Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 5 - Chương 6: Tề Thịnh Quang (6)

Cô mẫu Emilia tạm thời đóng cửa phòng khám cùng nhau đi về nơi tụ cư của gia tộc để chiếu cố cô.
James tiên sinh lái xe, cô mẫu Emilia ngồi ở ghế phụ.
Thanh Nhược cùng Tề Thịnh Quang ngồi phía sau.


Cô mẫu Emilia lật xem ký lục gia tộc dày nặng cổ xưa trên đùi, ý đồ tìm được tình huống như Thanh Nhược bây giờ, với cả đứa nhỏ kia lúc mới sinh ra là hình thái người hay là hình thái của quỷ hút máu.


"Nói như vậy, về sau các con có thể sinh thật nhiều tiểu bảo bảo, dù sao thời gian dài lâu, có thể sinh cả một trang gia phả hoàn chỉnh."
"......"
"......"
Hai người ngồi sau liếc nhau, quyết định coi như không nghe thấy.


James tiên sinh gật đầu phụ họa, "Là như thế, không cần lo lắng mang thai mệt mỏi, toàn gia tộc đều rất vui lòng giúp các con nuôi nấng mấy đứa nhỏ."
"...... Con lo lắng sẽ không dễ sinh." Thanh Nhược cạn lời lên tiếng.


"Làm sao như vậy được?!" Emilia và James tiên sinh trăm miệng một lời, tầm mắt Emilia từ trong sách dịch đến trên người hai bọn họ, cô quay đầu nhìn về ghế sau, cổ dài ra gấp hai lần bình thường, tóc vàng xoăn tán loạn trong không trung, "Lần đầu tiên các con "làm" là khi nào? Dù sao từ lần đầu tiên đến khi mang thai không quá nửa năm, điều đó nói lên rằng xác suất trúng rất cao nha."


"......" Tề Thịnh Quang vươn tay che mắt cô, ôn hòa mở miệng kiến nghị, "Cô mẫu Emilia, cô có thể đổi một cái từ hình dung khác."


Emilia vẫy vẫy tay, "Không cần để ý tiểu tiết, trọng điểm là xác suất trúng của các con rất cao, chứng tỏ thân thể và linh hồn đều rất ăn ý, cho nên không cần lo lắng vấn đề không dễ sinh."


Thanh Nhược và Tề Thịnh Quang đều từ bỏ lựa chọn phản bác, rốt cuộc cô ấy nói rất có đạo lý, hai người cảm thấy không còn lời nào để nói.
Sao cũng được, bọn họ vui vẻ là tốt rồi.


Xe đến nơi tụ cư của gia tộc, Emilia đột nhiên hét lên một tiếng, "Ông trời ơi, hai người nói cho cậu ấy tình huống trong nhà chưa?"
James tiên sinh ngơ ngác há to miệng a một tiếng.


Thanh Nhược từ trên người Tề Thịnh Quang ngồi dậy, "Quên mất." Cô quay đầu nhìn Tề Thịnh Quang, vô cùng biết lỗi, "Thịnh Quang, trong nhà có một vài thứ kỳ quái, anh cần phải bình tĩnh, bình tĩnh."


Tề Thịnh Quang đại khái biết lãnh địa của những gia tộc không phải nhân loại bọn họ chắc chắn sẽ không bình thường, khá trấn định gật gật đầu.
Cửa lớn trong nhà mở ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng tối đen lạnh lẽo đặt hai cái quan tài đen tuyền thật lớn.


Tề Thịnh Quang giật giật khóe miệng, chẳng qua trong phòng ngủ của James tiên sinh cũng đặt quan tài, cho nên gặp nhiều không sợ.
"Các bảo bối ~ bọn ta đã trở lại." Emilia đứng ở cửa, giơ tay gõ gõ ván cửa, thanh âm truyền ra rất xa trong phòng, cảm giác như có thể vọng lại.


"Phạch phạch phạch ~" Quan tài bắt đầu phát ra tiếng vang, nắp quan tài bật ra, vô số con dơi nhỏ tranh nhau bay tới, tiếng vang ríu rít nháy mắt khiến cho không khí trở nên náo nhiệt sôi trào.
James tiên sinh đóng cửa lại, phòng rất tối, nhưng ngoại trừ Tề Thịnh Quang, tất cả đôi mắt còn lại đều phát ra ánh sáng trong bóng đêm.


Tề Thịnh Quang ôm eo Thanh Nhược, khóe miệng cứ giật, cũng may hắn vốn dĩ chính là một kẻ biến thái, bằng không cảnh tượng như vậy, nếu là một người bình thường nhìn thấy, xác thật có chút khó tiếp thu.


Con dơi bay múa vây quanh bốn người. James và Emilia nghiêm túc dặn dò bọn chúng, "Bọn mi cách Tiểu Nhược bảo bối cùng chồng con bé xa một chút, Tiểu Nhược bảo bối mang thai."
Đám dơi nhỏ có vẻ càng ngạc nhiên, vừa ríu rít vừa bay xa bọn họ ra một chút.


Thanh Nhược cười rộ lên, tay vịn cái bụng tròn trịa của mình, "Đúng vậy, bên trong có tiểu bảo bảo đó."
Cô ấy lại có thể nghe hiểu ngôn ngữ của những con chim đó, khóe miệng Tề Thịnh Quang cong lên, sờ sờ tóc nàng, thật đúng là tìm được báu vật vô giá.


Lúc đám dơi bay ra thì nắp quan tài chỉ mở một phần ba, sau đó lại có u linh quanh thân lam quang xuất hiện, tổng cộng ba con u linh, có một con trong lam quang còn nhiễm một chút bạch quang, giống râu?
Đúng vậy, nó mở miệng, thanh âm già nua lại rất dịu dàng từ ái, "Chủ nhân, Emilia tiểu thư, tiểu chủ nhân, mọi người đã trở lại."


Ngay cả u linh cũng có, Tề Thịnh Quang bây giờ nhìn thấy trong quan tài xuất hiện các loại sinh linh hiếm lạ cổ quái đã vô cùng bình tĩnh.
Thật giống như, tiến vào một thế giới ma pháp.


Sau khi làm quen với các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái nhà bọn họ, James tiên sinh mang hai người lên tầng hai, ánh sáng trên tầng hai tốt hơn một chút, chỉ là toàn bộ cửa sổ đều khóa lại, hơn nữa còn bị đóng ván màu đen để niêm phong.


Ông dẫn bọn họ đi khắp tầng hai rộng rãi, "Thực xin lỗi, sinh mệnh của bọn chúng không giống như huyết tộc không sợ ánh sáng mặt trời, cho nên trong nhà rất tối tăm, cậu có thể ở tầng hai, gỡ niêm phong xuống."


Tề Thịnh Quang gật gật đầu, James tiên sinh tiếp tục nói, "Bảo bối nói với tôi rằng cậu có một chút thói ở sạch và ý thức lãnh địa riêng tư, nên nơi cậu chọn ngoài bảo bối ra, những người khác sẽ không tùy ý tiến vào."


James tiên sinh rời khỏi tầng hai, "Một lát nữa cậu và bảo bối phải đi bái phỏng trưởng bối của các gia tộc khác một chút."
Tề Thịnh Quang lại gật gật đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, "Vâng, con biết rồi."


Tề Thịnh Quang không gỡ ván gỗ chắn cửa sổ xuống, tối đen thôi mà, trước giờ hắn đều đã quen, chỉ là đã từng không cam lòng cùng oán niệm, hiện tại lại là cam tâm tình nguyện.


Đám dơi nhỏ có vẻ đối với hắn rất hiếu kì, luôn múa may đôi cánh nhỏ không xa không gần đi theo hắn, cặp mắt tròn xoe đen nhánh nhìn hắn chằm chằm.


Thanh Nhược ở trong phòng bếp đặt đồ ăn lên khay cho đám dơi nhỏ, bên chân có hai con vật giống sói lại giống mèo đang chơi đùa, cái đuôi quấn lấy chân cô, hoàn toàn là dáng vẻ vật nuôi nhỏ làm nũng với chủ nhân.


Cô nhìn thấy hắn thì ngẩng đầu lên cười cười, chỉ vào mấy con dơi bảo trì khoảng cách bay theo cạnh hắn, "Bọn chúng nói anh trông thật đẹp mắt, thì ra cũng có con người lớn lên rất giống quỷ hút máu."


Tề Thịnh Quang cong cong môi, cái này rốt cuộc là khen hắn hay là quanh co tự khen cô. Hắn tiến tới đón lấy đồ vật trong tay cô, bàn tay dán lên bụng cô sờ sờ, "Cảm giác thế nào?"
Thanh Nhược nghiêng nghiêng đầu, "Không có cảm giác gì."


Bụng đã rất lớn, nhìn giống như nhân loại mang thai khoảng bảy tháng, Tề Thịnh Quang đọc không ít sách về phương diện này, lúc này nhẹ nhàng nhíu mày, "Không cảm giác được thai động hay gì sao?"


Thanh Nhược giơ tay vỗ lên bụng một cái, bị Tề Thịnh Quang nhanh tay giữ chặt, cau mày cầm tay cô, giọng điệu có chút nghiêm khắc, "Làm gì đó?"
"Hì hì." Thanh Nhược cười cười, dựa vào ngực hắn cọ cọ, "Em thuận tay thôi mà. Không có cảm giác nha."


Sau đó, người mới buổi sáng nói không có cảm giác với hắn, buổi tối lại nói có khả năng sắp sinh.
Tề Thịnh Quang ngẩn ngơ đứng tại chỗ, kéo cánh tay cô, "Gì? Em nói cái gì?"
Thanh Nhược đỡ bụng, cúi đầu chỉ chỉ trên đùi, quần ướt, "Em cảm giác sắp sinh rồi."


Ngữ điệu vô cùng bình đạm.
Đầu óc Tề Thịnh Quang ầm vang một tiếng thiếu chút nữa nổ tung, chỉ có một ý niệm mà bế cô lên, "Bệnh viện! Bệnh viện!"
Bịch bịch bịch chạy xuống lầu, James tiên sinh bước ra từ trong quan tài, "Làm sao vậy?"


Tề Thịnh Quang không rảnh lo để ý đến ông, một tay Thanh Nhược níu áo hắn, một tay vẫy vẫy với James tiên sinh, "Lão nhân, con hình như sắp sinh rồi."
"A!" Một tiếng thét chói tai vang lên! James tiên sinh lập tức bay qua cướp người với Tề Thịnh Quang, hắn ôm thật chặt, hai người chen lấn ngay tại cửa.


Bước chân Tề Thịnh Quang dừng lại, sát ý âm trầm từ khóe mắt tràn ra, "Cút ngay."
James tiên sinh còn đang trong giai đoạn thét chói tai, "Mau! Mau! Đặt bảo bối lên trên giường, Emilia! Emilia đâu!"
Đám dơi nhỏ đã sớm bay ra cửa sổ tìm Emilia ở cách vách.


Tề Thịnh Quang cũng bị tiếng hét này làm cho hoàn hồn, không thể đi bệnh viện, đi bệnh viện vô dụng, thật cẩn thận ôm cô lên trên lầu.
Quần áo hắn đã ướt, không biết là chất lỏng gì, hơi dính dính khiến quần áo dán lên da.


Vành mắt Tề Thịnh Quang đỏ lên, cúi đầu hôn hôn lên trán cô, đôi môi khô ráo chạm vào vầng trán lạnh lẽo, vốn dĩ trước nay đều thấy xúc cảm lành lạnh của cô thật thoải mái, lúc này đột nhiên lại cảm thấy tràn đầy đau lòng, "Ngoan, có đau hay không?"


Thanh Nhược chớp đôi mắt to, lắc lắc đầu, thanh âm mềm mại, "Thịnh Quang, đi nhanh một chút."
Tề Thịnh Quang hai bước gộp thành một bước lên tầng hai, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường. Thanh Nhược kéo chăn qua, tự mình bỏ quần ra.


Emilia đã tới cửa, đôi mắt cũng có chút kinh hoảng, nhưng vẫn mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, "Tiểu Nhược bảo bối không sợ, cô mẫu tới rồi!"
Thanh Nhược nuốt một ngụm nước miếng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, "Con không sợ, con chỉ muốn nói......"


"Oa oa oa......" Tiếng khóc vang lên, tầm mắt mọi người cũng không biết đặt nơi nào, Thanh Nhược cạn lời nói tiếp nửa câu sau, "Con chỉ muốn nói, hình như nó ra tới rồi."
"......"


Tề Thịnh Quang chưa từng thấy cảnh phụ nữ sinh con, nhưng mà cũng biết chút kiến thức thông thường, đó là một việc vô cùng vất vả, cũng rất thống khổ.
Sau đó thì sao...... Cứ như vậy?


Emilia đột nhiên cười to, hóa thành một trận gió cuốn Tề Thịnh Quang ra ngoài cửa, cả James tiên sinh còn sững sờ đều nhốt bên ngoài.
Cô xốc chăn bế lên cậu nhóc còn khóc oa oa oa, vỗ nhẹ lưng nó dỗ dành.


Trong phòng này, tất cả đồ vật mà Thanh Nhược có thể sử dụng khi sinh sản đều được chuẩn bị tốt, chỉ là có vẻ như cô không cần.
Emilia ôm cậu nhóc có chút dơ dáy sang một bên rửa sạch, Thanh Nhược xử lý cơ thể mình cho sạch sẽ, đứng lên thay một cái quần khác.


Xong xuôi, cô đi tới mở cửa, "Vào đi."
"......" Tề Thịnh Quang tiến lên, không rảnh lo nhìn vật nhỏ bên kia, động tác cứng đờ ôm lấy cô, bản thân đều có chút không tin, "Ngoan, em...... không đau?"


Thanh Nhược gật gật đầu, đôi mắt trong veo nhìn hắn, cong cong môi nở nụ cười, nhón chân thò mặt qua hôn hắn một chút, "Không đau nha ~ thật đó, một chút cảm giác cũng không có."


James tiên sinh bế cháu ngoại mới ra lò, cùng Emilia mặc quần áo cho nó, "Ha ha ha ~ tốt tốt tốt, tiểu bảo bảo để cha chăm cho, các con phụ trách sinh ra là được rồi."


Emilia tròng quần nhỏ cho cậu nhóc, trước đó cúi đầu hôn lên cái mông như tiểu màn thầu, "Ừ ừ, đúng vậy đúng vậy, bảo bảo giao cho bọn cô, các con an tâm sinh."
"......"
Năm phút đồng hồ sau, bánh bao nhỏ mới ra lò có nhũ danh* của mình.


*Nhũ danh: là tên gọi thân mật hoặc yêu quý mà người nhà hoặc bạn bè gọi trẻ từ lúc chúng còn nhỏ đến trước khi trưởng thành. Khi đã trưởng thành, đa số những nhũ danh này được "gác lại" không được dùng nữa, đôi lúc chỉ dùng giữa những người thân. Nhiều khi chúng ta hay gọi quen là tên ở nhà.


Chiêu Tài Tiến Bảo.
Thật là một nhũ danh đầy chất văn lại giàu tính nghệ thuật.
Chiêu Tài chỉ là nhân tiện, trọng điểm là Tiến Bảo, hy vọng cha mẹ nó tiếp tục sinh thật nhiều tiểu bảo bảo.
**
Tôi bắt đầu thừa nhận bản thân thật giống một câu mình đã từng cười nhạo.
Tình sâu như biển.