, bởi vì anh hiểu rất rõ, nếu đáp xuống, nhất định Thiên Nhất sẽ trở mặt.

Anh hít sâu một hơi, đè thấp dục vọng của chính mình xuống, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, tất cả mọi người đều không tốt hơn anh chút nào.

Vốn là muốn xem cảnh tượng bọn họ náo nhiệt, không ngờ chính mình lại
chịu hành hạ, còn có chuyện gì cẩu huyết hơn chuyện này không?

Lúc mọi người đã chộn rộn, miệng đắng lưỡi khô, rút cuộc hai phút dài dằng dặc cũng trôi qua.

Mọi người như nhận được đại xá, tiếp theo, một tràng vỗ tay nhiệt liệt bùng nổ.

"Kính mời các vị khách quý dời bước đến đại sảnh bữa tiệc." Người chủ trì nói vào Micro.

Chỉ là khách quý, không bao gồm nhân viên truyền thông.

Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời, phía trên mọi người xuất hiện hai
chiếc máy bay trực thăng, từng mảnh những cánh hoa hồng từ cabin nhẹ
nhàng rơi xuống.

Cùng lúc đó, trên hòn đảo nhỏ, từ trong các bụi hoa bắn ra các cột nước cao ngất trời với kích thước bằng ngón chân cái.

Người phụ nữ khoác khuỷu tay Bạch Triết Hiên nói cảm thán: "Có chồng như thế, chết cũng không tiếc."

Bạch Triết Hiên cười không nói gì, cô ấy đáng được hưởng tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này. Nếu như cô ấy là người phụ nữ của mình, mình lại có khả năng tài chính như Lăng Diệp, sẽ phải làm long trọng,
lớn hơn mới được.

Sau khi mọi người đi vào đại sảnh bữa tiệc, cũng không nhịn được tặc
lưỡi hít hà, đây chính là phòng tiệc lớn nhất trên thế giới.

Bên trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, bốn phía trên vách tường đều
treo ảnh cưới của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên. Dưới đất lót đá cẩm thạch,
mấy trăm chiếc bàn đều dạng hình tròn lớn nhỏ giống nhau được bày biện
theo quy luật, mỗi chiếc bàn đều được bao quanh bởi mười chiếc ghế dựa.

Đài cao phía trong đại sảnh được thiết kế với diện tích không nhỏ. Trên
vách tường nối liền với đài cao có một màn hình khổng lồ. Trên đài cao,
chỗ tiếp sát với bờ tường bên kia bị các loại nhạc cụ chiếm cứ, ban nhạc diễn tấu âm nhạc qua loa vang vọng khắp không gian.

Thừa lúc mọi người đi vào, Mạc Vũ kéo Thiên Nhất sải bước đi về một hướng khác của biệt thự.


Thiên Nhất nhìn bóng lưng vội vã của anh, không hiểu gì, lại chống cự
nhưng sức anh khỏe, hơn nữa ở trước mặt người khác cũng không tiện làm
mất mặt anh, không thể làm gì khác hơn đành để mặc anh lôi kéo.

"Mạc Đường chủ." Mấy người áo đen canh giữ ở cửa biệt thự nhìn thấy Mạc Vũ, cúi đầu chào.

Mạc Vũ nhàn nhạt đáp "Ừ" một tiếng, không để ý tới bọn họ nữa.

Đi vào một phòng nghỉ dành cho khách ở tầng một, anh “thịch” một tiếng
đóng cửa lại, tiếp đó đè Thiên Nhất vào sau cánh cửa, cúi đầu bắt được
đôi môi đỏ mọng của hắn, vội vàng hôn.

Thiên Nhất cực kì buồn bực, thừa lúc Mạc Vũ chưa chuẩn bị, dùng sức đẩy
anh ra, mở to mắt nhìn vào đôi mắt đào hoa của anh, hỏi: "Anh kéo tôi
đến đây, chỉ là để hôn tôi?"

"Không, không chỉ là muốn hôn em." Mạc Vũ nghiêng đầu khẽ cắn vành tai hắn, dùng giọng hơi khàn nói.

Ám hiệu rõ ràng như vậy, nếu Thiên Nhất còn không biết anh muốn làm gì,
thì sống uổng phí rồi. Thiên Nhất liếc mắt, nói: "Anh đừng có bất cứ lúc nào, ở đâu cũng động dục như thế."

"Anh nào có, đều là Diệp và chị dâu hại." Mạc Vũ ngụy biện.

Anh tựa đầu vào vai Thiên Nhất, làm nũng nói: "Cho anh có được không? Anh kìm nén thật khổ sở……."

Thiên Nhất vốn đã đem hình ảnh kia để ở sau đầu, lúc này Mạc Vũ nhắc,
hắn lại nghĩ tới, hơn nữa hình ảnh còn rất rõ ràng. Mặt của hắn lại đỏ
ửng lên lần nữa, hắn có chút luống cuống nói: "Không lâu nữa khách khứa
sẽ vào bàn rồi."

Mạc Vũ vừa nghe xong, đôi mắt đào hoa thoáng qua một tia sáng, có hy vọng!!

"Không sao, rất nhanh thôi." Anh ôm người đến trên giường, đè lên, giở trò.

"Ông ông ông", một hồi âm thanh không hài hòa truyền đến.

Mạc Vũ hộc máu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn số hiển thị,
ngồi thẳng người dậy, ấn nút nghe, cười hì hì nói: "Diệp, sao vậy?"

"Tôi cũng không được nghỉ ngơi, sao cậu có thể ung dung tự tại?"

Là cậu kết hôn, cũng không phải là tôi nha. Nhưng mà, những lời này Mạc Vũ không dám nói ra, anh hỏi: "Sao cậu biết?"

Anh muốn đem cái kẻ báo tin chặt ra làm trăm mảnh. . . . . .

"Tôi nhìn thấy."

". . . . . ." Mạc Vũ cực kỳ tức giận.

"Qua đây nhanh lên." Đối phương sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Nghe được âm thanh “tút tút” truyền đến bên tai, Mạc Vũ bất đắc dĩ đi xuống giường.

Thiên Nhất nhìn thấy bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng của anh, khóe môi
bất giác cong lên. Hắn ngồi ở bên mép giường, định ra khỏi giường, lại
bị Mạc Vũ ngăn lại.

Trong mắt Thiên Nhất đầy ý hỏi, Mạc Vũ quỳ một chân trên đất, từ trong
túi quần khác lấy ra một hộp nhẫn, mở ra, nghiêm túc nói: "Anh sẽ mãi
yêu em, chiều chuộng em, cho nên, làm bạn đồng hành cả đời của anh, được không?"

Thiên Nhất bị chấn động thật sâu, hắn sững sờ nhìn Mạc Vũ quỳ gối trước
mặt mình, đột nhiên ông nói gà bà nói vịt: "Cho nên, anh vội vã kéo tôi
vào đây, là muốn đưa nhẫn cho tôi?"

Đầu Mạc Vũ đầy vạch đen, thật vất vả mới tạo được bầu không khí, cứ như
vậy bị phá hỏng rồi. Chỉ có điều, anh vẫn đáp: "Không phải. Kế hoạch ban đầu của anh đầu tiên là lên giường với em, rồi mới đưa nhẫn cho em."

Thiên Nhất nhìn anh một hồi, nói rất nhỏ: "Được."

"Sao hả?" Mạc Vũ không nghe rõ, hỏi lại.

Thiên Nhất trừng mắt liếc anh một cái, cảm thấy Mạc Vũ là cố tình. Hắn
không nói thêm gì nữa, trực tiếp vươn tay trái của mình ra.

Mạc Vũ hết sức vui mừng, đôi mắt đào hoa sáng đến kinh người, không dám tin hỏi: "Em đồng ý?"

Thiên Nhất nhìn thấy phản ứng này của anh, trong lòng rất vui, lại nói
nhỏ: "Lần trước không phải đã đồng ý kết hôn với anh rồi sao?"

"Lần trước em là bị anh ép, anh càng hy vọng em cam tâm tình nguyện."
Mạc Vũ lấy chiếc nhẫn nhỏ đeo vào ngón tay áp út của hắn, nói.

Thiên Nhất không nói gì, cầm một chiếc nhẫn khác lên, nhét vào ngón áp út tay trái của Mạc Vũ.

Mạc Vũ phấn khích, ôm chầm Thiên Nhất quay mấy vòng.

Rốt cuộc, sau khi được thả xuống, Thiên Nhất mặt nghiêm túc nhìn anh,
nhấn mạnh: "Tôi là đàn ông, đừng làm những chuyện rõ ràng là làm với phụ nữ với tôi."

"Anh thề, tuyệt đối sẽ không coi em là phụ nữ." Mạc Vũ giơ ba ngón tay lên, thề thốt.

Anh thấy sắc mặt đối phương đã buông lỏng nhu hòa, liền cầm tay hắn,
bước nhanh đi ra ngoài, đồng thời nói: "Anh còn không xuất hiện, Diệp sẽ róc da của anh mất."

Hai người đi đến cửa đại sảnh bữa tiệc, vừa khéo đi qua một đám người
đang vào bàn. Chỗ ngồi của bọn họ ở phía đầu tiên, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi về phía trước.

Thiên Nhất giựt giựt cái tay bị kéo, không có cách nhích ra được chút nào, đành phải thôi.

Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay của bọn hắn, cũng không dám nói gì.

Mạc Vũ đi tới bên cạnh chỗ ngồi của mình, bị ánh mắt lành lạnh của Lăng
Diệp đảo qua, toàn thân lạnh buốt, anh cười hì hì đáp lại.

Sau khi mọi người ngồi xuống xong, người chủ trì lên tiếng, Lăng Diệp và Úc Hàn Yên xuất hiện ở trên đài cao, trên màn hình bóng dáng của bọn họ được phóng đại lên gấp bội lần, khiến cho mỗi người ở đây đều có thể
nhìn được rõ ràng.

Tiếp đó, bồi bàn đẩy tới trước người bọn họ một cái bánh ngọt trái cây
truyền thống chín tầng, được làm từ 20 cái bánh ngọt, trang trí 900 bông hoa đường.

Lăng Diệp và Úc Hàn Yên cùng cầm chung dao, cắt bánh ngọt từ trên cao xuống.

Xong xuôi, mỗi người bọn họ cầm một ly rượu đỏ người bồi bàn đang bưng ở trên, nhìn thẳng vào mắt nhau cười một cái, cánh tay giao nhau uống.

Sau khi hai người thả ly rượu lại trên khay, người chủ trì tuyên bố - bữa tiệc chính thức bắt đầu.