Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 9 - Chương 4: Tả Thịnh Diễn (4)

Thanh Nhược dỗ cho bánh bao nhỏ ngoan ngoãn lại, chị họ nhìn Tả Thịnh Diễn thật sự không vừa mắt, bế con trai mình chào tạm biệt Thanh Nhược liền đi mất, lúc ngang qua Tả Thịnh Diễn còn hừ lạnh một tiếng.
Thanh Nhược kéo ly cà phê của chị họ qua một bên, "Anh muốn uống gì?" Quay đầu định gọi người phục vụ.


Tả Thịnh Diễn giơ tay ngăn động tác của cô, mặt mày vẫn còn chút lạnh lẽo vừa rồi, giọng nói khô khốc, "Hôn lễ chuẩn bị vào giữa tháng tám."


Thanh Nhược nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo, Tả Thịnh Diễn theo bản năng muốn quay đầu tránh đi, lại cố gắng trụ vững, bởi vì xấu hổ, vẻ mặt căng thẳng của hắn càng thêm nghiêm túc, rõ ràng là muốn hỏi ý kiến của cô, lại như là mệnh lệnh cho cấp dưới, "Em có yêu cầu gì không?"


Thanh Nhược cười khẽ lắc lắc đầu, nâng ly nước trên bàn uống một ngụm, dựa người ra sau, động tác của cô ưu nhã lại thoải mái, Tả Thịnh Diễn nhìn cô, phần lưng đang căng thẳng thả lỏng một chút, Thanh Nhược giơ tay vỗ nhẹ lên cái tay đặt trên đùi của hắn, ngay cả khớp tay hắn cũng cứng nhắc, "Anh quyết định là được."


"Ừ." Tả Thịnh Diễn nhắm mắt, "Quân bộ còn có việc, anh đưa em trở về."
"Vâng." Thanh Nhược đứng lên cầm túi xách trên ghế dựa, hắn chờ ở một bên, đợi cô sửa sang lại váy xong, chìa cánh tay cho cô đặt tay lên rồi mới đi ra ngoài.


Tới quầy thu ngân, Tả Thịnh Diễn còn chưa làm gì, nhân viên ở cửa đã cung kính khom lưng, "Vị phu nhân lúc nãy đã trả tiền rồi ạ."


Tả Thịnh Diễn nhấp nhấp môi không nói gì, chị họ Thanh Nhược mấy năm nay rất có ý kiến với hắn, có hành động rõ ràng không muốn cho hắn thể diện cũng là bình thường.
Thanh Nhược nắm cổ tay hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nghiêng đầu nhìn qua, mặt mày nhu hòa dịu ngoan.


Tả Thịnh Diễn lắc đầu ý bảo không sao, cùng cô đi ra ngoài.
Tháng bảy là lúc Tả Hữu tốt nghiệp tiểu học, nó chờ mong đã lâu, quyển lịch trong phòng mỗi buổi sáng gần như đều lấy thái độ thành kính mà xé xuống một tờ, có nghĩa là khoảng cách đến tốt nghiệp lại gần một ngày.


Thế nhưng, trường học lại bị bắt đóng cửa vào giữa tháng sáu.


Tình hình chiến tranh căng thẳng, trường không có khả năng đảm bảo sự an toàn cho học sinh, thậm chí chỉ là một hoàn cảnh tương đối ổn thôi cũng không được, trẻ em tiểu học lại không có bất kỳ năng lực tự bảo vệ mình nào, chỉ có thể lấy nghỉ học làm ứng đối tạm thời.


Thanh Nhược được Tả Thịnh Diễn mang về Tả gia.
Trình Cẩn đi đón cô, xe lần đầu tiên vào trường học, trực tiếp dừng ở cửa khu dừng chân.
Trình Cẩn một thân quân trang, tóc rối bời dưới gió tháng sáu, khuôn mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn mạnh mẽ tự vực dậy tinh thần.


Anh ta xuống xe, thuận tay đóng cửa rút chìa khóa ra khóa lại, một loạt động tác nước chảy mây trôi không hề có một giây tạm dừng.
"Cô Từ, để tôi dọn đồ giúp cô."


"Vâng." Thanh Nhược gật gật đầu, dẫn anh ta đi vào trong, phòng ở khu dừng chân này tuy không lớn bao nhiêu, nhưng bởi vì đều là giáo viên cư trú, cũng đủ sạch sẽ, dọc hành lang còn có một vài chậu cây với các loại thực vật đủ mọi kiểu dáng, so sánh với đường phố lộn xộn bên ngoài hiện giờ, trông thật sự thoải mái.


Bước chân Trình Cẩn vẫn gấp gáp mà vô cùng kiên cố.
Thanh Nhược có hai cái vali, những món đồ còn dư lại đều đặt vào thùng gỗ thật lớn, dùng vải nhựa đắp lên rồi đặt dưới gầm giường.


Toàn bộ đồ vật trong phòng cô đã thu xếp xong, dụng cụ gia đình rất ít, đều đã lấy vải nhựa che lại, đặt ở một bên trên mặt đất, khiến căn phòng đã trống rỗng có chút chua xót thê lương.


Trình Cẩn kiểm tra trong phòng một vòng, niêm phong tất cả mọi nơi có thể lại, trực tiếp dựng ngược cái bàn đặt lên giường, Thanh Nhược đứng ở một bên yên lặng nhìn.


Mấy năm nay cô đã rất ít mặc sườn xám màu tươi hay nhiều hoa văn, mà đều là màu tối nhạt hoặc kiểu dáng thanh nhã, mang giày thủ công màu trắng đứng ở cửa, cánh tay phải đặt lên cánh tay trái, không nói một lời nhìn động tác của anh ta.


Trình Cẩn rốt cuộc nhìn cô, có chút không đành lòng, nhìn cái thùng gỗ lớn đã niêm phong dưới gầm giường, cười hỏi, "Còn muốn mang theo cái gì nữa không? Hôm khác trở về lấy thì phiền toái."


Thanh Nhược cười khẽ lắc lắc đầu, tự mình khom lưng kéo cái vali bên chân đi ra ngoài, giọng nói sau khi xuyên qua không khí dường như nhàn nhạt vương hơi nước, "Không mang theo, sau này nếu có cơ hội lại trở về."


"Ừm." Trình Cẩn khẽ thở dài, đi đến nhấc vali ra cửa, cài khóa, lại bỏ thêm một cái ổ khóa anh ta đem từ quân bộ qua.


"Cạch." Tâm khóa khớp lại cùng một tiếng vang thanh thúy, Thanh Nhược đứng ở hành lang cách đó không xa nghiêng đầu nhìn về phía bên này, ánh sáng sau lưng cô có chút tối, vừa vặn lộ ra thân hình cô, mái tóc xõa sau người có vài sợi mảnh bị rối, không hề dịu ngoan dán sát như mọi khi.


Trình Cẩn một đường đưa Thanh Nhược đến Tả gia, "Tiểu Hữu được tướng quân đón vào quân bộ huấn luyện, muộn một chút sẽ trở về."


Trình Cẩn dẫn cô lên tầng hai, cửa phòng đang mở, đồ vật bên trong đầy đủ hết, tất cả chăn nệm có vẻ đều là mới, màu nhạt với kiểu dáng lịch sự văn nhã, là phong cách cô thích.


Trình Cẩn đặt vali ở cửa, không có vào phòng, chỉ chỉ về chỗ sâu trong hành lang, "Cách vách là phòng của Tiểu Hữu, phòng của tướng quân ở tầng ba."
"Vâng, cảm ơn anh."
Trình Cẩn lại nhìn thoáng qua, "Tôi về quân bộ trước, cơm chiều muốn ăn gì cứ bảo người hầu làm."
"Vâng."


Thanh Nhược đứng ở cửa nhìn anh ta rời đi, Trình Cẩn hiển nhiên là vô cùng sốt ruột, bước chân dẫm trên cầu thang vang dội, toàn bộ căn nhà đều là âm thanh lộc cộc lộc cộc.
Đã sắp đến giờ cơm chiều, xem ra quân bộ lại bận tối mày tối mặt.


Ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô khởi động, dần dần đi xa.
Thanh Nhược kéo vali vào phòng, tất cả ngăn tủ đều trống rỗng, trong tủ quần áo chỉ có một bộ chăn nệm mới và một tấm dra giường, Thanh Nhược sửa sang lại vật dụng của mình đặt vào đó.


Buổi tối cô ăn một mình, thái độ của người hầu rất tốt, trong nhà cũng được quét tước sạch sẽ.
Trong sân phơi quần áo của Tả Hữu, Thanh Nhược ăn cơm chiều rồi tản bộ, đi ngang qua thì thu trở về, ở phòng khách gấp gọn gàng, chỉ là đặt trên sô pha chứ không ôm vào phòng của Tả Hữu.


Tả Hữu ăn cơm chiều ở quân bộ, lại huấn luyện thêm ba tiếng mới được đưa về, trong nhà chỉ có đèn huyền quan sáng lên, Tả Thịnh Diễn vẫn chưa về, ngay cửa đặt một đôi giày nó vừa quen thuộc vừa xa lạ.


Khuôn mặt nhỏ vốn quạnh quẽ của Tả Hữu bỗng bừng sáng lộng lẫy, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, gấp không chờ nổi thay dép lê, tiếng bước chân của nó đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.


Tả Hữu đứng cạnh tay vịn cầu thang hít thở sâu hai lần, thả lỏng tâm trạng của mình xong rồi mới bắt đầu đi lên trên.
Bên cạnh phòng nó lúc trước là một gian phòng luyện tập, sau đó bị Tả Thịnh Diễn dọn dẹp để làm một căn phòng khác.
Bây giờ cửa phòng đang đóng lại.


Tả Hữu đứng trước cửa, động tác giơ tay định gõ cửa lại ngừng ở giữa không trung, chắc là ngủ rồi?
Nó cứ ở đấy rối rắm, bên trong đã vang lên tiếng Thanh Nhược, "Tiểu Hữu phải không?"
Tả Hữu mỉm cười xán lạn, "Vâng, là con ~"
Trong phòng cách một cái, là tiếng bật đèn, Thanh Nhược mở cửa.


Cô chắc là đang ngủ, tóc vén sang một bên, trên người mặc váy ngủ mềm mại, khoác một chiếc áo choàng màu xanh đen, cười đến hòa thuận vui vẻ tựa như ánh đèn ấm áp, "Đã trở về rồi?"
Tả Hữu thích từ trở về này, gật đầu thật mạnh.
Thanh Nhược nghiêng người tránh ra cho nó tiến vào.


"Cô ngủ rồi ạ?"
"Vẫn chưa đâu ~" Thanh Nhược nhẹ nhàng ngáp một cái, tay che trước miệng, "Nằm, không ngủ."
Tả Hữu khoanh tay, ngẩng đầu ưỡn ngực tuần tra một vòng trong phòng cô, tự hào ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Thiếu cái gì cứ nói cho con, con lập tức sai người tìm tới."


Thanh Nhược cười, vươn tay xoa xoa đầu nó, "Đi huấn luyện? Có mệt hay không?"


Tả Hữu bẹp cái miệng nhỏ, vén ống tay áo của mình lên cho cô xem, trên đó đầy các loại dấu vết loang lổ nếu không phải bị đánh thì cũng là té ngã, "Cô xem ~ đau muốn chết luôn." Càng nói giọng càng mềm, cọ lại đến cạnh cô kéo một góc áo choàng làm nũng.


Thanh Nhược cau mày nhìn một lúc, nắm tay nó dắt ra ngoài, "Chúng ta đi bôi thuốc."
Tả Hữu đi theo sau cô, khóe miệng nhếch lên hệt như một chú mèo ăn vụng, lời nói mềm mại ngoan ngoãn, "Được ạ ~"
Thanh Nhược dẫn Tả Hữu xuống phòng khách bật đèn, "Thuốc ở đâu?"


"Bên kia." Tả Hữu vươn đầu ngón tay chỉ chỉ, tay kia được cô nắm, không muốn tự mình đi qua lấy.
Quần áo nó còn đặt ở đó, Thanh Nhược cầm thuốc mỡ cùng nó ngồi xuống một đầu khác của sô pha.
Nó ngồi cho cô bôi thuốc, động tác Thanh Nhược nhẹ nhàng chậm chạp, vừa bôi vừa thổi thổi.


Thanh Nhược ngồi ở bên cạnh, Tả Hữu quay đầu nhìn mái tóc rối tung trước người của cô, vươn một ngón tay chọt chọt, mềm mại hệt như trong tưởng tượng, giọng ngọt ngào hỏi cô, "Sau này con sẽ có em trai hoặc là em gái đúng không ạ? Con của cô và cha."


Thanh Nhược còn chưa kịp mở miệng, Tả Hữu đã tự lên tiếng thề son sắt mà đảm bảo, "Con sẽ trở thành một người anh tốt, con sẽ bảo vệ nó, sẽ dắt nó đi chơi, sẽ dành cho nó tất cả những điều tốt đẹp."
Thanh Nhược cười cười, không ngẩng đầu, tiếp tục bôi thuốc cho nó.


Cửa chính bỗng mở ra, Tả Thịnh Diễn một thân quân trang bước vào. Hắn một bên đổi giày một bên đóng cửa lại.
Tả Hữu vươn đầu nhìn về phía hắn chào hỏi, "Cha."
Thanh Nhược quay đầu, mặt mày dịu dàng, "Đã về rồi."


"Ừ." Tả Thịnh Diễn đổi giày, tầm mắt dừng trên người một lớn một nhỏ bên kia, đi thẳng tới, nhìn thoáng qua quần áo đặt trên sô pha của Tả Hữu, thuận tay lấy bỏ qua bên cái sô pha khác, ngồi xuống cạnh Thanh Nhược.
Thấy cô đang bôi thuốc cho Tả Hữu, hắn nhíu nhíu mày, "Để nó tự làm."


Tả Hữu lập tức muốn rút tay lại.
Thanh Nhược nắm lấy cổ tay nó, không để nó rụt về, cúi đầu tiếp tục động tác trên tay, giọng nói nhẹ tênh, "Ăn cơm chiều chưa?"


Thanh Nhược vừa hỏi như vậy, đầu tiên là bụng Tả Hữu đã dẫn đầu kêu, cậu nam sinh nhỏ tức khắc đỏ mặt, vùi đầu vào cánh tay Thanh Nhược.
Tả Thịnh Diễn nhìn cô một cái, "Bôi thuốc xong có thể nấu cho hai cha con hai chén mì được không?"


Tả Hữu ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh dũng cảm trừng mắt liếc Tả Thịnh Diễn một cái, "Cô Từ, cô có đói bụng không ạ?"
Thanh Nhược nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, tuy đã không còn phúng phính như trẻ con khi còn nhỏ, nhưng vẫn rất đàn hồi, "Không đói bụng."


"Vậy ạ, thế cô nấu mì cho con và cha có được không?"
"Đương nhiên là được."
Thanh Nhược bôi thuốc cho nó xong, Tả Hữu xung phong nhận việc thu gom thuốc mỡ đi dẹp.
Thanh Nhược vào phòng bếp rửa tay chuẩn bị nấu mì.
Mỗi người một tô mì trứng, hai cha con đều ăn sạch sẽ.


Thanh Nhược bưng tô đi rửa, Tả Hữu bị Tả Thịnh Diễn đuổi đi ngủ.
Thanh Nhược rửa tô, Tả Thịnh Diễn đứng ở cửa phòng bếp nhìn.
Khí thế của hắn quá cường đại, mặc dù không nói lời nào, chỉ lạnh lùng đứng đằng kia, cũng là sự tồn tại không thể xem nhẹ.


Thanh Nhược rửa tô xong quay đầu liếc nhìn hắn một cái, "Làm sao vậy?"
Tả Thịnh Diễn lắc đầu không nói lời nào, Thanh Nhược cũng không để ý đến hắn nữa.
Cô thả tô lại tủ chén, lúc rửa tay thì Tả Thịnh Diễn đi nhanh tiến lên hai bước đứng ở phía sau cô.


Thanh Nhược rửa tay sạch sẽ xong, xoay người, cái tay còn dính đầy nước bị hắn nắm chặt.
Bàn tay khô ráo ấm áp của hắn tức khắc tràn ngập hương vị trên tay cô.


"Thanh Nhược." Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dưới đèn phòng bếp phản xạ ra một vài tia sáng chói chang, tựa như người thợ săn ẩn mình trong bóng đêm chuẩn bị hành động.
"Hả?" Thanh Nhược hơi ngẩng đầu, tràn đầy ý cười, một từ mềm mại phát ra mang theo âm cuối lay động vành tai.


Tả Thịnh Diễn bình tĩnh nhìn cô, tiêu điểm của tầm mắt là đôi môi hồng phấn kia, thong thả mở miệng, "Hôn lễ, có lẽ sẽ không có."
"Không sao đâu."
Hắn cảm thấy thật khó mở miệng nói, cô lại vô cùng tự nhiên rất nhẹ nhàng tiếp nhận rồi.


Tả Thịnh Diễn nhịn không được mà buồn cười, kéo kéo khóe miệng, cũng không biết là trào phúng hay là thật sự buồn cười, "Anh rất xin lỗi, nhưng mà anh không muốn nói xin lỗi, cũng không muốn buông tha em."


Hắn dời tầm mắt xuống những lọn tóc trên ngực cô, đúng vậy, hắn cũng sẽ có lúc chột dạ đến không dám đối mặt với người ta.
Trên tóc bỗng được dịu dàng vỗ lên, tiếng cười khẽ của Thanh Nhược quẩn quanh bên tai hắn, "Không sao cả nha, vốn dĩ em cũng không tính toán được anh buông tha mà."


Tả Thịnh Diễn ngẩng đầu, cái tay nắm tay cô chuyển thành giữ cằm, một tay khác ôm lấy eo cô, bế thẳng người lên đè ở trước ngực, tiếng kinh hô nho nhỏ của cô đều bị hắn nhào tới áp môi mình lên nuốt hết toàn bộ.


Tả Thịnh Diễn ôm cô lên trên lầu, môi vẫn không chút do dự công thành đoạt đất.


Cái tay vừa rồi vuốt ve tóc hắn của cô bởi vì khẩn trương mà nắm lấy tóc hắn, cánh tay mới rửa vẫn chưa khô, có một dòng nước nhỏ, theo đường cong từ trán hắn chảy thẳng xuống. Một tay khác níu chặt quân trang lạnh lẽo cứng cáp sau lưng hắn.
Tả Thịnh Diễn bế cô từ chỗ rẽ tầng hai đi thẳng lên tầng ba.


Hắn ngậm môi cô, giọng nói áp lực vào ban đêm tựa như quỷ hút máu bị cấm dục từ lâu đột nhiên được nếm đến máu tươi, lạnh băng điên cuồng, "Em chỉ có thể là của anh, đời này, cho dù đã chết."
**
Thực xin lỗi.
Nhưng mà không có thực xin lỗi.
Sống hay chết, em đều là của tôi.