Tinh Thần Châu

Chương 766: Nữ nhi tình trường

"Việc này nào có quan hệ gì tới Văn Lan Phong?" Lộ Nghiên Thanh cự tuyệt nói. Tuy rằng năng lực ứng biến của nàng không mạnh, nhưng biết hậu quả nếu gọi Văn Lan Phong tới là như thế nào, chỉ sợ Văn Lan Phong vì mình thì điều gì cũng sẽ đáp óng.
 
Trên mặt Yến Truy Tinh hiện lên vẻ giận dữ, trầm giọng quát: "Tân Lão Tứ, qua đây!"
 
Tân Lão Tứ ứng tiếng đứng ngay trước mặt hắn, Yến Truy Tinh không nói hai lời, trực tiếp đánh ra một quyền "phanh" một tiếng, máu và thịt nát nổ bắn ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Chỉ là một quyền như thế, Tân Lão Tứ triệt để biến mất trên thế giới này. Uy lực cường hãn của Ma Quyền làm các đệ tử Linh Phương cốc chung quanh đều sợ hãi, đều thối lui về phía sau, có người đã bắt đầu thoát đi. Kết quả một người đi đầu, những người khác liền giống như tác điểu thú tán, đảo mắt cả sơn cốc gần như biến thành khoảng không.
 
Nguyên bản bọn họ còn ôm chút hi vọng đối với Lộ Nghiên Thanh, nhưng hiện tại nhìn thấy, vị sư tổ như Lộ Nghiên Thanh làm cho bọn họ cực độ thất vọng, nàng quá nhu nhược và vô năng, căn bản không có năng lực bảo hộ bất luận kẻ nào, nếu không đi lẽ nào còn ở lại đây chờ chết sao?
 
Uy tín trụ cột đã triệt để đánh mất. Nguyên lai một trong tứ đại kỳ nhân mà tu chân giới luôn sùng bái lại là dạng người này. Điều này đối với chúng đệ tử Linh Phương cốc thật đả kích quá lớn, tất cả mọi người đều đánh mất lòng tin, thậm chí có thể nói là bi ai, nguyên bản trong Linh Phương cốc cũng chỉ có huynh đệ họ Tân quản lý mà thôi.
 
Hôm nay Tân gia huynh đệ chết đã chết, không chết cũng đã bị người khác khống chế, hơn nữa Lộ Nghiên Thanh còn là hình dạng này, làm lòng người hoàn toàn tản mất, Linh Phương cốc nổi danh thiên hạ, trong nháy mắt liền suy sụp, nhanh tới mức làm cho người ta thật khó có thể tin.
 
"Không!" Lộ Nghiên Thanh thất thanh hô lên đau đớn. Một chùm mưa máu cùng thịt nát phóng tới trên người khiển nàng cũng không còn cách nào bảo trì sự đoan trang ngày thường.
 
Yến Truy Tinh trầm giọng nói: "Ta nói lại lần nữa, gọi Văn Lan Phong tới." Kết quả Lộ Nghiên Thanh vẫn dùng vẻ mặt bi phẫn lắc đầu, lúc này Yến Truy Tinh quát to: "Tân Lão Lục, qua đây!"
 
"Không!" Lộ Nghiên Thanh tê tâm liệt phế hô lên, rốt cục khuất phục dưới dâm uy của hắn, vô lực xua tay ngăn cản nói: "Ta đi, ta đi. Ngươi đừng giết nữa." Nói xong bật khóc như lê hoa đái vũ, khí chất đoan trang động lòng người đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hình dạng vô cùng thương tâm. Thực sự là người thấy người thương cảm!
 
"Hừ!" Yến Truy Tinh hừ lạnh nói: "Đã sớm nên thức thời, đều là ngươi tự tìm lấy."
 
Lộ Nghiên Thanh không dám tiếp tục do dự, cấp tốc bay về phía Dược Lư...
 
Bên trong thánh điện Văn gia thánh địa, nguyên là nơi tiềm tu an tĩnh của Văn Lan Phong, truyền đến trận trận tiếng rầm lạp của xích sắt cùng tiếng gầm gừ. Xích sắc khóa chặt Văn Thụy ngay trong góc phòng, hắn đang điên cuồng rít gào và giãy dụa, Văn Lan Phong nhăn mày vung tay, lúc này Văn Thụy liền tê liệt ngã xuống hôn mê trên mặt đất.
 
Văn Lan Phong khẽ thở dài, mặc cho tu vi hắn cao tới đâu, đối mặt Văn Thụy bị Ma Nhãn khống chế, cũng dâng lên một trận cảm giác vô lực. Then chốt là loại pháp thuật này quá tà môn, trực tiếp khống chế nguyên thần, nhưng nguyên thần vốn yếu đuối, bằng vào tu vi cao thâm cậy mạnh, không cần thận sẽ làm bị thương bản tôn, nặng thì mất mạng tại chỗ, nhẹ thì biến thành ngu ngốc.
 
Sau khi nếm thử, Văn Lan Phong cũng không dám tiếp tục lỗ mãng, trừ phi có người tinh thông pháp thuật liên quan tới nguyên thần, hoặc kẻ thi pháp như Yến Truy Tinh chịu giải trừ khống chế. Bằng không nhất định sẽ rất khó trị hết.
 
Bồi dưỡng ra một cao thủ Hóa Thần kỳ thật không dễ dàng! Chính hắn còn đang nhíu mày sầu lo, bỗng nhiên phía sau cách đó không xa trong truyền tấn trận truyền đến ba động, Văn Lan Phong xoay người chậm rãi đi vào trong trận, cùng người đưa tin liên hệ, lập tức kinh hãi nói: "Nghiên Thanh, ngươi làm sao vậy?" Nghe được đối phương nói hết, Văn Lan Phong chuyện gì cũng không để ý, tàn ảnh liền biến mất ngay tại chỗ.

 
Vừa ra thánh điện, Văn Lan Phong cấp tốc bay về phương hướng Linh Phương cốc. Lúc này có thể nói trong lòng hắn nóng như lửa đốt.
 
Hắn trăm triệu không nghĩ tới, Yến Truy Tinh vừa đánh xong tại địa bàn của hắn, không ngờ lại giết về Linh Phương cốc. Lộ Nghiên Thanh tuy rằng khóc sướt mướt nói ra không được rõ ràng, nhưng hắn nghe được tình thế rất nguy cấp, cũng chưa kịp nghe xong hết tất cả, liền lập tức chạy đến, tốc độ phi hành đề thăng tới cực hạn, ngàn núi vạn sông bên dưới chỉ trong chớp mắt lướt quạ, nhanh chóng lao về phía sau.
 
Bởi vì Linh Phương cốc tiếp giáp với Bích Uyển quốc, cự ly cũng không tính quá xa, hơn nữa Văn Lan Phong sốt ruột đi thật nhanh, không tới nửa ngày liền chạy tới.
 
Vừa giá lâm bầu trời Linh Phương cốc, lập tức liền thấy được Lộ Nghiên Thanh đang cô linh linh một mình cùng giằng co với Yến Truy Tinh. Văn Lan Phong mang theo hư ảnh trực tiếp đáp xuống bên người Lộ Nghiên Thanh, nói: "Nghiên Thanh, ngươi không sao chứ?"
 
Lộ Nghiên Thanh phảng phất như thấy được cứu tinh, liên tục lắc đầu nói: "Ta không sao...Ngươi nhanh cứu cứu bọn họ. Bọn họ đều bị Ma Nhãn khống chế." Ngón tay nàng chỉ về hướng mấy người Tân Lão Cửu.
 
Tuy rằng nàng nói không có việc gì, thế nhưng trên thân nhiễm đầy máu tươi và thịt nát, làm hai mắt Văn Lan Phong giống như muốn nứt ra, sát khí bàng bạc trong nháy mắt điên cuồng bộc phát, kích đến bụi bặm trên mặt đất bay tung tóe lên cao. Những đất đá lăn lông lốc văng đi thật xa, Văn Lan Phong quay phắt đầu lại, phẫn nộ quát: "Yến Truy Tinh, ngày hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
 
Yến Truy Tinh trong lòng âm thầm kinh hãi Văn Lan Phong quả nhiên đúng là Văn Lan Phong, khoảng cách xa như thế mà hắn tới quá nhanh. Bất quá ngoài mặt không một chút hoảng sợ nói: "Muốn giết ta, chỉ sợ không phải dễ dàng thế đâu."
 
Nói xong vươn ngón tay chỉ về mấy người phía sau: "Còn nhiều người đệm lưng như thế. Ta làm sao phải chết đây chứ!"
 
"Ta đây liền sẽ thành toàn cho ngươi." Văn Lan Phong quát lớn, Cự Ngân Kiếm nháy mắt phóng ra. Yến Truy Tinh hoảng sợ, không cần giữa hình tượng tư văn nho nhã thêm nữa, hắc quang lưu chuyển trên thủ trảo, trực tiếp nắm vào cổ Tân Lão Cừu như muốn uy hiếp.
 
"Đừng...!" Lộ Nghiên Thanh thất thanh kinh hô. Vội vàng kéo Văn Lan Phong lại, cầu xin nói: "Ngươi nghĩ biện pháp cứu bọn hắn đi. Nếu không Yến Truy Tinh sẽ giết..."
 
"A..." Văn Lan Phong ngửa cổ lên trời rống dài một tiếng. Mọi người xung quanh chỉ cảm thấy thanh âm đinh tai nhức óc như muốn đâm thủng màng nhĩ, toàn thân nhộn nhạo khó chịu. Lúc này trên cổ Văn Lan Phong đã xuất hiện những tia gân xanh chằng chịt, hung hăng đè nén sát khí trong người xuống, Cự Ngân Kiếm cấp tốc quay về, cắm ở trước mặt hắn.
 
Văn Lan Phong diễn cảm thống khổ nghiêng đầu nhìn sang một bên. Bất quá khi ánh mắt đảo qua Lộ Nghiên Thanh thì vẫn miễn cưỡng gượng cười nói: "Ngươi muốn ta cứu bọn hắn như thế nào đây?"
 
Lộ Nghiên Thanh tâm tình rối loạn, cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
 
Yến Truy Tinh tấm tắc thành tiếng, lắc đầu nói: "Vẫn nghe nói anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, không thế nghĩ ra hôm nay bản thân ta lại được chứng kiến cảnh tượng này!"
 
Văn Lan Phong hít sâu một hơi, thoáng bình phục cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía Yến Truy Tinh nói: "Rốt cuộc ngươi muốn chúng ta phải làm gì thì ngươi mới buông tha cho những người này?"
 

Yến Truy Tinh ngũ trảo thu liễm hắc quang, buông lỏng Tân Lão Cửu ra, nhìn xuống bàn tay mình chậm rãi nói: "Một quyền lúc trước của Văn tiến bối, quả thực là khiến cho ta phải khắc cốt ghi tâm! Ta không phải quân tử nên trong lòng vẫn luôn mang thù, nếu tiền bối ngạnh kháng được một chưởng của ta mà không chết, ta liền sẽ buông tha cho những người này."
 
Văn Lan Phong cười lạnh: "Nói miệng không có bằng chứng, ngươi muốn ta phải tin tưởng ngươi sao?"
 
Lúc này Yến Truy Tinh diễn cảm tươi cười nói: "Uy lực ma quyền của ta Văn tiền bối đã nếm thử rồi. Nhưng lần này ta không dùng quyền mà sẽ dùng chưởng. Ta phát thề chỉ dùng một chưởng, nếu Văn tiền bối có thể ngạnh kháng mà không hoàn thủ và không chết đi. Thì ta đây liền sẽ buông tha cho những người này. Nếu vi phạm lời thề, ta sẽ chết không được tử tế!"
 
Nghe hắn nói phi thường sảng khoái, Văn Lan Phong trong lòng thoáng bồi hồi, sau khi đã quyết định xong, liền hào khí ngất trời nói: "Hảo, ta đáp ứng ngươi."
 
"Đừng!" Lộ Nghiên Thanh kéo Văn Lan Phong về, liên tục lắc đầu ý bào hắn không nên dùng phương pháp mạo hiểm như thế. Văn Lan Phong thoáng thâm tinh nhìn nàng khẽ cười, tách tay nàng ra an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ là một gã tiểu tử mà thôi. Dựa vào bản lĩnh của hắn, còn chưa thể đánh ta chết được."
 
Lộ Nghiên Thanh không dám tin tưởng dò hỏi: "Ngươi có nắm chắc không?"
 
Văn Lan Phong cười sảng khoái nói: "Hiền nhiên là nắm chắc, chẳng lẽ ta muốn đi tìm chết sao. Đời này còn chưa giành được trái tim của ngươi. Ta như thế nào cũng không thể chết?"
 
Theo sau nhanh chóng bước tới phía trước, hào khí quát: "Yến Truy Tinh, ngươi không cần dông dài, mau chóng xuất thủ đi."
 
"Quả nhiên là sảng khoái!" Yến Truy Tinh khen ngợi một tiếng. Tiếp theo quay đầu nhìn lại phía sau cao giọng phân phó: "Nếu Văn tiền bối có hành động bất thường, đám người các ngươi phải tự sát ngay lập tức nghe chưa?"
 
"Tuân lệnh!" Đám người kia nhất tề khom lưng lĩnh mệnh.
 
Yến Truy Tinh gật đầu mỉm cười thỏa mãn, nhanh chóng bước tới. Hắn cũng không sợ Văn Lan Phong sẽ đánh bất ngờ, cước bộ trầm ổn bước tới trước mặt Văn Lan Phong, hỏi: "Văn tiền bối chuần bị xong chưa?"
 
"Đừng dông dài." Văn Lan Phong khiển trách một câu. âm thầm vận hết chân nguyên lên phòng ngự.
 
"Ta đây sẽ không khách khí đâu." Yến Truy Tinh nâng thủ chưởng lên, tầng bên ngoài xuất hiện một tia hồng mang đỏ tươi như máu.
 
Văn Lan Phong đồng tử thoáng co rút lại, tầng phòng ngự trong cơ thể đầy lên tới mức cực hạn. Lộ Nghiên Thanh cũng nhìn ra có điểm không đúng, vội vàng kinh hô: "Mau dừng tay!"
 
Yến Truy Tinh như thế nào sẽ nghe theo nàng. Thủ chưởng đã hung hăng chém thẳng vào ngực của Văn Lan Phong. "Phanh...!" Chỉ thấy bỗng dưng vang lên một thanh âm trầm muộn. Văn Lan Phong thuận thế lùi về mấy bước giảm lực đạo, nhưng vẫn cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ dị đã rót vào trong cơ thể của mình. Toàn thân như muốn hôn mê đi, chân nguyên lưu chuyển trong nội thể nháy mắt cũng giảm chậm đi không ít. Rất nhanh Văn Lan Phong liền biết mình đã bị trúng phải ám chiêu, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Yến Truy Tinh.
 
Lộ Nghiên Thanh lao tới nâng đỡ Văn Lan Phong, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
 
Văn Lan Phong nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực mình, thản nhiên cười nói: "Không sao!"
 
Lúc này Yến Truy Tinh đứng phía bên kia, liền lắc đầu thở dài: "Văn tiền bối, ngươi đâu cần phải lừa dối người khác chứ? Huyết Ma Chưởng của ta mặc dù mới luyện thành không lâu, tuy rằng uy lực chưa đủ hỏa hầu. Nhưng ta tin tưởng người trúng chưởng này, không thể nào sống quá nổi mười ngày. Trong vòng mười ngày máu huyết toàn thân sẽ bị khô kiệt, đương nhiên dựa vào tu vi của Văn tiền bối. Nói vậy cũng có thế kháng cự qua nổi mười ngày đi. Nhưng sau đó thì ngươi vẫn chỉ có một con đường chết đang chờ đợi mà thôi."
 
"Văn Lan Phong, ngươi..." Lộ Nghiên Thanh không khỏi nóng nảy.
 
Nhưng nàng còn chưa dứt lời, thì Văn Lan Phong đã khoát tay ngăn cản. Theo sau liền nhìn chằm chằm vào Yến Truy Tinh, trầm giọng nói: "Bao nhiêu ngày ta cũng không muốn quan tâm. Ít nhất hiện giờ ta còn chưa xảy ra chuyện gì. Ngươi mau thả người ra đi."