Tinh Thần Châu

Chương 947: Nam Minh hạnh phúc

Dược Thiên Sầu đi tới bên đài cao dầy ba bốn thước, dài hơn trăm thước, rộng khoẳng bốn năm mươi thước nhìn một chút, ứong lòng không khỏi cảm thán lão hầu tử thật đúng là có lòng kiên nhẫn, không ngờ tìm suốt thời gian hơn năm vạn năm luyện ra một khối đại thiết bản, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.
 
Trong lòng hắn có chút kỳ quái quay đầu lại hỏi: "Viên Hồng, nếu nó còn cứng rắn hơn cả giáp tinh của Thần Miếu Thải Chu, vì sao ngươi không dùng nó làm áo giập cùng giày cho ngươi dùng?"
 
"Thật sự là xấu hồ." Viên Vương có chút thẹn thùng nhìn Nam Minh lão tổ chắp tay, giải thích: "Không phải là ta không muốn, nhưng thứ này thật sự quá mức cứng rắn, biện pháp ngu ngốc của ta làm ra khối thép còn được thông qua, muốn chú tạo thành áo giáp cùng giày thật sự là quá trắc trở, trắc trở tới mức ta phải buông tha. Vừa vặn khi ta rèn đồ vật còn thiếu vật để lót, vì vậy mới chọn trúng nó. Bất quá hôm nay có sư phụ ở đây, nói vậy sư phụ có biện pháp giải quyết."
 
Sau đó lại chỉ vào đá vụn bên dưới khe hở lộ ra hồng quang địa hỏa nói: "Những đá vụn này chính là chất liệu bị vỡ của khối vẫn thạch thiên ngoại này, bên trong nhiều ít vẫn còn ẩn chứa một ít kim chúc, nhưng chính bởi vì có tinh luyện đi ra cũng không có tác dụng gì, cho nên ta mới bỏ lên mặt trên địa hỏa, xem như làm đá nam châm khi luyện chế đồ vật."
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy khẽ gật đầu, sờ sờ cằm nhìn đại thiết bản dưới chân, con mắt hơi sáng lên hỏi: "Nam Minh tiên sinh, nói vậy thứ này luyện ra bảo bối hẳn sẽ không kém hơn giáp tinh của Thần Miếu Thải Chu chứ?"
 
Nam Minh lão tổ đi tới bên cạnh, kháp ra chỉ bí quyết thật phức tạp lại đặc thù, nổi ra một đạo pháp quyết đánh lên đài cao ngăm đen, tinh tể dò xét một hồi, vừa kinh ngạc vừa kích động nói: "Quả nhiên là thứ tốt, so với giập tinh của Thần Miếu Thải Chu manh hơn gấp mười lần, thứ tốt như vậy nếu chỉ làm vật rắn như vậy thật quá lãng phí."
 
Lúc này ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên nói: "Như vậy đem luyện chế thành bảo bối thế nào?"
 
Đôi mắt Viên Vương cũng sáng ngời, nhưng là vì nhìn thấy Nam Minh lão tổ đánh ra pháp quyết kiểm tra mà sáng mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Có thể luyện chế thành bào bối tự nhiên là tốt, đáng tiếc..." Nam Minh lão tổ khẽ lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc tu vi của ta thấp, thời gian luyện chế khó có thể gia trì trận pháp vào bên trong, không cấn thận sẽ bị báo hỏng. Còn có một nan đề lớn nhất, chính là thứ này đúng như lời Viên Hồng, thực sự rất khó tạo hình, dù chọn dùng biện pháp đặc thù, chỉ sợ muốn luyện chế ra một kiện bảo vật cũng phải tốn tới vài chục năm công phu. Thời gian chỉ là thứ yếu, chủ yếu thật sự là quá khó khăn."
 
"Nếu như tu vi của ngươi đề thăng tới Tiên cấp, thời gian luyện chế có thể gia trì nổi trận pháp hay không?" Dược Thiên Sầu truy hỏi.
 
Nam Minh lão tổ ngần ra, sau đó gật đầu nói: "Nếu như có thể đem tu vi đề thăng tới Tiên cấp, bằng kinh nghiệm cảm ngộ luyện khí của ta bao nhiêu năm nay, hẳn là không phải vấn đề gì lớn, thế nhưng nào có dễ dàng đề thăng tu vi tới Tiên cấp như vậy."
 
Dược Thiên Sầu vung tay, không tiếp tục tranh luận vấn đề này, lại hỏi: "Như vậy nếu như ta giúp ngươi chú tạo thành hình đồ vật trước, thời gian luyện chế hẳn là sẽ càng rút ngắn chứ?"
 

Lời vừa nói ra, đôi mắt Nam Minh lão tổ và Viên Vương đồng thời sáng ngời, đều nhớ tới thủ đoạn kỳ diệu vừa rồi của hắn, sợ rằng việc này đối với hắn mà nói không phải là chuyện gì phiền toái. Nam Minh lão tổ vỗ tay hoan hô quát: "Đây là phiền phức lớn nhất, nếu như ngươi có thể tạo hình trước tiên, sẽ rút ngắn thời gian luyện chế rất nhiều, ta dám cam đoan trong vòng mười ngày là có thể luyện chế ra một kiện bảo bối."
 
Nhưng sau thoáng kích động thần tình hắn lại buồn bã, lắc đầu cười khổ nói: "Nhưng ta phải nói trước, bằng tu vi hiện nay của ta năng lực giá trú thật sự không thể ổn định, khả năng báo hỏng vẫn rất lớn."
 
"Ha ha! Thực sự là trời cũng giúp ta." Dược Thiên Sầu nghe vậy bỗng nhiên cười lên ha ha điên cuồng, sau đó chắp tay hướng Nam Minh lão tổ nói: "Nam Minh tiền bối, toàn bộ phiền phức sẽ do ta giải quyết, ngươi chỉ cần giúp ta luyện chế ra một nhóm bảo vật, thế nào?"
 
"Thực sự?" Lời của Nam Minh lão tổ vừa ra khỏi miệng liền cảm giác có chút không quá thỏa đáng, đưa mắt nhìn Viên Vương nói: "Viên Hồng, đây là đồ vật của ngươi, việc này còn phải do ngươi đồng ý mới được." Lúc này Dược Thiên Sầu hí mắt trành về hướng Viên Hồng, nếu như ngươi dám ngăn trở, vậy đừng trách ta không khách khí.
 
"Tất cả đệ tử đều nghe theo sư phụ an bài. Thế nhưng đệ tử xin có một thỉnh cầu...Viên Vương có chút khẩn trương khom Minh Hành lễ nói: "Đệ tử chỉ cầu lúc sư phụ luyện chế bảo vật có thể cho phép đệ từ ở một bên học tập, dù chỉ là làm trợ thủ để được thêm kiến thức cũng được."
 
Nói xong có chút không dám ngẩng đầu, tuy nói hiện tại hắn bái Nam Minh lão tổ làm thầy, nhưng hắn thống lình vùng này vốn đã có thói quen xưng vương xưng bá, có thể nói là tật xấu khó sửa đi! Bằng không làm gì có chuyện thân là đệ tử dám đề điều kiện với sư phụ, nhưng đây cũng đã là thay đổi rất lớn, muốn sửa lại cũng cần phải có thời gian. Chí ít Nam Minh lão tổ phải bộc lộ ra thủ đoạn khi luyện khí làm cho hắn thực sự tâm phục khẩu phục. Bằng không chỉ cần hắn mất hứng đem vị sư phụ Nam Minh lão tổ này làm thịt cũng là chuyện rất có khả năng. Dù sao phương diện đạo lý cương thường bên trong Thần Khư Cảnh không thể so được với bên ngoài, đường đường là một Viên Vương có chút dã tính dĩ nhiên không thể tránh được.
 
Đương nhiên, sở dĩ hắn nói lời này có vẻ khẩn trương, chủ yếu là vì Dược Thiên Sầu đang đứng bên cạnh, then chốt là Dược Thiên Sầu hiển lộ thủ đoạn thật quá chấn nhiếp, không phải tới phiên hắn không sợ.
 
Quả nhiên, Dược Thiên Sầu nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: "Viên Hồng, cho ngươi chút màu sắc ngươi được mũi lên mặt, ngươi tin hay không hiện tại ta sẽ cho ngươi đẹp mặt? Ta cảnh cáo ngươi, nếu Nam Minh tiên sinh ở chỗ này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta lập tức cho toàn bộ Đại Diễm sơn của ngươi, từ trên xuống dưới tìm không được một người sống."
 
Viên Vương hết lời để nói, người này lúc vừa tới lại tỏ ra rất quen thuộc với mình, cùng mình xưng huynh xưng đệ, hiện tại vừa nói trở mặt liền trở mặt, không khỏi đưa mắt cầu cứu nhìn Nam Minh lão tổ.
 
Lúc này Nam Minh lão tổ nhìn Dược Thiên Sầu khoát tay, ý bảo hắn không cần nói nữa, nhìn Viên Vương nói: "Nếu ngươi đã lạy ta làm sư phụ, nên dạy ngươi thì sẽ chỉ dạy ngươi, thế nhưng chuyện cò kè mặc cả thế này ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai, bằng không tình thầy trò giữa ngươi ta dừng ở đây. Lần này thì thôi, ta ở chỗ này luyện chế bảo vật tự nhiên cần người trợ thủ, ngươi cứ theo mà học đi!"
 
"Tạ ơn sư phụ thành toàn!" Viên Vương kích động hành lễ nói.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu đi tới vỗ vai hắn cười nói: "Như vậy được rồi chứ! Làm đệ tử nên có hình dạng của đệ tử, bằng không còn giống cái gì, ngươi nói có đúng hay không?" Hắn thật ra nói trở mặt liền trở mặt, nói giỡn liền cười, nhưng người ngay thẳng như Viên Vương thật có chút không kịp thích ứng, chỉ xấu hổ chắp tay nói: "Thụ giáo!"

 
Kỳ thực chỉ cần không làm ra chuyện gì khác người, Dược Thiên Sầu cũng không dự định làm gì hắn, vừa rồi chỉ bất quá là hù dọa hắn mà thôi, làm trong lòng hắn có cố kỵ, miễn cho sau này động thật, đây cũng là giúp mình giảm bớt nhiều phiền phức.
 
Sự tình đã qua, Dược Thiên Sầu không hề dây dưa, lập tức lấy ra Đại Phá cấm Đan, Tẩy Tủy Đan và Thăng Tiên Đan đưa cho Nam Minh lão tổ dặn dò nên dùng như thế nào, cuối cùng lại nhét vào trong tay Nam Minh lão tổ.
 
"Đây.., là thực sự?" Nam Minh lão tổ nhìn đan dược trong bàn tay thật khó thể tin nói. Viên Vương cũng không cho là Dược Thiên Sầu nói dối, trái lại càng thêm kiêng kỵ hắn.
 
"Nhân phẩm của ta nổi danh rất tốt, ngươi không tin người khác chẳng lẽ không tin ta? Yên tâm mà dùng! Dựa theo lời ta nói là được." Dược Thiên Sầu giục giẫ hắn đừng lãng phí thời gian.
 
Nam Minh lão tổ hưng phấn nửa tin nửa ngờ, nếu như Dược Thiên Sầu không tự khen nhân phẩm của mình thì hắn đã trực tiếp dùng ngay, nhưng khi nghe hắn tự khen nhân phẩm chính mình, thì Nam Minh lão tổ cũng cảm thấy có chút khiếp đảm. Người khác không biết, nhưng hắn ở với Lộng Trúc thời gian lâu, binh thường luôn nghe Lộng Trúc kể những chuyện xấu xa mà Dược Thiên Sầu đã làm, Dược Thiên Sầu ở trong miệng Lộng Trúc có thể nói là một người tuyệt xấu lẫn tuyệt tốt, hắn không sợ mới là lạ.
 
Nhưng ngẫm lại Dược Thiên Sầu cũng không đến mức muốn hại mình, bằng tu vi của hắn hôm nay nếu muốn hại mình trực tiếp động thủ là được, không cần phải nhiễu vòng tròn lớn như vậy. Hơn nữa Dược Thiên Sầu không ngừng giục giã, Nam Minh lão tổ khẽ cắn môi đi tới trung trơng đài cao khoanh chân ngồi xuống, ăn vào viên Đại Phá Cấm Đan...
 
Sự thực chứng minh Dược Thiên Sầu cũng không có gạt hắn, khi tu vi thực sự mượn linh thạch đột phá Hóa Thần hậu kỳ, lúc này Nam Minh lão tổ kích động, không nghĩ tới gông cùm xiềng xích nhiều năm không bứt đứt hôm nay đã đột phá. Đương nhiên, hắn mới dùng có một viên Đại Phá cấm Đan, độc tố trong cơ thể không nặng, cho nên cũng không cần chịu khổ, bằng không chỉ sợ hắn sẽ hoài nghi dụng tâm của Dược Thiên Sầu.
 
Viên Vương tận mắt nhìn thấy tu vi của sư phụ nói đột phá liền đột phá, trong lòng khiếp sợ có thể nghĩ. Hiện tại Nam Minh lão tổ cũng không còn cố kỵ, không cần Dược Thiên Sầu giục giã, hắn lại nuốt Tẩy Tủy Đan vào bụng, lăn qua lăn lại một thân đen thui, hắn lại tiếp tục nhét Thăng Tiên Đan vào miệng. Nhưng lần này xem như hắn ăn phải chút vị đắng, thế nhưng Dược Thiên Sầu đã nói trước với hắn, trong lòng hắn cũng đã sớm có chuẳn bị, khẽ cắn môi tiếp tục chịu đựng, tu vi thuận lợi bước vào Tiểu Tiên sơ kỳ.
 
"Đây là thực sự...Ta thực sự bước vào Tiên cấp tu vi?" Nam Minh lão tổ cảm thụ biến hóa trong cơ thể, vẫn khó thể tin, cảm giác giống như vừa nằm mơ, đơn giản như vậy đã đột phá tới Tiên cấp tu vi?
 
Ánh mắt Viên Vương nhìn Dược Thiên Sầu giống như nhìn thấy thần, trong lòng thầm nói phải làm sao kết giao quan hệ với hắn tốt thêm một chút, có biện pháp nào có thể cũng đề thăng tu vi cho chính mình hay không?
 
"Được rồi! Đừng nằm mộng nữa, mặc y phục vào trước đi! Chờ sau khi ta giúp ngươi chú tiên thể, ngươi mới xem như chân chính bước vào hàng ngũ tiên tu, hiện tại vui vẻ còn quá sớm một chút." Dược Thiên Sầu chỉ phất tay nói, nhìn lão nhân lõa thể thật sự là không thú vị.
 
Hiện tại Nam Minh lão tổ có chút hưng phấn quá mức, cũng không quan tâm đến chuyện xấu hổ, mặc lại quần áo đứng bên người chờ chỉ thị của Dược Thiên Sầu. n, ngay thời gian trước kia, hắn ở trước mặt Tất Trường Xuân cũng chưa từng nhu thuận đến như thế.
 
Dược Thiên Sầu cũng muốn tranh thủ thời gian làm việc, chuyện trong người thực sự là nhiều lắm, không có thời gian dây dưa, liền trực tiếp đưa hắn ra bên ngoài, hai người song song bay lên đỉnh Đại Diễm sơn. Viên Vương sao có thể buông tha cơ hội học thêm kiến thức, kiên trì đi theo sau.
 
Dược Thiên Sầu dặn dò Nam Minh lão tổ chú ý chút công việc cần thiết, liếc mắt nhìn Viên Vương đang nhược nhược đứng quan vọng cách đó không xa, song chưởng bốc lên Tử hỏa âm thầm đặt sau lưng, phong phạm nhất phái tông sư đứng sừng sững trên đỉnh núi, đối mặt thiên địa quát: "Thiên địa hữu chính khí, phong hỏa lôi điện nghe ta điều khiển, gió nổi mây phun!"