Sau đó vẻ mặt hắn lại buông lỏng, tỉnh ngộ tự hỏi tự đáp: "Ta đã biết, ngươi nhất định là đến cùng bổn môn hiệp đàm chuyện mua tiên đan." Chính hắn tìm lý do đến an ủi mình, nếu không hắn nghĩ không ra Dược Thiên Sầu làm sao tới nơi này.
"Mua tiên đan?" Dược Thiên Sầu nhíu mày, hừ lạnh nói: "Mặt nóng thiếp phải mông lạnh làm một lần là đủ rồi, nói thật cho ngươi biết! Ta lén hỗn vào."
"Lén hỗn vào?" Thủy Minh Thanh thiếu chút nữa cả kinh nhảy dựng lên, nhanh chóng mở cửa chạy ra bên ngoài nhìn xung quanh một lần, xác nhận không có ai, lại hốt ha hốt hoảng chạy vào đóng cửa lại, sợ hãi nói: "Triêu Thiên cung có hộ sơn đại trận, có người tự tiện xông vào sẽ lập tức bị phát hiện, ngươi làm sao có thể xông tới?"
"Chuyện cười!" Dược Thiên Sầu đến trước giường hắn ngồi xuống, không khỏi đắc ý nói: "Ta muốn tới thì tới, muốn đi liền đi, bằng hộ sơn đại trận của Triêu Thiên cung các ngươi còn chưa ngăn được ta."
Việc đã đến nước này, Thủy Minh Thanh cũng không quan tâm hắn có bao nhiêu kỹ năng, nhìn nhìn quần áo mặc trên người hắn, chạy tới nắm chặt tay áo hắn, khấn trương nói: "Dược huynh, lá gan của ngươi cũng quá lớn đi! Nếu đã lén hỗn vào, như thế nào còn dám mặc quần áo của ta chạy loạn bên ngoài, phía trước không có ai gặp được ngươi chứ!"
"Đương nhiên có người nhìn thấy ta." Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói.
"Cái gì!" Thủy Minh Thanh cả kinh kêu lên: "Ai thấy ngươi? Hắn có nhận ra ngươi hay không?" Hắn không thể không khấn trương, trên dưới Triêu Thiên cung cũng biết hắn có quan hệ không cạn với Dược Thiên Sầu, nếu có người ở trong này gặp được Dược Thiên Sầu, dù hắn muốn thoát khỏi liên quan cũng khó khăn.
"Xem hù ngươi đến như vậy." Dược Thiên Sầu ha ha cười nói: "Người nhìn thấy ta không phải là ngươi sao?" Thủy Minh Thanh ngần ra, mới biết hắn đang nói giỡn, nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Ai ngờ vừa mới thở ra, Dược Thiên Sầu lại nói một câu khiến cho hắn cả kinh nhảy dựng lên.
Chỉ nghe Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: "Ta ở bên ngoài nhìn địa hình của Triêu Thiên cung các ngươi, đứng đã có chút thời gian, người lui tới cũng có, bọn hắn có chú ý tới ta hay không ta cũng không biết. Kỳ thật ngươi cũng không cần sợ, đệ tử Triêu Thiên cung nhiều như vậy, ta lại mặc quần áo của ngươi, ai biết ta là ai."
Lời này vừa nói rạ, Thủy Minh Thanh nhất thời sợ hãi định nói, Dược Thiên Sầu nhướng mày, phất tay chặn lại: "Dừng! Ta nói sao lá gan ngươi lại nhỏ như vậy, có gì phải sợ? Ta là đương sự còn không sợ, ngươi sợ cái gì? Huống chi toàn bộ sân viện này ta đều xem qua, căn bản là không ai, ngươi không đến nỗi ngay cả không khí cũng sợ luôn đi!"
Hắn nói chuyện tuy rằng thoải mái, nhưng Thủy Minh Thanh làm sao có thể so sánh với hắn, ở kiếp trước kiếp này chuyện nguy hiểm gì hắn chưa từng làm qua? Có đôi khi làm ra cả chuyện bí quá hóa liều, lá gan đã sớm luyện được vô cùng béo tốt, là người luôn khiêu vũ trên đầu mũi đao, nguy hiểm đối với hắn mà nói đã tập mãi thành thói quen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Mà Thủy Minh Thanh tuy rằng tiềm tu nhiều năm như vây, nhưng căn bản không trải qua chuyện gì, lần trước hành trình Thần Khư Cảnh đã là trận thế lớn nhất hắn từng gặp qua, dù xem như có thêm chút lá gan cùng kiến thức, nhưng nếu so sánh với sự lớn mật của Dược Thiên Sầu, căn bản không cùng chung cấp bậc.
Lại thêm trước kia Thủy Minh Thanh bị Triêu Thiên cung lạm dụng uy quyền áp bách nhiều năm, ở trong này theo bản năng cũng đã luôn nơm nớp lo sợ, không giống như ở bên ngoài. Hiện giờ Dược Thiên Sầu chạy tới nơi đây, hắn không sợ mới là lạ. Như vậy cũng giống như các lĩnh chủ vừa nghe đến chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực liền vô cùng sợ hãi không khác gì.
"Dược huynh." Thủy Minh Thanh dùng hai tay lôi kéo cánh tay hắn, cơ hồ là cầu xin nói: "Ngươi cũng biết ta có thể đi tới được như hôm nay thật có bao nhiêu không dễ dàng, ở Thần Khư Cảnh toàn bộ đồng môn sư huynh đệ đều đã chết sạch, ta là cửu tử nhất sinh nhặt được cái mạng trở về. Hiện giờ mỗi ngày ta đều cẩn thận không dám xảy ra chút việc này ngoài ý muốn, thật không muốn tiếp tục trở lại liều mạng. Dược huynh, ta cầu xin ngươi, ngươi lén hỗn vào như vậy, thì cứ như vậy lén hỗn ra đi! Nếu không như vậy..."
Thủy Minh Thanh chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói: "Ờ phía tây bắc Triêu Thiên cung khoảng hai trăm dặm có mấy tiểu đảo, Dược huynh ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ lập tức tìm lý do đi ra ngoài. Chúng ta hội họp tại nơi đó, có lời gì cứ nói chuyện ở đó, ngươi thấy thế nào?"
Dược Thiên Sầu hơi nhíu mày, mắt nhìn cánh tay mình đang bị ôm lấy, chợt phát hiện mình đã sai lầm, hơn nữa còn sai đến thái quá. Thủy Minh Thanh này thực sự là hồ không thể dán lên tường, hắn yếu đuối đến tận xương tủy, dù làm thế nào ở trong Triêu Thiên cung căn bản cũng không thể thành tài.
Trong lòng Dược Thiên Sầu hừ lạnh, đừng nói mình sẽ không làm theo lời hắn, dù làm theo lời hắn, chính mình sao lại đi tới tiểu đảo phía tây bắc xa tới hai trăm dặm? Hộ sơn đại trận của Triêu Thiên cung chính mình tự nhận còn không có bản lĩnh đột phá, mà nếu lợi dụng Kim Châu đổi vị trí, trước tiên mình phải quay về Mê Huyễn Tiên Thành, sau đó từ Mê Huyễn Tiên Thành bay tới tiểu đảo kia, nói giỡn sao!
"Ngươi buông tay ra." Dược Thiên Sầu hờ hững nói. Thủy Minh Thanh ngần ra, ngượng ngùng buông tay.
Vừa nói ra lời này, Dược Thiên Sầu cũng cảm thấy giọng nói của mình có chút quá mức, lại thay đổi khuôn mặt tươi cười vỗ vai Thủy Minh Thanh cười nói: "Khi nào ta lại hại qua ngươi? Ngươi yên tâm, nếu ta dám làm như vậy, dĩ nhiên là có nắm chắc, sẽ không để cho ngươi bị liên lụy."
Đi đến bên cửa sổ, hắn nâng lên kim phật khi trước mình đưa cho Thủy Minh Thanh nhìn nhìn, thả lại chỗ cũ thuận miệng nói: "Ta ở trong các phòng di chuyển, ra vẻ ngươi hẳn ở chung một chỗ với sư phụ của ngươi, sư phụ của ngươi đối với ngươi rất không tệ! Đúng rồi, sư phụ của ngươi khi nào thì trở về."
Thủy Minh Thanh bị một câu nói gằn giọng dữ tợn của hắn làm thành thật hơn không ít, không còn dám hoảng hốt, đi theo phía sau hắn đáp: "Lão nhân gia vì tông môn luyện chế một nhóm tiên đan, phỏng chừng phải bế quan mười ngày nửa tháng."
Dược Thiên Sầu gật gật đầu nói: "Vậy càng không cần lo lắng, ngươi đi theo ta." Hắn đi tới mở cửa ra ngoài, Thủy Minh Thanh bất đắc dĩ đi theo hắn tới trong viện, kết quả lại chứng kiến hắn bay lên cây cổ thụ bên ngoài.
"Đi lên a!" Dược Thiên Sầu quay đầu lại hướng hắn vẫy vẫy tay, Thủy Minh Thanh không còn cách nào cũng vọt lên trên cây, trong lòng sợ hãi hướng bốn phía quan sát. Dược Thiên Sầu theo dõi hắn hai mắt hơi khép lại, theo sau lại ngắm nhìn mấy tòa núi lớn chung quanh, hỏi: "Vấn Kinh Các ở ngọn núi nào?"
"A! Ngươi còn..." Thủy Minh Thanh cả kinh bật thốt lên, sau đó đổi thành truyền âm hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn lấy trộm phương thuốc luyện đan của Triêu Thiên cung?"
"Ngươi cảm thấy có thể sao?" Dược Thiên Sầu biết lo lắng của hắn, đồng dạng đổi thành truyền âm trao đổi: "Chính là đến kiến thức Triêu Thiên cung của các ngươi thôi, chuyện phương thuốc bỏ qua, không cần nhắc lại. Triêu Thiên cung các ngươi thật tốt, có thể sống được ở trong đầm lầy này, chắc bởi vì nguyên nhân bên dưới có địa hỏa!"
Thủy Minh Thanh đối với câu nói của hắn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn chỉ hướng tòa núi cao nhất thở dài: "Trên ngọn núi cao nhất kia chính là vấn Kinh Các. Trong Vấn Kinh Các tổng cộng có năm tầng, mỗi lầu đặt phương thuốc luyện đan cùng công pháp tu luyện. Mỗi một tầng đều có cao thủ bổn môn trấn thủ, chỉ có người đủ điều kiện mới có thể tiến nhấp vào trong, nếu như cần xem phương thuốc, phải được sư
Tôn của mình cho phệp, do sư tôn cùng đi mới đảm bảo tiến được vào bên trong, hơn nữa mỗi lần chỉ được xem một loại."
Hắn có thể nói được chi tiết như vậy, nhiều ít cũng còn sợ Dược Thiên Sầu còn ôm ý niệm may mắn trong đầu, làm cho hắn biết sự lợi hại để hắn bỏ đi ý định đó.
"Nga! Quy củ này thật đúng là cổ quái. Do sư phụ trực tiếp truyền thụ chẳng phải càng thêm tự tại. Làm gì còn phải chế ra nhiều quy củ phiền toái như thế." Dược Thiên Sầu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ bên trong còn có ý định gì khác sao?"
"Đương nhiên." Thủy Minh Thanh không có biện pháp với hắn, đành phải giải thích: "Do sư phụ làm đảm bảo, chính là vì có thể quản giáo đúng chỗ, đồng thời cũng là vì sự an toàn của ván Kinh Các. Làm cho đệ từ có thể tự mình chọn lựa phương thuốc luyện đan để xem, mà không phải bắt buộc tu luyện, có thể phát huy sờ trường của đệ từ, luyện đan nhiều ít cũng chú ý thiên phú, mỗi người đều có thể luyện đan, nhưng xác suất thành công hay không cũng thực khác xa nhau. Nếu không có quy củ, mỗi người đều lung tung thử luyện, bằng nhiều Triêu Thiên cung có nhiều đệ tử như vậy chỉ nói việc tiêu hao tiên thảo đã không thể đảm đưong nổi. Một lần chỉ cho phép tu luyện một loại phương thuốc, nhiều ít cũng là vì nguyên nhân này, hơn nữa phải tu luyện đạt được thành công nhất định theo tiêu chuẩn mới có cơ hội tiếp tục tu luyện loại phưong thuốc khác."
Dược Thiên Sầu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, thấy Thủy Minh Thanh luôn luôn lo lắng nhìn lên lưu quang xẹt qua trên không trung, hắn làm vẻ thông cảm nói: "Ngươi trở về đi! Miễn cho bị người phát hiện liên lụy ngươi."
"Vậy còn ngươi?" Thủy Minh Thanh khẩn trương nói.
Dược Thiên Sầu không cho là đúng nhún vai nói: "Khó có được một chuyến đến Triêu Thiên cung, ta đi dạo chung quanh."
"A!" Thủy Minh Thanh sợ hãi kêu lên.
Dược Thiên Sầu chui trở vào trong viện, Thủy Minh Thanh theo đuôi đi vào, kết quà chứng kiến Dược Thiên Sầu lấy ra một mặt nạ da người dán lên, cẩn thận đùa nghịch một lúc lâu, rành rành biến thành một người hoàn toàn khác hẳn, làm Thủy Minh Thanh nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, bây giờ còn có người dùng biện pháp nhà quê như vậy sao?
Dược Thiên Sầu cầm gương chiếu trái chiếu phải lên mặt mình, phát hiện không còn sơ hở, sờ sờ mặt nành, thỏa mãn ha ha cười nói: "Ngưu Hữu Đức lại trở lại, Thủy huynh, ngươi thấy thế nào?"
Thủy Minh Thanh á khẩu không trả lời được, sau thoáng sừng sốt khẩn trương nói: "Dược huynh, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh chủ ý với phưong thuốc?"
"Ta nói đi dạo chung quanh Triêu Thiên cung, đổi lại dung mạo chính là vì không muốn liên lụy ngươi mà thôi." Dược Thiên Sầu phất phất tay nói: "Ta đi ra ngoài một chút, tối nay trở về."
"A! Ngươi còn muốn trở lại...Thấy Dược Thiên Sầu cứ thế lắc lư ra cửa, lúc này Thủy Minh Thanh truy phía sau hô: "Dược huynh, Dược huynh, ngươi muốn đi đâu?" Hắn vẫn đuổi theo ra sân.
Dược Thiên Sầu không nhanh không chậm vừa đi vừa nói: "Không cần tiếp tục đi theo ta, ngươi tiếp tục đi theo không muốn bị liên lụy cũng khó khăn, yên tâm đi! Ngưu Hữu Đức ta đi bốn phương chưa bao giờ xảy ra sự cố."
Lúc này Thủy Minh Thanh không dám tiếp tục đuổi theo, nhìn thấy Dược Thiên Sầu đi xa dần, vẻ mặt run rẩy. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ đến Triêu Thiên cung trong lòng mình luôn uy nghiêm như núi, hắn phải cẩn thận qua từng ngày nhưng trong mắt Dược Thiên Sầu lại giống như đi hoa viên sân vắng tản bộ!