Sáng hôm sau, Thanh Nhược tỉnh giấc thì thấy Lâm Triệu đang chống tay, nghiêng người nhìn nàng, ánh mắt đầy ý cười, khóe mắt đuôi lông mày đều ẩn chứa sự ôn nhu.
Thanh Nhược cong cong môi, nhìn hắn cúi đầu hôn trán nàng, giành mở miệng trước hắn, "Noãn Dương, đến lúc rời giường rồi."
Gương mặt tuấn mỹ của Lâm Triệu hơi vặn vẹo, mỗi buổi sáng Thanh Nhược đều dùng giọng điệu dỗ dành yêu chiều này gọi cậu nhóc dậy.
Lâm Triệu chớp nhẹ đôi mắt, lấy giọng mũi hừ nhẹ một tiếng, nằm xuống đưa lưng về phía nàng kéo lại cái chăn, thanh âm rầu rĩ, "Không dậy nổi."
Thanh Nhược không để ý đến hắn, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, khoanh tay đứng ở mép giường nhìn xuống, giọng điệu lười biếng uy hϊế͙p͙ có chút nguy hiểm, "Không dậy nổi thật sao?"
Lâm Triệu xoay người, chăn đắp lên đến cổ, lộ ra mái tóc màu bạc thật dài, hơi bực bội nhìn nàng, "Thanh Nhược, sau này không được như vậy."
Thanh Nhược khom lưng xuống cách đầu hắn một khoảng cách, nhướng mày, vẻ mặt chân thành biết rõ mà còn cố hỏi, "Không được cái gì?"
Lâm Triệu trừng nàng, trong mắt dường như muốn bốc hỏa.
Thanh Nhược mặt đầy vô tội nhìn lại.
Thật là...... Vô sỉ.
Nhất thời trong lòng Lâm Triệu trở nên phức tạp, dở khóc dở cười, lại sủng lại bực muốn đem cô nàng nghịch ngợm chọc tức mình nuốt sống vào bụng.
Nàng còn đang mở to đôi mắt thuần tịnh sáng trong đối diện với hắn, chờ đợi đáp án.
Lâm Triệu tức giận đến hít sâu, "Không được nhắc lại lịch sử đen của ta. Bằng không......"
"Bằng không thì cắn ta sao?" Thanh Nhược nở nụ cười, cả người cúi xuống, thanh âm ngày càng gần, khi nói chuyện nhiệt khí cọ vào mặt hắn.
Há mồm cắn một miếng thịt trên mặt hắn, Thanh Nhược còn cố ý nghiến răng, ngồi dậy tấm tắc hai tiếng, vừa đi ra ngoài vừa tùy ý cảm khái, "Vị không tồi."
Lâm Triệu tức giận trừng mắt nhìn nàng đi thẳng ra khỏi phòng, cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa mới đưa đầu ngón tay chạm vào chỗ mặt còn chút ẩm ướt của mình, khóe miệng hơi cong lên, cô nàng ngốc.
Trong thân thể hắn là cảm giác chưa từng có, dường như có tu vi vô cùng vô tận, lại dường như chỉ là người thường chẳng có gì cả.
Thanh Nhược rửa mặt chải đầu xong lại theo thói quen định vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.
Lâm Triệu xuất hiện ở cửa.
Hắn thích y phục màu trắng, lần đầu tiên Thanh Nhược gặp hắn là một thân bạch y sạch sẽ, sau đó là cảm giác yêu dị mâu thuẫn, bây giờ lại tựa như ánh sáng tinh khôi thuần khiết.
Lâm Triệu vừa vào phòng bếp đi về phía nàng vừa dùng tay phải xăn tay áo bên trái, lúc sau tay trái có chút không thuận, đi đến cạnh Thanh Nhược không cao hứng nhăn nhăn mày, đưa tay phải ra trước mặt nàng, "Thanh Nhược, xắn tay áo cho ta."
"Vâng."
Thanh Nhược cuốn tay áo lên cho hắn, hắn nhướng mày nhìn, khóe miệng cong lên một độ cung thật nhỏ. So sánh với bên phải nàng vừa xắn, bên trái tự mình làm thật là khó coi, Lâm Triệu đưa cánh tay kia lên, Thanh Nhược lại tự nhiên giúp hắn kéo xuống tay áo, lại cuốn lên một lần nữa.
Lâm Triệu cúi đầu thò mặt qua hôn chóp mũi nàng, "Cảm ơn ~" sau đó cánh tay liền ôm eo nàng, "Ta đã gấp gọn chăn rồi nha ~ Hôm nay để ta làm cơm sáng đi."
Thanh Nhược cười khẽ, đặt rau dưa trong tay vào trong chậu nước, "Có cần giúp không?
"Không cần, nàng chỉ huy là được, ta làm."
Lâm Triệu lấy cái chậu trong tay nàng, một tay cầm chậu một tay nắm tay nàng đến cạnh giếng nước trong viện, múc nước lên cho nàng rửa sạch tay trước, "Ta rửa rau, nàng đi lau tay đi. Ta rửa xong sẽ gọi nàng."
Hắn đương nhiên có thể dùng pháp thuật, nhưng mà không muốn.
Thanh Nhược ừ một tiếng đi vào phòng, trước khi đi còn cố ý dặn, "Cẩn thận một chút, trong khoảng thời gian này trên lá cải sẽ có sâu đó."
"Được."
Lần đầu tiên Lâm Triệu rửa rau, trong trí nhớ của cậu nhóc, lúc Thanh Nhược rửa rau hắn chỉ đứng ở bên cạnh chơi, có nhìn sơ qua, nhưng không hề cẩn thận chuyên chú.
Hắn chỉ có thể đối đãi thật cẩn thận với mấy chiếc lá cải đặc biệt yếu ớt, ngồi xổm rửa đi rửa lại ba lần, một ống quần dính đầy nước, giày cũng ướt hơn phân nửa.
Lúc đứng lên Lâm Triệu thở hắt ra, "Thanh Nhược, xong rồi."
"Được, ta đến ngay......" Thanh Nhược ở trong phòng xa xa đáp lại, Lâm Triệu vào phòng bếp, lại bắt đầu phát ngốc mà nhìn đồ vật trong đó.
Hiện tại dân gian còn chưa có cách gọi bữa sáng, đều là sáng sớm sau khi rời giường sẽ làm cơm, ăn cơm xong thì bắt đầu ra đồng, hoặc dọn hàng quán ra buôn bán.
Thanh Nhược vào phòng bếp cầm hai cái trứng gà đưa cho hắn, Lâm Triệu ngây ngốc nhận lấy, chuyển mắt nhìn Thanh Nhược, thấy nàng lại muốn xoay người cầm chén, một bàn tay từ phía sau ôm eo nàng, "Không cần, để ta làm, nàng nói là được."
Đánh trứng gà giải thích nửa ngày, chặt thịt xắt rau lại làm mẫu nửa ngày.
May là lửa tối hôm qua vẫn chưa tắt, chỉ cần thêm củi vào là được.
Làm xong bữa cơm hai người đều cạn kiệt sức lực, Thanh Nhược cảm thấy may mắn rằng hai người đã không còn nằm trong phạm vi cần mỗi bữa đều phải ăn cơm như người thường.
Bằng không làm xong một bữa cơm, họ đều đói đến té xỉu.
Lâm Triệu xào rau phi thường náo nhiệt, gần như ba giây lại í ới gọi Thanh Nhược một lần, xách nồi chạy khắp phòng bếp.
......
Rau hẹ xào trứng gà, trứng gà đen, rau hẹ thất bại.
Thịt ti ớt xanh, khụ, ớt chín thịt sống, thứ cần chín thì không chín mà thứ cần sống cũng không sống.
Chỉ có canh, hẳn là món làm được tốt nhất, có điều hơi nhiều muối, hoàn toàn là tấm lòng thành.
Lâm Triệu mang đồ ăn lên bàn, khẩn trương mím môi, cầm chén, sau đó đứng cạnh nồi buồn bã, "Thanh Nhược, hình như quên nấu cơm rồi."
"......" Thanh Nhược cũng quên luôn, mấu chốt là phòng bếp vẫn luôn vô cùng náo nhiệt, nhìn Lâm Triệu có tro bay lên tóc, quần áo dính đủ loại màu sắc lung tung rối loạn, tay bóng nhẫy lại dính nhọ nồi.
Tha thứ cho nàng thật sự không rảnh để lo đến chuyện nấu cơm.
"Tối hôm qua còn thừa chút cơm, hay là chúng ta hâm nóng lên?" Thanh Nhược nghiêng đầu đề nghị, sắc mặt Lâm Triệu thật sự khó coi, Thanh Nhược có chút không đành lòng.
Lâm Triệu mím chặt môi rất không tình nguyện gật gật đầu, cuối cùng đem cơm thừa tối qua ra xào xào.
Bọn họ hiện tại không cần ăn cơm, thậm chí ăn đồ vật kịch độc vào cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà hương vị......
Hai người ăn xong ba món ăn, Lâm Triệu ăn nhiều một chút, Thanh Nhược lại ăn ít một chút.
Hắn dọn dẹp chén đũa, bưng đến bên cạnh giếng trong sân đi rửa chén. Động tác vụng về mà thong thả, nhưng cũng đủ kiên nhẫn và nghiêm túc.
Lâm Triệu ngồi xổm, hắn không biết cuốn vạt áo lên, y phục đã sớm dính bụi bặm tro than trên mặt đất.
Thanh Nhược mang hai băng ghế nhỏ từ trong phòng ra ngoài, đưa cho hắn một cái, của mình một cái ngồi bên cạnh chống cằm xem hắn rửa chén.
Mặt Lâm Triệu vẫn luôn đen từ lúc nấu cơm đến giờ, lúc này hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, miễn cưỡng cười cười, "Nắng gắt lắm, đi vào trong phòng đi."
Thanh Nhược lắc đầu, cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn hắn bằng đôi mắt sáng trong đen nhánh.
Lâm Triệu cúi đầu tiếp tục rửa chén, một lúc lâu sau mới mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, "Thanh Nhược, nếu ta cứ ngốc như vậy, nàng nguyện ý vẫn luôn dạy ta làm cơm sao?"
Thanh Nhược kỳ quái ui một tiếng.
Lâm Triệu ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt đen huyền đẹp tựa tranh thủy mặc, chứa đựng dòng suối nhu tình triền miên suốt hai tháng qua, nhẹ nhàng chậm chạp tinh tế mà lâu dài.
"Vì cái gì không muốn cơ?"
Trái tim Lâm Triệu lỡ mất một nhịp.
Động tác trên tay lại không có dừng, vốn không quen, lại thêm thất thần, cái chén tuột xuống, hắn giật mình phản ứng lại, vung một cái pháp thuật qua, chén đập trên mặt đất không hề hư hao.
Đồ vật trong nhà, đều là nàng mang theo cậu nhóc cùng chọn. Món nào cũng thế.
Lâm Triệu bật cười vẫy vẫy bọt biển trên tay, "Tay ta không sạch sẽ, nhưng bây giờ ta lại vô cùng muốn hôn hôn nàng."
Thanh Nhược đứng dậy, tới gần hắn ngồi xổm xuống, tìm đúng môi hắn nhắm hai mắt lại ý cười tràn ngập thò mặt lại gần, vừa hôn vừa ôm cổ hắn nhắc mãi, "Ta có thể đến đây nha."
Hắn bưng chén đã rửa xong trở lại phòng bếp, Thanh Nhược đi theo như cái đuôi nhỏ, từ phía sau ôm lấy eo hắn, gương mặt cọ cọ vào lưng hắn, thanh âm mềm mại giống vuốt mèo cào nhẹ trái tim, "Ta rất nhớ chàng."
Thân mình hắn cứng đờ rồi thả lỏng, đưa lưng về phía nàng ôn nhu mở miệng, "Thanh Nhược, ta rất muốn sau này mỗi ngày đều được nấu cơm cho nàng ăn. Từ khó ăn đến tạm được, từ tạm được đến ăn ngon, từ ăn ngon đến tuyệt hảo, lại từ tuyệt hảo đến thói quen."
"Ta biết, nàng không cần ăn cơm, ta cũng không cần. Nhưng ta vẫn muốn, mặc kệ ở nơi nào, làm gì, tới lúc ăn cơm chúng ta liền trở về nhà ăn cơm."
Lâm Triệu quay lại ôm lấy nàng, cánh tay dần dần siết chặt, người trong lòng kề sát hắn, cách lớp quần áo, hắn có thể cảm nhận được nhịp tim nàng, thình thịch, thình thịch. Mảy may không khác gì so với hắn. Bọn họ cộng sinh cộng linh, đồng sinh đồng tử, cảm tạ thế giới này.
Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, cánh môi dừng trên mái tóc mềm mại của nàng, "Được không?"
"Vâng."
Có lẽ, đây là thanh âm êm tai nhất mà Lâm Triệu được nghe qua từ lúc có ký ức đến tận bây giờ.
Lâm Triệu phải về Tu Tiên Giới báo thù, hiện tại hắn đã có thể dùng túi Càn Khôn, dọn hết đồ vật ở nhà chẳng qua chỉ cần một cái phất tay.
Nhưng hắn vẫn tinh tế thu thập từng món một, mở tủ ra, quần áo của cậu nhóc gấp đến chỉnh chỉnh tề tề, từng chồng phân loại rõ ràng. Lâm Triệu do dự một lúc, cuối cùng vẫn thu vào túi Càn Khôn, đặt gọn gàng thỏa đáng.
Thanh Nhược đi thu thập một ít đồ vật linh tinh, vào cửa hỏi hắn, "Phải về Tu Tiên Giới sao?"
Lâm Triệu gật gật đầu, "Muốn đi về giết người trước."
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng bâng quơ, Thanh Nhược giật giật khóe miệng.
Lâm Triệu bỏ giường lớn vào túi Càn Khôn, đi tới vỗ vỗ trán nàng trấn an, "Người vô tội ta sẽ bỏ qua, nhưng mấy tên chưởng môn kia cần phải chết."
Có lẽ nhận thấy giọng mình quá thanh lãnh nghiêm túc, Lâm Triệu cong cong môi mang theo chút ý cười, ngữ khí cũng ôn hòa lại, "Không cần lo lắng Ma tộc nhân cơ hội này làm bậy, ta sẽ an bài tốt bọn chúng, không nghe lời thì giết."
Thanh Nhược dùng đầu đụng vào ngực hắn một chút, mặc kệ khẩu khí ôn hòa hay lời nói nhân nhượng, kỳ thật hắn vẫn lộ ra khí thế bá đạo mà hung ác nồng đậm, căn bản không cho người khác nói không.
Lâm Trước trước nay làm việc gì cũng nhường nhịn nàng, bị đầu nàng đâm cho phải lùi lại một bước, liền ôm eo xoa xoa đầu nàng, cau mày trấn an, "Hay là nâng đỡ tân trưởng môn lên trước rồi hẵng giết bọn chúng?"
Hắn cho rằng Thanh Nhược không cao hứng, nên lại nghĩ biện pháp thỏa đáng hơn.
Thanh Nhược nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Ta tin tưởng chàng, chàng có thể quản tốt Ma tộc."
Lâm Triệu cong môi cười rộ lên, khom lưng bế ngang nàng muốn xoay người ném lên trên giường, vừa quay qua thấy phòng trống rỗng mới nhớ cả giường lẫn chăn đều bị mình thu đi rồi, kéo kéo khóe miệng, cau mày, không cao hứng buông Thanh Nhược xuống, nghiêm túc mở miệng, "Thanh Nhược, ta phát hiện, chỉ cần là chuyện liên quan nàng ta liền trở nên thật trì độn, thật ngu ngốc."
"Chẳng qua, không sao cả, ta hình như rất thích chàng."
Lâm Triệu lấy giường ra một lần nữa, bế người lên đặt trên giường, áp thân mình xuống.
Thanh Nhược kiêu căng ngang ngược hét lớn, "Noãn Dương!" Tay nàng kéo mạnh cổ áo hắn, mặt đỏ bừng, mắt sáng lấp lánh.
"Đừng khẩn trương, ta không muốn yêu yêu, chỉ là muốn đè lên người nàng vui sướng một hồi, vừa rồi không hôn đủ."
Thanh Nhược không kịp nói chuyện, hơi thở hắn đã che trời lấp đất vọt tới, nụ hôn bá đạo cường thế không chấp nhận cự tuyệt không cho nàng nhúc nhích.
Quả thật là, ngay từ đầu liền vui vui sướng sướng......
**
Lúc ngươi không cần ăn cơm,
Lại gặp được một người khiến ngươi mỗi ngày đều muốn nấu cơm cho nàng.
Mà khi nàng khen ngon,
Ngươi đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên ôn nhu.
Thanh Nhược.