Tinh Thần Châu

Chương 92: Tiểu thí thân thủ (nhị)

Ngửi đủ loại hương vị trong đan phòng, Dược Thiên Sầu đứng một bên thời gian dài có cảm giác buồn ngủ, vừa mới ngập một cái, liền nghe "phanh" một tiếng, thanh âm nắp đan lô mở ra, mùi thơm ngát phác mũi, Dược Thiên Sầu lau lau mặt thanh tỉnh lại, thấy sư phụ Quan Uy Vũ đã thu đan.
 
"Sư phụ, thế nào rồi?" Dược Thiên Sầu đến gần hỏi.
 
Quan Uy Vũ nhìn hai mươi viên Hồi Khí Đan có trắng có đen trong tay, nhíu mày lắc đầu nói: "Thay đổi một thủ pháp, vẫn không được, lần này lại có tám viên phế đan." Nói xong loại bỏ phế đan màu đen trong tay.
 
Dược Thiên Sầu đứng một bên vò đầu nói: "Sư phụ, cầu ngài một chuyện?"
 
"n?" Quan Uy Vũ thu nhấp thành đan vào túi trữ vật, quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì?"
 
Dược Thiên Sầu chạy đi ôm bốn phần linh thảo nằm trên mặt đất, hắc hắc cười nói: "Sư phụ luyện đan từng cử động đều thể hiện phong phạm tông sư, đệ tử nhìn thấy thật ngứa ngáy khó nhịn, thực sự ước ao không gì sánh được, cũng muốn thử xem một lần đỡ ghiền, sư phụ có thể thưởng cho đệ tử một đan phòng, để đệ tử cũng thử xem, nếm thử luyện đan là tư vị gì."
 
Vừa mới luyện ra một lò đan, vì hiệu quả không tốt, trong lòng còn đang không hài lòng, Quan Uy Vũ nghe được đệ tử nói mình luyện đan có phong phạm tông sư, không khỏi vuốt râu thản nhiên tự đắc, tại toàn bộ tu chân giới ai không biết đại danh Đan Si Quan Uy Vũ, nếu nói về kỹ thuật luyện đan, hắn xưng đệ nhị, ai dám xưng đệ nhất. Nghĩ không ra dù là đồ đệ vốn không hiểu luyện đan cũng nhìn ra phong phạm tông sư của mình, đúng là nói ra lời thật, đồ đệ này thật là người thành thật đáng tin cậy a! Ánh mắt Quan Uy Vũ nhìn Dược Thiên Sầu càng thêm thưởng thức.
 
Dược Thiên Sầu ở một bên cần thận cười theo, hắn chỉ thuận miệng nói một câu vỗ mông ngựa, vỗ đến sư phụ thoải mái tận xương tủy, đây chỉ là một câu nịnh hót thuần túy theo thói quen của hắn mà thôi.
 
"Ngươi cũng muốn luyện đan?" Quan Uy Vũ theo dõi phần linh thảo trong tay hắn, rõ ràng là linh thảo luyện chế Hồi Khí Đan, thầm nghĩ đồ đệ này xác thực có thiên phú luyện đan, chỉ nhìn thoáng qua mình lấy số linh thảo mà đã nhớ kỹ.
 
"Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ là chủ sự trưởng lão của Luyện Đan Các, tài nghệ luyện đan thiên hạ vô song, thân là đệ từ có cơ hội học tập tốt như vậy có thể nào không công buông thạ, dù cho có ngu muội cũng phải thử xem một lần, sau đó đi ra ngoài người ta biết ta là đệ tử thân truyền của ngài, hỏi thăm, ta tốt xấu cũng có thể nói mình cũng từng luyện đan, không thể nói sư phụ ta là trưởng lão chủ sự Luyện Đan Các, ta ngay cả đan lồ cũng chưa từng sờ qua đi! Sư phụ, lão nhân gia thấy ta nói đúng hay không?" Dược Thiên Sầu thành tâm nói.
 
"n." Quan Uy Vũ gật đầu, đệ tử thân truyền của Đan Si không biết luyện đan nếu truyền ra xác thực là một chuyện chê cười, tuyệt đối làm mất mặt, huống chi linh thảo luyện chế Hồi Khí Đan cũng không phải linh thảo quá trân quý gì, cầm thử xem, nhiều ít có thể học được chút gì đó.

 
"Được rồi! Ngươi lấy bốn phần linh thảo này đi học chút kiến thức, hảo hảo thể hội quá trình đan lồ luyện hóa linh thảo, thiếu thì tới chỗ ta lấy, vi sư lúc rảnh rỗi sẽ truyền thêm cho ngươi vài đạo thủ pháp luyện đan." Quan Uy Vũ nói xong lại nhìn ra ngoài gọi lớn: "Dương Thiên!"
 
Chờ ngươi rành rỗi? Ngươi vừa nhìn đan lồ thì đã không rời được, chờ ngươi rành rỗi không biết chờ đến ngày tháng năm nào. Dược Thiên Sầu cười than thở trong lòng, cung kính nói: "Tạ ơn sư phụ thành toàn."
 
Chỉ chốc lát sau, một lão giả chạy vào hành lễ nói: "Quan trường lão, có gì phân phó."
 
Người này là quản sự đan phòng trong Luyện Đan Các, tu vi đạt Nguyên Anh trung kỳ, Dược Thiên Sầu có nghe qua đại danh của hắn, lúc này hành lễ nói: "Dược quản sự." Hắn xưng hô như vậy là vì tránh xung đột với quy củ của Phù Tiên Đảo, theo quy cù phải gọi hắn là sư tổ, nhưng sư phụ mình ngay trước mắt tự nhiên không thể gọi người khác như vậy, trên thực tế những người khác khi đụng tình huống như thế cũng đều làm như vậy.
 
Quan Uy Vũ chỉ vào Dược Thiên Sầu nói: "Đây là đệ tử của ta tên Dược Thiên Sầu, ngươi an bài một đan phòng cho hắn."
 
"Đã biết, Quan trưởng lão." Dương Thiên nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Ngươi đi theo ta."
 
Quan Uy Vũ cũng xua tay nói: "Đi thôi! Đi thôi! Dụng tâm một chút." Dược Thiên Sầu tạ ơn, cầm linh thảo đi theo Dương Thiên.
 
Đi tới bên ngoài, Dương Thiên liếc mắt quan sát Dược Thiên Sầu, Quan Uy Vũ thu hơn mười đệ tử, kết quả người thì chết, người thì sửa đầu nhấp sư phụ khác, nguyên nhân sau khi Quan Uy Vũ bị kích động thu đồ đệ qua đi, sẽ không quản không hỏi, có chút đồ đệ chỉ gặp mặt hắn được một lần, sau đó không thấy qua lần hai, Dược Thiên Sầu này được Quan Uy Vũ coi trọng như vậy, đúng là khác thường.
 
Dương Thiên thoáng chần chờ, dẫn Dược Thiên Sầu đi tới một đan phòng không người, nhìn hắn hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi xem ở đây thế nào? Không thích chúng ta đổi phòng khác."
 
Dược Thiên Sầu nhìn vào trong, chỉ cần có thể luyện đan là được, không nên nhiều chú ý như thế. Hắn hành lễ nói: "Tạ ơn Dương sư tổ, phòng này là được, không cần quá phiền phức."

 
"Tốt lắm, có việc thì nói ta, ta còn có việc đi trước." Dương Thiên cười nói. Dược Thiên Sầu tiễn hắn ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Trở lại đan phòng, hướng mặt đất giẫm lên một khối đá nhô cao, đan lô kêu lên, hồng quang tràn ra, gian phòng trong nháy mắt liền sáng lên, ôn độ dần dần lên cao, địa hỏa đốt cháy đan lô.
 
Dược Thiên Sầu phân ra một phần linh thảo, còn lại ba phần ném vào túi trữ vật, đợi sau khi đan lô đốt nóng, mở nắp bỏ linh thảo vào, đóng lại thật nhanh. Thần thức dẫn đạo khí lưu cấp tốc luyện hóa vài vị linh thảo.
 
Vừa thử một lần, Dược Thiên Sầu vui mừng phát hiện thần thức đối với việc điều khiển khí lưu quả thực dễ dàng trăm ngàn lần, còn hơn lúc luyện Trúc Cơ Đan thì phải lấy linh thạch khôi phục, thật không biết mạnh tới cỡ nào. Trách không được có lời nói, sau Trúc Cơ kỳ mới thích hợp luyện đan, đây một trước một sau khác biệt thật quá lớn.
 
Có điều khác hẳn là việc dùng đan lô khác luyện đan, chuyện không thói quen cũng không quan hệ gì lớn, đan lô này kém hơn đan lô của Ma Cửu Cô, nhiệt khí tỏa ra không đều, rất dễ đột nhiên bạo lên.
 
May là hắn tôi luyện ra trong thống khổ, thủ pháp dùng thần thức điều khiển khí lưa thành thạo không gì sánh được, dù cho khí lưu có táo bạo, khó có thể khống chế, thần thức hoặc là dẫn đạo hoặc đập hoặc quấy hay quyện tròn, không cần tốn bao nhiêu sức đã làm khí lưu phục tùng, muốn nó làm sao nó cũng phải nghe lời.
 
Dược Thiên Sầu cũng là lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác điều khiển thỏa thích thế này, loại thư sướng êm dịu như thường thật quá sung sướng, tâm lý đắc ý nói: "Chuyện nhỏ, dám theo ta đấu."
 
Dựa theo thủ pháp luyện chế Hồi Khí Đan ghi nhớ trong đầu, tinh hoa vài vị linh thảo hoặc phân hoặc hợp, ở trong đan lô lưu sướng vận chuyển, vẽ ra hình cung tuyệt đẹp, lúc nhanh lúc chậm, khi thì bay lượn khắp đan lô, lúc phân lúc hợp, loại mỹ cảm trong động tĩnh này dù chính Dược Thiên Sầu cũng phải chìm đắm trong đó.
 
Bên trong lô một đoàn tinh hoa linh thảo màu lam trong suốt chậm rãi phiêu phù ở giữa, bốn phía có vài đoàn màu sắc xoay chung quanh, một trận khí lưu thổi qua, những màu quanh chung quanh trong suốt càng chuyển càng trong, thần thức Dược Thiên Sầu khẽ động: "Hợp.
 
Đoàn trong suốt lượn vòng bỗng nhiên giống như vẫn thạch chàng địa cầu, một viên tròn ngã xuống, người sau tiến lên lại chàng vào đoàn tinh lam ở giữa, trong chốc lát, bên trong lô chỉ còn một đoàn xoay tròn trong suốt phiếm ra quang mang năm màu, thần thức Dược Thiên Sầu lần thứ hai khẽ động: "Phân."
 
Tại khí lưa khống chế, đoàn trong suốt năm màu xoay tròn như cây dùa xòe ra vải những hạt nước nhỏ, kết quả đã không thấy hình bóng, nhưng bên trong lô lại hình thành hai mươi viên trong suốt năm màu nhỏ rất nhiều, dưới sự khống chế của khí lưu sắp hàng tự xoay tròn, đều đều tiếp thu lễ tẩy rửa của ôn độ cực cao trong lô.
 
Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm, thần thức song song khống chế hai mươi viên tròn chính là lần đầu tiên, bất quá tu vi đạt Trúc Cơ kỳ, hiển nhiên đã thành thạo, lo lắng vô ích. Kiểm tra động tĩnh trong lô, nghĩ hẳn không còn xảy ra vấn đề gì nữa.