Tinh Thần Châu

Chương 842: Tính toán

Bên ngoài phòng nhỏ Mộc thị ba huynh đệ cũng không biết đã đứng im thời gian bao lâu, bọn họ đã khuyên bảo Vạn Linh đã lâu, nhưng Vạn Linh xác thực thủy chung không chịu nhả tiền ra, chỉ dùng vẻ trầm mặc bướng bỉnh để kháng nghị. Ba huynh đệ không có khả năng cướp tiền nằm trong thủ trạc trữ vật của cuộc giao dịch lần này đem ra, dù là có cướp cũng không đủ, bị bức bất đắc dĩ, ba người không thể làm gì khác hơn là đưa tin liên hệ Vạn Bác Thánh, đem sự tình trải qua thuật lại một lần.
 
Vạn Bác Thánh nghe vậy giận tím mặt, thẳng hô người của Tiên cung thật sự quá đáng, trực tiếp chặt đứt liên hệ với ba người. Vĩ thế ba huynh đệ cũng không còn cách nào, nếu Vạn Bác Thánh cũng có ý tứ như vậy, bọn họ còn có thể nói được gì. Nhưng qua một đoạn thời gian, Vạn Bác Thánh lại chủ động liên hệ ba người, nói: "Đã để lão ngũ mang theo linh thạch tới." Chỉ nói một câu, lập tức lại chặt đứt liên hệ.
 
Bởi vậy có thể thấy được, Vạn Bác Thánh sau cơn thịnh nộ đành chịu thua, Vạn Cổ Thông tuy rằng thực lực cường đại, thế nhưng nếu so sánh với quái vật lớn như Tiên cung, vẫn không đáng nhắc tới. Nhất là Tiên Đế Kim Thái có thể kinh sợ Tiên giới vô số năm, căn bản không phải chỉ dựa vào cái dũng của thất phu là có thể đối địch, sự tồn tại kinh khủng như vậy thật sự là quá cường đại, người trong Tiên giới không có khả năng có người nào là đối thủ của hắn. Hắn đối với chúng sinh trong Tiên giới thật lạnh lùng, giống như đối đãi một đám kiến hôi, cho dù là khiêu khích cho hắn không hài lòng một chút, trên dưới Vạn Cổ Thông liền có khả năng chó gà không tha.
 
Năm trăm ức thần phẩm linh thạch đối với Vạn Cổ Thông mà nói, không tính là tổn thất gì lớn, nhưng đây là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục thật khó có thể xóa đi, Vạn Bác Thánh tuy rằng rất hận, nhưng lại không thể tránh được, chỉ đành ngồi trong Vạn Thánh cung thở dài.
 
Ba đạo nhân ảnh đáp xuống ngay cửa Vạn Cổ Thông cửa hàng, nam nhân béo lùn chắc nịch sắc mặt âm trầm dẫn hai gã thanh niên đi đến. Ba huynh đệ Mộc thị vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn hai thanh niên nhân, đều nghĩ có chút kỳ quái.
 
Nam nhân béo lùn dẫn đầu chính là Vạn Lý Hồng, là con trai nhỏ nhất của Vạn Bác Thánh, người áo lam bên trái hắn chính là cháu ruột của đại cung phụng Tuyệt Tình cung tên Thương Liên Khánh, người áo trắng bên phải chính là cháu ruột chưởng môn Tiêu Dao cung tên Sài Tuấn Lang. Hai người đều có tu vi Tiểu Tiên hậu kỳ, có tu vi xấp xỉ Vạn Linh, song song cũng là người theo đuổi trung thành của Vạn Linh.
 
Làm ba huynh đệ Mộc thị không nghĩ ra chính là Vạn Lý Hồng vì sao lại đưa cả hai người này đi theo. Vạn Lý Hồng vừa nhìn thấy Mộc thị ba huynh đệ liền lập tức chặp tay nói: "Gặp qua ba vị thúc thúc."
 
Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang hành lễ nói: "Gặp qua ba vị tiền bối."
 
Mộc thị huynh đệ hơi ừ một tiếng, Vạn Lý Hồng cũng nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt ba người, lúc này âm thầm truyền âm nói: "Hai tiểu từ này vẫn luôn ở tại Vạn Thánh sơn, lần này chuyện quan hệ trọng đại, phụ thân sợ lúc thanh toán tiền sẽ gặp phiền phức. Vì vậy bảo ta dùng danh nghĩa Linh nhi dẫn hai người này tới, nếu như cho tiền rồi còn gặp phiền phức, không ngại kéo cả Tuyệt Tình cung và Tiêu Dao cung cùng tiến vào. Nếu Tiên cung làm khó dễ, ba nhà liên thủ cũng chống đối được một trận, không đến mức để một mình Vạn Cổ Thông một mình chống không nổi."
 
Mộc thị ba huynh đệ nhìn nhau, bao hàm thâm ý nhìn hai gã theo đuổi của Vạn Linh. Mộc Vạn hướng phòng nhỏ chỉ tay nói: "Tiểu thư ở bên trong, đi vào khuyên một tiếng đi."
 
Vạn Lý Hồng gật đầu, cùng nhau đi vào phòng.
 

Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang nhìn nhau đầy vẻ địch ý, lập tức vẻ mặt liền hưng phấn đi theo sau mấy người, đi tới trước cửa phòng, Vạn Lý Hồng đột nhiên quay đầu lại quát: "Hai người các ngươi muốn làm gi? Bên trong đây là phòng của nữ nhi,
 
Không phải địa phương người ngoài có thể tùy tiện đi vào. Quay trở về Tuyệt Tình cung và Tiêu Dao cung đi, nơi này của chúng ta không chào đón các ngươi."
 
Chuyện chửi mắng như vậy làm sao có thể dao động được hai người, Sài Tuấn Lang phong lưu phóng khoáng thu lại chiếc bạch ngọc phiến (quạt) trong tay, liên tục thở ra cười làm lành nói: "Vạn ngũ thúc chớ vội, ta không đi vào là được."
 
Vạn Lý Hồng phẫn nộ quát: "Cút, ai là Vạn ngũ thúc của ngươi?"
 
Hai người nhanh nhẹn cúi đầu khom lưng thối lui ra cửa bên ngoài, ai mắng cũng được, nhưng vẫn không đi. Vạn Lý Hồng hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng nhỏ.
 
Vạn Linh đang cuộn minh trên ghế, ngay từ đầu nghe được thanh âm Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang liền tỏ vẻ chẳng đáng, sau đó ánh mắt chợt sáng lên, bỗng nhiên đứng khỏi ghế, chờ nhìn thấy Vạn Lý Hồng tiến vào, lập tức hành lễ nói: "Ngũ thúc."
 
Mộc thị ba huynh đệ giật mình, phát hiện Vạn Linh vốn uể oải không phấn chấn thế nào lại đột nhiên trở nên tinh thần chấn hưng? Vạn Lý Hồng tiện tay bố trí cách âm kết giới sáng mờ, nhìn chằm chằm Vạn Linh quát: "Lần này ngươi muốn làm gì? Gặp rắc rối còn dám sấm lên trên đầu Tiên cung, không ngờ còn chọc tới Tiên Đế, đó là người có thể chọc tới sao? Ngươi có phải muốn hại chết gia gia ngươi?"
 
"Linh nhi biết sai rồi, nhưng ai biết tên tiểu tử xấu xí kia lại là người của Tiên cung, nhưng còn là mật thám do Tiên Đế phái ra." Vạn Linh ra vẻ ủy khuất hạ thấp người, lập tức liền lộ ra biểu tình cười hì hì, bước nhanh đi qua ôm lấy cánh tay Vạn Lý Hồng cười làm nũng: "Ta biết ngũ thúc thương Linh nhi nhất, lần này tạm tha Linh nhi đi."
 
Mộc thị ba huynh đệ cười khổ lắc đầu, Vạn Lý Hồng càng đau đầu vỗ vỗ gáy, huy cánh tay hất ra sự dây dưa của Vạn Linh, từ trên cổ tay kéo xuống hai thủ trạc trữ vật, vô cùng đau đớn nói: "Ngươi có biết ngươi chọc họa lớn đến bao nhiêu không? Năm trăm ức thần phẩm linh thạch mất đi chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất chọc cho Tiên Đế tức giận chính là chuyện muốn chết, ách...Ngươi còn cười, buồn cười đến như vậy sao?"
 
"Ngũ thúc, mới vài ngày không gặp, ngài hình như béo thêm một chút nga." Vạn Linh làm ra vẻ lạ lẫm nói.
 
"A, có sao? Thật hay giả? Ngươi không nhìn lầm đi." Vạn Lý Hồng khẩn trương vuốt mặt mình, nhưng trong lúc vô ý liếc thấy vẻ đắc ý ẩn giấu trong mắt Vạn Linh, lập tức hiểu được mình bị đùa giỡn, lớn tiếng rít gào nói: "Đã đến lúc nào rồi, còn có tâm tư đi nói giỡn?"
 

Vạn Linh rụt cổ, hai tay cầm tay Vạn Lý Hồng, cầm lấy hai thủ trạc trên tay hắn, khom người nhận lỗi: "Ngũ thúc không cần phải gấp gấp, Linh nhi đã có kế sách vẹn toàn, không chỉ có thể bảo trụ được năm trăm ức thần phẩm linh thạch, còn có thể giải trừ tình thế nguy hiểm khả năng gặp phải."
 
Bốn đại nam nhân nhìn nhau, không biết nàng đang làm gì. Gương mặt Vạn Lý Hồng tràn ngập vẻ sầu lo, hai lông mày vốn cụp xuống càng có vẻ cụp sâu hơn, gương mặt khổ sở, lo lắng nói: "Linh nhi, lần này ngươi đã chơi ra họa, ngàn vạn lần không nên tiếp tục xằng bậy a. Ngũ thúc biết ngươi tâm cao khí ngạo, thế nhưng lần này không phải chuyện đùa, đó là Tiên Đế Kim Thái, Vạn Cổ Thông chúng ta vốn không thể trêu vào, còn chơi nữa, cả nhà xem như sẽ chơi xong. Ngươi thương cảm một chút ngũ thúc ngươi đi."
 
Vạn Linh hơi cút đầu, ngón tay bóp chặt thủ trạc trữ vật, ngón tay có chút trắng bệch, cắn cắn môi, ánh mắt oán độc chậm rãi nói: "Linh thạch ta sẽ không thiếu cho hắn, Vạn Cổ Thông cũng sẽ không động đến cọng tóc gáy của hắn. Bất quá nếu người khác giết hắn, vậy không liên quan gì tới Vạn Cổ Thông chúng ta."
 
Mấy người ngần rạ, vô ý thức đều nhìn ra ngoài, mơ hồ đều đoán được nàng đang muốn làm gì. Vạn Lý Hồng hồ nghi nói: "Ngươi muốn mượn lực hai người kia hạ thủ
 
Dược Thiên Sầu? Chỉ sợ không thích hợp đâu."
 
Ánh mắt Vạn Linh giảo hoạt liếc mắt nhìn bốn người, tự tin tràn đầy nói: "Đây không có gì mà không thích họp. Giết Dược Thiên Sầu khẳng định bọn hắn sẽ tự nguyện, điểm ấy không có gì đáng trách, ta cũng sẽ không làm bất luận điều gì ám chỉ. Nếu bọn họ giết Dược Thiên Sầu, ngũ thúc ngươi liền che...Ách, ngươi không được, vóc người của ngươi rất dễ bị người khác nhìn ra. Đại trưởng lão có thể dịch dung cướp lại hai thủ trạc, nói vậy bằng vào tu vi của đại trưởng lão, từ trên tay hai người họ cướp lại thủ trạc cũng không phải là việc gì khó. Dược Thiên Sầu vừa chết, liền không có uy hiếp đối với chúng ta, mà đến lúc đó giết người của Tiên cung chính là người của Tuyệt Tình cung và Tiêu Dao cung, Tiên cung sẽ tìm bọn họ, không quan hệ gì tới chúng ta."
 
Mấy người nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin, đây chính là muốn tính toán người của Tiên cung, huống chi còn là người có quan hệ trực tiếp với Tiên đế, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vạn Lý Hồng có chút sợ hãi nói: "Được không đây, ta xem hai người kia tay chân thô lỗ, vạn nhất bọn họ không giết được Dược Thiên Sầu thì làm sao bây giờ?"
 
"Vấn đề hẳn là không lớn, tu vi của Dược Thiên Sầu ta từng điều tra qua, chỉ mới Hóa Thần hậu kỳ mà thôi. Nếu như hai Tiểu Tiên hậu kỳ không giết được một Hóa Thần hậu kỳ, thẳng thắn đi chết luôn cho rồi, không cần sống để mất mặt xấu hổ."
 
Vạn Linh cười nhạt một trận, lập tức lại thong dong nói: "Dù giết không được thì thế nào? Người động thủ là Tuyệt Tình cung hay Tiêu Dao cung, dù tra ra là bọn họ nổi ghen mà làm, chúng ta lại không hề sai khiến, nếu như như vậy mà Tiên cung cũng muốn tính toán, Tiên Đế cứ đem toàn bộ mọi người trong Tiên giới giết sạch cho xong. Nói chung chúng ta không ngu, không may chính là Tuyệt Tình cung và Tiêu Dao cung, Tiên giới đệ nhất đại phái Tuyệt Tình cung ta đã sớm xem bọn họ không vừa mắt, có điểm kiêu ngạo quá đáng, thẳng thắn mượn tay Tiên cung diệt trừ cho xong."
 
Sau khi bốn người nghe xong, sau lưng lạnh buốt, không biết nha đầu này suốt ngày nghĩ chuyện gì, quỷ kế độc ác như vậy cũng đều nghĩ ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Mành cửa phòng nhỏ xốc lên, Mộc thị huynh đệ và Vạn Lý Hồng đi ra, bắt đầu chỉ huy đệ tử trong cửa hàng thu thập đồ đạc. Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang cố kỵ Vạn Lý Hồng đầy vẻ hung hăng, vì vậy đôi mắt trông mong nhìn vào phía sau tấm mành.
 
Nói hai người thích Vạn Linh cũng không sai, nhưng cũng là người bình thường lăn lộn trong những nữ nhân, ở tại Tiên giới pha trộn cùng nữ nhân nhiều năm như vậy thật không biết có bao nhiêu, còn không đến nỗi vì tư sắc của Vạn Linh mà chịu phao đầu nhiệt huyết. Nhưng chỉ cần lấy được Vạn Linh tới tay, sẽ có linh thạch xài mãi không hết là chuyện không thể nghi ngờ. Bằng địa vị của Vạn Linh trong cảm nhận của Vạn Bác Thánh, nàng hoàn toàn có thể ngang bằng như lợi ích thật lớn, không biết có bao nhiêu môn phái đang âm thầm tìm cách, Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang có thể nói là phụng lệnh truy đuổi Vạn Linh, bằng không cũng không cần phải mặt dày ngày đêm theo đuổi như thế.
 
Đợi không bao lâu, rốt cục Vạn Linh xốc mành đi ra, nàng đã thay bộ y phục màu hồng nhạt, hoàn toàn thể hiện ra vóc người ngạo nhân. Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang còn đang oán hận trong lòng chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, sự không hài lòng nho nhỏ trong lòng nhất thời biến mất, vẻ mặt hai người cùng nịnh nọt hô: "Vạn Linh."
 
Bước chân Vạn Linh nhẹ nhàng, bày ra khí chất cao quý hun đúc lâu ngày, giống như Lăng Ba tiên tử bước chậm, không hề phản ứng đi ngang qua hai người, ngay con mắt cũng chưa từng nhìn một chút. Làn váy phiêu phiêu, nhấc lên một trận hương thơm, trực tiếp bay ra ngoài cửa hàng...