Tinh Thần Châu

Chương 784: Nữ Nhân Hoa

"Tốt, cứ định như thế." Lộng Trúc yên tâm phất tay nói: "Bằng y thuật của Lộ Nghiên Thanh, hẳn là không có vấn đề gì. Về phần tìm mấy người để lấy máu, thì chỉ là chuyện nhỏ, trong Bích Uyển quốc chỉ cần Văn Lan Phong mở miệng, đừng nói hai trăm người, hai ngàn hai vạn người cũng tùy tiện tìm ra. Ta nói Lộ Nghiên Thanh, ngươi thẳng thắn hộ tống Văn Lan Phong đi Bích Uyển quốc, như vậy cũng phương tiện."
 
Lộ Nghiên Thanh hơi gật đầu ứng tiếng, ánh mắt xẹt qua Linh Phương cốc đã từng đầy tràn hoa tươi rực rỡ, xanh um tươi tốt, hôm nay đã trở thành nơi hoang vu, hiện lên một tia bi thương và buồn bã...
 
Thấy sự tình đã giải quyết, Dược Thiên Sầu nhìn Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ, nhìn nhìn lại Ngạc Tiên Quân đứng một mình trên đỉnh núi cách đó không xa, vui mừng nói: "Được rồi mọi người tản thôi, ai làm việc nấy, chúng ta cũng đi."
 
Hắn còn đang muốn gọi Ngạc Tiên Quân, định đưa Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ về Yêu Quỷ Vực, ai biết Văn Lan Phong lại nói: "Chậm đã Dược Thiên Sầu, chuyện ta vừa cầu ngươi, ngươi còn chưa trả lời ta đi?"
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, đụng phải loại người không thề nói lý này thực sự hết chỗ nói rồi, chính tính mạng bản thân cũng đã sắp mất, nhưng còn muốn cầu khần từ khúc, ngươi không chỉ là tình si còn là kẻ ngu ngốc. Nguồn: https://truyenfull.vn
 
Lộng Trúc cũng dở khóc dở cười nói: "Văn Lan Phong, ngươi trị thương khỏe lại đã, sau này cũng không phải không còn cơ hội gặp mặt, ngươi hà tất phải cần ngay lúc này."
 
Lúc này Văn Lan Phong truyền âm cho Lộng Trúc: "Không phải ta không biết nói lý, thật sự là khó gặp phải cơ hội như vậy. Tiểu tử này luôn luôn xuất quỷ nhấp thần, ai biết lần này sau khi biệt ly, lúc nào sẽ tìm lại được hắn. Huống chi ta biết, Lộ Nghiên Thanh xác thực thích từ khúc hắn sáng tác, ta không nhân cơ hội hiện tại đang thụ thương mà mở miệng, sau này thực sự không có phương tiện mở miệng muốn nhờ nữa, phải hiểu thân phận cùng tu vi hiện tại của hắn xưa đâu bằng nay, ngươi cho chút cổ vũ, coi như giúp Lộ Nghiên Thanh thực hiện nguyện vọng này. Hơn nữa ngươi cũng là người biết khúc luật, ngươi không muốn tận mắt xem tiểu tử này có đúng thực sự tài hoa hơn người như trong truyền thuyết hay sao?"
 
Hắn âm thầm truyền âm cho Lộng Trúc, biểu hiện ra lại là hình dạng trầm tư, sau đó chậm rãi nói: "Lộng Trúc, thương thế của ta chính ta rõ ràng, tuy rằng y thuật của Lộ Nghiên Thanh siêu phàm, nhưng phàm là chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh, giả như lần này ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?"
 
Lộng Trúc trợn tròn mắt nhìn Văn Lan Phong, lập tức lại thần tình quái dị nhìn về phía Dược Thiên Sầu, Văn Lan Phong nói không sai, hắn cũng muốn nhìn xem tiểu tử này có thực sự tài hoa hơn người như trong tu chân giới luôn đồn đãi hay không, nhưng thấy thế nào người này luôn lộ ra hình tượng lưu manh, nào có hình dạng gì tài hoa hơn người?
 
Lộ Nghiên Thanh lại không biết ý nghĩ của Văn Lan Phong, an ủi nói: "Ngươi yên tâm, ta có nắm chắc sẽ chữa tốt cho ngươi."
 
Dược Thiên Sầu có chút không nói gì, lúc này liền liên tục gật đầu phối hợp: "Đúng vậy đúng vậy, Lộ tiền bối nhất định đủ khả năng chữa tốt cho ngươi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
 
Văn Lan Phong cười khổ nói: "Dược Thiên Sầu, lẽ nào đối với ngươi mà nói làm một thủ từ khúc thật khó như vậy sao? Trời không thể biết mây gió, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, ngươi lẽ nào thực sự nhẫn tâm để ta mang theo tiếc nuối mà đi?"
 
Kháo! Còn có chiêu này. Dược Thiên Sầu bị lời nói của hắn xác thực có chút khó cự tuyệt, không khỏi do dự lên. Lúc này Lộng Trúc lại ho khan một tiếng nói: "Dược Thiên Sầu, toàn bộ thị thị phi phi đều đã qua đi, nhưng có chút chuyện cũng không thể quên, người ta xác thực từng giúp ngươi, nên quyết định như thế nào chính ngươi quyết định, ta sẽ không nhiều lời."
 
Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cảm giác có chút không thích hợp, còn đang hồ nghi quan sát biểu tình của Lộng Trúc, bỗng nhiên phía sau có người đẩy đẩy mình. Nhìn lại là Nhan Vũ, không khỏi lộ ra ánh mắt dò hỏi, hỏi nàng muốn làm gì?
 
Sắc mặt Nhan Vũ ngưng trọng nói: "Văn tiền bối không phải cầu thay Lộ tiền bối sao? Nếu như ngươi phương tiện, thì làm một thủ từ khúc đưa cho Lộ tiền bối đi." Nói xong quay đầu lại nhìn Bách Mị Yêu Cơ, tiếp tục nói: "Chuyện lần này đừng nói, trước đó Lộ tiền bối vẫn luôn thật chiếu cố hai chúng ta...Bách Mị Yêu Cơ lập tức đón lấy ánh mắt Dược Thiên Sầu trọng trọng gật đầu.
 
Sở dĩ Nhan Vũ ra sức cầu tình, nguyên nhân lớn nhất nàng cũng là muốn nhìn xem nam nhân của mình có phải thực sự tài hoa hơn người hay không, có thể nói là phi thường chờ mong. Bách Mị Yêu Cơ đồng dạng cũng chờ mong Dược Thiên Sầu lại có thể làm ra từ khúc gì thật hay...
 
Mẹ nó! Lão tử từ lúc nào thiếu nhiều nợ tình với nhiều người như vậy? Ánh mắt Dược Thiên Sầu ngắm tới ngắm lui trên người mọi người, cuối cùng lại nhìn thêm vài lần trên người Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh, suy nghĩ nên chọn bài ca nào thích hợp cho hai người này...
 

Chọn bài ca gì đây? Trong trầm tư hắn chắp tay sau lưng thong thả bước đi, khi thì ngửa mặt lên trời, khi thì cúi xuống đất...Mấy người quanh thân mơ hồ có chút hưng phấn, từ hành vi của Dược Thiên Sầu có thể phán đoán, không thể nghi ngờ là hắn đã đáp ứng, hiển nhiên đang nổi lên giai khúc. Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ len lén nhìn nhau, đuôi mày lặng lẽ nổi lên ý cười...
 
Bất quá Lộng Trúc đối với việc này vô cùng hoài nghi, người này là thật hay giả đây? Nhìn hình dạng lưu manh của người này, trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm ra một thủ từ khúc kinh điển sao? Gọi là kinh điển, không trải qua thiên chuy bách luyện thế nào được gọi là kinh điển?
 
Nhưng vào lúc này, ánh mắt Dược Thiên Sầu bỗng nhiên dừng lại trên sườn núi mọc đầy cỏ dại xa xa, cự ly xa như vậy, hắn ngưng mắt nhìn kỹ. Trong bụi cỏ xanh mượt, có một đóa Ngu Mỹ Nhân đang tráng phóng vẻ kiều diễm, trong đỏ au làm hàm súc chút điểm mực đen, phi thường đẹp, cũng chính là hoa Anh Túc mà kiếp trước hắn phi thường quen thuộc, đang ở trong gió xấu hổ chấp chờn. Hắn không khỏi âm thầm thổn thức cảm khái, kiếp trước lão tử từng trồng cả một diện tích rất lớn nha...
 
Thoáng thất thần hắn liền phục hồi lại, ánh mắt trong lúc vô ý liếc nhìn Lộ Nghiên Thanh, nhất thời sửng sốt, lại quay đầu nhìn lại đóaNgu Mỹ Nhân, thầm nghĩ...Có.
 
Trong lòng vừa nắm chắc, hắn lại bắt đầu trang bức (giả vờ). Dùng cách nói của hắn, đó chính là nếu đã nỗ lực, thời gian nên biểu hiện nhất định phải hảo hảo biểu hiện, bằng không chẳng phải là có hại...Ánh mắt hắn ẳn tình đưa tình nhìn vào đóa Ngu Mỹ Nhân xa xa, trên mặt lộ vẻ mỉm cười nhàn nhạt, dáng người chắp tay mà đứng đột nhiên có vẻ dị thường cao ngất, một cỗ khí tức nho nhã hiện lên, thật có vài phần phong phạm văn nhân nhã sĩ...
 
Mọi người có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, đều cảm giác hắn tại trong nháy mắt hình như đột nhiên thay đổi thành một người khác, vị đạo cách biệt một trời so với trước đó. Lộng Trúc nheo mắt lại, trong lòng hắc hắc cười, người này là thật hay giả đây?
 
Ánh mắt mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Dược Thiên Sầu nhìn về hướng sườn núi xa xa, bởi gần bên đều bị cuộc tranh đấu biến thành phế tích, vẻ xanh hóa trên sườn núi dị thường thấy được, nhất là đóaNgu Mỹ Nhân đang xấu hổ chấp chờn trong gió.
 
Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu thật phong độ phiêu nhiên bay theo hướng đó, khoan thai rơi ngay trên sườn núi, nhìn chằm chằm đóa hoa tươi yên lặng một hồi, sau đó khoanh chân ngồi ngay tại chỗ, tiện tay lấy ra một chiếc đàn cổ đặt lên chân...
 
Thật muốn bắt đầu rồi? Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ lập tức bay qua, Lộng Trúc cũng cười hì hì bay tới, Văn Lan Phong cùng gọi Lộ Nghiên Thanh bay đi. Lý Độc Hành cũng nhịn không được chạy vô giúp vui, ngày xưa ở tại Quý trang hắn chính tai nghe qua Dược Thiên Sầu đàn hát, xác thực vẫn cảm thấy không đủ thỏa mãn. Ngạc Tiên Quân lộ ra biểu tình ngạc nhiên cổ quái, lắc mình đến gần, nhưng vẫn còn cách mọi người một đoạn cự ly...
 
Mọi người nhìn chung quanh, Dược Thiên Sầu nhìn đóa hoa tươi trước mặt lộ ra vẻ mỉm cười thanh nhã, vốn là chuyện thật phong độ, thế nhưng bị mái tóc của hắn gây nháo, làm cho người ta thấy thế nào đều cảm giác có chút không được tự nhiên. Lộng Trúc uy uy nói: "Tiểu tử ngươi được chưa, không được cũng đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt nữa."
 
Dược Thiên Sầu tiếp tục bào trì phong độ, mặc kệ hắn, nếu trêu chọc hắn, hai người lại đấu võ miệng, khẳng định sẽ làm hỏng bầu không khí thật vất vả mới làm ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh nhẹ giọng cười nói: ""Nếu là Văn tiền bối đã mở miệng, Dược Thiên Sầu ta đành bêu xấu, một thủ "Nữ Nhân Hoa" đưa cho hai vị tiền bối tinh tế thưởng thức."
 
Nữ Nhân Hoa? Mấy người hơi chép chép miệng thưởng thức vị đạo trong đó, cùng đưa ánh mắt nhìn Lộ Nghiên Thanh, rất hiển nhiên, nghe tên bài hát chính là chuyên môn làm ra vì Lộ Nghiên Thanh. Trong ánh mắt Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ mơ hồ lộ ra một tia ước ao...
 
Văn Lan Phong rất thích tên bài hát, vui vẻ đưa mắt nhìn Lộ Nghiên Thanh đang
 
Lặng lẽ không nói, lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
 
Dược Thiên Sầu dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa Ngu Mỹ Nhân ngay trước người, thu tay lại đã thuận thế vẽ ra một làn điệu uyển chuyển ôn nhu trên dây đàn, giai điệu đinh đông sụt sùi thật không chút tầm thường, tích tắc liền bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng mọi người, phảng phất như đang đặt mình trong không cốc u u. Ánh mắt mọi người không tự chủ được dừng lại trên đóa Ngu Mỹ Nhân...
 
Dược Thiên Sầu lướt nhanh mười ngón tay linh xào mềm mại trên dây đàn, âm luật tiến vào vẻ u yết thật nhỏ, hắn đã bắt đầu phụ họa theo cầm vận thật cảm động, khàn khàn xướng lên: "Nữ Nhân Hoa Tim ta mọc lên một đoá hoa Trong tăm tối đợi mong nở tung cánh Sớm sớm chiều chiều ta thiết tha trông chờ
 
Một người hữu tâm bước vào giấc mộng..." Một khúc dạo đầu thấm vào lòng người, trong chớp mắt vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt mọi người, nhưng đảo mắt lại bị cầm khúc duyên dáng trấn an xuống tới. Lộng Trúc trợn tròn mắt há hốc nhìn Dược Thiên Sầu, vẻ mặt thật khó có thể tin.

 
Động dung nhất không ai ngoài Lộ Nghiên Thanh, thân thể nàng khẽ run lên, khúc dạo đầu làm tâm tình của nàng có chút không thể kìm lòng mà nhấp cảnh, đang hát không phải là hát ra tiếng lòng của nàng sao?
 
Dược Thiên Sầu ẩn tình đưa mắt nhìn chằm chằm đóa Ngu Mỹ Nhân: "Nữ nhân hoa lay động giữa chốn hồng trần
 
Nữ nhân hoa đung đưa nhẹ theo chiều gió
 
Chỉ ngóng trông một đôi tay ấm áp
 
Có thể xoa dịu nỗi hoang vắng đơn độc trong tim ta
 
Ta cài trên đầu một đóa hoa ngát hương Ai là người thật lòng đến tìm kiếm dấu hương này Hoa nở không được lâu, ôi, ngắt hoa lúc còn tươi Nữ nhân như hoa, hoa như mộng...
 
Trước mắt mọi người lúc này dù không hoa không cành, nhưng trong đầu đã xuất hiện một đóa hoa tươi trong tưởng tượng theo gió nhẹ nhàng đong đưa, vô cùng động lòng người. Một câu "Ai là người thật lòng đến tìm kiếm dấu hương này" lập tức làm Lộ Nghiên Thanh cắn môi mình, thiếu chút nữa khó kìm lòng được.
 
Trong đầu Văn Lan Phong vẫn quanh quần câu hát "Hoa nở không bao lâu, nên hái lúc hoa còn tươi", hắn thưởng thức tới được một khúc hát như vậy, giống như khuyên hắn không cần do dự, nên giữ gin quý trọng...
 
Dược Thiên Sầu mỉm cười lắc đầu tiếp tục hát: "Trong tim ta đóa hoa ấy đang lớn dần lên
 
Tình ái chân thật của ta không ai hiểu
 
Khắp nơi cỏ dại đã chiếm đầy cả sườn núi
 
Tự thưởng hoa một mình là cõi lòng đớn đau tột cùng
 
Nữ nhân hoa lay động giữa chốn hồng trần
 
Nữ nhân hoa đung đưa nhẹ theo chiều gió
 
Chỉ ngóng trông một đôi tay ấm áp
 
Có thể xoa dịu nỗi hoang vắng đơn độc trong tim ta
 
Nữ nhân hoa lay động giữa chốn hồng trần Nữ nhân hoa đung đưa nhẹ theo chiều gió Nếu như chàng đã ngửi được hương nồng của hoa Thì đừng hỏi ta hoa kia vì ai mà thắm hồng...
 
Một đoạn này yếu ớt xướng lên, lập tức làm ánh mắt mọi người lần thứ hai tập trung trên người Lộ Nghiên Thanh, mọi người tựa hồ ở trong khoảnh khắc đã hiểu nàng. Trong lòng nữ nhân này nguyên lai lại nhu nhược bất lực như vậy, mỹ lệ đến mức làm cho đau lòng...
 
Lộng Trúc không nói gì nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, không thể tưởng tượng người này thế nào lại hiểu nữ nhân đến như thế, nhất là hiểu Lộ Nghiên Thanh...Một câu "Nếu chàng ngửi qua mùi hoa nồng, đừng hỏi ta hoa vì ai mà thắm hồng" cũng làm cho tư tự Lộng Trúc bay lượn, về tới niên đại từng phóng túng một thời...
 
Thanh âm Dược Thiên Sầu đột nhiên từ trong sụt sùi say mê trở nên cao vút lên: "Có yêu mới biết trọng tình, có say mới biết rượu nồng Hoa nở hoa tàn kết thúc là hư không
 
Duyên phận không dừng lại, giống như ngọn gió xuân đến rồi đi Nữ nhân như hoa, hoa như mộng...