Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 9 - Chương 7: Tả Thịnh Diễn (7)

Sinh hoạt ở căn cứ địa bên này tuy rằng hơi gian khổ, nhưng cũng may là mọi người xung quanh đều tốt bụng giản dị, ai cũng nâng đỡ lẫn nhau, lo lắng cho người thân ở tiền tuyến.


Tin tức truyền đến tốt lên từng ngày, những thành phố xung quanh đã khôi phục sinh hoạt sản xuất cơ bản, chiến tranh đang chậm rãi rời xa, nhân dân càng ngày càng cảm thấy hưng phấn.
Rốt cuộc cũng đến ngày lục tục trở về.
Không khí vui mừng bao trùm khắp căn cứ địa.


Bởi vì có trẻ nhỏ, vẫn mở dạy học cơ bản, cuộc chiến tranh bắt nguồn từ sự lạc hậu càng khiến giai cấp lãnh đạo nhận ra được tầm quan trọng của tri thức, giáo viên ở căn cứ địa không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều tận tâm tận lực, Thanh Nhược cũng là một trong số đó.


Bọn nhỏ cũng vô cùng nghiêm túc, có điều gần đây vì phải trở về, lúc nào cũng có đứa xin nghỉ về nhà hoặc đi học được một nửa lại được người thân gấp không chờ nổi nên đến lớp đón.


Được về nhà, tiếng pháo, tiếng thét to của bạn bè người thân, tiếng khóc thút thít vì vui sướng, hòa lẫn vào nhau, toàn bộ căn cứ địa đều phát ra ánh sáng rực rỡ mang một sắc màu tươi mới.
Bánh bao nhỏ của chị họ đã có cái tên rất hợp thời cục, Hưng Diệu, được tám tuổi rồi.


Vẫn cứ dính Thanh Nhược, sau khi tan học thì ở lại lớp phụ Thanh Nhược dọn dẹp các thứ, sau đó xách túi giúp cô, cái tay nhỏ của mình được Thanh Nhược nắm.


Vì sự sắp xếp của Tả Thịnh Diễn, cả nhà chị họ và Thanh Nhược ở chung một cái sân, chỉ cách nhau một bức tường, hơn nữa trong đợt cải tạo lần trước đã được thông một cánh cửa.


Chiến tranh thắng lợi, anh rể trở về cùng dòng quân nhân đầu tiên đến thành phố, anh không từ bỏ việc kinh doanh lúc trước, tới căn cứ địa này cũng chỉ là quay lại thân phận quân thương, hiện tại là thời điểm chấn hưng mọi phương diện, càng là lúc nên mở rộng quy mô kinh doanh nhất.


Chị họ đã làm cơm xong, nghĩ có lẽ họ cũng sắp trở về nên bưng lên bàn.
"Tiểu Hữu đâu?" Quay đầu thấy Thanh Nhược và Hưng Diệu, chị họ vừa cởi tạp dề vắt lên ghế vừa hỏi.
"Chắc lại đi qua văn phòng bên kia rồi ạ."


Chị họ cười khẽ gật gật đầu, "Thịnh Diễn có lẽ cũng sắp trở lại, khó trách nó nóng vội."
Thanh Nhược cầm chén, bỏ phần của Tả Hữu vào nồi riêng để lát nữa hâm lại, "Chúng ta ăn trước đi."


Chị họ gật gật đầu, nhân tiện đánh cái móng vuốt đang bóc đồ ăn của Hưng Diệu, Tả Hữu thân với Thanh Nhược, tuy thời gian gặp nhau hơi muộn, nhưng quan hệ không kém, cố ý chờ nó trở về ngược lại không thú vị.


Lúc họ vừa đến căn cứ, Thanh Nhược và chị họ không biết, nhưng trước đó Tả Thịnh Diễn đã nói hết với anh rể, cả nhà chị họ là cùng đi đến với mấy người Thanh Nhược.


Anh rể luyến tiếc việc kinh doanh của mình, cũng không biết bên Tả Thịnh Diễn thương lượng với quân bộ ra sao, sau đó anh ta trở thành quân thương, mấy năm nay trong chiến tranh tuy rằng vốn lớn hơn lời, nhưng kể từ bây giờ, tiền lời không thể dự tính trước.


Trước kia anh rể và chị họ vợ chồng mỹ mãn, điều duy nhất không được trọn vẹn, chính là anh rể có hai đứa con riêng, cho dù nuôi bên ngoài, nhưng đó cũng là một vết thương trong lòng chị họ, cũng may chị nghĩ thoáng, lại có Hưng Diệu ở bên cạnh, mới không đến nỗi mâu thuẫn cãi nhau.


Lúc họ lên đường, không có dẫn con riêng theo, chị họ tuy không hỏi, nhưng có lẽ cũng biết trong đó có ý tứ của Tả Thịnh Diễn.
Đủ loại chuyện xảy ra, thái độ của chị họ đối với Tả Thịnh Diễn chưa gặp nhiều năm đã hòa hoãn rất nhiều.


Chị vốn dĩ không chán ghét Tiểu Hữu, Tiểu Hữu nghe lời lại thường xuyên chiếu cố Hưng Diệu, chị họ hiện tại cũng coi như chân chính chấp nhận việc Tiểu Hữu là con trai Thanh Nhược.


Ba người ăn cơm, Hưng Diệu đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, thích ăn thịt không ăn cơm, bây giờ thịt quý giá, chị họ lúc nấu ăn luôn thêm một chút thịt vào các món, Hưng Diệu kén ăn, bữa nào chị họ cũng phải dạy dỗ.
Chị họ bên kia còn đang lải nhải, Trình Cẩn bỗng từ cửa bước vào.


Thanh Nhược ngồi đưa lưng về phía cửa, chị họ đột nhiên ngừng nói, thiếu chút nữa cơm trong miệng đã rớt ra.
Chị nhanh nhẹn dùng tay bịt miệng, mở to hai mắt chỉ chỉ về phía cửa.
Thanh Nhược quay đầu lại, thấy Trình Cẩn một thân quân trang mặt đầy mệt mỏi thì nhíu nhíu mày.


"Cô Từ." Đã nhiều năm không gặp, dường như cô vẫn là cô của ngày hôm qua, so với lần trước rời đi, tóc thật dài, suôn mượt xõa sau người, mặc sườn xám màu nhạt, dáng ngồi rất đẹp, làm nổi bật lên đường cong duyên dáng.


Một gương mặt, thêm dấu vết của năm tháng, càng hiện lên ý nhị mềm nhẹ.
Trình Cẩn chỉ vừa mở miệng gọi một tiếng, khuôn mặt đen nhánh liền căng chặt, nước mắt chực trào ra.
Thanh Nhược ngồi thẳng tắp, buông đũa xoay người nhìn hắn, rõ ràng từng câu từng chữ hỏi, "Tả Thịnh Diễn đâu?"


Giọng cô hơi khô khốc, Trình Cẩn mím chặt môi nhìn cô, ánh mắt không buồn không vui, lắc lắc đầu.


Thanh Nhược giơ tay che mắt, cô không khóc, nhưng chị họ ngồi phía sau lại khóc, Hưng Diệu tuy còn nhỏ, nhưng là trẻ con thời đại này, đều trưởng thành sớm đến khiến người ta đau lòng, không nói một lời đứng lên đi đến cạnh chị họ vỗ nhẹ lưng chị, lấy khăn nhỏ trong túi ra đưa cho chị.


"Ở đâu?" Thanh Nhược nhìn Trình Cẩn hỏi, đột nhiên đứng bật dậy, ghế dựa bởi vì động tác mạnh của cô mà ma xát sàn nhà phát ra tiếng động chói tai, Thanh Nhược căng giọng lặp lại, "Anh ấy ở đâu?"


Trình Cẩn vẫn cứ lắc đầu, lấy từ trong túi ra một thứ, không tiến về phía trước, mà chỉ đứng ở cửa khom lưng đặt trên mặt đất.
Anh ta khe khẽ thở dài, "Quân công khen thưởng mấy năm nay của tướng quân, sau này quân bộ sẽ trực tiếp chia cho cô. Tiểu Hữu...... Tiểu Hữu tôi dẫn theo, quân bộ sẽ sắp xếp cho nó."


Thanh Nhược chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cho nên làm sao?"
Cô cười thật nhẹ, xen lẫn cảm giác hỏng mất, Trình Cẩn không đành lòng, khẽ cắn môi, vẫn nói xong một câu cuối cùng, "Lời cuối của tướng quân, bảo cô hãy gả cho một người đối tốt với mình."


Trình Cẩn xoay người đóng cửa, rời đi.
Chị họ thút tha thút thít nức nở đứng lên, muốn an ủi cô, Thanh Nhược đưa lưng về phía chị, dáng đứng thẳng tắp, lắc lắc đầu, "Để em ở một mình một lát."


Chị họ còn muốn tiến lên, Hưng Diệu giữ tay chị lại, nhỏ giọng nói, "Mẹ, để dì yên tĩnh một chút đi ạ."
Chị họ nghĩ lại, gật gật đầu bước tới vỗ vỗ vai Thanh Nhược, đưa Hưng Diệu về nhà.


Tiếng đóng cửa vang lên, toàn căn phòng chỉ còn lại một mình Thanh Nhược, Thanh Nhược tiến lên nhặt phong thư Trình Cẩn vừa đặt trên mặt đất.


Huân chương của Tả Thịnh Diễn, những chiếc huân chương đại biểu cho hành trình vinh dự cả đời hắn, một ít giấy khen quân công, và cả một phong thư hắn gửi cho Thanh Nhược.
Thật sự ngắn gọn đến không giống như là một lá thư, "Anh buông tha em, phải quý trọng bản thân."


Thanh Nhược cười khẽ, ngón tay xẹt qua những chỗ lồi lõm trên mảnh giấy, bút tích hắn rất mạnh, chữ vừa lớn vừa cuồng dã, ở trên giấy viết thư chói lọi đâm vào mắt người ta.
Hai năm sau.
Thanh Nhược tổ chức sinh nhật ba mươi lăm tuổi ở nhà chị họ rồi thu thập hành lý bước lên xe lửa đi về phía nam.


Chị họ và Hưng Diệu đến nhà ga tiễn Thanh Nhược, mấy năm nay Hưng Diệu lại cao thêm không ít, cậu nhóc chỉ lùn hơn Thanh Nhược gần nửa cái đầu tận tình khuyên bảo dặn dò, "Dì, dì phải chú ý an toàn, lên xe lửa nhất định phải cẩn thận, đi chơi một thời gian ngắn phải trở về thật nhanh, nhớ là đến nơi phải viết thư gửi về......"


Thanh Nhược chỉ cười khẽ gật đầu đáp được.


Hưng Diệu nói một đống, vẫn chưa đã thèm không yên tâm, "Thôi thôi nào. Lỗ tai của dì con bị con nói đến sắp đóng kén rồi." Chị họ chen vào giữa hai người, kéo tay Thanh Nhược vỗ vỗ lên, khẽ thở dài, "Ài, Tiểu Nhược à, em phải thật chú ý đó, bên ngoài không thể giống khi ở nhà, phải......"


Hai mẹ con này thật là, Thanh Nhược ngoan ngoãn đồng ý.
Một đường tiễn đến cạnh xe, Hưng Diệu giúp cô mang hành lý lên, chị họ thậm chí đã làm quen với vài người khách khác.


Xe lửa xuất phát, Hưng Diệu ôm bả vai chị họ, hai người trở thành phong cảnh qua cửa sổ xe của Thanh Nhược, hình ảnh cuối cùng, là chị họ khóc, Hưng Diệu đang cúi đầu vỗ lưng chị an ủi.
Việc kinh doanh của anh rể càng ngày càng bận rộn, tình cảm giữa Hưng Diệu và chị họ càng ngày càng tốt.


Giang Nam có một thị trấn nhỏ tên là Tĩnh Linh, cái tên rất êm tai, là cố hương của một vị học giả, người này đã từng viết một áng văn về Tĩnh Linh mà Thanh Nhược cần lúc còn đi học.
Miêu tả thật sự rất đẹp, khí hậu thích hợp, phong cảnh nên thơ, địa linh nhân kiệt.


*Địa linh nhân kiệt: đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt.
Khi đó Thanh Nhược đang soạn bài ở khu dừng chân của giáo viên trong trường học, bởi vì Tả Thịnh Diễn nói hôm đó sẽ đến, cửa phòng không đóng, cô ở bên cửa sổ soạn bài, giọng mềm nhẹ không nhanh không chậm đọc lên bài văn kia.


Lúc Tả Thịnh Diễn đến thì cô mới bắt đầu đọc không bao lâu, hắn liền đứng ở cửa phòng nghe cô đọc xong cả bài.
Rồi sau đó nói với Thanh Nhược rằng nơi này nhất định rất đẹp.


Thanh Nhược gật đầu phụ họa, "Nếu có thể thì, sau này em muốn đến nơi đó định cư. Rất thoải mái, thích hợp sinh hoạt."
Tả Thịnh Diễn lúc ấy nghe qua chỉ là gật gật đầu chưa nói gì thêm.
Tĩnh Linh là một thị trấn nhỏ vùng sông nước, đến nhà ga đi xe, xuống xe lại lên thuyền.


Sông và hồ nối thông với nhau, những chiếc cầu cong cong đủ mọi kích thước, hoa sen nở rộ đẹp tựa tranh vẽ.
"Anh là người địa phương của Tĩnh Linh à?" Thanh Nhược ngồi ở đầu thuyền, vali đặt bên chân, ngẩng đầu hỏi người chèo thuyền.
Chàng trai giản dị gật gật đầu, "Tôi ở đây từ nhỏ."


"Cho phép tôi hỏi thăm một chút." Thanh Nhược cười mở miệng, "Mới một hai năm trước thôi, nơi này có người đàn ông xa lạ nào một mình dọn đến ở hay không?"


Người chèo thuyền nghiêm túc nhớ lại, không bao lâu đã có đáp án, "Có đấy, anh ta vừa cao to vừa vô cùng đẹp trai, nghe nói vốn là một người tham gia quân ngũ đánh mấy tên quỷ."
Giọng điệu sùng kính không thèm che giấu, Thanh Nhược cười nghe xong gật gật đầu.


"Ai ~ đáng tiếc, là một người què, nếu không phải đã từng đánh giặc cũng sẽ không tới thị trấn trên của chúng tôi làm nghề mộc."
"Chị tìm anh ta hả?"
Thanh Nhược xán lạn nở nụ cười, "Đúng vậy, chồng tôi."
"!" Anh chàng vừa chịu kinh hách thiếu chút nữa quăng mái chèo xuống nước.


Sau đó lại nói thêm vài câu, người chèo thuyền thành thật tốt bụng đưa Thanh Nhược lên chỗ bờ gần địa điểm nhất, "Chị đi thẳng con đường này, có một cửa hàng nghề mộc không treo biển, chính là cửa hàng của...... chồng chị." Vẫn còn hơi kinh ngạc, nhưng cũng nói được cái xưng hô này ra.


Thanh Nhược cười nói cảm ơn, kéo vali hành lý lên bờ.
Giang Nam là thị trấn nhỏ vùng sông nước, đường không rộng, có điều rất sạch sẽ, phiến đá xanh lót đường, Thanh Nhược mang đôi giày có chút cũ, tiếng vang lộc cộc một đường tựa như một bản nhạc.


Cửa hàng nghề mộc rất bình thường, trong tiệm đặt mấy cái giá gỗ lớn, trên đó cũng chỉ là vài món tầm thường.
Cửa mở rộng, trong tiệm không có người.
"Cốc cốc." Thanh Nhược đứng ở ngoài, gõ gõ cửa.
Không có tiếng đáp lại.


Thanh Nhược nhấp nhấp môi đi vào, thuận tay đặt cái vali bên cạnh, đi thẳng về phía sau cửa hàng.


Người nào đó ở trong sân, một chân từ gót đến đầu gối có kim loại cố định, mặc đồ lao động đậm màu rộng thùng thình, tóc ngắn ngủn, lộ ra cái cổ phơi đến đen đen, ngồi trên ghế, đang mài giũa đầu gỗ trên bàn làm việc trước mặt.


Cô không che giấu tiếng bước chân của mình, một đường đi về phía hắn.
Động tác trong tay Tả Thịnh Diễn dừng lại, không có xoay người, cảm giác mãnh liệt này khiến trái tim đập thật mạnh, va chạm vào lồng ngực, dường như xung quanh đều là nhịp tim mạnh mẽ, chấn động đến màng nhĩ cũng phát đau.


Thanh Nhược nhẹ nhàng cười cười, giơ tay đặt lên bờ vai hắn, "Chắc chắn không cần quay đầu lại nhìn hả?"
Hắn không có sức lực cầm đồ vật trong tay, cả người đều mềm nhũn, nhưng phần lưng vẫn căng chặt, hệt như bàn làm việc cứng rắn lạnh lẽo trước mặt.


Thanh Nhược nửa ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy eo hắn, thở dài, giọng điệu mềm nhẹ mang theo đau lòng và nhung nhớ, như là trách yêu đứa con ham chơi quên cả về nhà, "Trốn gì chứ, dáng vẻ anh ra sao cũng không quan trọng, anh sợ cái gì."


Tả Thịnh Diễn cứng nhắc xoay người lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, hắn đã từng ảo tưởng qua vô số cảnh tượng, mỗi ngày mở mắt đều nghĩ đến cô, nhắm mắt cũng nghĩ đến cô.


Rất nhiều viễn cảnh là cô đột nhiên xuất hiện, nhiều hơn là cô trở thành vợ người khác, kéo cánh tay người khác nói cười oanh oanh.
Bây giờ, bỗng dưng luống cuống tay chân.
Khoảnh khắc giằng co giữa sự sống và cái chết, khi đó, hắn nhớ đến cô, nghĩ rằng sau này cô phải làm sao đây.


Mà hiện tại, cả người Tả Thịnh Diễn còn cứng đờ hơn cả lúc sắp chết, như là mỗi tế bào đều gấp không chờ nổi muốn trào ra chút chất lỏng để phát tiết cảm xúc sắp sôi trào.


Hắn muốn thử, có lẽ cần chắc chắn đây không phải là do hắn nhớ nhung thành tật mà xuất hiện ảo giác, Tả Thịnh Diễn ngẩng đầu, đặt tay lên tóc cô.
Đỉnh đầu đen nhánh, dính vụn gỗ trên lòng bàn tay hắn.
Rốt cuộc hắn cũng xác định, hắn cho rằng mình sẽ rơi nước mắt, nhưng mà không có.


Tả Thịnh Diễn dang tay ôm lại cô, lực độ không lớn, chỉ là ôm cô vào lòng.
Mở miệng, tựa như mang theo sức mạnh dịu dàng bao dung của sinh mệnh sau khi trải qua một khoảng thời gian kéo dài vô hạn, "Em đã đến rồi."
**
Tôi, có tài đức gì.
Thanh Nhược, em đã đến rồi.