Tinh Thần Châu

Chương 74: Mới biết được

Yến Tử Hà không chút nào phản cảm với cách nói chuyện của Dược Thiên Sầu, ngược lại bởi vì đối phương nói thiếu hai chữ sư thúc mà âm thầm vui vẻ, yếu ớt cười nói: "Từng nghe Thanh Quang Tông nhốt một hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, ta nghe nói hai bài hát của ngươi sáng tác vì hồ ly tinh kia, thật không?"
 
Đầu tiên Dược Thiên Sầu sửng sốt, nghĩ không ra đối phương lại hỏi vấn đề này, sau đó nhướng mày, Bạch Hồ không chỉ là tỷ tỷ mà hắn gọi ngoài miệng, cũng đã là tỷ tỷ từ tận trong nội tâm của hắn, trên đời này người có thể để hắn chân chính quan tâm không mấy người, hồ ly tinh trong miệng Yến Tử Hà là người đầu tiên. Có người mở miệng ngậm miệng xưng hô chính tỷ tỷ của mình là hồ ly tinh, tuy rằng đây là sự thực, nhưng trong ngực cũng thật sự không thoải mái.
 
Vì Trúc Cơ Đan cũng đã quỳ, mắt thấy thắng lợi không còn xa, chút không thoải mái ấy vẫn phải nhẫn nhịn, đè nén cảm giác hàn ý xuất ra trong ngực, trên mặt miễn cưỡng hiện ra dáng tươi cười, gật đầu nói: "Sư thúc quả nhiên lợi hại, dù là những việc nhỏ này cũng đều biết."
 
Lời này của hắn không chỉ là trả lời câu nói của Yến Tử Hà, không thể nghi ngờ cũng thừa nhận thân phận tại Thanh Quang Tông.
 
Thế nào lại gọi là Yến sư thúc nữa? Yến Tử Hà hơi cau mày, nói: "Ngươi không cần lo lắng, chuyện trước kia của ngươi ta sẽ không nói với bất luận kẻ nào, ta tin tưởng ngươi tới Phù Tiên Đảo không có mục đích gì khác. Ta chỉ kỳ quái ngươi lại sáng tác bài hát cho một hồ ly tinh, có thể nói cho ta biết vì sao không?"
 
Dược Thiên Sầu cười ha ha nói: "Thuần túy là nàng giúp ta một chút mà thôi, nhất thời không biết làm sao báo đáp, cho nên mới làm hai bài hát tặng cho nàng, không có nguyên nhân gì khác."
 
"Nga! Là như thế a!" Đôi mắt Yến Tử Hà chuyển vòng vo, theo dõi hắn cười nói: "Ta cho ngươi tự tay luyện đan có tính là giúp ngươi không?"
 
"Tính tính tính, sư thúc giúp ta, ta sau này tự nhiên hậu báo." Dược Thiên Sầu cười nói.
 
Yến Tử Hà cắn cắn môi, khẽ cười nói: "Như vậy sao! Ta cũng không cần ngươi hậu báo, hồ ly tinh kia không biết giúp ngươi chuyện gì, đáng giá cho ngươi sáng tác hai ca khúc nổi danh thiên hạ cho nàng, là việc gì ta cũng không hỏi. Lần này nếu ta giúp ngươi, có đáng giá cho ngươi sáng tác một bài hát tặng cho không?" Nàng lập tức bổ sung nói: "Kỳ thực lần trước ngươi đàn hát Thương Hải Nhất Thanh Tiếu thật không tệ, đáng tiếc bài hát không thích họp ta, cũng không phải cố ý đưa cho ta. Ta muốn có một bài hát giống như hai bài nổi danh thiên hạ kia là được rồi."
 
Hừ! Đầu tiên bảo lão tử không nên lo lắng, hiện tại lại đặt điều kiện với lão tử, đây không phải sáng tỏ muốn uy hiếp lão tử sao! Tặng ngươi bài Thấp Bát Mô có muốn hay không? Bảo đảm truyền khắp thiên hạ.
 
Người này nếu đã có chủ kiến có ấn tượng xấu với ai đó, muốn đảo ngược thật sự là chuyện rất khó khăn, nam nhân đối nữ nhân cũng như nhau, đối mỹ nữ cũng đồng dạng như vậy. Dược Thiên Sầu trời sinh vốn có tính đa nghi, huống hồ lại bị người bắt nhược điểm, người ta nói gì cũng chuyển vòng mấy lần trong ruột, càng nghe càng nghĩ đang uy hiếp hắn, tình ý miên man gì cũng nhìn không ra, hận đến nghiến răng mới là thực sự.
 
m thầm khẽ cắn môi, hắn cười khổ nói: "Sư thúc thực sự là xem trọng ta. Nếu như sư thúc không chê ta tài sơ học thiển, ta sẽ vì sư thúc sáng tác một bài hát. Nhưng bài hát không phải nói sáng tác là sáng tác ra được, sư thúc có thể cho ta thiếu lại trước, sau đó ta sẽ suy nghĩ để sáng tác sau được không?"

 
Yến Tử Hà trầm ngâm một phen, ngẫm lại cũng phải, người du có tài hoa cũng không thể há mồm liền sáng tác ra được một khúc ca vang danh thiên hạ, nếu như có được một ca khúc như Bạch Hồ, ca xướng về hồ ly tinh kia, nàng cũng phải cho hắn hảo hảo ngẫm lại.
 
Nàng sợ rằng thế nào cũng nghĩ không ra, thiên hạ từ khúc do Dược Thiên Sầu làm ra đều chỉ là đạo văn mà tới, nhưng lại có ai biết được?
 
""Vậy tha cho ngươi hảo hảo ngẫm lại, sáng tác xong thì đưa cho ta!" Yến Tử Hà gật đầu nói.
 
"Cảm tạ sư thúc khoan dung, ta nhất định suy nghĩ hết lòng làm một từ khúc thật hay cho sư thúc." Trong miệng Dược Thiên Sầu tuy nói như vậy, kỳ thực cũng không dự định làm, chuẩn bị kéo dài được ngày nào hay ngày đó, nếu luyện thành Trúc Cơ Đan để trúc cơ thành công, tùy tiện tìm bài ca đưa cho nàng là được.
 
"Còn có chuyện." Ánh mắt Yến Tử Hà nhìn Dược Thiên Sầu bỗng nhiên hiện lên một tia ngượng ngùng, ôn nhu nói: "Sau này khi chỉ có hai chúng ta, không cho ngươi
 
Gọi sư thúc, có người ngoài thì tùy tiện ngươi."
 
Uổng cho nàng nhu tình chân thành, uổng cho nàng thật sự xinh đẹp, đáng tiếc vẻ nhu tình cùng xinh đẹp tên kia lại nhìn không thấy, lúc nào cũng biến thành phấn hồng bộ xương khô trong mắt hắn. Dược Thiên Sầu nghi hoặc nói: "Không gọi sư thúc? Vậy ta gọi là gì?"
 
Yến Tử Hà ngượng ngập nói: "Gọi Tử Hà là được."
 
"Như vậy không tốt a." Dược Thiên Sầu hồ nghi liếc mắt nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
"Ta nói được là được, dù sao nếu không có người khác, không cho phép ngươi gọi sư thúc, chỉ có thể gọi tên." Yến Tử Hà thấy ngốc tử có chút không giải thích được phong tình, tức giận giậm chân đơn giản nói: "Sau này ta gọi ngươi là Thiên sầu, nếu như ngươi không đập ứng, ta cũng không đập ứng cho ngươi tự tay luyện đan."
 
Đã nói rõ ràng đến như vậy, Dược Thiên Sầu có ngốc cũng nhìn ra mánh khóe, cô gái này không phải là đã thích ta đi? Ngẫm lại thật có khả năng, ha ha nói: "Tử Hà? Chỉ cần sư thúc thích, sau đó không có ai, ta gọi sư thúc là Tử Hà."

 
Nghe hắn rốt cục chịu gọi mình là Tử Hà, Yến Tử Hà nhất thời đỏ bừng mặt, chuyện bản thân phải đi ngược truy nam nhân, trước đây không hề nghĩ ngợi qua, có thể có thời gian cảm tình luôn kỳ quái như thế, ma xui quỷ khiến hết lần này tới lần khác mình lại thích nam nhân có vẻ mặt bình thường này. Nàng chuyển đầu nói: "Thiên Sầu, chúng ta đi thôi!" Nói xong chạy đi thật nhanh.
 
Thiên Sầu? Dược Thiên Sầu ngần ra, nghe được có chút tê răng. Đánh giá việc này tám chín phần mười liên quan đến mình. Cô gái này thật sự đã thích chính mình. Ngẫm lại không có lý do, cỗ thân xác thối tha này không có tư cách ngọc thụ lâm phong, tu vi lại không cao, chẳng lẽ bị mị lực nhân cách của mình chinh phục sao? Càng nghĩ càng thấy có thể, một Khúc Bình Nhi xinh đẹp thì thôi rồi, lại thêm một Yến Tử Hà xinh đẹp không kém, thật hẳn phải hảo hảo xem lại chính mị lực của mình mới được.
 
Hắn thật sự không nghĩ tới hai mỹ nữ đều bị những bài hát đạo văn của hắn làm cho bị ma quỷ ám ảnh, đều cho rằng hắn là tài tử nha! Ngoại trừ mỹ nữ thích yêu anh hùng, mỹ nữ thích yêu tài tử cũng không ít nga!
 
Để chóng mình suy đoán của mình, Dược Thiên Sầu hô to một tiếng: "Tử Hà đi thong thả, chờ ta!"
 
Giai nhân đang chạy phía trước nghe được tiếng hô, hai vai run lên, thực sự thả chậm bước chân. Dược Thiên Sầu hắc hắc đuổi theo, đôi mắt háo sắc không kiêng nể lướt nhanh, cười kêu một tiếng: "Tử Hà."
 
"Ân!" Yến Tử Hà đỏ mặt nhẹ nhàng đáp.
 
Dược Thiên Sầu vui vẻ, nhưng lòng phòng người không thể không có! Nhớ tới trong lòng sớm có một suy đoán, mở miệng vừa cười vừa nói: "Từ Hà, kỳ thực trước khi ta gia nhấp Phù Tiên Đảo từng gặp qua nàng."
 
Yến Tử Hà ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn nói: "A! Thật không? Ta..." Nàng định nói sao ta không có chút ấn tượng.
 
Tuy rằng chưa nói rạ, Dược Thiên Sầu cũng có thể đoán được, lơ đễnh cười nói: "Lúc đầu ta ở tại Bách Hoa Cốc, cầm Phù Tiên Lệnh đến cửa hàng Phù Tiên Đảo chuẩn bị gia nhấp, đã từng nhìn thấy qua Tần trưởng lão tiễn nàng đi ra, cùng đi bên cạnh nàng còn có một thanh niên, ta hình như nghe được chưởng quỹ trong cửa hàng gọi thanh niên và nàng là thiếu cung chủ, tiểu thư."
 
"A! Lúc đó ngươi cũng có mặt sao? Thế nào khả năng, sao ta lại không..." Yến Tử Hà chợt đỏ mặt, thầm nghĩ chính mình ngày hôm nay làm sao vậy, nói năng rối loạn. Lúc đó hình như có thấy người ngoài đứng gần cửa hàng, nhưng nàng chưa từng liếc mắt nhìn, hắn có thể nói thật rõ ràng, nói vậy đúng là hắn. Nghĩ không ra một người lúc đầU Minh cũng không muốn nhìn, hôm nay ngược lại vội vàng truy đuổi hắn.
 
"Hắc! Ngài đúng là quý nhân hay quên sự a! Ta là một tiểu nhân vật sao được đề mắt." Dược Thiên Sầu cười nói.
 
"Nào có, chỉ là lúc đó có việc, không chú ý mà thôi." Yến Tử Hà giải thích.
 
"Hiểu được, hiểu được." Dược Thiên Sầu giảo hoạt cười nói: "Bất quá chưởng quỹ xưng hô thanh niên là thiếu cung chủ, lại gọi nàng là tiểu thư, ta đối với thân phận của nàng thật thấy hiếu kỳ, nàng xem ngay thân phận của nàng cũng ẩn giấu với ta, không nói sao ta biết được chứ?"
 
Yến Tử Hà thoáng trầm mặc, cắn cắn môi nói: "Ngươi nói thanh niên kia là ca ca của ta, Bách Hoa cung chủ là mẹ ta. Ngày ấy đến cửa hàng tìm Tần trưởng lão là vì thương lượng chuyện ta gia nhấp vào Phù Tiên Đảo."