Tinh Thần Châu

Chương 997: Thận Vưu

Bị nhiều phi kiếm chĩa vào người đã đủ đáng sợ, hiện tại còn muốn cho mình ăn vào thứ gì đó, người nọ nhìn vật bên miệng run như cầy sấy nói: "Này.., đây là cái gì?" Hắn đã cảm thấy trên hạt châu có khí tức có thể áp chế được hắn giống như phi kiếm chung quanh, ăn vào bụng sẽ chết người!
 
"Nhìn dáng vẻ của ngươi giống như không muốn ăn?" Dược Thiên Sầu âm trầm hỏi. Gần mấy trăm thanh phi kiếm bỗng nhiên nhích tới gần, người nọ nhất thời gào khóc kêu lên: "Ta ăn, ta ăn...Miệng giương ra thật to.
 
Dược Thiên Sầu cong ngón tay búng ra, thanh châu trực tiếp chui vào trong cổ họng đối phương, người nọ ho khan một tiếng hoảng sợ nhìn hắn. Dược Thiên Sầu cười nhạt nói: "Vậy được rồi! Ngàn vạn lần đừng nghĩ nhổ được nó đi ra, cũng ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chạy trốn, nếu không kết cục của ngươi sẽ thật thảm."
 
Viên thanh châu cũng không phải vật gì khác, chính do Thanh hỏa ngưng tụ mà thành. Dược Thiên Sầu nghe được đối phương có tu vi mình Tôn sơ kỳ lại không chịu được một kích của mình, cố nhiên đã bị Thương Vân Tín làm bị thương, nhưng trọng yếu nhất chỉ sợ là vì Hỏa quyết của mình lại có thể khắc chế hắn. Dược Thiên Sầu đang nhớ lại ban đầu ở Yêu Quỷ Vực từng dùng Hỏa quyết hăm dọa Quý Tướng Quân, liệt hỏa chí cương chí dương đúng là khắc tinh của quỷ quái linh tinh, ở Minh Giới vừa lúc phát huy tác dụng.
 
Vì thế hắn lâm thời nảy lòng tham, ngưng tụ ra một viên Thanh hỏa châu cho đối phương nuốt vào, nếu mạnh mẽ nhổ ra hoặc chạy thoát khỏi phạm vi áp chế Thanh hỏa của hắn, như vậy Thanh hỏa châu sẽ lập tức nổ tung thành Thanh hỏa mãnh liệt trong bụng đối phương, không đem tên quái vật Minh Giới này đốt thành tro bụi thì mới là lạ.
 
Sau khi hạ cấm chế với đối phương, Dược Thiên Sầu lắc mình bay ra khỏi lớp băng, gần mấy trăm thanh phi kiếm màu tím cũng sôi nổi phá băng bay ra, "sưu sưu" chui vào trong tay áo của hắn. Ánh mắt Thương Vân Tín trành vào tay áo của hắn trong chốc lát, lập tức nhìn người trong lớp băng nói: "Ngươi cho hắn ăn cái gì vậy?"
 
"Dù sao không phải thứ tốt, nếu dám không nghe lời, ta cho hắn cả cơ hội khóc cũng không có." Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, người trong băng nghe vậy rùng mình, bỗng nhiên nghe người bên trên quát: "Đừng ở bên dưới giả chết, lăn đi lên!"
 
"Băng băng.., hoa hoa.., ầm ầm. Hai đầU Minh Hà truyền đến thanh âm kỳ lạ, cả đống băng chấn động một trận, rốt cục không chịu nổi dòng nước Minh Hà cọ rửa, thoát khỏi sự ngưng kết ở hai bờ sông, theo dòng Minh Hà "bang bang" vang lên gập ghềnh bên hai bờ, chậm rãi hướng hạ nguồn ứôi đi.
 
Lớp băng dưới chân thỉnh thoảng truyền đến tiếng chấn động kịch liệt, đã bắt đầu bày ra vết nứt rậm rạp như mạng nhện, Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín vẫn vững vàng đứng bên trên, nhìn người đang bò ra từ trong lóp băng. Người nọ nơm nớp lo sợ nhìn hai người, phát hiện căn bản nhìn không thấu tu vi cả hai, rất rõ ràng đều mạnh hơn chính mình, cả khuôn mặt nhất thời biến thành trái khổ qua, thầm nghĩ thật xui xẻo.
 
Trước đó hắn thấy tốc độ hai người khống chế phi hành thơi, hắn đánh giá hẳn tu vi hai người không khác gì mình, hơn nữa nhìn đối phương lại là người đến từ Tiên giới, đều không phải người địa phương nên không xem vào mắt, kết quả mới gặp khó khăn này. Hắn không biết Thương Vân Tín chỉ là vì cẩn thận nên không dám phi hành quá nhanh, chỉ là do hắn hiểu lầm nên tìm chết...
 
"Ngươi vốn là Thủy tộc của Minh Hà, chúng ta phi hành trên không trung, không có liên quan xích mích gì ngươi, vì sao phải thừa cơ mưu hại?" Thương Vân Tín lạnh lùng quát.
 
Dược Thiên Sầu nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, phát hiện người này vừa đến Minh Giới liền thay đổi thành bộ dạng khác, lúc ở Tiên giới không chút kiêng nể gì khẩu khí rất lớn, nhưng ở trong này dù nói chuyện lớn tiếng cũng có vẻ e dè, rất giống những người của kiếp trước, làm cho người ta có chút không thói quen.
 
Người nọ yếu ớt nói: "Ta thật sự không phải cố ý châm đối các ngươi, trước khi các ngươi tới ta đã bày ra Thận Vụ đại trận, chẳng qua do các ngươi xông vào...

 
"Con mẹ nó ít vô nghĩa, Minh Giới cũng không phải nhà ngươi, ngươi ở đây chặn đường đánh cướp còn dám nói đạo lý. Vậy.., vậy..." Dược Thiên Sầu chỉ vào mũi hắn chỉ chỉ hỏi: "Yêu quái trai ngọc, ngươi tên gì?"
 
Theo khẩu khí hai người nói chuyện là có thể nghe ra được, người này thoạt nhìn tuổi nhỏ hơn lại rõ ràng không phải người hiền lành, lúc này người kia liên tục nói: "Tiểu nhân tên là Thận Vưu?"
 
"Thận Vưu?" Dược Thiên Sầu dừng một chút, phát hiện không hổ là yêu quái của Minh Hà, ngay cái tên cũng ngạc nhiên cổ quái: "Thận Vưu, thành thật khai ra, vì sao phải bày trận hại người nơi này?"
 
Hà trai ngọc Thận Vưu yếu ớt trả lời: "Trên con đường này thường thường hay có người từ Tiên giới đến, tiểu nhân chán ăn thực vật trong Minh Hà, muốn thay đổi khẩu
 
VỊ..."
 
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín co rút, không nghĩ tới thiếu chút nữa biến thành thực vật trong miệng kẻ khác. Đúng lúc này, lớp băng dưới chân lại truyền đến tiếng chấn động kịch liệt, thanh âm "răng rắc" khi băng vỡ truyền đến, cả đống băng không ngừng tách ra thành mấy khối, khối băng dưới chân mấy người theo dòng nước trôi xuống hạ nguồn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"Phía trước chúng ta bị Thận Vụ đại trận của hắn vây khốn mấy canh giờ phải không?" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên hỏi Thương Vân Tín, Thương Vân Tín gật gật đầu. Lúc này Dược Thiên Sầu hí mắt nhìn chằm chằm Thận Vưu cười lạnh nói: "Mấy canh giờ chậm trễ lộ trình, hiện tại lại có thêm rườm rà...Hắc hắc! Thận Vưu, ta thật sự tức giận khó tiêu, ngươi thật ra nói cho ta biết, ta dựa vào cái gì tha chết cho ngươi?"
 
Lúc này Thận Vưu luống cuống, nuốt thanh châu lại chạy không dám chạy, liên tục xua tay nói: "Không rườm rà không rườm rà! Xin hỏi hai vị đại tiên đang muốn đi Mộ Quang chi thành?"
 
Hai người nhìn nhau, Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Làm sao ngươi biết?"
 
"Tiểu nhân chính là theo phương hướng phi hành của hai vị đại tiên mà đoán được. Chỉ cần hai vị đại tiên tha ta một mạng, ta nguyên đưa hai vị đại tiên đi theo đường thủy, sẽ không chậm hơn tốc độ hai vị đi từ không trung." vẻ mặt Thận Vưu cầu xin nói, hắn không chút nghi ngờ chỉ cần Dược Thiên Sầu mất hứng liền có thể làm thịt hắn.
 
"Minh Hà này có thể thông tới Mộ Quang chi thành?" Dược Thiên Sầu nhìn Thương Vân Tín xác nhận.
 
Thương Vân Tín khẽ gật đầu: "Mộ Quang chi thành đích xác cách bờ Minh Hà không xa."

 
"Vậy thì nhanh lên!" Dược Thiên Sầu phất tay quát, trong cơ thể đối phương có viên Thanh hỏa châu, không sợ hắn giở trò.
 
Thận Vưu vui sướng liên tục gật đầu, tứ chi vặn vẹo một trận, vết thương trên người dùng tốc độ có thể thấy được khép lại, cả bàn tay bị nổ tan cũng đã khôi phục nguyên dạng, nhưng gương mặt có vẻ trắng bệch, hiển nhiên loại phương thức chữa trị này sẽ hao tổn tu vi không ít.
 
Bỗng nhiên, Thận Vưu nhanh chóng lui ra phía sau hơn mười thước, ngay đương trường phủ phục trên mặt băng che kín vết rạn, thân hình hư hoảng một trận, trên mặt băng lập tức xuất hiện một con hà trai ngọc thật lớn. Màu đen, toàn thân hình dáng quả trứng, dài hơn mười thước, độ dầy cũng có bốn năm thước, vô cùng hiếm thấy. Thương Vân Tín xem như là người có kiến thức rộng rãi, cũng nhịn không được sợ hãi than thở nói: "Hà trai ngọc có thể dài đến hình thể như ngươi, chỉ sợ năm tháng tu luyện không
 
Ngắn đi!"
 
Dược Thiên Sầu cũng tấm tắc không thôi, hắn là người trong tu hành, cũng biết loại động vật như sò hến thế này tu hành cực kỳ khó khăn, so sánh với những động vật khác tu hành khó khăn hơn không biết gấp bao nhiêu lần, có thể dài lớn đến như vậy đều là kỳ tích.
 
Thanh âm Thận Vưu từ trong hà trai ngọc truyền đến, cười khổ nói: "Tiểu nhân tỉnh tỉnh mê mê sống qua năm mươi vạn năm, sau đó linh trí sơ lộ, lại năm mươi vạn năm mới may mắn mò tới bí quyết tu hành, trải qua hai mươi vạn năm tu luyện nên mới có thành tựu ngày hôm nay...Thỉnh hai vị đại tiên lên lưng tiểu nhân, tiểu nhân đưa hai vị đi Mộ Quang chi thành."
 
Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín nghe vậy khiếp sợ không thôi, đưa mắt nhìn nhau, liền lắc mình đi tới trên lưng con hà trai ngọc thật lớn.
 
"Hai vị đại tiên ngồi yên!" Một câu rơi xuống, hà trai ngọc hình trứng thật lớn không tay không chân nhưng lại di động, hơn nữa tốc độ cực nhanh, "bá" một tiếng chạy nhanh trên mặt băng như bay. Đảo mắt liền trượt ra lóp băng, "hoắc", một tiếng nhào vào Minh Hà lạnh lẽo, lưng nổi lên trên mặt nước không cao hơn một thước, nhưng diện tích nổi phồng trên nước cũng có hơn ba thước vuông, cũng đủ cho Thương Vân Tín cùng Dược Thiên Sầu đứng hay ngồi.
 
Thật ra Thận Vưu cũng không nói mạnh miệng, dùng tốc độ nguyên hình lướt đi trong nước đích xác không chậm hơn tốc độ khống chế phi hành thơi của Thương Vân Tín. Hai người đứng trên phần lưng của hắn, cảm thụ được sự mát mẻ của Minh Hà, nhìn thấy cảnh đêm Minh Giới, một mảnh vui vẻ thoải mái. Kỳ quái nhất chính là, hà trai ngọc lớn như vậy đi qua trong nước, lại không thấy bọt nước vung lên, thậm chí dù chút thanh âm cũng không nghe được, có thể thấy được bổn sự ngự thủy của lão thành tinh trong Minh Hà này thật sự khá tốt.
 
Thương Vân Tín bỗng nhiên dùng ánh mắt quái dị nhìn Dược Thiên Sầu, bằng kiến thức rộng rãi của hắn, nghĩ tới hôm nay đúng là dính mặt mũi Dược Thiên Sầu, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác lướt đi trên Minh Hà, hành trình này nếu kể lại cho những người trong Tuyệt Tình cung, nhất định sẽ làm mọi người ước muốn.
 
Là người đều có lòng hư vinh, hoặc nhiều hoặc ít chỉ xem là phương diện nào thôi, Dược Thiên Sầu nào biết lão gia hỏa Thương Vân Tín này còn có y niệm hư vinh như vậy trong đầu. Hắn từ trong sự kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, hướng bốn phía ngắm nhìn một hồi, đặt mông ngồi xuống chỗ vỏ sò hơi gồ lên, nâng tay "Bang bang" vỗ lên vỏ sò, tấm tắc có tiếng nói: "Thận Vưu, nghe trong ý tứ lời nói của ngươi, chẳng lẽ ngươi phải sống ít nhất một trăm hai mươi vạn năm rồi?"
 
"Chỉ là sống uổng nhiều năm như vậy thôi, không so được đại tiên thần thông quảng đại." Thận Vưu một phen khiêm tốn, tỏ rõ mình thật đã sống uổng nhiều năm.
 
"Truyền thuyết Minh Hà lưa vực tuyên cổ đã xỏ xuyên qua cả Minh Giới, thậm chí còn có lời đồn đãi, không có Minh Hà liền không có Minh Giới. Còn có lý do càng khuếch đại, không có Minh Hà liền không có tam giới sinh linh. Tuy rằng đều là lời khuếch đại, nhưng nghĩ đến chỉ có con sông cổ xưa cổ viễn như vậy, mới có thể tồn tại loại sinh linh sống cả trăm vạn năm như ngươi." Thương Vân Tín đón gió lạnh thổi vào mặt cảm thán.
 
Sau đó mắt hắn lại nhìn dưới chân nói: "Ngươi có thể ở lúc linh trí chưa mở ra đã có thể sống tới năm mươi vạn năm, nghĩ tới ngươi cũng là viễn cổ dị chủng, cùng loại với Tiên giới mãnh thú chúng ta, nếu không sinh linh bình thường còn chưa tu luyện làm sao có thể sống được nhiều năm như vậy."
 
"Ha ha! Đại tiên khen sai rồi, nếu tiểu nhân có thể là viễn cổ dị chủng thì tốt rồi." Thận Vưu cười khổ nói: "Viễn cổ dị chủng có thể sống lâu như ta vậy dựa vào dị năng thiên phú, hoặc nhiều hoặc ít đều có địa vị trong Minh Hà, không đến mức sống lưu lãng trong Minh Hà giống như ta đâu...