Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 8 - Chương 7: Dung trì (7)

Thanh Nhược chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không cho.
Dung Trì trở lại phòng, không uống thêm một ngụm rượu nào nữa, chọn bài hát mà cô thích kia, tự mình nghiêm túc cầm micro đứng một bên.


Thanh Nhược bật ghi âm, Dung Trì cách một đám người quay đầu nhìn cô, khóe miệng cô mang theo ý cười nhàn nhạt, gương mặt tinh xảo dưới ánh đèn có chút tối tăm của căn phòng, vừa mơ hồ vừa đáng yêu.


Đoạn Lâm đã gần như say đến bất tỉnh nhân sự, Thanh Nhược giao quà sinh nhật mình mang đến cho bạn gái Đoạn Lâm.
Tan cuộc, những người không thân lắm đi trước, Đoạn Lâm say, bạn gái anh ta vội vàng chăm sóc, mấy người anh em của Dung Trì tự giác giúp anh ta tiễn những người đó.


Cuối cùng chỉ còn lại vài người bọn họ, bạn gái Đoạn Lâm, và cả Thanh Nhược.
Đoạn Lâm dựa vào trên vai bạn gái, cầm điện thoại, đang dặn dò tài xế trong nhà đưa những người kia đến nhà an toàn, sau đó nói với Thanh Nhược, "Đợi tài xế đưa bọn họ về trước sẽ quay lại chở cô."


Dung Trì ấn tắt điếu thuốc trong tay, hắn mới cầm thẻ của Đoạn Lâm đi trả tiền, lúc này vừa vặn đi đến cửa karaoke, hắn đứng trên cầu thang, Thanh Nhược đưa lưng về phía hắn ở cách đó không xa, hắn nghe được lời Đoạn Lâm nói với Thanh Nhược.


Thanh Nhược cười cười, còn chưa kịp trả lời, Dung Trì đã gọi cô từ đằng sau, "Thanh Nhược."
Hắn uống rượu xong lại hút thuốc, thanh âm sàn sạt vào ban đêm, đan xen cái ồn ào trước cửa karaoke lẫn chút ý tứ khác.


"Ừm." Thanh Nhược vừa đáp vừa xoay người, Dung Trì đứng trên cầu thang, tầm mắt dừng ở gương mặt cô, cẩn thận mà chăm chú, ánh mắt ôn hòa mà triền miên, "Lại đây."
Thanh Nhược nghiêng nghiêng đầu, đi về phía hắn.


Dung Trì vốn dĩ cao hơn Thanh Nhược nửa cái đầu, lúc này lại đứng trên cầu thang, gần như chênh lệch một cái đầu, Thanh Nhược đến gần, ngẩng lên nhìn hắn.
Tay phải trong túi quần hắn vươn tới, giữ lấy cằm cô, khiến cho cô lại ngưỡng cao cổ hơn, nhắm mắt áp môi xuống.


Hương vị của hắn xông vào giữa cánh mũi, mùi rượu mát lạnh xen lẫn nhiệt độ cực nóng trên cơ thể, mang theo mùi thuốc lá, vào tối tháng Mười hình thành từng vòng tròn quấn lấy xung quanh cô.
Bên tai là tiếng thét chói tai mơ hồ lúc gần lúc xa của các anh em hắn.


Một tay kia của Dung Trì ôm eo cô, bàn tay vô cùng nóng cách lớp áo sơmi có chút mồ hôi dính lên làn da cô, tay hắn đặt bên hông không hề lộn xộn, chỉ là ôm cô, khiến hai người càng ngày càng gần nhau.


Thanh Nhược mở to hai mắt, bốn phía xung quanh nổi lên tiếng thét chói tai, còn có tiếng kinh hô không thể tin tưởng của Đoạn Lâm, "Mẹ kiếp!"
Dung Trì mở mắt, cười rộ lên, ngậm lấy môi cô có chút vô lại hỏi, "Có muốn làm bạn gái anh không? Dám trả lời không thì anh sẽ hôn đến khi nào em nói muốn mới thôi."


Thanh Nhược chưa kịp nói gì, hắn lại cuốn lấy môi cô, hô hấp hai người trong nháy mắt hòa quyện lẫn vào nhau, trong đôi mắt đang trợn to của cô phản chiếu ánh sáng lộng lẫy từ mắt Dung Trì.


Hắn hơi thâm nhập vào môi cô, cô nín thở, gương mặt vì thiếu dưỡng khí bắt đầu đỏ lên, Dung Trì cảm thấy những vì sao trên trời đêm nay đặc biệt sáng, toàn bộ hình ảnh đều loang loáng sắc thái của bối cảnh bên kia.


Tay đặt bên hông kéo cô ôm sát lại gần, tiếng thét chói tai không hề dừng lại, ngược lại bởi vì như vậy, không ít người trong đại sảnh karaoke đều chạy ra xem náo nhiệt, hiện tại xung quanh đầy người vỗ tay chúc mừng.


Dung Trì thường đến nơi này, nhân viên công tác gần như ai cũng biết hắn, một đám người không chút khách khí làm ầm ĩ lên.
Dung Trì buông môi cô ra, tay nắm cằm trượt xuống giữ chặt tay cô, nhẹ nhàng kéo lên trên, cô nàng vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần thuận theo bước thêm một nấc thang nữa.


Dung Trì lui về phía sau, nắm tay cô tư thế nửa quỳ, ngẩng đầu nhìn cô, "Bảo bối, làm bạn gái anh đi?"


Chàng trai trẻ tuổi soái khí tràn đầy ý cười, khí thế quanh thân là sự tự tin vô hạn, tuy rằng đường hoàng đến có chút kiêu ngạo, nhưng vào độ tuổi như thế, mang theo tất cả những điều tốt đẹp nhất trong sinh mệnh, sự đường hoàng của hắn khiến cho người ta cảm nhận được một sức sống tươi trẻ thoải mái.


Một đám bạn của Dung Trì thật sự rất kinh ngạc, dựa theo tính tình có chút kiêu ngạo từ trước đến nay của Dung Trì, khi nào làm ra được chuyện như vậy.
Mọi người sửng sốt một hồi, sau đó cũng vỗ tay theo những người xem náo nhiệt xung quanh la to, "Đồng ý đi, đồng ý đi."


Thanh Nhược bình tĩnh nhìn hắn, hắn cũng không hề yếu thế nhìn lại, tóm lại là dáng vẻ kiên quyết đêm nay không đồng ý thì không buông tha.
Thanh Nhược phì cười, quanh khóe miệng còn vương hơi thở hắn, cô nhẹ nhàng mím môi, "Lại không phải là cầu hôn, còn quỳ xuống nha?"


Dung Trì cười cười đứng lên, ôm eo cô thò lại gần lập tức ở trên mặt bẹp bẹp bẹp hôn ba cái thật vang dội, kéo cô vào trong lòng tùy tiện tuyên thệ chủ quyền, xua xua tay với mấy người ồn ào xung quanh, "Được được được, đêm nay tới đây thôi, bạn gái tôi đã đồng ý rồi, hôm nào tôi sẽ đến mời khách."


"Được ~ chúng tôi muốn ăn kẹo mừng nha ~"
Kiên nhẫn của hắn cực tốt, cứ ôm Thanh Nhược như vậy mà công khai đứng giữa đường lớn, đèn thủy tinh trên trần vừa vặn chiếu lên hai người, khúc xạ ra ánh sáng bảy màu vui tươi hệt như tâm trạng Dung Trì, "Được, kẹo mừng và rượu mừng."


Tài xế nhà Dung Trì đang chờ, tài xế bên Đoạn Lâm đưa bạn bè anh ta còn chưa trở lại, Đoạn Lâm và bạn gái đi cùng nhau.
Bạn gái Đoạn Lâm ngồi ở ghế phụ, Dung Trì ngồi ở giữa ghế sau, ôm eo Thanh Nhược.


Đoạn Lâm say không nhẹ, đập lên vai Dung Trì hai cái thật mạnh, "Nha ~ cái tai họa như cậu mà cũng có ngày hôm nay cơ."
Dung Trì cũng không giận, nhấc chân đá Đoạn Lâm hai cái, giọng điệu lười biếng, "Ừ, tôi tài thế đấy, làm sao? Cậu có ý kiến?"


Đầu óc Đoạn Lâm đã mờ mịt, nghe Dung Trì nói xong thì cười hì hì, lướt qua hắn nhìn Thanh Nhược, "Thanh Nhược, tôi nói với cô nè, cô cứ cùng Dung Trì ở bên nhau đi."
Khóe miệng Thanh Nhược giật nhẹ, "Không phải anh nói anh ấy là cái hố sâu, bảo tôi cách xa một chút sao?"


Dung Trì giơ tay đánh vào lưng Đoạn Lâm một cái vang dội, Đoạn Lâm vừa uống rượu, không cảm giác được đau, có điều Dung Trì lại làm đau tay mình, buồn bã bẹp bẹp miệng.


"Không không không, tôi phát hiện cô cũng là cái hố, hai người ở bên nhau tương đối tốt, không cần đi gây tai họa cho những người khác."


Tay Dung Trì đau, duỗi tới trước mặt Thanh Nhược ủy ủy khuất khuất bĩu môi nhìn cô. Thanh Nhược vừa cười vừa kéo tay hắn đến bên miệng nhẹ nhàng thổi, "Cho nên chúng tôi yêu nhau, đó là vì dân trừ hại ấy hả?"


Đoạn Lâm sờ sờ đầu, "Đúng đó, chính là như vậy!" Nói như chém đinh chặt sắt, Dung Trì lại đánh anh ta một cái, bạn gái Đoạn Lâm ngồi ở ghế điều khiển phụ quay đầu lại, giọng mềm mại tràn đầy đau lòng, "Anh ấy say rồi, đừng đánh anh ấy."


Dung Trì giật giật khóe miệng còn muốn đánh, bị Thanh Nhược kéo lại, lập tức ngoan.
Thật ra Dung Trì sau khi về nhà nghĩ lại thì có chút hối hận, quá xúc động, nhận thua thì thôi đi, rốt cuộc loại đồ vật như cảm tình này, đúng, hắn động tâm trước, hắn giả vờ không nổi trước, hắn nhận thua.


Chỉ là hắn sợ, trở thành bạn trai bạn gái rồi, cảm giác tốt đẹp như thế này sẽ thay đổi.


Tán tỉnh qua nhiều em gái, cho nên Dung Trì hiểu rõ một điều, rất nhiều lúc, tình cảm với em gái tăng cao, cũng đồng nghĩa sự tự do của bạn càng ngày càng ít đi, bạn sẽ có thêm một người quản đông quản tây, biết cô ấy là vì tốt cho mình, chính cô ấy cũng nói là vì tốt cho bạn, nhưng mà hắn rốt cuộc chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tính tình tự do tản mạn từ nhỏ, xin lỗi những người tôi là vì tốt cho anh, đối với hắn chẳng khác gì lời nói đùa.


Ngày hôm sau lúc Đoạn Lâm tỉnh rượu được nghe bạn gái kể lại chuyện tối qua, lập tức gọi điện thoại cho Dung Trì để chúc mừng.
"Người anh em à, không ngờ cậu còn có thể làm ra loại chuyện này, ha ha ~" Nghe thấy giọng điệu vui sướng khi người gặp họa của Đoạn Lâm, Dung Trì càng phiền thêm.


Dung Trì đang trên đường đến công ty, điện thoại bật loa ngoài đặt ở một bên, phía trước vừa lúc có một con đường cấm xe lưu thông, hắn không khách khí bóp còi vài cái rồi dẫm chân ga, miệng lưỡi ác liệt đáp lại Đoạn Lâm, "Cút, từ đâu tới lăn trở về nơi đó đi."


Đoạn Lâm chậc chậc hai tiếng, "Cậu đây là làm sao thế?"


Làm sao? Có thể làm sao được. Dung Trì cũng không biết hình dung cái cảm giác này của mình như thế nào, hắn đã từng chơi đùa quậy phá, hiện tại thật ra cũng không còn muốn tiếp tục chơi, cũng định cùng một người nào đó vun đắp một đoạn tình cảm nghiêm túc, nhưng mà hắn sợ, sợ con gái được một tấc lại muốn tiến một thước, sau đó thứ tình cảm mà hắn đã từng rất chờ mong cuối cùng sẽ biến mất, ngay cả những điều tốt đẹp ban đầu.


Chỉ là những lời này, với Đoạn Lâm thì chắc chắn không thể nói, với người khác cũng vậy.
"Không có gì, phải đi công ty có việc, chút nữa lại nói."
"Được, cậu cứ vội đi." Đoạn Lâm cúp điện thoại, Dung Trì cũng không nhìn di động.


Sau khi đến bãi đổ xe công ty, không biết xuất phát từ tâm lý gì, lúc xuống xe cố ý không cầm theo điện thoại, cứ như vậy đi lên.


Cả một buổi sáng bận rộn, Dung lão cha đã nghe tài xế kể về chuyện tối hôm qua, Dung Trì vì theo đuổi bạn gái mà ở cửa karaoke nào là cưỡng hôn nào là quỳ một gối, nháo đến động tĩnh không nhỏ.


Dung lão cha cũng biết những chuyện hoang đường lúc trước của Dung Trì, tuy là tuổi còn nhỏ, vẫn chưa cần suy xét vấn đề hôn nhân, nhưng ông hy vọng hắn thu bớt tính tình lại.
"Khi nào thì dẫn về nhà ăn một bữa cơm?" Dung lão cha sau khi dặn dò Dung Trì chuyện công việc xong thì mở miệng thử hỏi.


Dung Trì nghĩ nghĩ, nhấp nhấp môi gật đầu đồng ý, "Điện thoại của con ở trong xe, con đi về trước."
Đã sắp 12 giờ trưa, Dung Trì đứng cạnh xe thở dài mới mở cửa bước vào.
Màn hình di động tối đen, đèn nhắc nhở thông báo đang lập lòe.


Tin nhắn từ Thanh Nhược, chỉ có một cái. Không có cuộc gọi nhỡ nào của cô.
Và một lời mời kết bạn trên WeChat.


Dung Trì tức khắc dở khóc dở cười, sao có thể quên mất chuyện này, click mở WeChat, cô nghiêm trang ghi chú thêm trong lời mời rằng mình rất ngốc, Dung Trì cong cong môi, nhấn đồng ý. Thuận tay nhắn một cái tin qua, "Bảo bối, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, anh thì sao."
"Vẫn chưa."


Dung Trì trả lời xong, đặt điện thoại sang một bên, lái xe về nhà.
Tối đó Đoạn Lâm gọi cho Dung Trì, hắn vừa mới tắm xong, bật loa ngoài ném điện thoại lên trên giường, ngồi bên cạnh cầm khăn lông lau tóc, còn hát nghêu ngao.
"Nha ~ tâm trạng tốt như vậy?"


"Đúng thế." Không phủ nhận, tâm trạng Dung Trì thật sự rất tốt, bởi vì người mà hắn muốn đã được dán nhãn hắn, nhưng hắn lại không có thêm một bà quản gia nào, cảm giác này, không thể tuyệt vời hơn.


Hắn vừa khoe khoang như vậy, Đoạn Lâm liền không vui, "À, bạn gái cậu chẳng thèm chơi game với tôi nữa."
Dung Trì nhất thời không phản ứng kịp, trong đầu xoay chuyển hai giây mới biết được anh ta đang nhắc tới Thanh Nhược, tức khắc bật cười, "Làm sao vậy? Cậu khi dễ cô ấy?"


Đoạn Lâm càng giận sôi máu, "Tôi sao có thể khi dễ cô ấy nha, cô ấy nói mình hiện giờ đang yêu đương, nên không chơi một mình với bọn tôi nữa, chờ đến lúc cậu muốn chơi lại cùng nhau chơi."
Dung Trì bỗng nhiên không biết nói gì, ngốc ngốc trả lời một câu, "Cô ấy có kêu tôi chơi đâu."


Đoạn Lâm thở ngắn than dài, "Thì đó, cô ấy không kêu cậu, ý của người ta là hiện giờ đang yêu đương, cho nên không cùng nam sinh khác chơi game. Còn bảo tôi đừng nói với cậu."


Khóe mắt đuôi lông mày Dung Trì đều cong lên, miệng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo, "Có sao đâu chứ, chơi game thôi mà, tôi không ngại."
Đoạn Lâm xì hắn một tiếng, lười đáp lại, nói là tìm những người khác chơi rồi kết thúc cuộc gọi.


Dung Trì cầm điện thoại, trước khi tắm rửa vừa cùng Thanh Nhược trò chuyện trên WeChat, lúc này rất muốn hỏi cô, nhưng lại cảm thấy hỏi thì làm ra vẻ quá, cuối cùng từ bỏ.
Buổi tối gọi điện thoại, Thanh Nhược cũng không nhắc qua chuyện đó với hắn.
"Chiều nay em đã làm gì?"


Thanh Nhược bắt đầu đếm ngón tay kể với hắn, "Nè, ăn cơm chiều với bạn cùng phòng rồi đi dạo, sau đó mua sắm vài thứ với tiểu đồng bọn, lại trở về đọc sách blah blah ~"
Dung Trì tỉ mỉ nghe xong, trong lòng từng tầng ngứa ngáy chọc cho toàn bộ cơ thể hắn đều mềm mại, "Ừm, sao lại không chơi game?"


"Không muốn chơi nha." Giọng điệu cô cứ như theo lẽ thường hẳn là vậy, còn mang theo ý cười.
Dung Trì cười rộ lên, "Ừ."
**
Bạn gái.
Ừm, bạn gái của tôi.
Đây thật là cách gọi đáng yêu nhất trên thế giới.