"Trên người của cháu có mùi sao?" Lục nhi nâng lên cánh tay ngửi ngửi, nhìn trái nhìn phải nói: "Vì sao cháu lại không ngửi được?"
"Đông." Một tiếng, lần này lão nhân không chút khách khí nâng mộc trượng gõ lên đầu Lục nhi, làm Lục nhi che đầu không ngừng xuýt xoa. Lão nhân cả giận nói: "Tò mò cũng phải có điểm mấu chốt, chỉ bị dùng mấy viên linh thạch đã bị thu mua. Gia gia sống lâu như vậy, gặp qua rất nhiều thị phi, cái gì tốt cái gì xấu còn không biết sao? Chẳng lẽ gia gia còn lừa cháu hay sao, nhớ kỹ lời gia gia nói, rời xa người tên Dược Thiên Sầu kia, hắn rất nguy hiểm. Nếu cháu không chịu nghe lời gia gia, gia gia vĩnh viễn không cho cháu ra ngoài chơi."
"Nga!" Lục nhi nhụt chí nga một tiếng.
Lão nhân vốn định tiếp tục răn dạy và quở mắng nàng, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn nhìn, cau mày nói: "Nha đầu ngươi hồ nháo, tiết lộ thiên địa linh khí kinh động người nào đó, chúng ta đi về trước, miễn nghe lải nhải." Hắn nâng trượng hư không điểm một chút, không khí trước người cả hai lập tức hơi nổi lên vầng huyền quang màu lục nhạt như màn nước, lão nhân túm lấy cánh tay Lục nhi bước vào bên trong huyền quang, lúc này hai người hư không biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cánh cửa huyền quang lập tức biến mất trong không khí, trong sơn cốc thành rỗng tuếch. Ngay sau khi hai người biến mất không bao lâu, xa xôi phía chân trời thoáng hiện một đạo kim quang sáng mờ, tốc độ nhanh tới dọa người, trong nháy mắt liền hiện thân trong sơn cốc.
Người này đứng ngay trên tảng đá vừa rồi Lục nhi đã nhảy múa, một thân kim bào hoa lệ thêu đầy bàn long vân hải (rồng nằm biển mây), đội kim quang văn sức phức tạp, đôi mày rậm xéo tận thái dương, mũi như trng, miệng mỏng như hai lưỡi dao. Toàn thân hơi bao phủ trong đám sương kim sắc sáng mờ lượn lờ, làm cho người ta nhìn thấy liền khiếp sợ, cả người khí thế nghiêm túc, hai mắt dài nhỏ khi mở khi khép lộ ra hàn quang khiếp tâm hồn người.
Ánh mắt người này lạnh lùng rất nhanh nhìn quanh toàn bộ sơn cốc, cảm giác như muốn bao phủ cả tòa núi cao, cỏ cây mới ra đời không gió phất phơ, cấp tốc phấp phồng như gợn sóng ba đào, nhưng cũng không phát hiện được điều gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Đương nhiên, cũng không phải không phát hiện được điều dị thường, hai đầu sơn cốc thật hoang vu, chỉ có chung quanh chỗ hắn đứng màu xanh biếc dạt dào, vừa nhìn liền thấy cổ quái.
"Ta còn tưởng rằng ngươi vời ta đi ra gặp mặt...Kỳ quái! Khi nào Mộc lão nhi lại đi làm chuyện nhàm chán như vậy?" Người này lại quét mắt liếc nhìn xung quanh, nhíu mày nói thầm: "Ngươi trốn cái gì, ta đối với ngươi lại không có ác ý, chỉ là có chút sự tình muốn tìm ngươi để hỏi thăm thôi, ai..." Theo một tiếng thở dài, người này lại hóa thành một đạo kim hà, giây lát biến mất nơi chân trời phương xa...
Chuyện đã xảy ra bên trong sơn cốc hẻo lánh không ai hay biết, Dược Thiên Sầu cũng không biết mình từng bị nhắc đến ở nơi này, hắn mới từ phân hội Vạn cổ Thông đi ra, Vạn Cách Di tự mình tiễn hắn đến tận cửa.
Hai người cơ hồ đồng thời ngẩng nhìn lên không, bốn gã đệ tử Tuyệt Tình cung luôn trành Dược Thiên Sầu đã biến mất. Vạn Cách Di ha ha cười nói: "Xem ra Thương Vân Tín cũng biết khó mà lui, đã gọi người về, ta còn tưởng hắn thật sự có lá gan đối nghịch với Tiên cung."
Lúc này Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn nói: "Lời này của ngươi nói nghe thế nào vậy, chuyện giữa ta và hắn liên quan gì tới Tiên cung? Dược Thiên Sầu này đường đường chính chính, tuyệt không làm ra chuyện lấy thế đè người." Nói xong nhìn nhìn phương hướng phân đà Tuyệt Tinh cung, trầm giọng nói: "Ta đang chuẩn bị đi xem Tuyệt Tình cung, nhìn xem ân oán giữa ta và hắn có thể hóa giải hay không."
"Ha ha!" Vạn Cách Di gật đầu cười, thầm nghĩ, ngươi như thế còn không gọi là lấy thế đè người? Trước kia sao không thấy ngươi tìm hắn hóa giải ân oán, lại cố tình chọn hiện tại.
Đương nhiên, lời này chắc chắn hắn sẽ không nói ra, chắp tay nhìn Dược Thiên Sầu rời đi, không khỏi chắp tay sau lưng nhíu mày nói thầm: "Người này hỏi thăm chuyện dùng thông đạo thăng tiên để đúc thể của bảy mươi hai giới để làm gì?" Suy nghĩ mãi không nghĩ ra, lập tức lắc đầu bước nhanh vào trong, hắn còn phải đem chuyện xảy ra nơi đây chuyển cáo cho Vạn Thánh cung.
Bên ngoài phân đà Tuyệt Tình cung, mọi người đang tiến tiến xuất xuất chợt dừng chân, nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang chắp tay sau lưng chậm rãi hướng cửa lớn đi tới, đều không hiểu rốt cục hắn đi tới nơi này để làm gì. Nguyên bản người đến mua đồ vật lẽ ra đã xong cũng không ly khai, đều ở lại chuẩn bị xem náo nhiệt.
Sớm đã có đệ tử Tuyệt Tình cung phát hiện hắn, nhanh chóng chạy vào bên trong bầm báo. Vì thế Dược Thiên Sầu còn chưa kịp bước vào cửa lớn phân đà Tuyệt Tình cung, liền bị Thương Vân Tín đi ra đón đầu ngăn ngay ở cửa. Vẻ mặt Thương Vân Tín âm vân dày đặc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Hiện tại hắn đang lo lắng! Lo lắng tên tiểu tử không sợ trời không sợ đất này ý vào pháp chỉ của Tiên Đế, cố ý tới nơi này đảo loạn, nhưng hiện tại còn chưa thể động tới hắn.
"Thương cung phụng, đã lâu không gặp." Dược Thiên Sầu cười chắp tay nói: "Lần này ta tới là hướng ngươi chịu nhận lỗi, chuyện xảy ra dĩ vãng còn hi vọng ngươi không nên trách lỗi xưa."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, như thế nào nghe được đều cảm thấy có vẻ buồn nôn. Gương mặt Thương Vân Tín đen thui hừ lạnh nói: "Ít làm bộ này, có chuyện nói mau, có rắm mau thả, muốn làm gì cứ việc nói thẳng." Hắn thật không tin người này là tới giải thích, huống chi ân oán giữa hai người có thể dùng giải thích để hóa giải được hay sao.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn mọi người phía sau, quay đầu lại vui tươi hớn hở nói: "Ngươi xem nơi này trước mặt công chúng, có mấy lời ở nơi này nói ra không tiện, hay là chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!" Nói xong liền đi thẳng vào trong.
Thương Vân Tín cũng chưa từng thấy qua người vô sỉ như vậy, lúc này thò cánh tay cản lại nói: "Muốn nói thì nói chỗ này, không nói liền cút ngay, chỗ này của ta không chào đón ngươi."
"Thương Vân Tín, mọi việc không cần làm quá tuyệt." Dược Thiên Sầu chậm rãi lui ra phía sau vài bước, trầm giọng nói: "Không sai, là ta giết cháu trai của ngươi, có thể xem như ngươi có giết ta, cháu trai của ngươi cũng không thể sống lại. Cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, huống chi ta giúp ngươi chuyện chiếu cố lớn, cũng đủ triệt tiêu ân oán lẫn nhau, ngươi làm gì còn muốn cắn chết không buông."
"Ngươi giúp ta chuyện lớn?" Thương Vân Tín giật mình, lập tức cười lạnh nói: "Nói đùa gì vậy, đừng ở đây nói hươu nói vượn, cút! Chỗ này của ta không chào đón ngươi."
"Hắc hắc! Khá lắm đồ vong ân bội nghĩa." Dược Thiên Sầu chống tay nơi thắt lưng tức giận nói: "Ngươi dám nói nếu không bởi vì ta, ngươi có thể đột phá tới Tiên Đế trung kỳ? Ngươi dám nói nếu không bởi vì ta, ngươi có thể luyện thành Tuyệt Tình cung tam kiếm họp nhất Bạt Kiếm Thức?"
"Ta chỉ hận lúc ấy không thể giết chết ngươi." Thương Vân Tín nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nói như thế, thù hận giữa ta và ngươi là không cách nào khác giải khai?" Dược Thiên Sầu trầm giọng hỏi.
Lúc này Thương Vân Tín quát: "Không sai!"
"Bỏ đi! Không giải quyết được thì không giải quyết." vẻ mặt Dược Thiên Sầu trong nháy mắt thay đổi, rất đại độ phất phất tay, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay ta tới là muốn nói chuyện họp tác với ngươi." Thái độ hoàn toàn khác hẳn vừa rồi.
"Không có hứng thú." Thương Vân Tín lười cùng người này mò mẫm, miễn cho
Nhìn thấy hắn thì tức giận, xoay người đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Đệ tử Tuyệt Tình cung nghe kỹ, không được cho hắn tiến vào. Nếu dám xông vào, lập tức thông tri Thương Hội Liên mình đến chủ trì công đạo." Hắn cũng không có biện pháp, tình thế bây giờ lại không thể động thủ đối với người này.
Bên ngoài ánh mắt mọi người đều chăm chú lên trên người Dược Thiên Sầu, không biết người này có thể thật sự làm ra chuyện xông vào bên trong hay không.
"Ai! Ngươi đây cũng tội tinh gì." Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài hai tiếng, ra ngoài mọi người dự kiến chính là hắn quay đầu liền hóa thành lưu quang bay mất.
Trước đại môn Thương Hội Liên mình, Dược Thiên Sầu rơi xuống đất hiện thân, đi đến cửa xuất ra lệnh bài Thiên Hạ thương hội, quơ quơ với hai gã thủ vệ nói: "Chưởng môn Thiên Hạ thương hội Dược Thiên Sầu, cầu kiến chấp chưởng Đại mình Luân."
"Chờ một chút!" Thủ vệ nói xong liền đi vào bầm báo. Không qua bao lâu liền đi ra phất tay nói: "Chấp chưởng gọi ngươi đi hậu viện tìm hắn." Rồi cho đi.
Dược Thiên Sầu đi vào Thương Hội Liên mình, xem đông xem tây trực tiếp xuyên qua chánh đường, đi tới hậu viện, chỉ thấy Đại mình Luân đang khoanh chân nhắm mắt ngồi trên một thạch đài dưới gốc cổ thụ. Dược Thiên Sầu lúc này đi qua hành lễ nói: "Gặp qua chấp chưởng!"
Đại mình Luân chậm rãi mở hai mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, cau mày nói: "Muốn gặp ta có chuyện gì? Ta cảnh cáo ngươi trước, đừng tưởng rằng ỷ vào pháp chỉ của Tiên Đế liền có thể tùy ý lừa bịp tống tiền Tiên cung, như vậy sớm muộn ngươi sẽ chết thật thảm." Hắn đánh giá người này tự mình chạy tới đây một chuyến khẳng định không phải chuyện gì tốt, nói không chừng lại mở miệng muốn gì đó.
"Lời này của ngươi nói sao vậy, ta là loại người tiểu nhân lòng tham không đáy như vậy sao?" Dược Thiên Sầu cười nói.
Đại mình Luân từ chối cho ý kiến hừ một tiếng, hờ hững nói: "Có chuyện gì nói nhanh."
"Là như vậy." Dược Thiên Sầu chà xát hai tay cười a a nói: "Ngươi xem ta vì chuyện làm ra một thủ khúc truyền lưu thiên cổ mừng hôn lễ cho Tiên Đế, không phải muốn đi ra ngoài sưu tầm dân ca sao? Có thể chuyển cho Tuyệt Tinh cung một lời, phái Tuyệt Tình cung đại cung phụng Thương Vân Tín tới bảo hộ an toàn của ta, theo giúp ta đi sưu tầm dân ca."
Đại mình Luân sửng sốt, hắn đã sớm cân nhắc trong bụng ý đồ Dược Thiên Sầu đến, nên nghĩ đã nghĩ qua một lần, nhưng nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra hắn sẽ đưa tới yêu cầu này. Sau khi sững sờ trong chốc lát, cười lạnh nói: "Đầu óc ngươi bị nước vào sao! Người nào cũng biết ngươi cùng Thương Vân Tín có cừu oán, ta có lý do gì bầm báo Tiên cung hạ ý chỉ như vậy cho Tuyệt Tình cung."
"Chính là bởi vì ta cùng Thương Vân Tín có cừu oán, ta mới chọn hắn a!" vẻ mặt Dược Thiên Sầu cười khổ lắc đầu giải thích: "Ngươi nghĩ đi! Ta đến là vì muốn đi Minh Giới sưu tầm dân ca! Minh Giới thật hiểm ác, ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta! Nếu không có một cao thủ đến bảo hộ ta, ta sợ ta đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Quan trọng nhất là mình thương dễ tránh! Sợ là sợ có người quyền cao chức trọng, ở Tiên giới không dám động thủ đối với ta, chờ khi ta tới Minh Giới sẽ hạ độc thủ với ta! Nếu là Tiên cung chỉ định Thương Vân Tín đến bảo hộ ta, nếu ta ở Minh Giới xảy ra chuyện gì, phá hủy đại sự Tiên Đế phó thác, hắn ít nhất không tránh khỏi bị tội! Hơn nữa ta luôn luôn lo lắng đề phòng có một cao thủ sẽ hạ độc thủ với ta, ta cũng không có biện pháp tập trung tinh thần làm một thủ khúc lưu đanh bách thế cho Tiên Đe nha!
Người này há mồm có chết cũng có thể nói sống, tóm lại toàn bộ thế giới chỉ có hắn có đạo lý nhất. Phía trước sở dĩ chạy tới hòa giải với Thương Vân Tín kỳ thật chính là muốn kéo Thương Vân Tín đi bảo vệ mình, ai ngờ Thương Vân Tín căn bản không cho hắn cơ hội tiếp tục nói tiếp. Vì thế hắn rõ ràng tìm tới Đại mình Luân thỉnh Tiên cung tạo áp lực đối với Tuyệt Tình cung...