Nghĩ đến đây, Dược Thiên Sầu hưng phấn không thôi, cắn răng tiếp tục bay về phía trước, hắn tin rằng địa phương tản mát ra nhiệt độ cao nhất, chắc chắn sẽ xuất hiện Từ hỏa, cho nên hắn muốn dấn thân ăn khổ...
Thế nhưng phi hành khoảng chừng hơn mười dặm, thì Dược Thiên Sầu liền dừng chân, nhiệt độ ở phía trước quá nóng, nóng đến dọa người ah! Dược Thiên Sầu đã thi triển Hỏa quyết liều mạng ngạnh kháng, nhưng hắn vẫn bị sức nóng ép đến mức muốn chết. Cho nên đành phải đáp xuống, hổn hển thở dốc, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh bốn phía xung quanh. Cái địa phương quý quái này so với Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký còn muốn nóng bỏng hơn.
Dược Thiên Sầu đứng trên đỉnh núi hít sâu một hơi, rất nhanh đã phát hiện ra bốn phía xung quanh trong không khí đều tràn ngập những đốm lửa màu tím nhỏ li ti, theo trong ô Thác Châu kéo một gốc đại thu, vung tay ném ra bên ngoài.
Kết quả vừa thoát ly phạm vi Hỏa quyết bao phủ quanh người hắn, gốc đại thụ liền bị thiêu cháy thành cho bụi, khiến cho Dược Thiên Sầu không biết phải nói cái gì...Không thể hoài nghi, nơi này đúng là hoang vu chi địa mà Cơ Vũ đã từng nói qua. Chẳng trách nàng cảnh báo không ai có thể xâm nhấp, ngay cả bản thân mình tu luyện Hỏa quyết còn ăn không tiêu, thì chẳng quản người khác tu vi cao tới đâu, đều sẽ không thể ngạnh kháng nổi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Bầu trời nắng gắt như hỏa diễm, dưới mặt đất còn nóng hơn gấp trăm ngàn lần. Lúc này Dược Thiên Sầu cảm giác mình giống như đang ở trong lò hấp bánh bao, sắp bị hấp chín. Thế nhưng phóng mắt nhìn xung quanh, vẫn chỉ là những đốm lửa li ti không rõ hình dạng, căn bản là không nhìn thấy bóng dáng Tử Hỏa đâu cả.
Nếu như vẫn tiến tới phía trước, thì nhất định là sẽ chết người, chứ đừng nói là muốn xâm nhấp. Dược Thiên Sầu vội vàng lấy một khỏa tiểu ngân cầu ném ra, bất quá còn chưa rơi xuống đất thì nó đã hóa thành thủy ngân mất rồi. Dược Thiên Sầu không khỏi ngây ra, sau đó mới hiểu là nhiệt độ xung quanh đây quá nóng, cho nên mới phát sinh cái trạng huống này.
Dược Thiên Sầu khóe miệng co quắp, lấy thêm ra một đống bảo bối mà lần trước Ngạc Tiên Quân tru sát Kim Miêu có được giao cho hắn. Hắn muốn thử xem.., rốt cuộc là cái bảo vật như thế nào mới ngạnh kháng nổi nhiệt độ khủng bố xung quanh nơi này.
Kết quả khiến cho hắn trợn mắt há mồm, tất cả bảo vật quăng ra đều hóa thành chất lỏng. Dược Thiên Sầu không biết phải nói cái gì, đều là bảo bối Tiên giới ah! Uy lực của Tử hỏa quả nhiên khủng bố đi! Còn chưa tụ thành lửa, mới chỉ là những đốm li ti mà đã có sức nóng khủng bố như vậy rồi!
Dưới tình huống bất khả kháng, Dược Thiên Sầu đành phải cắn răng, xuất kiện chí bảo phòng ngự Kim Quang Tán của Kim Miêu ra. (chiếc ô màu vàng.)
Kim Quang Tán vừa ném ra, lập tức kim quang bạo phát lóng lánh, khiến cho Dược Thiên Sầu vui sướng ngất ngây, quả nhiên không hổ là bảo vật do Tiên Đế đích thân ban tặng, cư nhiên lại có thế ngạnh kháng với nhiệt độ khủng bố ở cái địa phương này.
"Mẹ nó, quả nhiên là hảo bảo bối ah!" Dưới kim quang tán phóng xuất ra hào quang bảo hộ quanh người, nhiệt độ bên trong giảm xuống, khiến cho Dược Thiên Sầu không khỏi cảm thán kinh hô lên một tiếng.
Thế nhưng không được bao lâu sau, tầng kim quang hộ thân của Kim Quang Tán liền có chút hỗn loạn, dưới chuôi cầm cũng truyền đến một loại cảm giác nóng bỏng. Bất hảo! Kim Quang Tán tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn không thể duy trì được bao nhiêu lâu, Dược Thiên Sầu sốt ruột nhìn bốn phía xung quanh đánh giá. Nhất định phải nghĩ biện pháp lưu lại một cái tọa độ thuấn di, nếu không bản thân hắn sẽ phải lặp lại cái hành trình gian khổ kia.
Chần chừ không qua bao lâu, thì Kim Quang Tán liền bắt đầu nóng đỏ lên, giống như một cục than hồng bình thường. Trong lúc sốt ruột, bỗng nhiên nhãn tình của Dược Thiên Sầu sáng lên, nhớ tới cảnh tượng ngày đó Ngạc Tiên Quân mượn oai thần kiếm tru sát Kim Miêu, ngay cả Kim Quang Tán cũng không đỡ nổi, tự nhiên là phải lợi hại hơn Kim Quang Tán rồi. Huống chi thần kiếm đã hấp thu máu tươi của mình, càng thích hợp để dùng làm tọa độ thuân di hơn Kim Quang Tán. Nghĩ đến đây, hắn không dám do dự thêm nữa, mà nhanh chóng xuất thần kiếm ra, đâm xuống dưới đất. Theo sau cả người mang theo Kim Quang Tán rực rỡ biến mất nguyên tại chỗ...
Yêu Quỷ Vực, Thuận Thiên Đảo...
Mộc Nương Tử đang ngồi dưới tàng cây mộc lan dốc lòng tĩnh tu, thì đột nhiên nghe thấy thanh âm lao xao truyền đến từ phía hồ nước. Nàng ngưng thần nhìn ra phía Thuận Thiên Đảo, chỉ thấy trong hồ nước đang bốc lên những tầng khói trắng phiêu lượng.
Mộc Nương Tử nhanh chóng bay tới, diễn cảm trên mặt vô cùng giận dữ, đang muốn truy vấn xem là người nào dám tới đây nháo loạn, thì đã mơ hồ nghe thấy thanh âm gào khóc thoải mái của Dược Thiên Sầu truyền ra từ bên trong tầng sương trắng, khiến cho nàng không khỏi sửng sốt.
Đợi sau khi sương trắng bốc lên trên không trung, quả nhiên nhìn thấy Dược Thiên
Sầu tay ôm Kim Quang Tán đang ngâm mình trong nước hồ Sau khi giảm nhiệt
Xong, Dược Thiên Sầu nhảy vọt lên trên Thuận Thiên Đảo, một lần nữa mở Kim Quang Tán ra kiểm tra. Chóng kiến bảo vật không bị phá hư, Dược Thiên Sầu mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, thu hồi Kim Quang Tán.
Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Nương Tử, theo sau đẩy ngược tay về phía Thuận Thiên Hồ, tao ra một khối băng lớn ước chừng mấy chục thước. Dược Thiên Sầu liền phất tay nói: "Mau đi trớp hoa quả lạnh đem tới đây. Thiếu chút nữa thì ta đã bị thiêu chết mất rồi."
Nói xong Dược Thiên Sầu lao đến phòng lớn, nằm trên chiếu trài dưới nền đất, hưởng thụ cảm giác mát mẻ, cái địa phương quỷ quái kia khiến cho hắn đây lúc này mà vẫn còn cảm thấy hoảng sợ...
Một lúc sau, Mộc Nương Tử bưng một khay hoa quả tươi mát vào, trên khay còn trải vài cục đá lạnh. Mùi hoa quả mát lạnh thấm đượm tinh thần, Dược Thiên Sầu bò dậy, hung hăng cắn loạn vài miếng, một cỗ cảm giác mát lạnh theo trong bụng dâng lên, rốt cuộc cũng tiêu trừ đi nỗi sợ hãi trong lòng...
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Dược Thiên Sầu chợt nhớ tới thanh thần kiến, thầm nghĩ thời gian qua lâu như vậy, liệu nó có kháng cự nổi nhiệt độ trong cái địa phương quỷ dị kia không? Nghĩ đến đây Dược Thiên Sầu nhất thời khẩn trương lên, đó chính là bảo bối chí tôn ah! Ngàn vạn lần đừng bị thiêu hủy, lúc này liền vội vàng biến mất ở trong gian phòng lớn...
Tái xuất hiện ở nơi hoang vu chi địa thì Dược Thiên Sầu liền vung tay nắm lấy thanh thần kiếm đang cắm ở dưới mặt đất. Rút lên ngắm nghía, hắn không khỏi tấm tắc than thầm không thôi, thần kiếm quả nhiên đúng là thần kiếm, cư nhiên còn miễn dịch đối với nhiệt độ nóng bỏng ở trong nơi này. Ném nó ở đây thời gian lâu như thế, mà kiếm thể vẫn lạnh lẽo như băng. Hắn rốt cuộc mới dám buông lỏng tinh thần, thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn quanh bốn phíạ, đem thần kiếm trong tay biến lớn hơn một chút, ôm vào trong lòng để nó giúp cơ thể chính mình giảm nhiệt. Theo sau phóng vút lên không trung, ở nơi hoang vu chi địa ngàn dặm xa xôi không có bóng người này, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Từ Hỏa.
Những khi thân thề không ứng phó nổi với nhiệt độ trong môi trường xung quanh, thì Dược Thiên Sầu lại phóng xuất Kim Quang Tán ra ngạnh kháng thêm được một lát. Đợi khi Kim Quang Tán cũng không chống cự nổi, thì Dược Thiên Sầu liền đáp xuống, cắm thần kiếm xuống đất. Còn hắn thì mang theo Kim Quang Tán quay trở về Thuận Thiên Đảo giảm nhiệt!
Quá trình giằng co kéo dài tới đêm, màn đêm vừa buông xuống, nhất thời khiến cho Dược Thiên Sầu tinh thần đại chấn, thầm nghĩ chỉ cần Tử Hỏa vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ bừng sáng lên, ban đêm mới đúng là khoảng thời gian tốt nhất để truy tìm bóng dáng của Từ Hỏa.
Với tinh thần sung mãn, ở nơi hoang vu chi địa tìm kiếm tới đêm hôm khuya khoắt mà không có thu hoạch gì, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn không nhụt chí, có vẻ như không tìm được Tử Hỏa thề sẽ không bỏ qua. Hắn vẫn tin, chỉ cần mình kiên trì, thì nhất định sẽ có hậu báo. Mộc Nương Tử cũng không biết hắn đang làm gì, nhưng mỗi khi hắn quay trở về thì phát hiện ra, trạng thái tinh thần của hắn liền kém đi rất nhiều. Lại chứng kiến hắn ăn linh đan như ăn vã cơm, liền không khỏi âm thầm lo lắng.
Lại hơn mười ngày trôi qua, Dược Thiên Sầu lùng sục mấy ngàn dặm trong nơi hoang vu chi địa, cũng bắt đầu sản sinh ra một chút thất vọng. Chẳng lẽ Tử Hỏa nhất định phải là người hữu duyên mới có thể nhìn thấy được nó hay sao? Còn mình và Từ Hỏa vô duyên ư? Hay là phương pháp tìm kiếm của mình có chút nhầm lẫn, hoặc Từ Hỏa căn bản sẽ không xuất hiện ở cái địa phương này.
Nhưng suy nghĩ lại, Dược Thiên Sầu vẫn tin tưởng ở cái địa phương có sức nóng khủng bố này, nhất định sẽ có Tử Hỏa. Về phần hữu duyên hay vô duyên thì còn cần phải xem lại hai chữ "siêng năng". Siêng năng đại biểu cho thành công và cũng đại biểu cho duyên phận...!
Nhìn bầu trời u tối đầy sao, nhưng sức nóng không hề thuyên giảm đi một chút nào. Dược Thiên Sầu ngắm nhìn bốn phía xung quanh, khẽ nhíu mày trầm tư. Tử Hỏa...Rốt cuộc nó sẽ tồn tại bằng cái hình dáng gì? Hơn nữa con ô Nha khốn khiếp kia cũng đã từng nói qua. Từ Hỏa là nguyên tố vận chuyển chống đỡ của mỗi một giới, uy lực vô biên, phải là người hữu duyên mới có thế nhìn thấy. Bất quá, phải chăng nguyên bản là nó đang bị phân tán, chỉ khi nào tập trung thì người khác mới có thể nhìn thấy?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, thân thể Dược Thiên Sầu liền chấn động, bỗng dưng xoay người nhìn khối hoang vu chi địa...Thần sắc trong mắt càng lúc càng sáng, bất thình lình vung tay hô lớn: "Ta hiểu rồi.., ta đã biết ngươi ở nơi nào rồi...Ha ha...Rốt cuộc thì lão tử cũng đã tìm được ngươi...!"