Tỉnh Vị Trì

Chương 45: Thanh tẩy triều đình

Trong đêm, Thiên lao xưa nay âm trầm khủng bố, vãn dấu chân người, nay trong ngoài lại đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động. Cạnh cửa lao, trong phạm vi một trăm trượng đứng đầy quân tinh nhuệ của Ngự lâm quân, Điền gia quân, Hồng Uy quân, Cao gia quân, thương kích san sát, phản chiếu ánh thép lạnh lẽo. Bên ngoài bọn họ, nhiều đội hộ vệ cầm đao kiếm từ từ tuần tra, không bỏ qua bất cứ góc chết nào. Người người đều vạn phần cảnh giác, ánh mắt lợi hại truy tìm địch nhân trong màn đêm dày đến giơ tay không nhìn thấy ngón.

Đêm nay, Thái tử điện hạ thẩm vấn phái Tích Vương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ xử trảm. Bởi vậy cơ hội duy nhất của kẻ địch nằm trong hai ba canh giờ ngắn ngủi trước hừng đông. Mà đòn phản cuối cùng là việc hết sức trọng đại, phải cẩn thận phòng vệ. Bảo vệ được Thiên lao, giam cầm được Tích Vương, phái Thái tử sẽ nắm giữ được hoàn toàn thế cục; mà nếu Thiên lao bị phá, Tích Vương chạy thoát, vậy dĩ nhiên sẽ gây trở ngại. Cho dù là hán tử không sợ trời không sợ đất đến đâu, cũng không muốn phải ra chiến trường, chém giết những đồng bào khi xưa từng kề vai chiến đấu. Nội chiến là việc bất luận là người ở trên hay phía dưới đều mong có thể tránh liền tránh. Huống chi Thái tử hiện đang ở trong Thiên lao, tuyệt đối không được có gì sơ suất.

Lúc này, trong một căn phòng đá bí mật của Thiên lao, Thái tử điện hạ tân nhậm đang tươi cười nhàn nhã nhìn vài tội thần quỳ gối trước mặt mình. So với vẻ mặt âm trầm của Kinh Hồng nội điện đang đứng khoanh tay ôm trường kiếm bên cạnh, vẻ mặt ôn hòa của hắn càng thêm dịu dàng. Giống như những việc thuận theo ý hắn là việc không thể tự nhiên hơn; lại tựa như hễ là việc hắn muốn làm, hắn liền có thể làm được.

"Thế nào?" Hắn cười hỏi, ngay cả tiếng nói cũng êm dịu như nước.

Những tội thần đã được giảm nhẹ hình phạt từ đầu đến cuối vẫn im lặng, cúi đầu giấu đi sự kích động cùng xung đột trong nội tâm.

Đột nhiên xuất hiện đường sống, khiến người ta khó có thể tin, càng khiến người ta dấy lên hi vọng cuối cùng. Từ kẻ thua trở thành người thắng, sức hấp dẫn quá lớn, đủ khiến bọn họ động tâm. Danh lợi và tính mạng lằng nhằng cùng cái gọi là trung nghĩa, khiến bọn họ không thể không dao động, đấu tranh với dục vọng. Nhưng bất luận là đấu tranh thế nào, động tâm, tức là đã thua.

Sự kiên nhẫn của Thái tử điện hạ cũng không nhiều như thường ngày. Chờ một lát rồi, hắn không tỏ vẻ gì mà đưa mắt nhìn, ra hiệu bảo thủ vệ giải bọn họ đi. Trong nháy mắt, vài kẻ đầu tóc rối bù này đều nhào tới, nước mắt ròng ròng, tranh nhau hướng về phía chủ thượng mới thề trung thành.

Thiên Tốn hơi nhếch khóe miệng. Hắn đúng là từng có ý định tiêu diệt sạch sẽ những thế tộc đi theo Tích Vương này, nhưng nếu đại thần trong triều một lúc liền mất đi ba bốn phần, không chỉ triều chính lâm vào hỗn loạn, mà chư thần trong phái trung lập, phái Duệ Vương đều sẽ lo lắng đề phòng, sợ bị hắn trả thù, thậm chí có khả năng sẽ lợi dụng cơ hội gây loạn. Vì vậy, để bình ổn nhân tâm, để duy trì trật tự trong quan trường khổng lồ này, đương nhiên là cũng để biểu hiện trí tuệ và lòng nhân từ của mình, hắn chỉ có thể chọn chọn bỏ bỏ một vài kẻ trong hàng ngũ dây leo đầu tường. Hắn không cần để ý tới hành vi phản lại chủ cũ của những người này, trước kia lựa chọn sai mà thôi, cho một cơ hội nữa cũng không sao. Chỉ cần sau này có thể cần cù thành thật làm việc, nghe lời một chút, hắn rất vui lòng trở thành tân chủ của bọn họ.

"Triệu khanh, đưa vài vị ái khanh đi rửa mặt chải đầu. Điền khanh, chờ một lát rồi hộ tống bọn họ hồi phủ."

"Vi thần tuân lệnh." Triệu Thanh Vi cùng Điền Sính đáp lời.

"Điện hạ." Nhưng những người này trên mặt cũng không có vẻ vui sướng, ngược lại còn nơm nớp lo sợ mà cúi người dập đầu, làm thế nào cũng không chịu đứng dậy, "Điện hạ nhân từ, chúng thần muôn lần chết cũng không thể báo ân. Tối nay phản tặc nhất định sẽ tấn công Thiên lao, chúng thần xin góp một tay, trợ điện hạ tiêu diệt nghịch đồ!"

"Ái khanh có tâm. Cô gia đã có an bài, bọn ngươi hôm nay đã phải sợ hãi rồi, đi nghỉ sớm đi là được." Mong lập công không phải là chuyện xấu, đủ thấy bọn họ đã chột dạ, thay đổi bản thân. Thiên Tốn mang vẻ mặt vui vẻ, trong ngữ khí lại có khí thế không tha cho kẻ kháng chỉ.

"Vâng." Mấy người này đã sớm không còn khinh thường vị điện hạ này, không nói gì nữa, dập đầu hành lễ, theo lời lui ra.

Thiên Tốn nhìn bọn họ cẩn thận đi sau Triệu Thanh Vi, nheo mắt lại: "Đã chọn được mười người, vậy là xong." Mười người này là hắn và Cao Gián Phong ngàn chọn vạn tuyển từ phái Tích Vương ra. Gia thế bình thường, chức quan không cao, lại đều tài hoa, có thể nhìn nhận thời thế. Trong đám người còn lại, kẻ địa vị cao có liên quan tới ích lợi của Tích Vương, tính mạng cũng dính dáng, không thể không trung tâm với y; kẻ có gia thế sâu xa thì quá cao ngạo, cố chấp không biết thay đổi; kẻ xưa nay hiền đức thì tự cho mình là thanh cao, không muốn mang danh phản đồ. Không phải hắn không chiêu hiền đãi sĩ, lòng dạ hẹp hòi, mà là đa số bọn họ không thể dùng được.

"Được rồi." Cao Gián Phong gấp lại cuốn lụa, tao nhã đứng dậy, "Để ta hỏi lại bọn hắn, chắc cũng biết một chút."

"Bọn họ đều không phải là thân tín của Tích Vương, không cần phí thời gian. Chẳng bằng ngươi thẩm vấn lại mấy kẻ tự sát không thành kia. Nhớ rõ, khi ở trước mặt Đại hoàng huynh thì phái thái y xem cho họ một chút, tốt rồi liền đưa bọn họ đi."

"Chậc chậc, lòng ngươi thật quá xấu. Ngươi đã thẩm vấn hết những người bên cạnh hắn một lần rồi, lại cố tình không hỏi hắn gì. Hắn nghi thần nghi quỷ, chịu đủ trăm mối dày vò.”

"Không phải là rất thú vị sao? Ta muốn xem xem hắn còn tin nổi ai."

"Cũng tốt thôi, mấy trăm năm qua, ta chưa từng thấy sắc mặt hắn khó coi đến thế. Tối nay nên nhìn cho thỏa lòng." Quý công tử nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng, cười híp cả mắt, phấn chấn đi ra ngoài.

Trong phòng đá liền chỉ còn Thái tử điện hạ đang cười càng thêm ấm áp, cùng Kinh Hồng nội điện từ đầu đến cuối mặt vẫn tối sầm.

"Tính ra cũng sắp đến lúc." Thiên Tốn thản nhiên đi đến cạnh Lạc Tự Tỉnh, vươn tay, như thể đương nhiên mà vòng tay ôm quanh hông hắn, môi cũng rất quen đường kề tới, nhẹ nhàng chạm hôn.

Lạc Tự Tỉnh cuối cùng cũng biến sắc, từ đen sang đỏ, tránh ra một cách không tự nhiên.


"Cẩn thận một chút, nhớ không được để bị thương, nếu không– "

"Nếu không cái gì?"

Ánh mắt của người kia càng sáng rõ, tình ý miên man, trả lời: "Ngươi nói xem?"

"Là ngươi Xuân Thu đại mộng!" Kinh Hồng nội điện lúc này da mặt mỏng ngoài ý muốn, cuối cùng cũng không kiềm được, hung hăng tránh ra, kiếm sắc tuốt khỏi vỏ, ngăn lại giữa hai người.

Thái tử điện hạ không để tâm đến lưỡi kiếm sắc chắn ngang ngực mình, ánh mắt càng thêm nóng rực: "Sớm trở về."

Lạc Tự Tỉnh bị nhìn càng ngày càng không tự nhiên, tựa như ánh mắt này của hồ ly có thể xé toang quần áo của hắn, khiến hắn để mặc cho người kia muốn làm gì thì làm. Hắn thối lui vài bước, tránh khỏi "nhân vật nguy hiểm", hụt hơi quát" Đứng đắn chút!"

Hồ ly giảo hoạt nở nụ cười: "Được, đợi ngươi trở về ta lại không đứng đắn."

Kinh Hồng nội điện lập tức đỏ bừng: "Câm mồm! Trong lúc mấu chốt, ngươi–" nói chưa xong, hắn đã không dám nhìn vào đôi mắt hàm chứa lòng thương yêu vô hạn kia nữa, vội vàng chạy trối chết.

Thiên Tốn cười cười nhìn bóng dáng hắn biến mất trong ánh đèn mờ, từ từ mím chặt môi lại. Lạc Tự Tỉnh bị ảnh hưởng bởi chuyện ở Hồng Phủ hơn cả hắn đã dự đoán, nhưng tựa như vẫn chưa có vẻ dao động, chẳng lẽ là đã có tính toán? Trước khi tra ra manh mối về việc nguyền rủa Hồng Phủ gây ra và tiêu diệt hoàn toàn những thế lực ngầm của Hoàng hậu, tuyệt đối không thể để người kia được rảnh rỗi, tránh cho khi xúc động nhất thời lại không để tâm tới an nguy của chính mình.

––––––––––––––––––––

Bóng đêm dày đặc, trong đêm binh lính cùng thị vệ cho dù không dám buông lơi nhưng cũng khó nén được vẻ mệt mỏi, tác phong không khỏi hơi chậm đi. Chợt, một đám thích khách áo đen che mặt đánh úp lại từ đầu đường, trong phút chốc đã giao thủ với mấy đội hộ vệ phía ngoài. Chớp mắt đã có hơn mười hộ vệ ngã vào vũng máu. Binh lính gần họ vội chạy tới trợ giúp, trực giác cùng độ tàn nhẫn được rèn luyện trên chiến trường so ra không hề kém với thân thủ của thích khách. Thấy bên mình có thế thượng phong, những hộ vệ cùng binh sĩ định lui về lập trận, nhưng trận thế của Thiên lao lại bỗng rung chuyển mạnh. Cuồng phong gào thét, lửa bỏng bốc lên, sóng lớn ngập trời, sấm vang chớp giật, linh lực đã biến thành thực thể mạnh mẽ xé toang đại trận, thoáng chốc đánh bật thủ vệ. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không dứt; trước cửa Thiên lao được bảo hộ nghiêm ngặt, sét và nước thay nhau tàn sát, gió trợ thế lửa, nước truyền dòng điện, lập tức như thành địa ngục.

"Kẻ nào dám cả gan ngang ngược ở đây!" Đúng lúc đó, một cây thương bạc từ trên trời giáng xuống, một đứa bé tóc bạc đứng trên đầu thương, hai tay nhẹ nhàng nâng lên, những hiện tượng kỳ dị liền tiêu tan không còn bóng dáng. Nhưng thương vong đã có, với năng lực của nó cũng không thể ngăn được kẻ địch đang lao tới như thủy triều.

Không bao lâu sau liền có vài phản tặc vào được trong Thiên lao, lại không biết có kẻ ở nơi bí mật nào tiếp tục phá đại trận, giam cầm đứa bé tóc bạc trong trận thế.

"Mau bảo hộ Thái tử điện hạ!"

"Không được để gian tặc chạy thoát!"

Trong Thiên lao đã hoàn toàn hỗn loạn, tình hình trận thế khẩn cấp, linh lực không bị ngăn chặn nữa. Thích khách tay cầm đao, liên tiếp phát ra linh lực, các thị vệ không ngăn được linh lực xâm nhập vào cơ thể hay không kịp phản ứng trong nháy mắt liền mất mạng, những người còn lại chỉ có thể cũng dùng linh lực đấu lại kẻ địch. Cho dù như vậy, trong cuộc đấu linh lực, thủ vệ của Thiên lao nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, chẳng mấy chốc đã hi sinh dưới đao kẻ tàn sát.

Thích khách như nước, tuôn vào điểm trọng yếu, đi đến đâu liền máu chảy đầy đất tới đó, tiếng kêu giết càng thảm thiết. Những trọng phạm nhốt tại tầng dưới cùng trong nhà lao và tại phòng đá bí mật đều có thể nghe thấy tiếng động bất thường.

Thiên Tốn mặt không đổi sắc, vẫn lẳng lặng ngồi. Cao Gián Phong khép cửa lại, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: "Không ngoài dự đoán, đến đây có gần sáu nghìn người, thân thủ phi phàm, không phải là binh sĩ tầm thường."

"Sau chuyện của Nhị ca, hắn đúng là vẫn còn nguồn lực giữ lại." Thiên Tốn lãnh đạm nói, "Với tính tình của hắn, chắc chắn đã giấu đủ quân tinh nhuệ để phòng ngừa khi ngộ nhỡ, quả nhiên là như thế."

"Như ngươi mong muốn, lúc này hắn đã dốc toàn bộ lực lượng. Hơn nữa kỳ nhân dị sĩ rất đông, có thể phá tan được Thiên lao trận thì thật không thể khinh thường."

"Chuyện đã liên quan đến tính mạng, hoàng huynh dĩ nhiên sẽ không tiếp tục giấu thực lực. Mà đêm nay, nhất định phải dạy cho hắn biết có đi liền không có về." Nói rồi, Thiên Tốn nheo mắt, "Chỉ là sáu nghìn người mà thôi, hợp lực tinh binh của tứ quân nhất định sẽ tiêu diệt được."

"Ngươi để Cao Hữu tướng quân mai phục bên ngoài rồi thu hẹp vòng vây, vậy không hề lo hắn có ý định khác sao?" Cao Gián Phong cũng hơi thả lỏng một chút, lại hỏi.

Đôi mắt của Thiên Tốn khẽ động, tia bạc lóe lên: "Ta cũng chỉ cho hắn mang mười vạn người vào thành. Chưa nói đến hắn gây biến, đó sẽ là dịp để ta lấy cớ tống khứ Thiên Ly, ta cầu còn không được. Nhưng chỉ có mười vạn người, ngoài thành thì Hồng Uy quân, Điền gia quân như hổ rình mồi, trong Hoàng thành cũng có Cấm vệ quân và Ngự lâm quân chờ đợi, chẳng những hắn sẽ không chiếm được thế tốt, còn sẽ bị coi là đồng đảng của Đại hoàng huynh, vĩnh viễn không còn cơ hội vùng lên. Nếu Thiên Ly còn được năm phần lý trí, nhất định sẽ không toi công đi cho ta một cơ hội được quang minh chính đại loại bỏ hắn."

"Nếu hắn an phận chịu tiêu diệt thì cũng hao tổn không ít người. Ta cho rằng Thiên Ly nhất định sẽ không chấp nhận."

"Hắn có vẻ cũng có người muốn xử lỷ, tưởng có thể mượn chuôi đao của ta, việc đó thì cũng không có gì đáng kể. Đến lúc đó, những mật thám đến từ các phe chắc chắn đều sẽ nằm trong danh sách mất mạng."

"Hắn sẽ ngồi yên trong thái ấp ư?"

"Không có khả năng." Thiên Tốn lắc lắc đầu, nhếch môi, "Nếu là ta, cũng sẽ tuyệt đối không ngồi yên." Bởi trong lòng đã biết rõ sớm hay muộn cũng sẽ vào tử lộ, không có khả năng giảng hòa.

Cao Gián Phong liếc về phía hắn: "Các ngươi rất giống nhau."

Nghe vậy, Thiên Tốn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Có lẽ chính là vì quá giống, cho nên nhìn nhau đều thấy rất chán ghét."

Gần như đúng lúc đó, cuối cùng cũng có vài tên thích khách đột phá qua tầng tầng lớp lớp bẫy rập và thủ vệ để tới nơi giam giữ trọng phạm. Bọn chúng phân công rất rõ ràng, mỗi bên một việc, hơn một nửa tiếp tục giằng co với lính canh vẫn đang truy đuổi không bỏ, chỉ hai người là chạy nhanh về phía phòng giam Tích Vương và Thừa tướng. Kẻ cầm đầu dáng người rất linh lợi, chỉ một bước đã lao vào tới nơi: "Vương gia! Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần!"


Tích Vương đã sớm nghe thấy tiếng động lạ, vẫn luôn đứng ngồi không yên, nay nhanh chóng xoay người, từ giận chuyển mừng: "Không, khanh tới rất đúng lúc! Mau mau mang cô gia ra khỏi đây!"

"Tuân lệnh." Người nọ giơ cao trường đao, dùng toàn lực đánh gãy khóa cửa phòng giam bằng sắt tinh chế, lập tức đi vào đỡ người, "Vương gia, thuộc hạ thất lễ."

Tích Vương gật đầu, tuy hơi hỗn độn nhưng uy thế như xưa không giảm: "Tính mạng của cô gia liền giao cho ngươi."

"Thuộc hạ dù muôn lần chết cũng sẽ bảo vệ được Vương gian an toàn không lo!"

Đến khi một người bịt mặt khác cõng Hà Thừa tướng lên, thích khách đã tổn thất nặng nề, không thể không rút lui. Người kia đỡ Tích Vương bước đi như bay trước ánh mắt của mọi người, liếc mắt nhìn những quần thần đang tuyệt vọng kêu khóc trong các phòng giam hai bên, cẩn thận nói: "Vương gia, các vị đại nhân này..."

Tích Vương tựa như không nghe thấy, mắt nhắm lại, vẻ mặt rất trầm trọng: "Hiện nay thân cô thế cô, chỉ có thể thế này."

Ai cũng biết rõ trong lòng, trong tình thế ác liệt như thế này, mang thêm một người chính là tăng gánh nặng lên trăm lần, có khả năng khiến toàn quân bị diệt. Vậy nên việc này cũng không phải vì tư lợi, không biết nhân tình, chỉ là tình thế không cho phép mà thôi. Nhưng những thần tử đã đi theo hắn mấy trăm năm thì chưa chắc đã có thể an ủi bản thân như vậy.

"Vương gia! Vương gia! Ngài vứt bỏ chúng thần sao!"

"Vương gia! Thần nguyện trung thành đã mấy trăm năm, chẳng lẽ chỉ có thể chết!"

"Vương gia! Xin hãy cứu vi thần!"

Những người trong nhóm chẳng mấy chốc lại lâm vào chém giết hỗn loạn, biến mất trong màn máu. Bọn họ liều chết mở đường máu, nhờ có vô số tử sĩ lấy thân bảo vệ mới thành công lội ngược dòng thoát khỏi được Thiên lao. Cuối cùng, trong sáu nghìn người, số người cùng Tích Vương và Hà Thừa tướng rút ra chỉ còn gần hai mươi.

Khi bóng dáng họ nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm mờ mịt, tiếng hò hét gần Thiên lao càng kịch liệt, cuối cùng tới lúc gần sáng sớm thì trở về hư không.

Thiên Tốn đi ra khỏi phòng đá, lập tức đi về phía tầng giam cuối cùng vốn giam giữ Tích Vương, làm như không thấy những phần tay chân cơ thể bị cụt, những thi thể dữ tợn nằm dọc đường. Cao Gián Phong nhẹ nhàng thở dài: "Danh sách chẳng mấy chốc là xong."

"Bất luận là thuộc về ai thì cũng trợ cấp an ủi thật tốt."

"Rõ."

Không chỉ Thiên Ly có ý muốn thanh tảo nội gián, mà Ngự lâm quân, Hồng Uy quân, Điền gia quân sao có thể không mượn dịp này để xử lý những kẻ lai lịch không đáng tin. Xem tình hình chiến đấu, có thể thấy các quân đúng là có người của Tích Vương. Nếu không có kẻ có ý định giúp đỡ, Tích Vương cũng không thoát đi được trôi chảy như vậy. Nhưng đa số mọi người đều tin tưởng vào sự chỉ huy của các tướng lĩnh, toàn tâm toàn ý đổ máu quyết chiến, đến chết không thôi. Bọn họ hoàn toàn xứng danh anh hùng.

Điền Sính và Trần Lạc đứng trước đại lao trống rỗng, trên nhuyễn giáp phủ một lớp máu thịt dày, đỏ rực đến chói mắt, cả người tỏa ra sát khí khiến những văn thần quanh Thiên lao không nhịn được mà rét run.

Thiên Tốn nhìn xung quanh, những văn thần bị Tích Vương bỏ rơi hoặc đã suy sụp, hoặc hoảng loạn, hoặc đã ăn trộm vũ khí để bảo toàn thanh danh. Cũng có mấy người ít ỏi hết sức bình tĩnh, an tọa trên lớp cỏ tranh, đối mặt với cảnh máu me cùng hành vi của Tích Vương vẫn không biến sắc. Đây mới chính là những người sáng mắt, có dũng khí gánh vác hậu quả, đối mặt với tuyệt cảnh đường cùng mà vẫn bình thản chịu đựng gian khó, không oán trách trời đất. Thiên Tốn thở dài một tiếng, không khỏi có chút luyến tiếc bọn họ. Nhưng cũng chính những người này từ lúc đại bại đã có ý định chết, hắn không thể sử dụng.

"Giữ bọn họ lại, còn lại lập tức đưa ra ngoài." Có vài người quả thật tội không đáng chết, nhưng nếu đã liên lụy tới việc phản quân vào được đây, vậy chỉ có kết cục này là tốt nhất.

"Rõ."

Điền Sính cùng Trần Lạc liếc nhau, mỗi người dặn dò thủ hạ thân binh vài câu. Sau vài tiếng hô nghẹn, trong nhà giam lại thêm mười thi thể chết thảm.

Trần Lạc nghĩ nghĩ, lên tiếng: "Cậu, vì sao không thả luôn Tích Vương ra ngoài? Hắn số kiếp đã định, gây chiến chẳng phải là hợp với ý hắn ư? Còn vô duyên vô cớ mà cho đi tính mạng tướng sĩ bên ta.

Thiên Tốn hơi nhướn mày, thở dài: "Lạc, ngươi đúng là còn cần tôi luyện. Nếu hắn chết như vậy thật, vậy còn lại mấy chục vạn quân đang trong lúc thương xót, chỉ cần một tiếng trống cổ động là tấn công kinh thành, khi đó thì sẽ thành tình hình thế nào? Cho dù bọn họ tạm thời không thể có ý định gì, nhưng xử lý bọn họ không chỉ là việc rất khó giải quyết, mà chúng ta cũng không có dư thời gian để giám sát bọn họ. Chẳng bằng để hắn ra ngoài lôi kéo phản loạn, có hi vọng chuyển bại thành thắng, chỉ coi ta là địch thủ. Như vậy, cho dù là mấy chục vạn người, tuy chúng ta chém tận giết tuyệt nhưng cũng không bị người khác nói vào. Huống chi kinh thành cũng được an toàn, không liên lụy thêm người vô tội."

"Việc chinh chiến xin giao cho Kinh Hồng nội điện cùng thuộc là hạ được. Chúng ta chắc chắn sẽ đổi lấy thắng lợi với thương vong nhỏ nhất." Điền Sính thấp giọng nói.

Thiên Tốn cười nói: "Đó là dĩ nhiên. Trước khi hắn trở về, để ngươi chủ trương ta cũng rất yên tâm. Tiếp theo ta sẽ toàn tâm toàn ý cắt tháo mớ bùi nhùi khó gỡ đã mấy vạn năm nay kia."

Trần Lạc lúc này mới bừng tỉnh ngộ: "Đã nói đến trảm thảo trừ căn, vậy xin cân nhắc cho chu toàn. Ta sẽ thụ giáo."

Thiên Tốn xoay người lại: "Vậy ngươi đi theo bên ta mà xem cho rõ."

"Vâng." Trần Lạc tươi cười rạng rỡ, răm rắp đi theo, "Hiện ngài muốn đi đâu?"

Thái tử điện hạ thản nhiên cười: "Tích Vương Phủ."


––––––––––––––––––––

Từ khi Tích Vương bị giam, Ích Minh Đế liền phái Hứa Phòng mã dẫn người vây Tích Vương Phủ. Lúc đầu dĩ nhiên cũng có ẩn ý bảo vệ cháu ngài và cấm giữ những người trong phủ ngay tại chỗ. Thứ nhất, Hứa Phò mã và Thiên Hâm đều hiền lành, dễ mềm lòng, giao cho bọn họ xử trí tốt hơn là để cho Thiên Tốn; thứ hai, bọn họ là tử địch với Thiên Chấn, nhất định sẽ không để thuộc hạ của y mang Thiên Hạ đi mất. Nhưng, cuối cùng ngài lại giao lại tất cả cho Thái tử tân nhậm, coi như ngầm đồng ý cho tất cả những việc có thể phát sinh. Thiên Tốn tất nhiên sẽ không để lỡ cơ hội này, sau khi thả Tích Vương chạy thoát liền lập tức trình tấu buộc tội phái Tích Vương, mắng kẻ không biết hối cải, rũ bỏ ơn huệ của phụ hoàng, làm việc phản quốc. Trước khi Ích Minh Đế có phản ứng gì, hắn đã tự mình dẫn Trần Lạc, Trần Phi cùng rất nhiều tinh binh tới Tích Vương Phủ hội quân với Hứa Phò mã.

Đại môn của Tích Vương Phủ từ từ mở ra, tiếng vang kèn kẹt.

Thiên Tốn nhìn sân trước không một bóng người, nhếch môi: "Tìm cho cẩn thận."

"Vâng." Trường Nhạc Công chúa mặc quân trang tiên phong đi vào; nàng quản lý việc thu thập tin tình báo đã nhiều năm, thuộc hạ đều có thân thủ nhẹ nhàng và rất giỏi tìm kiếm. Dặn dò vài câu rồi, nàng quay đầu cười nói: "Nơi Mẫn Nghi nội điện có thể ẩn nấp không dưới một trăm chỗ, cậu định đợi hay là tới phủ Thừa tướng trước?"

Phủ Thừa tướng cách vương phủ này không xa, đi qua đi lại cũng không mất nhiều thời gian. Nhưng bắt giặc phải bắt vua trước, không thể vội vàng được. Thiên Tốn lướt qua ảnh bích, lấy từ trong tay áo ra một cuốn bản đồ, cười như gió xuân: "Với tính của hắn, nhất định sẽ không bỏ rơi Hạ nhi. Nếu vậy nơi có thể trốn cũng chỉ ngoài hai ba chục chỗ. Hơn nữa cũng phải trốn khoảng một ngày đêm rồi."

Trần Lạc sáp đến, chậc chậc khen: "Cậu vẽ bản đồ ngầm của Tích Vương Phủ từ khi nào vậy?"

"Thân thủ như vậy, gan dạ sáng suốt lại kiên nhẫn, chắc cũng chỉ có Lục công tử." Trần Phi cẩn thận nhìn bản đồ, lại bồi thêm một câu, "Hai huynh đệ bọn họ làm việc thật sự là quá khác nhau."

Quả thật, một người thì gióng trống khua chiêng, chỉ hận không được người khắp thiên hạ tôn thờ cúng bái; một người thì vô thanh vô tức, lập công cũng không lưu danh. Thiên Tốn ung dung ngồi xuống trước điện, tủm tỉm cười mà nói với hai tỷ đệ: "Trong một canh giờ đưa họ tới đây."

Trần Phi cười đồng ý, Trần Lạc thì nhăn mặt lập tức chạy đi.

Không bao lâu sau, Mẫn Nghi nội điện bị tìm ra, sau đó cũng tìm được tiểu thế tử. Mẫn Nghi nội điện xuất thân từ Hà gia của Thừa tướng, thân thế cao quý. Gả vào Tích Vương Phủ rồi, tuy là vị nội điện thứ hai, Tích Vương cũng có không ít thiếp thất nam nữ, nhưng luôn yêu thương nàng nhất. Sau khi "sinh hạ" được trưởng tử, nàng lọt vào mắt xanh của Ích Minh Đế, được vinh hoa sủng ái. Nhưng lúc này, nàng nhếch nhác vô cùng, đầu tóc rối bù, có thể nói từ khi ra đời tới nay đây là lần lăng nhục lớn nhất.

Thái tử điện hạ tân nhậm đang thưởng thức thi họa treo xung quanh, nay xoay người lại, nhìn Mẫn Nghi nội điện đã cạn sức lực, yếu đuối ngã trên mặt đất. Nàng trốn trong ám đạo một ngày đêm, chẳng còn chỉnh tề, yếu ớt vô cùng, ánh mắt nhìn hắn không giấu được sự sợ hãi cùng tuyệt vọng. Nàng cố nhiên từ nhỏ chưa bao giờ phải dùng đến mưu trí, nhưng không phải loại người ngu xuẩn, tất nhiên hiểu được tình cảnh lúc này.

"Tẩu tẩu." Thái tử điện hạ mỉm cười, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ mang lúm đồng tiền dịu dàng, làm người ta không khỏi bình tĩnh lại.

Nhưng đối với Mẫn Nghi nội điện mà nói, hắn không khác gì hung đồ tàn nhẫn.

"Nương..." Tiếng khóc truyền đến từ ngoài điện, Mẫn Nghi nội điện run lên, cắn môi, khẩn cầu kẻ thoạt nhìn vô cùng ôn hòa mà chính là đang tới lấy mạng hai mẹ con nàng: "Điện hạ, Hạ nhi sợ người lạ..."

"Ôm tiểu chất nhi lại đây." Thiên Tốn hiểu ý nàng, cười nhướn mày nói với Trần Phi.

Trần Phi tự mình ôm Thiên Hạ vào điện. Đứa bé giãy giụa trong lòng nàng, muốn nhào vào vòng tay mẫu thân, nàng liền buông nó ra, bình thản cười nói: "Tuy không phải là mẹ con ruột, nhưng lại thân hơi cả mẹ con." Đối với người ngoài, Thiên Tần là trưởng tử của Tích Vương, Thiên Hạ là con của một vị thiếp, vì vị mẫu thân này mất sớm nên được Mẫn Nghi nội điện nuôi nấng. Mà ai nhìn cũng thấy, Mẫn Nghi nội điện yêu đứa con nhỏ không kém gì con cả.

Thiên Tốn nhẹ nhàng lắc đầu, trách mắng: "Phi nhi, làm việc sao không lo cho chu toàn? Sao có thể để tẩu tẩu cùng Hạ nhi khổ như vậy? Mau đưa hai người đi rửa mặt chải đầu."

Thực rõ ràng, Thái tử điện hạ lúc này không ngại phí chút thời gian. Như thể nếu đợi ở đây hắn sẽ thấy thêm nhiều người rục rịch chui ra, rồi sẽ không hề khoan dung mà nghiêm trị họ.

Trần Phi nhíu đôi mày liễu: "Cậu nói rất phải. Người tới, lập tức chuẩn bị nước, hầu hạ Mẫn Nghi nội điện cùng tiểu thế tử rửa mặt chải đầu."

Những thuộc hạ nàng mang đến đều có thể làm việc hầu hạ này, lập tức có người vào thỉnh Mẫn Nghi nội điện cùng Thiên Hạ sang điện bên.

"Chờ đã!" Mẫn Nghi nội điện ôm chặt Thiên Hạ vào lòng bảo vệ, giọng hơi run rẩy, "Thái tử điện hạ, điện hạ nhà ta... đang ở đâu?"

"Việc này cô gia cũng đang muốn hỏi tẩu tẩu một chút. Hắn chạy khỏi Thiên lao thì sẽ đi đâu?" Giọng của Thiên Tốn rất bình tĩnh, rõ ràng không có ý cần nàng trả lời.

Mẫn Nghi nội điện không nén được vẻ kinh hoàng: "Ta cũng không biết..." Nàng đột nhiên khựng lại, giọng hơi chói tai, "Điện hạ sẽ xử trí chúng ta thế nào?"

"Tẩu tẩu nói xem?" Thiên Tốn cười, rõ ràng vẫn là vẻ mặt hiền hòa, lại lộ đủ sự khát máu của một kẻ trong hoàng thất.

Mẫn Nghi nội điện sợ run, không chịu nổi nữa, nước mắt như mưa: "Điện hạ, tính mạng của tội thiếp chẳng là gì, nhưng Hạ nhi tuổi còn nhỏ, cũng đúng là con nối dõi của hoàng thất Hạo Quang ta. Mong điện hạ vì nó vô tội mà tha cho nó một mạng!"

Thiên Tốn hơi nhướn mày, vẻ mặt không có gì thay đổi. Nếu nàng có thể nói một cách khẳng định như thế, tức là không sợ thử máu. Nhưng hắn chưa bao giờ tin nếu Hoàng hậu có thể giết được trưởng tử, lại sẽ dễ dàng tha cho thứ tử tồn tại. Hoàng thất Hạo Quang mặc dù từng bị tận diệt, nhưng không hẳn không có cá lọt lướt. Mẫn Nghi nội điện trong tình thế cấp bách vẫn không gọi là cháu hắn, chỉ gọi là nối dõi của hoàng thất, chẳng phải là đã nói rõ chân tướng sự thật?

"Tẩu tẩu không cần nhiều lời, cứ đi rửa mặt chải đầu đi."

"Điện hạ, van cầu ngài... Nó thực vô tội..."


"Biết rõ nó vô tội, năm xưa việc gì phải đem nó cuốn vào?" Thiên Tốn thở dài.

Thấy cầu xin tha thứ vô vọng, trong mắt Mẫn Nghi nội điện nổi lên sự oán độc: "Ta đã cầu cứu bệ hạ rồi, nếu điện hạ cứ khăng khăng cố chấp, tất sẽ không được bệ hạ dung tha!"

Ánh mắt của Thiên Tốn vẫn hiền hòa, vẻ mặt không đổi, hắn cười nói: "Chẳng lẽ tẩu tẩu không biết, cô gia bị phụ hoàng ngờ vực vô căn cứ đã lâu? Một hai đứa con nối dõi hoàng thất không rõ lai lịch quan trọng hơn, hay Thái tử quan trọng hơn, tẩu tẩu hẳn không khó để hiểu.”

Mẫn Nghi nội điện đôi mắt khẽ động, bỗng ôm đứa bé mà đánh tới.

Thiên Tốn cũng không ngờ nàng còn khỏe như vậy, nàng giương nanh múa vuốt, tựa như đã phát cuồng, cuối cùng túm lấy nửa tay áo hắn.

"Ta sẽ nguyền rủa ngươi! Xuống địa ngục rồi cũng sẽ nguyền rủa ngươi! Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ! Thiên Tốn!"

"Làm càn!" Trần Phi lách tới, vận nội lực đánh văng nàng ra.

Nàng ra tay đã kiềm chế, nhưng Mẫn Nghi nội điện không biết võ nghệ, thoáng chỗc đã ngã nhào xuống đất, bụi lấm đầy mặt, hơi thở rất mỏng. Thiên Hạ đã sợ tới đờ người, không nhúc nhích mà nép mình vào trong lòng nàng, im lặng nhìn hai người.

Đôi mắt đẹp của Trần Phi thoáng động, nàng lại dịu dàng nói: "Cậu, ta mang hai người đi rửa mặt chải đầu."

"Đi đi."

"Tam hoàng thúc..." Tiếng gọi non nớt run rẩy vang lên, hết sức khiếp đảm.

Thiên Tốn lãnh đạm nhìn đứa bé này. Nếu nó không phải là con nối dõi của hoàng thất Hạo Quang, có lẽ nó còn một đường sống; nếu Tích Vương và Mẫn Nghi nội điện không sủng ái nó như thế, có lẽ nó còn có thể sống sót. Nhưng trên đời này không nhiều cái "có lẽ" như vậy. Cho nên nó chỉ có thể chết. Hắn tuyệt đối không thể để lại tai họa ngầm có thể gây ra tranh đấu trong lúc trị nước về sau này.

Giữa giờ thìn (8h sáng), Mẫn Nghi nội điện dùng ba thước lụa trắng tự sát, Thiên Hạ con nhỏ của Tích Vương uống thuốc độc mà chết.

Trần Lạc cầm tới hơn mười phong thư, im lặng nhìn hai thi thể nằm trên tấm thảm gấm.

"Xong cả rồi sao?" Thiên Tốn cầm thư, hờ hững xem qua từng phong vài lần. Trên đó liên tiếp mang những chứng cứ cấu kết làm phản. Chỉ cần có chứng cứ, liền có thể hô mưa gọi gió dễ như trở bàn tay. Còn về thật hay giả, đã từ Tích Vương Phủ mà ra thì còn có đường biện giải gì nữa? Nhưng việc những người đó sẽ chết hay sống đã được xác định từ những lựa chọn đầu tiên của bọn họ rồi.

Xa giá của Thái tử điện hạ rời khỏi Tích Vương Phủ, đi thẳng tới phủ Thừa tướng.

Thế là, trong mấy ngày tiếp theo, Nội thành Thương Dao không ngớt tiếng kêu thảm, huyết vũ tinh phong còn hơn chiến trường. Dưới sự chỉ đạo của Thái tử tân nhậm, Hà gia của Thừa tướng phải đền tội, mấy thế gia đại tộc dựa vào Tích Vương đều bị diệt. Chỉ trong vòng vài ngày, thế lực Hồng gia của Đại học sĩ và Hà gia của Thừa tướng liền tan rã, những thế tộc vừa hay nhỏ phía dưới đều không còn một mống. "Tích Vương án" cùng "Phế hậu án" trước sau liên lụy tới mấy nghìn gia đình thế tộc, thôn tính đủ ba phần những thế gia bảo thủ của Hạo Quang. Chỉ trong kinh thành Thương Dao đã có máu của mấy vạn người chảy khắp các khe rãnh Nội thành, xây nên nền tảng đăng vị của tân đế.

Cuối cùng, sau mấy ngày im lặng mặc niệm, Hoàng đế triệu gọi Thái tử. Trong Ngự thư phòng, phụ tử nhìn nhau không nói gì.

Thiên Tốn nhìn Ích Minh Đế ngồi nghiêm chỉnh trên ngự tòa, nhẹ nhàng lộ ra chút vẻ tươi cười: "Phụ hoàng, không cần lo, vậy là đã đủ rồi."

"Thật sự đã đủ rồi?" Ích Minh Đế bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường.

“Chỗ trống trong thế tộc đã đủ rồi.”

"Ngươi còn định thế nào?"

"Đại hoàng huynh làm phản, dĩ nhiên không thể để lại. Kẻ tham gia vào làm phản, những ai xử lý được nhi thần đã xử lý rồi."

"Tự Tỉnh đâu?" Hoàng đế dừng lại một chút, hỏi.

Đôi mắt của Thiên Tốn tỏa ra tình cảm dịu dàng vô hạn: "Hắn có việc phải làm, tạm thời không ở trong thành."

Ích Minh Đế hai mắt tối lại mà nhìn hắn, khó nén nổi cảm giác bất an, hạ giọng nói: "Tốn nhi, nếu ngươi muốn tọa trên long ỷ, phải lưu lại hậu tự."

Thiên Tốn lắc lắc đầu, cười nhạt nói: "Không. Nhi thần chỉ có Hoàng hậu, sẽ không nạp phi."

"Ngươi sao có thể hồ đồ như thế! Không muốn có bậc chí tôn tiếp nối muôn đời sao!" Ích Minh Đế bùng lên lửa giận, tiếp đó là sát ý hừng hực.

Sát ý này nhằm vào ai, muốn uy hiếp ai, không thể rõ ràng hơn. Có điều, trong thiên hạ này, kẻ có thể gây thương tổn đến người nọ e rằng rất khó có thể tìm thấy. Thiên Tốn nhướn mày: "Phụ hoàng, không chỉ có nhi thần, Tứ hoàng đệ cũng thế."

"Ngươi còn không dung được hắn!"


"Phải, nhi thần chỉ có thể chấp nhận duy nhất một mình hắn thôi. Phong thái ấp như nước nhỏ trong nước lớn, nằm kề nhau trên giường hẹp, sao có thể để người khác ngủ say không lo?!"

"Ngươi không hậu tự, hắn không hậu tự, là muốn cho hoàng thất Hạo Quang đoạn tử tuyệt tôn sao!"

"Phụ hoàng. Cho dù thuận theo tự nhiên, nhi thần và hắn cũng không thể có hậu tự." Nụ cười của Thiên Tốn lộ ra một chút giễu cợt, liếc mắt nhìn Mẫn Diễn vừa lướt vào điện, "Còn về nguyên nhân, ngài tới lãnh cung hỏi một chút sẽ biết."

Ích Minh Đế giật mình, mặt tái đi: "Ngươi có ý gì?"

"Nhi thần cáo lui." Thiên Tốn không hề giải thích, nhẹ nhàng khom người.

Cửa Ngự thư phòng đóng lại sau lưng hắn, cắt đứt chút tình cảm phụ tử mỏng manh. Hắn chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy gió thổi qua trước phòng lạnh run cả người. Rõ ràng là đã vào hạ, cung điện sau lưng hắn lại lạnh lẽo như giá rét trời đông.

*Tán nhảm cuối ngày: đoạn tử tuyệt tôn, không biết Thiên Liễm với Thiên Hâm bị vứt đi đâu... nếu cần thì lấy con cháu sang họ mẹ hoặc nhận nuôi vẫn được mà…