Tinh Thần Châu

Chương 986: Lục Thanh

Thác nước từ dòng suối trên đỉnh tuôn thẳng xuống, bốn chữ Thiên Hạ thương hội vẫn khí thế bàng bạc, hiển lộ rõ ràng vẻ sinh khí bừng bừng của Thiên Hạ thương hội. Người sáng tác bốn chữ này đang chắp tay sau lưng bên cạnh đá núi, đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời sáng rỡ cùng tận tình hô hấp lấy không khí tự do.
 
"Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên, thơ hay thơ hay!" Dược Thiên Sầu nhịn không được khoe khoang hai câu, liếc mắt nhìn bốn người đang nhìn chằm chằm từ trên không, xem trang phục chính là đệ tử Tuyệt Tình cung. Trong lòng hắn không khỏi nói thầm hai câu, bằng thế lực Tuyệt Tình cung không có khả năng còn chưa đạt được tin tức, xem ra Thương Vân Tín còn đang nghiệm chứng độ tin cậy của tin tức, nếu không đã biết mình làm việc cho Tiên Đế như thế nào còn dám phái người canh chừng mình chằm chằm...
 
"Con mẹ ngươi! Ai sợ ai, bây giờ lão tử là khâm sai." Một đạo lưa quang dựng lên từ trên thác nước, trực tiếp bay về quảng trường trong Mê Huyễn Tiên Thành.
 
Biển mây mênh mông, ở giữa vạn vạn núi rừng, lưu quang đủ màu lên lên xuống xuống, hiện rõ sự bất phàm của nơi phồn hoa đệ nhất Tiên giới. Nơi quảng trường vô cùng náo nhiệt, chẳng khác gì những khu chợ tại nhân gian, tại nhân gian buôn bán là đồ dùng sinh hoạt thông thường của người phàm, mà Tiên giới buôn bán chính là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của tiên nhân, không có gì khác nhau, bất quá là trình tự vị trí khác nhau mà thôi, lòng người luôn luôn là trục lợi, bất kể là tiên phàm đều là trăm sông đổ về một biển.
 
Trên quảng trường có rất nhiều quầy hàng vỉa hè, buôn bán đủ thứ những gì có thể bán ra, bất quá bày hàng nơi này bình thường giá cả cũng không cao. Giá trị xa xỉ chân chính đều ở những kiến trúc to lớn trên các đỉnh núi, nhưng sự nhiệt náo nơi quảng trường lại vượt xa hơn trên vạn đỉnh núi kia, có thể thấy được bất kể là Tiên giới hay nhân gian, người nghèo vĩnh viễn vẫn chiếm đại đa số.
 
Các đệ tử mặc trang phục của danh môn đại phái đang đi lẫn trong dòng người, ngẫu nhiên dừng chân tại một quầy hàng, mặc kệ tu vi cao thấp, đều lộ ra khí thế của người đứng trên cao nhìn xuống hướng than chủ hỏi giá. Mà những than chủ này, còn đang cúi đầu khom lưng nịnh hót, thật sự là không dám đắc tội bọn hắn. Dù là cần thận đến như vậy, nhưng phần lớn thời điểm đều phải đổi lấy giọng nói hèn mọn của khách hàng, giống như than chủ rất hân hạnh được quý ngài hạ cố mua đồ vật, cũng đừng mong mỏi những nhóm khách quý kia ra tay có bao nhiêu rộng rãi, đã không chèn ép thì vẫn còn may mắn.
 
Dược Thiên Sầu bồi hồi bên trong biển người mênh mông, cười híp mắt lạnh lùng nhìn xem thế gian ấm lạnh, ngẫu nhiên cũng sẽ ngẩng đầu nhìn xem bốn vị đệ tử Tuyệt Tình cung đi theo mình. Mặc dù hắn ở Mê Huyễn Tiên Thành thời gian dài như vậy, nhưng vẫn rất ít đến chỗ này, chỉ có trước khi Thiên Hạ thương hội sáng lập đã tới một hai lần, bây giờ tâm tình thả lỏng, rốt cục đã có tình tự đi ra ngoài dạo.
 
Người bày hàng ở loại địa phương này, xem như là nhân vật tầng dưới chót của Tiên giới, người từng gặp qua Dược Thiên Sầu cũng không nhiều lắm. Cho dù từng gặp qua một mặt, nhưng dưới tình huống Dược Thiên Sầu xưa nay đều ăn mặc rất điệu thấp, ai gặp qua đường đường là chưởng môn nhưng trên người còn đeo túi trữ vật, hơn nữa gương mặt hắn lại bình thường, ném vào trong đám đông cũng không có đặc điểm gì, nếu không phải người quen đối mặt nhìn kỹ hắn, phỏng chừng không có mấy người có thể nhìn ra hắn chính là chưởng môn Dược Thiên Sầu của Thiên Hạ thương hội. Phần lớn tầm mắt mọi người chỉ thoáng lướt qua trên mặt hắn, đều không hề ngừng lại.
 
Cứ như vậy làm cho tâm tính đi dạo của hắn càng trở nên dễ dàng hơn, trên thực tế hắn cũng thích đi dạo không mục đích như vậy, không hề có chút câu nệ khi đi quanh, không có sự lục đục làm phiền, xem chúng sinh bách thái, chúng sinh có xem chính mình bất quá chỉ cho rằng mình là kẻ nhàn rỗi.
 
Một đường đi tới, lại nghe được rất nhiều người đang nghị luận về mình, nói đều là việc Tiên Đế tự mình hạ pháp chỉ cho hắn làm việc. Dược Thiên Sầu buông thả, khóe miệng ôm lấy nụ cười thoáng hiện, thản nhiên đi tới, đang đi tới đi tới bỗng nhiên bị một hương thơm ngát thấm sâu tận nội tâm hấp dẫn, hắn hít sâu một hơi bỗng nhiên thấy tinh thần rung lên, ngắm nhìn bốn phía lại không biết hương khí bay đến từ đâu.
 
Loại hương thơm này thật sự rất hấp dẫn hắn, hắn suy nghĩ có lẽ là ai đang buôn bán vật gì đó có mùi hương, mua chút đem về đặt trong phòng cũng không tệ, liền chắp tay hỏi một nam nhân vừa đi tới trước mặt hỏi: "Xin hỏi vị bằng hữu này, ở địa phương nào có bán loại mùi hương kỳ dị như vậy?" Hắn chỉ quanh bốn phía, lại chỉ chỉ cái mũi của mình.

 
Nam nhân kia giật mình, lại hít sâu vài hơi, vẫn không ngửi được mùi gì, lại ngửi thấy mấy mùi của những người đi ngang qua, nhướng mày nói: "Mùi ở chỗ nào?" Sau đó vung tay áo, nhìn hắn giống như bệnh thần kinh bỏ đi nhanh.
 
Dược Thiên Sầu ngần ra, mùi hương thơm ngát đặc thù như vậy lại không ngửi thấy, đoán chừng là do mũi có vấn đề. Theo sau hắn hỏi thêm mấy người đi đường, nhưng cũng lấy được đáp án giống nhau, tất cả mọi người không ngửi được mùi gì. Dược Thiên Sầu không khỏi sững sờ trong đám người đang lui tới, sờ sờ cái mũi của mình, tự hỏi, chẳng lẽ do mũi của mình có vấn đề? Nhưng vẫn cảm thấy không đúng, nếu mũi của mình có vấn đề, hẳn là không thể ngửi thấy được gì mới đúng, như vậy có lẽ khứu giác của mình dị thường mẫn cảm...
 
Tự mình tìm thôi! Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, làm như chó săn, một đường hít hít mũi theo hương khí lượn lờ trong đám người quẹo lui quẹo tới. Quảng trường thật không nhỏ, một lần tìm này của hắn thật tốn không ít thời gian. Bốn gã đệ tử Tuyệt Tình cung đứng trên không trung đưa mắt nhìn nhau, không biết hắn loạn chuyển như vậy là đang làm gì?
 
Mảnh đất bên cạnh quảng trường, người lui tới cũng thưa dần. Dược Thiên Sầu từ trong đám người hoảng hoảng đi ra, hít mũi hướng phía trước ngửi một chút, ngây ngần cả người. Hắn nhìn thấy ở vách núi phía trước, có một cây cổ thụ, rễ cây đâm sâu trong vách núi, cành lá xum xuê xanh biếc tàng cây thật lớn đang che phủ hết ánh nắng đang nghiêng nghiêng đưa ra. Trên nhánh cây có mảnh vải trắng, bị gió thối lúc ẩn lúc hiện, thấy không rõ mặt trên viết chữ gì.
 
Ờ dưới tàng cây, có hai chiếc bàn, một lão nhân đầu bạc lưng hơi gù cùng một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi đang bưng chén gì đó cho khách nhân. Khách nhân không nhiều lắm, hai cái bàn cũng bỏ trống, chỉ có một người khách.
 
Dược Thiên Sầu hít mũi, xác nhận mùi hương kia là từ quầy hàng này truyền tới, nhất thời không biết nói gì, chính mình còn tưởng là bán đồ vật, nguyên lai là bán hàng ăn. Hắn lắc lắc đầu chậm rãi đi tới, đi đến dưới tàng cây mới thấy bên trên mảnh vải trắng viết: Lục Thanh, mỗi bát một viên thần phẩm linh thạch.
 
Lục Thanh là vật gì, một chén lại bán tới một viên thần phẩm linh thạch? Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại quảng trường, trên quảng trường này bày hàng, có thể đem đồ vật bán được một viên thần phẩm linh thạch chỉ sợ không nhiều lắm, huống chi chỉ là một chén thức ăn, chẳng thể trách sinh ý chẳng ra gì.
 
"Khách quý! Muốn ăn một chén Lục Thanh?" Lão nhân mặc một thân áo gai đi tới nhiệt tình hô lên. Da mặt của lão nhân đã rũ xuống, ánh mắt đùng đục, lại thêm đầu tóc bạc cùng lưng gù, vừa nhìn đã biết tuổi tác đã lớn.
 
Dược Thiên Sầu gãi đầu cười khổ nói: "Lão nhân gia, không phải ta nói ngươi, thứ này ngươi bán cũng thật đắt. Thôi vậy! Ta là ngửi thấy hương thơm mà đến, xem như là hữu duyên, coi như là chiếu cố sinh ý của ngươi, cũng cho ta một chén đi!"
 
"Ha ha! Mời khách nhân ngồi, xin chờ một chút." Lão nhân lưng gù nhanh chóng đi tới bên quầy hàng của mình bận rộn. Dược Thiên Sầu ngồi vào chiếc bàn trống, nhìn

 
Thấy người nhốn nha nhốn nháo nơi quảng trường, dưới tàng cây này lại âm lạnh, lại có một phen hương vị khác.
 
Chỉ chốc lát, lục y tiểu cô nương tuổi mới dậy thì đã bưng lên một chén gỗ, thanh âm thanh thúy nói: "Mời quý khách chậm rãi dùng."
 
Trong chén là một loại canh màu xanh, xanh mượt lại giống như đông lạnh, nhìn thấy rất đẹp mắt. Một cỗ hương thơm ngát thấm tận nội tâm xông vào mũi, ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, đúng là mùi hương ngửi được vừa rồi, hi vọng hương vị đáng giá một viên thần phẩm linh thạch, lúc này liền cầm lấy muỗng múc lên chất xanh mượt kia, đưa đến bên miệng không nhịn được lại "di" một tiếng, lại dùng mũi hít hít hai cái, phát hiện hương thơm ngát kia căn bản không phải đến từ chén Lục Thanh này, hình như làế...
 
Hắn quay đầu hướng tiểu cô nương áo lục vừa xoay người rời đi hít hai cái, nhịn không được buông chén, đứng dậy đi theo sau cô nương kia không ngừng hít hà. Thanh âm hít hà chẳng khác gì loài lợn ngái ngủ, lục y tiểu cô nương há có thể không phát hiện, cả kinh đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy hình tượng giống như trư ca của hắn, cuống quýt lui về phía sau nói: "Ngươi muốn làm gì? Gia gia!"
 
Nàng hoàn toàn phòng bị hắn giống như sắc lang, Dược Thiên Sầu ngần người, thấy khuôn mặt tiểu cô nương này thật thanh tú, làn da trắng nõn, vừa nhìn chính là mỹ nhân bại hoại, khi trưởng thành nhất định vô cùng xinh đẹp. Lúc này hắn có chút xấu hổ khoát tay nói: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm." Cho dù hắn có sắc lang như thế nào, cũng không có luân lạc tới mức xuống tay với một tiểu cô nương. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Lão nhân lưng gù kia cũng buông xuống công việc trong tay, ngăn ngay trước người tiểu cô nương, trầm giọng nói: "Quý khách muốn làm gì?"
 
Khách nhân ở bàn bên cạnh nhất thời hắc hắc trộm nở nụ cười, hướng Dược Thiên Sầu nháy mắt, có vè như xem hắn là người đồng đạo. Dược Thiên Sầu mặc kệ hắn, hướng hai ông cháu chắp tay nói: "Thật sự hổ thẹn, thỉnh không nên hiểu lầm. Vừa rồi bởi vì ta ngửi thấy được một mùi thơm ngát mới theo mùi tìm tới nơi này, vốn tưởng rằng là mùi hương trong chén Lục Thanh, kết quả vừa rồi bưng chén lên mới phát hiện, mùi hương đến từ trên người vị tiểu cô nương này, nhịn không được đi theo ngửi hai cái, đường đột, không nên hiểu lầm." Nói xong ngồi đàng hoàng trở về vị trí của mình.
 
Trong mắt lão nhân lưng gù bỗng nhiên hiện lên một đạo tinh quang, hơi lướt quạ, bao hàm thâm ý liếc mắt đánh giá Dược Thiên Sầu từ trên xuống dưới, xoay người nhìn luc y tiểu cô nương ha ha cười nói: "Luc nhi. Không cần khẩn trương, chỉ là trùng hợp.
 
Khách nhân bàn bên cạnh bỗng nhiên bưng chén ngồi bên cạnh Dược Thiên Sầu, cười hì hì truyền âm nói: "Huynh đệ quả nhiên hảo ánh mắt, cái cớ ngửi thấy mùi hương mà tìm vẻ đẹp thật sự không tồi, nhưng việc gì cũng có đến trước và sau, tiểu mỹ nhân này là ta vừa ý trước. Bổn nhân là đệ tử Vạn cổ Thông, ngượng ngùng."
 
Dược Thiên Sầu nhìn trang phục trên người hắn, không nói gì thêm, múc một muỗng Lục Thanh đưa lên miệng, kết quả vào miệng liền tan, một mảnh mát rượi, biến thành nước chảy vào trong bụng, tinh thần rung lên. Đồng thời trong miệng tràn đầy hương vị ngọt lành thiên nhiên tinh khiết, hương vị đích xác không tệ. Hắn liền liên tục múc lên chậm rãi nhấm nháp hương vị thật thích thú...
 
Người nọ nhìn thấy Dược Thiên Sầu không để ý tới hắn, vốn định phát tác một phen, kết quả phát hiện nhìn không thấu tu vi của Dược Thiên Sầu, lại nhịn xuống vỗ vỗ bàn nói: "Tính tiền!"
 
Lục y tiểu cô nương lập tức chạy tới có chút hưng phấn nắm hai tay, thanh âm ngọt ngào nói: "Một viên thần phẩm linh thạch." Nhìn nàng có chút dáng vẻ như chưa bao giờ nhìn thấy qua tiền bạc.