Thành phố C nước Z, bệnh viện tư nhân dưới trướng Lương thị.
Bên trong phòng bệnh ở tầng cao nhất.
Lương Kha ngồi trên xe lăn, rất dễ dàng nhìn đến cảnh tượng trên đường phố cách đó không xa qua cửa sổ sát đất thật lớn.
Ô tô tông nhau phát ra tiếng vang bén nhọn chói tai, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, liên tiếp những vụ va chạm dẫn đến nổ mạnh.
Ánh lửa bùng lên trên đường phố không biết tên.
Tiếng la hét kinh hoàng sợ hãi.
Sẽ không thể làm những kẻ săn mồi dừng bước.
Khoảng cách quá xa, thấy không rõ lắm trên mặt đất có bao nhiêu tứ chi rải rác, tang thi vô lý trí không hề biết mệt mỏi, không sợ đau đớn, chỉ biết cắn nuốt, cắn nuốt......
Bốn người bảo tiêu ở phòng bệnh cướp đi hết thảy những đồ vật hữu dụng, bốn nam nhân ngày thường trầm mặc nghiêm túc đáng tin cậy hiện tại vì quyền sở hữu một chai nước khoáng mà thậm chí chửi bậy, vung tay đánh nhau.
Lương Kha điều khiển xe lăn quay người lại, tai nạn giao thông ba tháng trước khiến hắn mất đi sự khống chế hai chân, và cả vị trí tổng tài chấp hành của Lương thị.
Ở phòng bệnh ba tháng, nam nhân vốn lạnh nhạt cường thế trở nên càng lạnh băng, tựa như một thanh huyền kiếm bị đóng băng, một khi được rút ra khỏi vỏ chính là băng sương hàn khí nhập vào cơ thể.
Bốn người bảo tiêu đã sắp đánh mất lý trí cảm nhận được ánh mắt âm trầm bên cạnh, lập tức dừng tranh đoạt, trên tay mỗi người đều cầm khăn trải giường hoặc một thứ gì khác có thể gói vật dụng để tận khả năng mang đi đồ ăn trong phòng bệnh.
Sáng sớm hôm nay, vào thời điểm những tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên thấu tầng mây bao phủ các lục địa, thì mặt đất nghênh đón không phải sự ấm áp chan hòa, mà là những tiếng kêu thê lương.
Như một tín hiệu của sự bắt đầu, ngày càng nhiều âm thanh thảm thiết vang lên ở khắp các thành phố.
Nguy cơ sinh hóa đã trở thành hiện thực.
Bốn người bảo tiêu là hắn thuê sau khi nằm viện, đều đã vượt qua những đợt huấn luyện chuyên nghiệp, tố chất tâm lý và năng lực phản ứng đều vô cùng nhanh chóng. Tuy rằng kinh hoảng, nhưng họ cũng biết, hiện tại vấn đề hàng đầu chắc chắn là thức ăn, đứng ở phòng bệnh cao cao nhìn xuống cho cảm giác trực quan nhất, chẳng sợ có xe cảnh sát hú còi, có quân đội bắn lung tung bốn phía trên đường.
Nhưng, xã hội vẫn rối loạn.
Lương Kha chỉ là nhìn bọn họ như vậy, đôi mắt lạnh băng thâm trầm không gợn sóng.
Ba người bảo tiêu chưa kịp nói gì đã vội vàng đi mất.
Lúc trước hắn là tổng tài chấp hành của Lương thị, tuy rằng gặp tai nạn giao thông tạm thời bị thay đổi, nhưng bảo tiêu hắn mời đến là đã được chính phủ thông qua cho phép mang theo súng. Hiện tại có thể nhìn ra được tang thi có khả năng gặm nuốt vô hạn, có điều hành động vô cùng chậm chạp. Bản thân những người này còn có võ công làm nền tảng, sống sót dễ dàng hơn so với rất nhiều người.
Một người bảo tiêu cuối cùng ôm khăn trải bàn đã gói ghém các thứ đứng cách đó không xa, ánh mắt có chút áy náy, "Lương tổng, xin lỗi."
Tầm mắt anh ta hơi trốn tránh dừng trên thảm lông mỏng che lại đầu gối hắn, há miệng thở dốc không nói thêm được lời nào nữa, lấy từ khăn trải bàn trong tay ra một chai nước khoáng, một hộp sữa bò, đặt trên ngăn tủ dọc hành lang rồi rời đi.
Phòng bệnh của hắn ở tầng trên cùng của bệnh viện, toàn bộ không gian ở đây chỉ có hai phòng bệnh, căn phòng kia vẫn đang bỏ trống, muốn lên tầng cao nhất phải vượt qua một cánh cửa có thiết lập mật mã, tuy không được chế tạo tinh vi, nhưng xét theo tình huống hiện tại của tang thi, ít nhất còn có chút tác dụng.
Lương Kha nhìn một cái cũng không thèm nhìn nước khoáng và sữa bò bảo tiêu để lại, bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn, đầu ngón tay gõ gõ, tự hỏi tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Thật ra, cũng không có gì để tự hỏi. Tình huống hiện tại, đã không phải trạng huống có thể sử dụng tiền hay địa vị để có thể sử dụng người khác làm việc.
Hai mươi tuổi hắn tiếp nhận vị trí của chức vụ tổng tài chấp hành Lương thị, vì muốn tiến thêm một bước khai thác thị trường mà sấm rền gió cuốn thực hiện các thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ mình đã đắc tội bao nhiêu người.
Từ trước đến nay hắn lúc nào cũng vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng có người dám trêu chọc hắn một lần, hắn thông thường đều trả về gấp mười lần.
Chỉ là lúc này đây, lại phải đối mặt với mẹ và em hắn.
Em trai cùng mẹ khác cha, trong mắt ngoài xem thường hắn chính là sự hâm mộ ghen ghét và nỗi hận, hận hắn cao cao tại thượng, bản thân lại phải cẩn thận cẩn thận mà lấy lòng.
Nhưng đây là quy tắc của trò chơi nhân sinh, trước nay Lương Kha đều không cảm thấy có gì không đúng.
Hắn cũng phòng bị mẹ và em, chỉ là trước sau vẫn không thể quyết tuyệt được như đối với người ngoài, không ngờ lá gan bọn họ lại lớn đến thế.
Một vụ tai nạn giao thông, nhưng tai họa ngàn năm Lương Kha hắn lại không chết.
Đôi chân tạm thời mất đi tri giác, hắn cần thời gian trị liệu. Trong tay hắn nắm gần như toàn bộ cổ phiếu Lương thị, mặc dù lui ra khỏi vị trí tổng tài chấp hành, cũng có thể ngầm khống chế được Lương thị, hắn chưa bao giờ lo lắng.
Chẳng qua là muốn cho những vai hề nhảy nhót đó một chút thời gian biểu diễn. Rốt cuộc bò lên càng cao, ngã xuống mới có thể càng đau, không phải sao?
Chỉ là lúc này đây, sự việc có chút thoát ly khống chế, mạt thế xảy ra hiển nhiên quấy rầy toàn bộ kế hoạch của hắn.
Lương Kha siết chặt nắm tay, đáng tiếc, hắn vốn dĩ muốn tự mình đẩy những người đó xuống địa ngục.
Đồng hồ treo tường nhắc nhở thời gian trôi đi, hỗn loạn bốn phía trên đường phố lúc sáng không hề theo thời gian mà bị khống chế, tuy hiện tại ít người còn sống trên đường phố, tiếng thét chói tai cũng ít, nhưng tình thế ngày càng nghiêm trọng.
"Cốc cốc cốc."
Ba tiếng gõ cửa vang lên.
Ở trong thời khắc như vậy, tiếng gõ cửa lễ phép ôn hòa cũng không thể khiến người ta cảm thấy thả lỏng.
Lương Kha ngồi trên xe lăn, nâng mắt nhìn về phía cửa, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, thanh âm lạnh băng trầm ổn, "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, phòng bệnh trải thảm lông dày, cửa di chuyển không có bất kỳ tiếng động nào.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra, nụ cười tươi tắn sáng ngời, cô bước vào phòng bệnh, mặc váy hộ sĩ, bên ngoài khoác áo gió màu đen, vừa thấy hắn thì ánh mắt trước tiên từ trên xuống dưới quét qua người hắn.
Giống như tiến hành một đợt kiểm tra toàn thân cho hắn, rồi sau đó khẽ thở phào, giọng nói ôn hòa mang theo ý cười, "Lương tiên sinh, anh có khỏe không?"
Có khỏe không? Phải trả lời thế nào đây.
Lương Kha nhìn cô, ánh mắt phủ một tầng băng sương, lời nói không biết là trào phúng hay tiếc nuối, "Chúc mừng cô không bị biến thành tang thi." Một chút cũng không có ý tứ chúc mừng.
Cô cười cười không thèm để ý, nhấc chân đi vào, lướt qua buồng vệ sinh nhỏ trên hành lang và phòng bếp tiến vào trong phòng bệnh.
Ngăn tủ vốn chất đầy thực phẩm dinh dưỡng giờ đã bị dọn sạch, chỉ có tầng dưới chót còn dư lại một chai nước khoáng và một hộp sữa bò, nhìn thật cô tịch đầy châm chọc.
Khăn trải giường và túi chữ nhật trên giường bệnh đều không còn, chăn hỗn độn, gối đầu rơi trên mặt đất.
Đồng tử cô mở to một chút giống như thật kinh ngạc, hé miệng nhưng chưa nói lời nào, chỉ là sau khi nhấp nhấp môi thì dừng ở khoảng cách không xa không gần với hắn, chỉ chỉ đồng hồ trên tường, "Sáng nay anh có ăn cơm không?"
Lương Kha ngước mắt nhìn cô, không nói gì.
Thanh Nhược khe khẽ thở dài, đến cạnh máy nước nóng lạnh cầm ly nước chuyên dụng của hắn, hệ thống cấp nước của thành phố đã dừng lại, nhưng bệnh viện dùng hồ nước độc lập, hiện tại vẫn còn cấp nước bình thường.
Cô vào phòng bếp rửa sạch ly, sau đó lôi tất cả xô và thùng trong phòng bếp nhỏ ra, hứng nước sạch.
Thanh Nhược trở lại phòng bệnh, nguồn điện máy nước nóng lạnh còn vận hành bình thường, cô rót một ly nước ấm cho hắn, đi đến cái bàn bên cạnh hắn xé nửa tờ giấy lau khô nước bên ngoài ly, nửa kia bỏ vào trong túi.
Cô đưa cái ly qua, "Uống trước chút nước cho ấm bụng, cơ thể anh còn đang trong quá trình hồi phục, bị đói sẽ không tốt đâu. Tôi đi tìm chút gì ăn đã."
Lương Kha không nói một lời nhận lấy cái ly ấm áp, bên ngoài ly hơi nóng, hắn cầm ly đặt lên đùi mình.
Hắn là công tử ngậm thìa vàng lớn lên, khi tiếp quản Lương thị tuy rằng công việc vất vả, nhưng lúc nào bên cạnh cũng có người chiếu cố trong ngoài, chưa từng phải trải qua đói khát, thế mà bây giờ dạ dày đã sớm đói đến chết lặng.
Thanh Nhược thấy hắn không nói lời nào, cũng không có miễn cưỡng, chỉ là xoay người đi về phía cửa.
Cả người cô đều vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn đối lập với đường phố dơ bẩn hỗn độn bên ngoài, lông mi còn mang theo hơi ẩm, trên mặt đầy ý cười sáng ngời, như là trạng thái mới tắm xong lúc nghỉ phép trở về.
Thanh Nhược đi ra ngoài, tầm mắt Lương Kha dừng ở phần lưng cô.
Dưới mép áo gió lộ ra một đoạn váy hộ sĩ màu trắng, nơi đó, có vết máu còn rất mới.
Hắn mím môi, mở miệng gọi lại cô, "Nhìn tủ lạnh trong phòng bếp một cái xem."
Hắn không thích ăn cơm hộp, cho nên từ lúc bắt đầu nằm viện mỗi ngày đều có người giúp việc đến nấu cơm, diện tích phòng bệnh rất lớn, bố cục hoàn chỉnh, còn có một cái thư phòng.
Vừa rồi những người đó cho dù có bình tĩnh đi chăng nữa, có người nhà lại vướng bận người nhà, không còn người nhà lại vướng bận thế giới đột nhiên hỗn loạn, chỉ lấy đồ vật đặt trên bếp, trong tủ lạnh còn chưa xem qua.
Thanh Nhược quay lại mỉm cười, gật gật đầu với hắn, mi mắt cong cong trông thật lộng lẫy.
Cô trở về đi đến bên người hắn, từ phía sau đẩy xe lăn về hướng phòng bếp.
Trước hôm nay, mỗi ngày đều có người giúp việc đến nấu cơm, nhưng trước giờ Lương Kha chỉ trả phí phục vụ chứ chưa hề đi vào phòng bếp.
Lương Kha biết ý tứ của cô, cô muốn để hắn cùng xem tủ lạnh có thứ gì, có nhiều hay không. Hắn cũng không ra tiếng ngăn cản.
Cô vừa dùng cái thùng lớn nhất hứng nước trước, cạnh vòi nước còn đặt rất nhiều thùng xô rỗng.
Lương Kha híp mắt, ám quang chợt lóe lên trong đầu.
Thùng chỉ mới hứng được một nửa, tủ lạnh đặt bên cạnh tủ bát, Thanh Nhược dừng xe lăn cách tủ lạnh khoảng một thước, tiến lên mở cả hai cánh cửa ra.
Cô cao hứng nở nụ cười, quay đầu lại nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh, "Lương tiên sinh, đồ ăn trong tủ lạnh không ít đâu nha ~"
Lương Kha hình như tựa có tựa không gật đầu, thanh âm lạnh lẽo mở miệng ra lệnh, "Trong buồng vệ sinh cũng có vòi nước, đi hứng nước."
Hắn hất hất cằm về phía cái thùng rỗng trên mặt đất.
Thanh Nhược ồ một tiếng, thật sự ngoan ngoãn đi qua xách thùng vào buồng vệ sinh.
Cửa tủ lạnh còn mở ra, không có thân ảnh cô chắn phía trước, Lương Kha vô cùng dễ dàng nhìn thấy tất cả đồ vật bên trong.
Rau dưa, hoa quả, các loại thịt, còn có hai chai rượu vang đỏ. Không có nhét đầy tủ lạnh, nhưng với hai người trưởng thành, nếu không lãng phí, hẳn là ăn được một tuần. Còn với một người...... Lương Kha quay đầu nhìn thoáng qua hướng buồng vệ sinh, khoảng cách hơi xa, ánh mắt hắn chỉ có thể nhìn đến vách tường và hành lang ở giữa, phía bên đó có tiếng nước truyền ra, dần dần giao hòa cùng thanh âm của vòi nước trong phòng bếp.
Thanh Nhược xuất hiện trong tầm nhìn, khóe miệng treo nụ cười dịu dàng thuần khiết, rất hợp với váy hộ sĩ trắng tinh trên người.
Cô chạy đến gần, nhẹ nhàng nhíu mày, bước rộng hơn đi tới trước tủ lạnh đóng cửa lại, sau đó kéo xe lăn hắn lùi về phía sau hai bước, tiến lên sờ sờ thảm lông mỏng trên đùi hắn, có chút lạnh lẽo, vì vừa rồi cách tủ lạnh hơi gần, cái lạnh lẽo tràn qua ngưng tụ thành những hạt nước nhỏ li ti.
Cô cũng không nói gì, chỉ là đi gian đồ dự trữ cầm một cái thảm khác lại đây.
Lương Kha nâng ly nước lên tránh tay ra, mặc cho động tác của cô. Thanh Nhược đổi thảm lông mỏng xong, vừa lúc thùng hứng nước đầy, ai nha một tiếng nhét thảm lông vào khuỷu tay hắn, "Lương tiên sinh, anh cầm đỡ một lúc nhé."
Nói rồi vội vàng đi qua cạnh vòi nước đổi thùng.
Lương Kha cúi đầu nhìn thảm lông trong khuỷu tay, vừa nãy lúc cô nhét vào, tay chạm phải tay hắn, cách lớp áo sơ mi mỏng, hắn rất dễ dàng cảm giác được làn da mịn như ngọc xẹt nhanh qua.
Thanh Nhược đổi một cái thùng khác hứng nước, đi tới cầm lấy thảm lông, ở bên cạnh gấp gọn gàng rồi tự mình ôm, đẩy hắn ra khỏi phòng bếp, nhẹ nhàng hỏi hắn, "Anh muốn ăn gì?"
Lương Kha lạnh nhạt, không có ý trả lời, Thanh Nhược đẩy hắn đến phòng bệnh, tùy tay đặt thảm lông vào ngăn tủ trống rỗng, "Tôi đi nấu cơm." Cô chỉ chỉ cái ly trong tay hắn, "Chắc là nguội hơn một chút rồi, anh uống miếng nước trước đi."
Lương Kha nhớ tới ngày hôm sau khi vừa tỉnh lại, hộ sĩ đến truyền dịch cho hắn, sau khi treo xong nước thuốc vẫn luôn không chịu đi mà cứ đứng bên cạnh cúi đầu ngắm gương mặt hắn.
Lương Kha không kiên nhẫn, ngẩng đầu muốn mở miệng.
Ánh mắt cô sáng trong, nói rất nhanh, thanh âm trong trẻo tràn đầy thành ý, "Chào Lương tiên sinh, tôi là Thanh Nhược, hình như tôi đối với anh là nhất kiến chung tình*, liệu có thể làm bạn gái anh không?"
*Nhất kiến chung tình: vừa thấy đã yêu, tình yêu sét đánh đó:">
"......" Đồ ngốc, Lương Kha thầm mắng một câu trong lòng, trực tiếp xua tay để bảo tiêu ném người ra ngoài, cảm giác những người này thật là buồn cười, thấy hắn không phải là tổng tài chấp hành của Lương thị nữa thì tiêu chuẩn giảm xuống nên con chó con mèo nào cũng có thể tới thử một lần đúng không.
Còn vì nhất kiến chung tình nên muốn làm bạn gái, làm như hắn gặp tai nạn giao thông bị thương đến đầu ấy?
Đồ ngốc trước khi bị bảo tiêu ném ra phòng bệnh còn rống to vào trong, "Lương tiên sinh, tôi sẽ không từ bỏ đâu, tôi muốn theo đuổi anh......"
Lương Kha lúc ấy thật muốn giết người, chỉ là hắn chuẩn bị ở bệnh viện trị liệu một đoạn thời gian, cũng muốn ngủ đông một chút, cho nên cô mới không bị bệnh viện đuổi thẳng.
Nhất kiến chung tình?
Lương Kha kéo kéo khóe miệng, mang ra một nụ cười lạnh băng chết lặng.
Ánh mắt hắn âm trầm, nâng ly nước lên uống một ngụm.
Độ ấm rất vừa vặn.
Hắn có một đứa em trai cùng mẹ khác cha, có một người anh trai cùng cha khác mẹ, kết quả cha cưng anh, mẹ cưng em. Bọn họ đều muốn Lương thị, nhưng Lương thị là của hắn, cho nên năm đó cha vì anh mà ở trên hội đồng quản trị trực tiếp tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn, tám năm sau, mẹ lại bắt tay với em thiết kế tai nạn giao thông suýt nữa hại hắn chết.
Tình thân, huyết thống? Nhất kiến chung tình, tình yêu?
Xì.
**
Nghe lời, tinh tế.
Cho nên, có thể lợi dụng.
Công cụ.