Tinh Thần Châu

Chương 861: Bút tích của thần

Ngọn núi này ở tại Mê Huyễn Tiên Thành mà nói, không tính là cao bao nhiêu, thế nhưng so sánh với những ngọn núi quanh thân mà nói, địa thế cao hơn không ít. Đứng trên đỉnh núi có thể đem tình huống của những đỉnh núi quanh thân xem được hết sức rõ ràng. Nhưng cây cối trên núi rất thưa thớt, hầu như nhìn không thấy một cây đại thụ, toàn là những khối nham thạch lõa lồ thật lớn. Nhìn quanh bốn phía, tòa núi trụi lủi có vẻ có chút khác biệt, duy nhất có điểm nhìn được, chính là trên đỉnh núi có tới mười đầm nước trong vắt, nước chảy hội tụ thành một đường, ở trên một đường dốc hình thành một thác nước tuôn tràn xuống dưới, tuy rằng vóc núi có vẻ bần cùng, nhưng vẫn có vài phần đặc sắc.
 
Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phíạ, trong mắt thần thái phi dương, địa bàn tuy là không lớn, nhưng cuối cùng ở tại Tiên giới cũng có địa bàn riêng của mình, không đến mức ở tại Tiên giới không có nhà để về. Thoáng chế tạo một chút, sẽ đem một đám người dưới nhân gian kéo lên, ở đây sẽ là khởi điểm cho mọi người tại Tiên giới.
 
"Vì sao phải tuyển ngọn núi này, ta coi ngọn núi kia không tệ đâu." Vi Xuân Thu lầm bầm chỉ hướng xa xa, đó là một ngọn núi lớn xanh um tươi tốt cổ mộc che trời, cảnh đẹp ý vui không nói, vừa nhìn liền thấy tràn ngập sinh khí.
 
Dược Thiên Sầu cúi đầu nhìn đầm nước bên cạnh có đường kính khoảng chừng sáu bảy thước, bên trong không ngờ còn có một đàn cá nhỏ đang linh động bơi qua bơi lại, cũng không biết làm sao chạy đến đỉnh núi cao này. Hắn đưa tay chỉ xuống, một quả cầu nước cỡ nắm tay từ trong đầm nước nhẹ nhàng bay ra, bên trong khốn một con cá nhỏ đang thấp thỏm lo âu bơi tán loạn.
 
"Vi bức vương, ngươi không hiểu, việc buôn bán chú ý phong thủy, địa phương có nước đại biểu cho tài vận, nhất là nước chảy, đại biểu cho tài vận cuồn cuộn không ngừng. Chúng ta chiếm ngọn núi này, ngày sau khẳng định tài nguyên cuồn cuộn. Ngươi có tin hay không?" Dược Thiên Sầu vừa cười vừa nói, quả cầu nước rơi vào lòng bàn tay hắn, con cá nhỏ bên trong càng có vẻ vội vàng xao động bất an, đầu nó đánh vào vách nước một chút, liền kích khởi một đạo rung động, thế nhưng vẫn không cách đột phá vách nước hình tròn.
 
"Phong thủy là ý tứ gì?" Vi Xuân Thu ngạc nhiên, mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai người kia, Vân Bằng và Vạn Cách Di cũng vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhau, ra vẻ chưa từng nghe qua thuyết pháp này.
 
"Phong thủy chính là ý tứ của vận khí, người được phong thủy, làm gì cũng xuôi gió xuôi nước, đây là một môn pháp thuật vô cùng cao thâm, ta cũng chỉ hiểu được chút da lông mà thôi." Dược Thiên Sầu thuận miệng lừa dối, thật bảo hắn phân tích ra, cũng thật sự là miễn cưỡng. Quả cầu nước trong tay ném trở xuống đầm nước, lặng yên không một tiếng động dung nhấp vào trong đầm nước, con cá nhỏ một trận tán loạn trốn vào trong khe đá dưới đầm, không dám đi ra nữa.
 
Ba người nhìn nhau, đều nghe được có chút mơ hồ. Vi Xuân Thu biết trên người Dược Thiên Sầu cất giấu một ít chuyện thật khó tin, tuy rằng đối với cách nói của hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng mơ hồ cũng tin vài phần, hỏi dò: "Ý của ngươi là nói, chỉ cần chiếm đỉnh núi này, sẽ mang đến tài vận?"
 
"Đó là tự nhiên." Trong mắt Dược Thiên Sầu chợt lóe tinh mang, đạm nhiên nói: "Bất quá còn cần sự cải tạo của ta mới được." Nói xong lắc mình bay lên không trung, tỉ mỉ đánh giá thác nước đang ầm ầm đổ xuống dưới, chuấn bị quan sát nên làm thế nào.
 
Mấy người không biết hắn đang nhìn cái gì, cũng bay lên quan sát, nhìn một lát không nhìn ra trò gì, chợt thấy Dược Thiên Sầu bay xuống dưới thác nước, song chưởng vươn ra khỏi tay áo, hướng thác nước huy vũ, khiến cho dòng nước văng tung tóe khắp nơi, cũng không biết đang làm gì.
 
Trải qua một trận lăn qua lăn lại, mấy người rốt cục nhìn ra chút mánh khóe, phát hiện Dược Thiên Sầu đang điều chỉnh hướng chảy của thác nước. Theo sơn thể biến hóa, thác nước đang tuôn thẳng xuống kích động ra từng tảng lớn hoa nước trắng xóa, không bao lâu, liền nhìn thấy hoa nước hiện ra một chữ "Thiên" thật lớn.

 
Lộng xong một chữ, Dược Thiên Sầu nắm giữ đúng mực, tốc độ song chưởng pháp phòng cũng trở nên nhanh hơn, một dòng nước kích ra chữ "Hạ" lại lần nữa phát hiện. Không bao lâu, bốn chữ lớn Thiên Hạ thương hội vô cùng khí thế nghiêm nghị dựng đứng trên sơn thể hơi nghiêng, từng tự thể đều phát ra âm thanh ào ào của dòng nước tuôn xuống, do bốn chữ sản sinh âm điệu cao thấp bất đồng phảng phất như hướng mọi người tuyên cáo, ở đây chính là Thiên Hạ thương hội, trong nháy mắt cả ngọn núi đều trở nên khí thế phi phàm.
 
Vi Xuân Thu mấy người nhìn nhau không nói gì, phát hiện bị Dược Thiên Sầu làm như thế, ngọn núi này thật có điểm vị đạo phong thủy bảo địa. Dược Thiên Sầu cũng bay lên không trung ở đủ loại góc độ cao thấp xem xét, khóe miệng hiện lên nét cười, ra vẻ rất thích kiệt tác của chính mình.
 
Khi thương hội liên mình công bố ra một Thiên Hạ thương hội mới thành lập, ở tại Tiên giới vẫn chưa tạo ra sự quan tâm, chân chính làm mọi người nhớ kỹ thương hội này lại là ngọn núi lớn được nhân công cải tạo. Đầu tiên có người vô tình đi ngang qua ngẫu nhiên phát hiện, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, kết quả truyền thành người người đều biết.
 
Bốn chữ do dòng nước hình thành Thiên Hạ thương hội nhất thời biến thành một đạo kỳ quan của Mê Huyễn Tiên Thành, mỗi ngày đều có không ít người chạy tới vây xem, thậm chí còn có rất nhiều người nghe nói liền từ thật xa cố ý chạy tới, đều sợ hãi than thở kiệt tác giản đơn lại thần kỳ. Thật không thể hoài nghi, mặc kệ thực lực của Thiên Hạ thương hội này ra sao, nhưng chỉ bằng kiệt tác này, đủ làm cho tất cả mọi người biết Tiên giới có một Thiên Hạ thương hội như thế.
 
Sáng ý vô cùng đơn giản, nhưng giống như bút tích của thần, một chút liền làm cho chiêu bài Thiên Hạ thương hội quải được danh hào trong Tiên giới.
 
Có rất nhiều tiểu thương hội thậm chí cảm thán vì sao ngày xưa chính mình không nghĩ ra điểm này, đây là một cơ hội tốt khiến cho thương hội của mình nổi danh a! Không công buông tha địa bàn tốt như thế, tất cả mọi người đều tự than thở có mắt không tròng. Hiểu ra có bao nhiêu tiểu thương hội lao lực tâm tư kinh doanh nhiều năm, cũng không cách nào để cho chiêu bài thương hội nhà mình vang dội như thế.
 
Thí dụ như Tứ Thông thương hội nho nhỏ kia, ở tại Tiên giới rốt cục kinh doanh không ít năm, thậm chí còn là kinh doanh tâm huyết nhiều thế hệ. Nhưng nếu báo ra danh hào, đại bộ phận mọi người trong Tiên giới không biết Tứ Thông thương hội là ở đâu, người ta ngay cả việc ngươi có tồn tại hay không cũng không biết, lại làm sao đến tìm ngươi giao dịch buôn bán? Việc buôn bán, chiêu bài vang hay không thường thường sẽ ảnh hưởng đến việc thu lợi nhiều hay ít, điểm này không thể hoài nghi, là ai cũng đều hiểu rõ.
 
Nhìn nhìn lại Thiên Hạ thương hội của người ta, lúc này khai trương vẫn còn không biết, chiêu bài cũng đã nổi tiếng. Xét lại nguyên nhân, đơn giản chính do công lao của sơn thể, bao nhiêu người chảy máu chảy mồ hôi phấn đấu vô số năm, người so với người thật tức chết người, có chút người chỉ hận không thể tự đâm chết.
 
Núi vẫn là núi, chỉ là có thêm một chủ nhân, sơn thể có thêm vài chữ mà thôi, biến hóa gì khác cũng không có, ngay kiến trúc phòng ốc cơ bản nhất cũng không có, rất hiển nhiên Thiên Hạ thương hội còn chưa có khai trương. Nhưng dù là như vậy, biến hóa mấy ngày nay Vi Xuân Thu đã xem ở trong mắt, còn chưa bắt đầu việc buôn bán, nhân khí cũng đã thịnh vượng đến đỉnh cao, nếu khai trương, sinh ý tuyệt đối sẽ không tệ.
 
Vi Xuân Thu dung mạo lấm la lấm lét liên tiếp vài ngày đều chắp tay sau lưng lắc

 
Lư trên đỉnh núi, giống như là một kẻ tuần sơn (thủ núi). Dược Thiên Sầu cũng không để hắn làm việc cu ly này, nhưng hắn lại tự mình đắc ý, nhất là thích lắc lư ngay gần chỗ có chữ viết, ra vẻ muốn nói cho đám người đến thưởng thức, ta là chủ nhân ngọn núi này. Tiếp thu ánh mắt ước ao của nhiều người như vậy, thực sự rất sảng, ra vẻ sống nhiều năm như vậy, chính mình lần đầu tiên tìm được loại cảm giác này.
 
Tuy rằng trong lòng cũng biết chủ nhân ngọn núi này chính là Dược Thiên Sầu, nhưng hắn nghĩ mình cũng đã tạp ra một trăm ức, mới có địa bàn nhân khí đại vượng này xuất hiện, công lao của mình tuyệt đối không nhỏ, hưởng thụ chút vinh quang hẳn là xứng đáng. Hiện tại hắn đối với câu phong thủy bảo địa của Dược Thiên Sầu nói lúc ban đầu thật tin tưởng không chút nghi ngờ, vừa mới chiếm được địa bàn, lập tức biến thành bảo địa bát phương đến chầu, phong thủy thật là tốt quá, sau này khẳng định có thể kiếm tiền!
 
Nhưng mà càng nghĩ càng quấn quýt, sinh ý trên Tiên giới thịnh vượng, sẽ phát đại tài, nhưng mình tạp tiền ra ngoài cũng chỉ thu được có năm mươi ức hồi báo, có phải quá ít một chút hay không?
 
Đồng tử trong đôi mắt nhỏ của Vi Xuân Thu quay tròn loạn chuyển, nhìn về phía Dược Thiên Sầu cũng đang quan sát chung quanh đỉnh núi. Mấy ngày nay Dược Thiên Sầu vẫn đang một mực suy nghĩ làm sao lợi dụng địa thế của núi để kiến thiết kiến trúc, nhất là mười đầm nước trải rộng trên đỉnh núi, không dùng tới quả thực quá đáng tiếc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Vạn Cách Di đã sớm trở về Vạn cổ Thông, hắn còn có chuyện của mình, không có khả năng luôn đi cùng bọn họ. Mà Vân Bằng cũng ở trên đỉnh núi tìm một địa phương khoanh chân mà ngồi, mấy ngày nay vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng thời khắc vẫn luôn lưu tâm cử động của Vi Xuân Thu. Dựa vào sự lý giải của hắn đối với Vi Xuân Thu, Vân Bằng đã mơ hồ đoán được Vi Xuân Thu đang mưu đồ bất quỷ.
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi chuẩn bị lúc nào khởi công trên núi?" Vi Xuân Thu không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Dược Thiên Sầu tủm tỉm cười hỏi, có vẻ vô cùng quan tâm.
 
Dược Thiên Sầu nhảy lên một tảng đá lớn xem kỹ toàn bộ đỉnh núi, ánh mắt dần dần kiên định lên, tựa hồ đã hạ quyết tâm, chậm rãi gật đầu nói: "Ngay hôm nay tìm người khởi công."
 
"Ha hả! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, phong thủy bảo địa tốt như vậy không kiến thiết ngay thực sự là lãng phí. Khái khái! Cái này..." Dáng tươi cười của Vi Xuân Thu đột nhiên trở nên ngưng trọng lên, nghiêm nghị nói: "Muốn đem cả tòa đỉnh núi kiến thiết có hình dáng, khẳng định phải dùng không ít tiền, số tiền này ngươi chuẩn bị cho tốt chưa?"
 
Dược Thiên Sầu có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, vô cùng kinh ngạc với sự biến hóa của hắn, lúc nào trở nên tích cực chủ động quan tâm mình như vậy? Hắn không nghĩ ra, chỉ nói: "Tiền là chết, người là sống, người còn sống còn bị tiền làm khó sao? Yên tâm! Ta sẽ nghĩ biện pháp."
 
"Ai! Không phải ta nói ngươi, ngươi thật là, ta không phải đã đáp ứng giúp ngươi rồi sao? Ngươi cần gì phải bỏ gần cầu xa nghĩ biện pháp khác?" Vi Xuân Thu cũng nhảy lên khối đá lớn, đứng cùng Dược Thiên Sầu, nhìn quanh bốn phía nói: "Thật muốn kiến thiết ngọn núi này cho có hình dáng, ta phỏng chừng vài ức thần phẩm linh thạch thật không đủ, nếu trong tay ngươi không có phương tiện, ta có thể cho ngươi thêm một ít, cho ngươi thêm mười ức có đủ hay không?"
 
Dược Thiên Sầu sừng sốt, khó có thể tin nhìn kỹ Vi Xuân Thu từ trên xuống dưới, phảng phất như nghe được chuyện thiên phương dạ đàm, cũng không biết có phải mình đã nghe lầm hay không, moi moi lỗ tai hồ nghi nói: "Ngươi vừa nói cho ta mượn thêm mười ức thần phẩm linh thạch?"
 
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■