Tỉnh Vị Trì

Chương 34: Lần đầu xuất kích

Tháng hai, bệnh tình của Chiêu Vương điện hạ có khởi sắc, Kinh Hồng nội điện cuối cùng cũng xuất hiện trong triều.

Từ khi hắn bị cuốn vào chuyện của Hòa Vương mà chịu giam lỏng trong cung, các quần thần chưa thấy lại hắn. Dịp cuối năm lần này cũng vì hắn mà dao động bất an. Hoàng đế hoàn toàn không có tâm tư lễ tiết, trong cung an tĩnh dị thường còn chưa nói, Hoàng hậu ốm đau tại giường, rối lòng khó yên, càng không có chút không khí vui mừng đón năm mới nào. Còn thêm không biết bao nhiêu triều thần ngay cả tân niên cũng không được sống yên ổn, hoặc sung quân hoặc bị biếm, thê thảm vô cùng.

Từ khi Kinh Hồng nội điện hòa thân tới Hạo Quang, hoàng thất Hạo Quang hình như chưa từng trải qua một lễ tân xuân hợp ý nào. Năm thứ nhất là hắn bị tấn công; năm thứ hai là Duệ Vương bị tấn công; năm thứ ba lại là cả nhà Hòa Vương gặp nạn. Năm thứ tư sẽ đến phiên ai? Lời bàn như thực như không, lan truyền trong triều đình, khiến lòng người nghiêng ngả.

Lạc Tự Tỉnh liếc nhìn vài thần tử đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, mặc cho bọn họ khe khẽ thì thầm, không để ý đến.

Hắn đại khái đoán được những người này đang nói những gì, bởi những lời đồn đãi dạng này đã vào tới mật thất Chiêu Vương Phủ từ lâu. Hắn còn nhớ Thiên Tốn cười đến mức gương mặt tái nhợt cũng hồng hào lên, còn cong môi nói: "Thế này chẳng lẽ là muốn bức ta bỏ vợ? Thật đúng là rút củi đáy nồi. Chậc chậc, ta không có Kinh Hồng nội điện thì sống làm sao?" Lúc ấy nghe xong hắn suýt nữa không giữ được nắm đấm.

Đó là lần đầu tiên hồ ly làm càn trước mặt mọi người. Lúc đó không bị giáo huấn thì sau này chẳng còn biết kiêng dè gì nữa. Nghe như lời vui đùa, cũng không chỉ nói một hai lần. Trần Lạc, Vân Kỳ, Cao Duy Thận khi nghe thấy đều cười, sẽ không trêu chọc theo. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn sẽ lập tức phừng phừng lửa giận, mặt sầm xuống ngay tại chỗ. Nói không chừng con hồ ly kia chỉ vì đùa hắn nên mới thuận miệng nói xằng nói bậy, chẳng hề để ý đến thân phận của mình. Những người khác đều không chú tâm tới thay đổi này, chẳng lẽ chỉ có hắn mới cho rằng người ngồi trên ngai vàng luôn cần duy trì hình tượng sao?

Nghĩ đến đây, Lạc Tự Tỉnh tập trung lại. Trống điểm giờ thìn (7h sáng), hắn không nhanh không chậm mà đi trong hàng võ quan đầu tiên, tiến vào Nghị Chính Điện. Cách không xa sau lưng hắn, Duệ Vương Thiên Ly cũng bị cấm giữ tại phủ cho tới nay mới vào triều đang nhìn theo dáng lưng hắn, tao nhã thong dong bước đi.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân."

Ích Minh Đế ngồi trên cửu long ngự tòa vẫn uy nghiêm như thường, sắc mặt có vẻ trầm trọng.

Có lẽ mấy tháng nay ngài suy nghĩ nhiều lắm, suốt thời gian đó, chúng thần chưa thấy băn khoăn gì, cho rằng biểu hiện này là vì kẻ gây sự mà bọn họ vẫn tưởng.

Không bao lâu sau, liền có người bước ra khỏi hàng nêu ý kiến: "Bệ hạ, án của Cao Gián Phong nên sớm quyết định."

Hoàng đế rời mắt về phía Hình bộ Thượng thư: "Tra đến đâu rồi?"

Hình bộ Thượng thư khom mình hành lễ, nói: "Ngân khố bị thiếu hụt là việc có thật, nhưng vi thần vô năng, chưa tra ra được bạc đã đi đâu."

"Triệu đại nhân, đã qua hơn một tháng mà vẫn không có tiến triển sao?" Thừa tướng không nặng không nhẹ tiếp lời.

Hình bộ Thượng thư hơi mím môi: "Hạ quan sẽ tiếp tục truy xét."

"Bệ hạ, Ngự sử thai cũng không thể tra ra nơi số ngân lượng này đã thất thoát đi." Ngự sử Đại phu bước ra khỏi hàng bẩm, "Cao Gián Phong thề thốt phủ nhận, từ hắn không tìm ra manh mối gì."

Ích Minh Đế nhăn mày.

Liền nghe một tiếng cười khẽ, quần thần theo tiếng nhìn lại, Kinh Hồng nội điện nhướn mày, trước sau như một lông bông khinh nhờn. Vẻ không nghiêm túc của hắn chọc giận vài vị lão thần, các vị lập tức giận dữ trừng mắt.

"Kinh Hồng nội điện có ý gì?"

"Trong triều đình, há có thể ngạo mạn như thế?"

"Chẳng lẽ Kinh Hồng nội điện khinh thường các lão thần?"

"Chư vị bớt giận." Nghe đã thấy chẳng có chút thành ý vỗ về gì, các lão thần càng nổi trận lôi đình. Lạc Tự Tỉnh cũng không quan tâm với vẻ mặt của bọn họ, tự mình quay về phía Hoàng đế hành lễ, nói: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ cảm thấy thú vị. Hơn một tháng, Hình bộ cùng Ngự sử thai dốc toàn lực cũng không tra ra được bất cứ điều gì. Chỉ dựa vào việc một người báo lên cùng sổ sách của Hộ bộ, có thể định ra là Hộ bộ Thị lang Cao Gián Phong phạm tội sao?"


Ích Minh Đế hơi nheo mắt, im lặng không nói.

"Ý Kinh Hồng nội điện là có người vu oan cho Cao Gián Phong?"

"Nếu không phải vu oan thì một trăm vạn lượng bạc kia đâu? Biến mất không dấu vết ư? Từ trong phủ của Cao Gián Phong có tìm được chứng cớ gì không? Vài năm gần đây ngài ấy có tùy ý tiêu xài phung phí không?"

"Việc này nên hỏi Kinh Hồng nội điện cùng Chiêu Vương điện hạ."

Ánh mắt của Lạc Tự Tỉnh khẽ động, nhìn về phía vị lão thần râu bạc vừa nói bừa kia. Hắn hình như nhớ ra, đây là một vị ngoan cố nổi tiếng trong Học sĩ các. Cũng chỉ có loại người bảo thủ, tự cho là hai tay trong sạch, trung quân ái quốc thì cái gì cũng không phải sợ kiểu này mới có thể không nhịn được mà buông một lời gây hấn khích tướng nông cạn đến vậy.

"Ý của ngài chẳng lẽ là nói – ta cùng điện hạ xúi giục Cao Gián Phong tham ô ngân khố?"

"Việc tham ô cũng chỉ nằm trong vòng hai năm gần đây mà thôi."

Lão Học sĩ càng chỉ trích thêm gay gắt.

Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu, nói: "A, hóa ra là không liên quan đến điện hạ, là ta tự chủ động?" Hắn cười hừ một tiếng, nhìn khắp xung quanh. Trừ bỏ lão Học sĩ còn hồ đồ không tự biết rằng mình đã bị đẩy ra làm lá chắn này, các quần thần còn lại đều mang vẻ mặt khác nhau mà giữ im lặng. Thiên Ly cũng im lặng cúi nhìn, không có ý định nói vào; Trần Lạc thì mặt không đổi sắc, tựa như tất cả không can hệ gì tới hắn.

"Triệu đại nhân, Ngự sử thai Lý đại nhân, các khoản chi phí của Chiêu Vương Phủ trong hai năm nay hẳn đã được điều tra rồi. Ngoài bổng lộc hàng năm của điện hạ và ta cùng những lần phụ hoàng ân sủng ban thưởng còn có gì khác không?" Lạnh lùng cười, Lạc Tự Tỉnh liếc xéo về phía Tích Vương, nói: "Chiêu Vương Phủ không giống như chỗ nào đó, nuôi ngàn vạn kẻ vô dụng, đến mức phải dùng trứng chọi đá, giở hết mọi biện pháp."

"Kinh Hồng nội điện khẳng định như vậy, tức là cho rằng Hình bộ, Ngự sử thai và Ám hành ngự sử điều tra không được!" Lại có một vị lão thần không nhịn được đứng dậy.

Nếu không phải đã nghe Thiên Tốn nói qua rằng vài vị lão thần này là nguyên lão ba đời hoàng triều, tính tình ngay thẳng, cứng như sắt đá, ngay cả Ích Minh Đế bình thường cũng phải nể ba phần, Lạc Tự Tỉnh thực sự muốn quét hết thể diện của bọn họ, mau đuổi cho về nhà dưỡng lão. Ngoan cố không sai, lão cha nhà hắn trời sinh tính đã như vậy. Nhưng không thể phân rõ lời thị phi, dễ dàng bị lừa gạt, tức là đã trở thành lão hồ đồ, không thể dùng nữa. Hoàng đế vì cố tình muốn ra vẻ kính lão nên mới giữ các lão gia này lại trong triều. Xem tính tình dối trá của hồ ly, chỉ sợ còn phải tiếp tục nuôi bọn họ.

"Nếu tra không ra, tức là vu oan." Kinh Hồng nội điện thu lại nụ cười ngạo mạn, nghiêm mặt nói: "Hai vị đại nhân vu cáo ta cùng Chiêu Vương là có dụng ý gì? Hay đúng là mượn người khác hại Cao Gián Phong để tiến tới hãm hại Chiêu Vương Phủ? Đã muốn vu thêm tội cho người khác thì lo gì không tìm ra cớ! Mong phụ hoàng minh giám!"

Hai vị lão thần hiển nhiên không ngờ được Kinh Hồng nội điện lại có thể tranh luận giảo hoạt như vậy, nhất thời cứng lưỡi, cảm giác thấy ánh mắt không vui của Hoàng đế, liền lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ minh giám. Chúng thần trong tình thế cấp bách mới phỏng đoán thêm, tội đáng chết vạn lần."

"Ái khanh muốn tháo gỡ án này là có lòng tốt, nhưng không thể tùy tiện phỏng đoán vu khống." Ích Minh Đế nói, ý trách cứ hết sức rõ ràng. "Hình bộ, Ngự sử thai, Ám hành ngự sử tiếp tục điều tra, nếu như không có chứng cứ thiết thực, việc cáo buộc Cao Gián Phong tự ý động vào ngân khố trẫm sẽ truy cứu."

"Chúng thần tuân chỉ."

"Bệ hạ."

Thừa tướng lại hành lễ nói, "Việc này trước tiên chưa bàn. Cao Gián Phong kết bè đảng từ trên xuống dưới, ngụy tạo sự thật để vu oan hãm hại chúng thần vẫn là thật. Chỉ bằng việc này, cũng nên lưu đày sung quân!"

"Đúng vậy, bệ hạ. Chúng thần xưa nay làm việc cẩn thận quy tắc, không nghĩ hắn lại ngụy tạo để hãm hại, nếu không sớm trừng phạt, danh dự của chúng thần đâu thể còn!" Đại học sĩ cũng nói.

Phái Tích Vương, phái Hoàng hậu đều sôi nổi nói, bày tỏ lòng căm phẫn.

"Hãm hại?" Lạc Tự Tỉnh cười lạnh một tiếng.

Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn: "Tỉnh nhi có điều ngờ vực sao?"

"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần không cho rằng Cao Gián Phong có thể làm việc hãm hại. Hơn nữa lời buộc tội các vị đại nhân trong bản tấu hắn trình lên không đồng nhất với những tin tức ngài ấy nói với Chiêu Vương điện hạ trước đây. Các vị đại nhân có lẽ không làm những việc đã kể trong lời tấu, còn những việc khác thì ngược lại câu nào cũng thật."

"Lời của Kinh Hồng nội điện cũng không có bất cứ chứng cứ gì, hoàn toàn không đủ để tin!"

"Kinh Hồng nội điện muốn Cao Gián Phong thoát tội, lão thần có thể hiểu được. Nhưng không thể đến nỗi đảo lộn phải trái! Những gì hắn tấu lên chẳng lẽ cũng là bị người khác hoán đổi!"

Cả triều đình rộn lên ầm ỹ.

Thừa tướng giận tái mặt, nói: "Bệ hạ, chúng thần hoàn toàn trong sạch, xin tùy Hình bộ, Ngự sử thai, Ám hành ngự sử điều tra."

"Bây giờ mới điều tra chẳng phải là hơi chậm? Hơn một tháng, đã đủ để hủy diệt không ít thứ." Lạc Tự Tỉnh khôi phục lại thái độ ngạo mạn, quay đầu nhìn nhìn, cười nói: "Ngài bảo có phải không, Duệ Vương điện hạ?"

Thiên Ly cũng nằm trong trung tâm chú ý của quần thần, nhưng từ đầu đến cuối chưa nói lời nào, nay hơi gật đầu, bước ra khỏi hàng trước những ánh mắt kinh ngạc hoặc bình tĩnh: "Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần trong hơn một tháng nay tra được một số việc, đang muốn thỉnh phụ hoàng xem qua."

Ích Minh Đế dò xét nhìn hai người, nói: "Trình lên đi."


Thiên Ly đi tới trước ngọc thềm, tự tay đưa lên quyển tấu.

Ích Minh Đế mở ra đọc qua một lượt, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi: "Việc này có thật không?"

"Phụ hoàng có thể sai ám hành ngự sử đi điều tra thêm. Nhi thần cùng Kinh Hồng nội điện đã phái người bảo vệ nhân chứng, lúc này không còn ai có thể chôn vùi chứng cứ nữa."

Hoàng đế vốn đã mang sắc mặt không tốt, nay đứng lên, trên mặt mây đen dày đặc: "Giỏi lắm, xem ra các ái khanh đều giấu diếm trẫm không ít chuyện. Muốn lừa dối thì làm cho sạch sẽ chút!"

Quần thần không biết trong quyển tấu viết gì, thấy Hoàng đế tức giận thì hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống đất.

"Thế gia tích lũy mấy vạn năm, xảy ra một vài việc nhơ nhuốc cũng không cần quá quở trách. Nhưng để tránh bị buộc tội mà không tiếc đường huỷ diệt chứng cứ, liên lụy tới bao nhiêu người vô tội! Lời các ngươi nói, trấm còn có thể tin được bao nhiêu?! Cút hết đi cho trẫm!"

Chúng thần thở mạnh cũng không dám, còn vài người vẫn còn tỏ vẻ khó tin, nghĩ không ra vì sao Thiên Ly và Lạc Tự Tỉnh có thể tìm được đủ dấu vết.

"Không nghe thấy trẫm bảo sao?! Cút hết đi!"

Hoàng đế vốn tựa như sẽ không nhúng tay vào việc tranh đấu của các đảng phái, lúc này thình lình tỏ thái độ khác thường, khiến gần như tất cả mọi người đều kinh hãi. Bọn họ làm sao dám cho rằng có thể giấu diếm tất cả khỏi ánh mắt Hoàng đế, nhưng trước việc ngài không có phản ứng gì khi phái Chiêu Vương và phái Duệ Vương bị người hạ thủ, đã có kẻ liền thầm phỏng đoán, cho rằng thánh tâm hướng về ai đã là điều không còn gì để nghi ngờ. Chỉ cần có thể phá cho Chiêu Vương và Duệ Vương hoàn toàn suy sụp, việc giành giật thiên hạ không còn kết quả nào khác. Ai có thể ngờ Hoàng đế lại bỗng nhiên nổi giận, cho thấy việc người kế thừa là ai vẫn là điều còn cần suy tính. Tương lai tưởng như đã xác định rõ một lần nữa khó có thể phân biệt, trận tranh đấu này xem ra còn lâu mới kết thúc.

Cứ như vậy, chẳng lẽ là thực sự muốn dùng chiến tranh phân thắng bại sao?

Trong lúc mọi người thấp thỏm không dám lên tiếng, Lạc Tự Tỉnh ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Phụ hoàng bớt giận, nhi thần có việc quan trọng khởi tấu."

Lồng ngực phập phồng kịch liệt của Ích Minh Đế dần dần vững lại, ngài gắng gượng khống chế vẻ mặt giận dữ, nói: "Chuẩn."

"Nhi thần cùng Trọng Mộc tiên sinh đã tra ra, thủ phạm chính nguyền rủa Chiêu Vương không phải là nữ nhi nhà họ Tống, mà là có người hợp mưu với Tống thị, xếp gián điệp vào Tống gia."

"Ba ngàn năm nay, người này từ giáo quán ôm đi hơn mười bé gái, lén lút nuôi nấng huấn luyện làm ám vệ hoặc tử sĩ. Tống Du Cầm là một đứa bé trăm năm trước giáo quán báo lên đã chết, sau khi huấn luyện thành tử sĩ liền mượn danh nghĩa nữ nhi Tống thị để vào Tống gia, gả vào phủ Tam Hoàng tử, thừa cơ ám sát. Trọng Mộc tiên sinh lần theo manh mối, bắt được hai nữ tử khác. Hai người này từng tu hành tại Thánh cung một trăm năm, sau đó tự ý xuất cung luyện tập tà thuật, cấu kết với phản nghịch. Chính là các nàng sử dùng cấm thuật ở ngoài cung, lấy tính mạng vạn người nguyền rủa Chiêu Vương."

"Có thể thông qua giáo quán để làm giả danh sách trẻ em bị chết, ăn cắp trẻ em nữ, nhi thần cho rằng ngoài–" Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng nhìn về phía Đại học sĩ, "Hồng thị ra, không còn ai khác."

Đại học sĩ ngẩng đầu, kêu: "Bệ hạ minh giám, lão thần tuyệt đối không thể nhận lời vu hãm như vậy!"

Lạc Tự Tỉnh một lần nữa cúi người hành lễ, nói: "Như vậy, thứ cho nhi thần bất hiếu bất kính. Ngoài Hồng thị ra, ai có thể trực tiếp ăn cắp trẻ em nữ từ giáo quán?"

Ích Minh Đế nặng nề nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không trốn tránh mà nhìn lại, không hề sợ hãi.

Nếu Hoàng đế không thể quyết định phải dùng tội danh gì để phế hậu, vậy hãy để bọn họ dâng lên một tội danh thích hợp. Điều hồ ly lo lắng là, nếu không chịu đủ thúc ép, Hoàng đế sao có thể vứt bỏ bao năm kiên trì suy xét cùng tín nhiệm? Kẻ thắng làm vua, đó đúng là kết cục tất yếu của tranh đấu hoàng thất. Nhưng đâu là thực đâu là thị phi cũng vẫn phải bắt ngài thừa nhận. Nếu ngài đã lựa chọn thì phải tiếp tục theo đuổi. Cho dù có lại nghi ngờ thế nào, có lại thấy mù mờ, làm hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, ngài cũng không thể quay đầu.

"Trẫm cùng Quốc sư sẽ lập tức đích thân tra án này! Trước khi án tra ra rõ manh mối, Hồng thị chịu cấm giữ trong phủ, Hoàng hậu ở lại tẩm cung tĩnh dưỡng, ngoài trẫm ra, không một kẻ nào được thăm!"

"Thánh thượng bớt giận! Lão thần oan uổng!"

"Thánh thượng! Hoàng hậu bệ hạ đang đau nỗi thương con, không nên chịu phạt như vậy!"

"Thánh thượng!"

Giữa Nghị Chính Điện đang sôi trào, Lạc Tự Tỉnh cùng Thiên Ly từ tốn đứng lên, hành lễ nói: "Phụ hoàng thánh minh."

Ích Minh Đế không thèm liếc bọn họ, xoay người di giá rời đi.

––––––––––––––––––––

Đêm xuống, mật thất trong Chiêu Vương Phủ có một vị khách không mời mà đến.

Trần Lạc và Vân Kỳ đang ngồi trong góc phòng phía đông nhỏ giọng bàn luận, giờ dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn; ở góc phía tây, Lạc Tự Tỉnh hai tay mỗi bên một vò rượu liếc mắt với Lạc Tự Ngộ một cái rồi tiếp tục thưởng thức rượu ngon.

Thiên Tốn đặt bút xuống, nhìn người vừa bất động thanh sắc đi vào sau Điền Sính, nở nụ cười thường lệ: "Đây chẳng phải là Triệu đại nhân sao?"

Hình bộ Thượng thư Triệu Thanh Vi vốn là nhân vật vững chắc trong phái Hoà Vương của Hoàng hậu, là trưởng tộc của gia tộc Triệu thị quyền thế nhất trong mười đại danh môn của Hạo Quang, khoảng một nghìn tuổi, bên ngoài trông lại rất trẻ. Triệu thị rất được Thiên Cấn tin cậy, khi xưa Thiên Cấn điều tra vài vụ ám sát đều được Triệu Thanh Vi toàn lực hỗ trợ. Khi Thiên Tốn bắt đầu dùng tín vật để chi phối các hạ thần của Thiên Cấn, phản ứng của vị này là im lặng bình thản, nhưng cũng chỉ như vậy. Trong thời điểm này mà Điền Sính dẫn hắn tới đây, Thiên Tốn hơi có chút bất ngờ.


Thiên Tốn không phải là người đa nghi, nhưng cũng hoàn toàn không dễ tin. Hắn không cho rằng những bộ hạ cũ của Thiên Cấn sẽ dễ dàng chấp nhận hắn, cho nên không có yêu cầu gì với các vị đại thần. Ngoan cố giữ im lặng là được, bằng lòng ủng hộ hắn cũng không phải là việc yêu cầu họ phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, chỉ cần trong lúc phái Hoàng hậu bàn việc thì không nóng giận mà nói vào một đôi lời liền đủ rồi. Nhưng vì Tần Phóng cùng Cao Gián Phong trước sau đều bị nhốt vào Thiên lao, việc cần Triệu Thanh Vi làm cũng hơi nhiều. Điều khiến hắn rất vừa lòng chính là Triệu Thanh Vi tận tâm tận lực hoàn thành những việc hắn giao. Nhưng cho dù vậy, hắn không phải không để ý thấy người này chưa hoàn toàn chấp nhận hắn làm chủ thượng mới. Dù sao thì tốt quá cũng hóa lốp, nếu biểu hiện quá vội vàng, trái lại có thể khiến người khác thấy ác cảm. Hơn nữa hiện nay hắn cũng hoàn toàn không cần tăng thêm thân tín.

Nhưng mà, không cần thì không cần, có nhiều người để tin cậy giao phó luôn luôn là chuyện tốt.

Triệu Thanh Vi chưa tỏ vẻ kinh ngạc hay tò mò gì đối với không khí không hề căng thẳng của mọi người trong mật thất, thậm chí vẻ mặt cũng không dao động, khom mình hành lễ nói: "Tham kiến chủ thượng."

Hành vi cử chỉ của hắn cứ bình thường như vậy, như thể đã quen thuộc với đám người này, với vị chủ tử này từ lâu.

Thiên Tốn cười nói: "Không cần đa lễ." Nói rồi, liền nhìn về phía Điền Sính.

Điền Sính tìm chỗ ngồi xuống, tùy tay cầm lấy một vò rượu trên mặt đất, cười với Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ: "Ta mấy hôm nay không vào triều, không được tận mắt chứng kiến việc phát sinh khi lâm triều hôm nay. Đến trưa bị gọi gấp về nhà, thảo luận vài canh giờ liền. Khi tiễn Triệu đại nhân, đại nhân bỗng thỉnh ta dẫn tới gặp điện hạ. Ta cũng muốn biết trong triều hôm nay Kinh Hồng nội điện rốt cuộc đã làm gì, đến mức ngay cả phụ thân ta đang cáo bệnh ở nhà cũng khăng khăng muốn đích thân tới Chiêu Vương Phủ hỏi."

"Bọn họ thảo luận tới vài canh giờ, chẳng lẽ ngươi không nghe ra được chút nào sao?" Thiên Tốn nhếch môi.

"Nghe thì nghe rồi, nhưng chung quy không thể hay bằng nghe chính chủ nói."

"Ta cũng chỉ nghe Lạc nhắc lại. Lạc Tự Tỉnh, ta thật không ngờ ngươi đến bây giờ vẫn chưa kể chuyện khi lên triều." Theo đánh giá của Trần Lạc, ngoài bộ dáng công tử ăn chơi chẳng thay đổi thì Lạc Tự Tỉnh đã hết sức sắc bén. Về cơ bản là nhìn không ra hắn xuất thân nhà võ, có lẽ ở bên Lạc Nhị công tử cùng Lạc Tứ công tử nên mưa dầm thấm đất đã lâu. Nếu vậy, với tính cách người nào đó, sao có thể không nhân cơ hội này khoe một phen?

Lạc Tự Tỉnh ngửa đầu uống cạn vò rượu ngon, liếc về phía bọn họ: "Có gì hay mà nói, các ngươi không phải đã biết cả rồi sao?"

"A, ta đúng là có lỗi. Người muốn nói và người muốn nghe đều bị ta nhất thời mau miệng mạo phạm tới rồi." Trần Lạc làm vẻ xin lỗi chân thành, trong mắt lại mang ý cười, "Tha thứ cho ta đi. Ta cũng là vì nhìn Lạc Ngũ với cặp mắt quá khác xưa nên mới không nhịn được."

Tên này sao cũng cùng một kiểu với Trần Phi vậy, suốt ngày vặn vẹo ý người khác. Thật không hổ là chị em. "Ngươi chắc không cho rằng đầu óc ta quá đơn giản thế chứ."

"Dĩ nhiên là không. Nhưng ta cảm thấy ngươi không hiểu những chuyện đấu đá hục hặc này, cũng không kiềm chế được tính tình."

"Quả thật không am hiểu, cũng quả thật là suýt không kiềm chế được." Lạc Tự Tỉnh gật đầu, ôm vò rượu ngửi mùi.

Lạc Tự Ngộ mỉm cười, nói: "Húc Dương Hầu không biết hắn trở về liền đá bay mấy cánh cửa nên mới nói vậy. Hơn nữa, phản ứng của những người đó đã có người khác nói trước cho hắn."

Ánh mắt của mọi người lập tức bắn về phía án thư.

"Biết người biết ta mà thôi. Khi lâm triều hẳn Tự Tỉnh đã khiến mọi người đều hết sức bất ngờ. Tuy rằng sau khi trở về đúng là có làm ầm một chút." Thiên Tốn cười nói, tựa như chẳng cảm giác thấy bao ánh mắt đang dừng trên người mình, "Để bọn họ cứ kinh ngạc hoài nghi đi."

"Cậu thì không kinh ngạc chút nào." Trần Lạc nói.

Vân Kỳ cũng gật đầu nói vào: "Quá mức bình thản, khiến những người chờ nhìn vẻ ngạc nhiên như ta cảm thấy có chút mất mát."

"Đó là tất nhiên. Ta tin tưởng hắn." Thiên Tốn lộ vẻ đương nhiên.

Mọi người đều tỏ vẻ hiểu ra, Lạc Tự Tỉnh thì hừ một tiếng, nhấc vò rượu tiếp tục thả sức uống.

"Điện hạ, nội điện. Vi thần đúng là bị thuyết phục bởi việc nội điện một mình đối lại mọi người khi lâm triều." Triệu Thanh Vi trầm giọng nói, "Nhưng quan trọng nhất là, vi thần rất muốn gặp vị Chiêu Vương điện hạ thật sự."

Thiên Tốn cười như không cười mà nhìn về phía vị này.

"Vi thần tin tưởng ánh mắt của Hòa Vương điện hạ. Có điều, thứ cho vi thần mạo phạm, trước hôm nay, vi thần chưa bao giờ có ý định toàn tâm phục vụ điện hạ. Nhưng qua tranh luận trên triều đình sáng nay, vi thần đột nhiên muốn biết, đứng sau vị Kinh Hồng nội điện xuất chúng đến vậy là người như thế nào. Không phải là hoàn toàn ôn hòa lương thiện như trước kia đã thấy, cũng không phải là dã tâm bừng bừng như Tích Vương, không phải là im lặng kiên nhẫn như Duệ Vương. Cho nên vi thần không nén được lòng vội vã, chỉ mong sớm một khắc cũng tốt, được gặp vị chủ tử mình nguyện phục vụ, vậy nên mới bức thiết thỉnh Điền tiểu Hầu gia dẫn tới. Điện hạ giấu tài nhiều năm, là vi thần có mắt không tròng."

"Triệu khanh có lòng này, ta thực vui mừng." Thiên Tốn bình thản cười nói, vẻ nhẹ nhàng trước sau như một lại ẩn giấu sự sắc bén, "Có điều, e rằng đã khiến ái khanh thất vọng rồi."

Triệu Thanh Vị lại cúi người hành lễ, nói: "Xin điện hạ tin tưởng vi thần. Vi thần tự biết Hòa Vương điện hạ tâm không ở nơi cao, mà điện hạ vừa có chí lớn vừa có mưu lược, đúng là người vi thần muốn phục vụ. Vi thần nhất định sẽ thề sống chết nguyện trung thành với điện hạ."

"Vì sao Triệu đại nhân lại đột nhiên quyết định như vậy? Trước kia ngài không hề tò mò về hắn sao?" Lạc Tự Tỉnh lên tiếng. Hắn thì lại rất ngạc nhiên, hồ ly còn chưa ra mặt, đã có người tìm tới cửa xin vào. Nếu hắn lộ ra bộ mặt thật, lại còn có bao nhiêu người sẽ bị hắn hấp dẫn mà đến?

Triệu Thanh Vi hơi có chút xấu hổ, nói: "Trước đây cũng có hiếu kỳ. Nhưng điện hạ không lộ tài năng, khiến người khó ngẫm nghĩ. Mà nhìn việc hôm nay đủ cho thấy điện hạ phản kích rất sắc bén. Đầu tiên là xoay chuyển suy nghĩ của bệ hạ, lại liên minh với Duệ Vương, đồng thời gây khó dễ cho Tích Vương và Hoàng hậu, rồi sau khi bọn họ hoảng loạn, lại tiến thêm một bước, bức bách bệ hạ phế hậu. Quốc sư đã tham gia, Thánh thượng không thể lui, Hoàng hậu cũng không còn đường rút. Người khác đều cho rằng đây là quyết chiến đến cùng, chết rồi hồi sinh, thực ra là từng bước bồi đắp, mượn đao giết người."

Một kẻ ngập ngụa trong triều mấy trăm năm quả nhiên là nhãn lực xuất chúng, Thiên Tốn cười nhẹ.

"Nếu thần không có thân phận đặc biệt, e rằng cũng sẽ cho rằng Kinh Hồng nội điện đang liều lĩnh dốc toàn lực một lần cuối. Nhưng thế lực của điện hạ vượt xa những gì nằm trên bề mặt, chỉ là ngồi trên núi xem hổ đấu, chờ đợi Hoàng hậu cuối cùng sẽ quay lại phản đánh Tích Vương."


"Ta chỉ thắng nhờ Kinh Hồng nội điện quá mức xuất chúng, thu hút ánh mắt của mọi người mà thôi."

Lạc Tự Tỉnh ném một vò rượu qua, nửa giận nửa cười nói: "Đã đẩy ta ra làm lá chắn mà còn dám sảng khoái nhận như vậy!"

Thiên Tốn không nhúc nhích, mặc cho vò rượu đập vào tường đá sau lưng vỡ nát, nói tiếp: "Ta còn đang thấy kỳ diệu. Có ai có duyên tốt bằng ta đây? Được ngươi, ta có phúc."

"Đó là tất nhiên. Coi như ngươi tốt số." Lạc Tự Tỉnh làm như không nghe ra ngụ ý của hắn, đắc ý nói, "Đám người kia hôm nay mới thấy rõ năng lực của đại gia ta, xứng đáng chịu kinh hãi."

Thiên Tốn không nhịn được cười, tiếp lời hắn: "Còn không phải sao, ngươi chưa nghe Sính nói, mấy người phái Hoàng hậu đều vừa hoảng vừa giận sao? Sính, Điền Hầu gia thực sự định tới ư?"

Điền Sính nói: "Khuyên cả buổi chiều, phụ thân không nghe lọt một câu nào. Cha ta tính tình thẳng thắn lại cố chấp, đã quyết thì không kéo lại nổi."

Triệu Thanh Vi cũng nói: "Xem chừng ý định của Điền Hầu gia là muốn xông vào đầm rồng hang hổ mang tên Chiêu Vương Phủ này một lần, nói chuyện với Kinh Hồng nội điện cho rành rọt."

Mắt Lạc Tự Tỉnh sáng lên, khó nén được vẻ phấn khích: "Lão cha nhà ta thường xuyên nhắc tới Hầu gia, ta ngưỡng mộ đã lâu, vẫn hận không thể gặp người thật, thỏa chí đọ sức."

Điền Sính bật cười nói: "Nội điện tạm tha cho phụ thân thôi. Bệnh tình vừa mới khá chút, trong lòng vẫn còn nhiều điều tích tụ không yên." Nói đến đây, hai mắt hắn buồn đi, "Việc về Vinh nhi, tạm thời cũng chỉ có thể giấu ngài."

Lạc Tự Tỉnh vội hỏi. "Ta chỉ nói vậy mà thôi. Ta luôn kính trọng vị trưởng bối này, cho dù chỉ là nói chuyện cũng tốt rồi. Tiểu Lục, ngươi thì sao?"

Lạc Tự Ngộ cười nói: "Nếu rảnh rỗi thì dĩ nhiên cũng muốn gặp một lần."

Điền Sính không nhịn được liền nói: "Vậy hôm khác hai vị thay ta dẫn tới gặp mặt các vị trong Lạc gia được không?"

Hai huynh đệ nhìn nhau, đồng loạt cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên."

Chờ ba người bọn họ dốc hết tình nghĩa rồi, Thiên Tốn mới nói tiếp: "Theo tính tình của Điền Hầu gia, có lẽ mai là tới rồi. Hơn nữa e rằng sẽ còn một người khác cũng tới."

Trần Lạc nói: "Là Hâm di ư?"

Thiên Tốn gật đầu: "Nhị hoàng tỷ tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn phụ hoàng phế hậu. Mấy hôm trước nàng cũng đã đến thăm mẫu thân ta."

Lạc Tự Tỉnh xưa nay có chút hảo cảm với vị Hinh Vân Công chúa Thiên Hâm này, nhưng việc liên lụy tới Hoàng hậu, phản ứng của nàng cũng không dễ diễn giải. "Hinh Vân Công chúa không phải là người không hiểu tình lý, hồ ly, có lẽ ngươi có thể nói thật một chút."

"Để còn xem. Nhị hoàng tỷ quả thật tính tình rất tốt, nhưng với ta vẫn còn chút xa lạ. Hơn nữa, lần này việc phế hậu là do ta kích động, không thể lường trước được ý định của nàng."

"Hâm di quả thực rất hiếu thuận. Cho dù nàng thương em trai và cháu thì cũng không thể bằng huyết thống."

"Ngày mai, nếu nàng trực tiếp hỏi thẳng, ta sẽ đem lý do của ta nói cho nàng biết. Còn nghe rồi nàng sẽ thế nào thì không phụ thuộc vào ta."

Điền Sính nói: "Chiều hôm nay, Hứa Phò mã cũng tới." Phò mã của Thiên Hâm là con trai của Binh bộ Thượng thư; Hứa thị là một trong mười đại thế tộc của Hạo Quang, gia thế rất lớn. Vì thân phận của Thiên Hâm Công chúa, Phò mã vẫn chưa vào triều nhậm chức, ngược lại ở trong Cấm vệ quân làm Đốc quân. Lần này cả nhà Hòa Vương gặp chuyện, Cấm vệ quân không làm tròn chức trách, chết mất mấy ngàn, liên lụy nhiều người, hắn phải gánh thêm chức vụ của phó tướng. Với địa vị trong Cấm vệ quân, e rằng hắn không khó để có thể thay Hoàng hậu truyền tin đi các nơi.

"Phò mã có gì đặc biệt?" Thiên Tốn hỏi.

Điền Sính nghĩ nghĩ: "Hắn nói sẽ tìm cách yết kiến Thánh thượng, thăm Hoàng hậu. Hiện tại thì quay về an ủi Công chúa trước."

"Hắn có thể vào thăm thì cũng tốt." Thiên Tốn nói, nhẹ nhàng cười, "Thời gian này, việc Hoàng hậu bệ hạ muốn làm nhất không phải là trả thù chúng ta." Hoàng hậu biết rất rõ bệnh trạng của hắn, hẳn đã thấy thỏa mãn. Trong thời điểm mấu chốt này, nàng chưa có thời gian đuổi tận giết tuyệt hắn, chắc chắn sẽ không để Tích Vương được dịp ngư ông đắc lợi.

Lạc Tự Tỉnh linh cảm thấy không nên nhìn vào nụ cười này của hắn, nói tiếp: "Trần Lạc, Trưởng công chúa có đối sách gì?"

Trần Lạc đáp: "Hôm qua nàng tới Tần Phủ một lúc, cũng không nghe nói là có phản ứng gì. Cha ta chỉ thấy như vậy." Trần gia cũng là một trong mười đại thế tộc, tộc trưởng là ông nội của Trần Lạc, từng dạy học cho thiên tử, được phong Thái bảo, mặc dù không có thực quyền nhưng rất được Ích Minh Đế nể trọng. Trong tộc cũng có người làm đến Ngự sử Đại phu, Học sĩ, Gián nghị Đại phu. Gia tộc tuy không thể nhắm tới những chức quan cao như Thừa tướng, Đại học sĩ, Thượng thư, nhưng cũng có không ít văn thần thanh liêm được kính trọng, thế lực rắc rối phức tạp. Trần Phò mã cũng không có văn chức, nhưng giúp Thiên Liễm khống chế tất cả quan hệ của Trần gia, là chỗ dựa quan trọng của Thiên Liễm.

Như thế tính ra, hiện nay người được thế tộc giúp đỡ tốt nhất là Tích Vương, vì có thể chắc chắn mượn sức Thừa tướng thông qua Hà thị của Mẫn Nghi nội điện. Có Thừa tướng trong Hà thị, Tả Tướng quân trong Tần thị, Lại bộ Thượng thư trong Trương thị, lực lượng thế tộc lớn, thoạt nhìn thế lực được gìn giữ rất tốt. Phái Hoàng hậu có Hồng thị nhà Hoàng hậu làm tới Đại học sĩ, Võ Hầu gia trong Điền thị, Binh bộ Thượng thư trong Hứa thị, cùng với rất nhiều thế tộc từ trung bình và nhỏ, nhưng Hồng thị hiện nay bị cấm giữ trong phủ, Điền Sính hướng ra ngoài, cũng không ít thế tộc bị Thiên Tốn gián tiếp khống chế, đều lung lay sắp đổ. Thiên Tốn hiện nay có Hộ bộ Thượng thư trong Cao thị, Hình bộ Thượng thư trong Triệu thị, lúc này bị mắc mưu mới chỉ có Cao thị, những thế tộc trung và nhỏ thì còn lại một số. Thiên Ly thì chỉ có Hữu tướng quân trong Cao thị, những thế tộc hạng dưới đã suy yếu không ít. Trưởng công chúa thì có Trần thị toàn lực ủng hộ, trong cuộc tranh đấu này, ngoài Trần Phi chịu trọng thương ngoài ý muốn, họ không có bất cứ tổn hại gì, nhưng nàng cũng không ngờ rằng hai con đều một lòng hướng về Thiên Tốn.

Thiên Tốn viết xuống giấy sự thay đổi phức tạp của các thế lực, rồi ngước mắt cười nhìn Điền Sính, Trần Lạc và Triệu Thanh Vi.

"Vừa lúc, nếu sau này thực hiện cải cách, sẽ không cần phải quá cố sức."

Lúc trước chịu nạn cũng chỉ là các đại thế tộc thường thường hoặc các thế tộc trung bình và nhỏ, như cỡ Tống thị. Nếu có thể gạt đi ba trong số mười đại thế tộc, sau này cải cách chẳng phải là trôi chảy hơn nhiều? Nếu rắc rối khó gỡ không có lời giải thoả đáng, đồng loạt thiêu hủy chung quy không phải là chuyện xấu.


Điền Sính, Trần Lạc cùng Triệu Thanh Vi nhìn hắn tươi cười rạng rỡ, chợt thấy rùng mình.

"Sính, Triệu khanh, nên chấp hành ý chỉ của Hoàng hậu bệ hạ cho tốt."

"Rõ."

"Lạc, có thể thu phục được ai thì tiếp tục lôi kéo, nếu không thu phục được thì đẩy đi. Trong lúc loạn đấu, không tránh khỏi thương tổn ngoài ý muốn. Ngươi còn trẻ nóng nảy, nếu không chấp nhận được người của Tích Vương hay Hoàng hậu, hoàng tỷ cũng sẽ không trách phạt nặng."

"...Vâng."

"Vân Kỳ, xem xét những chuyện xảy ra khi Hòa Vương Phủ bị đốt để thông báo cho phái Hoàng hậu. Nếu có tin tức gì bất lợi đối với Tích Vương thì nói cả cho bọn họ biết."

"Rõ."

Chiêu Vương điện hạ chấp bút chấm chu sa, khoanh một vòng quanh ba nhà Thừa tướng của Hà thị, Lại bộ Thượng thư của Trương thị, Đại học sĩ của Hồng thị, sau đó không nhanh không chậm mà gạch đi. "Còn lại, chờ hai vị hoàng tỷ tới đây lại bàn."