Yến Truy Tinh cùng Man Hổ nhìn nhau, xem ra Hồ Vân Thiên dựa vào phụ thân của hắn mà đã làm ra không ít những chuyện tương tự như thế này rồi.
Quy nô không dám phản ứng, Vân Cung tam công tử không phải là người mà hắn có thể dây vào, nhưng vị trí ở phía trước sớm đã tràn ngập khách, hắn không có khả năng đem đám khách nhân kia đuổi đi khỏi đây! Huống chi tới đây xem hát, có người nào không phải là người có bối cảnh đâu chứ. Lúc này buồn rười rượi nói: "Hồ tiền bối, vị trí ở phía trên đã hết chỗ mất rồi. "
Hồ Vân Thiên sắc mặt trầm xuống, bình thường hắn hoành hành ngang ngược quen rồi, người trong thiên hạ dám trêu chọc hắn cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện giờ một gã quy nô nhỏ nhoi mà cũng dám không bán thể diện cho hắn. Hồ Vân Thiên giương mắt hổ lên nhìn quy nô, trên người mơ hồ tản mát ra sát khí thản nhiên.
Khách nhân trong nội đường, bỗng nhiên phát hiện ra có sát khí, cà đám đều giật minh bừng tinh, đồng loạt quay đầu nhìn lại phía này. Người có thể bỏ ra mười vạn thượng phẩm linh thạch để ngồi ở chỗ này chơi đùa, nhiều ít vẫn là có chút kiến thức, liếc mắt một cái liền đã nhận ra là ai, nhi tử của Hồ Trường Thọ nháo sự, ở đây không ai dám lên tiếng phản ứng. Nhưng Bách Mị Yêu Cơ vẫn trấn định tự nhiên đánh đàn ca xướng như cũ...
"Hồ huynh. " Man Hổ đứng ở một bên lên tiếng nói: "Hắn căn bản là không thể làm chủ được, ngươi đâu cần phải làm khó hắn như thế. " Nói xong quét mắt nhìn bốn phía chung quanh: "Nơi này như thế nào cũng là địa bàn của Tụ Bào Bồn, ngươi coi như không nể mặt Ngưu tiền bối, thì cũng không nên làm mất hứng âm tiền bối ah! "
Hồ Vân Thiên nhìn hắn một cái, sát khí thu liễm vài phần, hừ lạnh ngồi xuống vị trí an bài lúc trước. Man Hồ và Yến Truy Tinh cũng ngồi xuống theo, gã quy nô kia liên tục cảm tạ, nhanh chóng đi xuống. Không đầy một lát sau đã dẫn theo ba vị cô nương tới đây tiếp khách, rượu và thức ăn cũng được dâng lên nhanh chóng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ba vị cô nương tuy rằng xinh đẹp phong tao, nhưng ba người khách này dường như không hề cảm thấy hứng thú đối với các nàng, ánh mắt đều tập trung ở tên người Bách Mị Yêu Cơ đang đàn hát ở chính giữa nội đường. Kì thực không chì riêng bàn này, mà nhừng cô nương ngồi ở các bàn khác đồng dạng cũng bị lạnh nhạt như thế. Cho nên không thể hoài nghi, Bách Mị Yêu Cơ xác thực là đã trở thành hoa khôi toàn trường, đoạt lấy hết sự nổi bật của các vị cô nương ở bên trong Xuân Miên Lâu.
Ngay cả Man Hổ là người không hứng thú đối với nữ sắc cũng không thể thầm khen nữ tử này quả nhiên là tràn ngập mị ý đến tận xương tủy, đối với nam nhân quá mức hấp dẫn. Nghiêng đầu nhìn sang Yến Truy Tinh, lại phát hiện ra nhãn tình của hắn đang không ngừng nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, tựa hồ như đang cân nhắc đến chuyện gì đó, không khỏi lặng lẽ truyền âm hỏi: "Làm sao vậy? "
Yến Truy Tinh truyền âm đáp: "Nữ nhân này trước kia ta đã từng gặp qua ở Bách Hoa Cốc, nàng chính là cung chủ Huyễn Ma Cung, danh hào gọi là Bách Mị Yêu Cơ, Diệp Quần hình như là tên khai sinh của nàng. "
Man Hổ kinh ngạc nói: "Chính là Hồng Phấn giáo chủ hiện giờ ư? Sao nàng dám ngang nhiên tới đây, chẳng lẽ là chán sống rồi? "
"Không biết, nói vậy người nhận ra nàng ở bên này cũng không quá nhiều. " Yến Truy Tinh híp mắt nói: "Bất quá có tin đồn, nàng chính là nhân tình của Dược Thiên Sầu. "
Man Hổ khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn Hồ Vân Thiên bên cạnh, tiếp tục truyền âm nói: "Người này đem chúng ta đến đây, chỉ sợ là không phải ngẫu nhiên. Hành động vừa rồi của hắn tuy rằng được ta khuyên can, nhưng không thể bảo chửng rằng, hắn còn nhân cơ hội nháo sự thêm nữa hay không? "
Yến Truy Tinh hồ nghi nói: "Nháo sự ở đây chẳng lẽ hắn không sợ phá hỏng quy củ Tụ Bảo Bồn ư? Huống chi nơi đây cùng Ngưu Hữu Đức còn có quan hệ, chằng lẽ hắn dám đắc tội Ngưu Hữu Đức sao? "
"Quy củ nhìn người mà định thôi, có thể ước thúc đa số người, nhưng quy củ của Âm Bách Khang không thể ước thúc trên đầu những người như chúng ta đâu. " Man Hổ không khỏi lo lắng nói: "Ta hoài nghi hắn nháo sự chính là muốn dẫn Ngưu Hữu Đức ra mặt, cho người cùng hắn đối đầu nhau. Chỉ sợ trong chuyện này còn có hậu chiêu, Hồ Trường Thọ mời sư phụ của chúng ta đi, còn hắn lại dẫn chúng ta đến đây, hai cha con người này sợ rằng sớm đã có thương thảo biện pháp. Chúng ta phải cẩn thận hơn một chút. "
T
Yến Truy Tinh âm thầm gật đầu, ánh mắt hung hăng liếc qua nhìn Hồ Vân Thiên, trong con ngươi lộ ra một tia sát khí.., nhưng đã tan biến rất nhanh.
Sau khi khúc nhạc Tiếu Hồng Trần chấm dứt, nhất thời không ngừng vang lên nhừng thanh âm khen ngợi tán thưởng. Bách Mị Yêu Cơ chậm rãi đứng lên, hướng khách nhân mim cười hành lễ nói: "Đa tạ chư vị khách nhân đến đây cổ động. Hôm nay cũng đã chấm dứt, chờ ngày mai chư vị hãy tới thường thức nhạc khúc! "
Nói xong liền bước xuống đài, đi theo lối ra.
Đúng lúc này, Hồ Vân Thiên đứng thẳng lên quát: "Đi thong thả! "
Theo sau thân hình chợt lóe lên, ngăn cản ở phía trước Bách Mị Yêu Cơ, ánh mắt không chút kiêng nể quét tới quét lui ở trên người của nàng, cười hắc hắc nói: "Nữ nhân tử sắc như nàng mà đi hát rong thì quả là lãng phí, hay là theo ta rời khỏi đây thôi! " Khẽ vươn tay ra muốn bắt lấy tay nàng.
Bách Mị Yêu Cơ lơ đãng mỉm cười tránh sang một bên, làm cho cánh tay đối phương chụp vào khoảng không, cười khanh khách nói: "Không bán hát, mà cũng không bán minh ah! "
"Không bảo ngươi bán mình, mà chỉ bảo ngươi đi theo ta thôi. " Hồ Vân Thiên đưa tay ra muốn sờ má nàng.
Bách Mị Yêu Cơ cười khanh khách tránh né, hỏi: "Ta vì sao lại phải đi theo ngươi? "
Hồ Vân Thiên ha ha cười nói: "Chỉ cần ngươi đi theo ta, cả đời này ta sẽ bao nuôi ngươi, rốt cuộc cũng không cần phải đi hát rong như thế này nữa. "
"Khó mà tuân mệnh, ta không muốn bị người khác bao nuôi, và cũng không muốn bị người khác ước thúc. " Bách Mị Yêu Cơ lùi ra phía sau hai bước, chằng thèm dây dưa với hắn, thân hình lóe lên bắn nhanh ra ngoài, theo hành lang đi lên.
"Nào có dễ dàng như vậy. " Hồ Vân Thiên sắc mặt trầm xuống, "sưu" một tiếng thuấn di ngăn cản nàng, cười lạnh nói: "Hôm nay ngươi nhất định phải đi cùng ta. Ta khuyên ngươi vẫn là nên thức thời một chút! "
"Phải chằng quý khách không biết đây là Xuân Miên Lâu của Nhan đương gia? " Bách Mị Yêu Cơ cười dài nhắc nhở nói.
"Chính là bời vì còn cho Nhan đương gia mặt mũi, nếu không thì ta đâu cần phải khách khí như thế này. " Hồ Vân Thiên trầm giọng nói: "Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, vẫn là mau chóng cùng ta đi thôi, đừng nên ép ta xuất thủ! "
"Quý khách đừng nên miễn cường, bản nhân bán nghệ chứ không bán thân, cáo từ! " Bách Mị Yêu Cơ trên mặt thản nhiên mim cười, hơi nghiêng người theo bên cạnh hắn mà đi.
"Còn muốn chạy sao? " Hồ Vân Thiên hừ lạnh một tiếng, hung hăng vươn trảo ra chụp lên vai trần của đối phương. Kết quả lại phát hiện, trước mắt chỉ là một cái ảo ảnh, chân thân của Bách Mị Yêu Cơ đã đi xa hơn vài thước rồi.
Động thủ! Đám khách nhân sôi nổi bàn tán, thầm nghĩ hôm nay quả thực náo nhiệt, không biết người chống lung cho Xuân Miên Lâu có xuất hiện hay không?
Yến Truy Tinh và Man Hổ liếc mắt nhìn nhau, lộ ra diễn cảm, người này quả nhiên là muốn gây sự.
Hồ Vân Thiên "di" một tiếng, tu vi của mình rõ ràng là cao hơn đối phương một bậc, không nghĩ ra lại có khả năng thất thủ. Hắn tiếp tục thuấn di mà đến, vươn trảo ra chụp, kết quả vẫn không trúng như cũ, vẫn trảo phải ảo ảnh. Điều này khiến cho hắn phi thường tức giận, thân hình chớp lên liên hồi, đuổi theo bóng người của đối phương mà trảo tới...
"Oanh oanh. " Thanh âm ma sát không ngừng vang lên, hai bên vách tường xuất hiện vài cái lỗ thủng. Kết quả phát hiện ra, thân ảnh của đối phương càng trảo càng nhiều, ảo ảnh cơ hồ tràn ngập nửa dãy hành lang, khiến cho người ta không thể phân biệt rõ thật giả. Khách xem náo nhiệt "ồ" lên, không nghĩ tới một cái nữ tử hát rong ở trong Xuân Miên Lâu, mà lại có được thân pháp cao minh như thế...
Bên trong hậu viện Xuân Miên Lâu. Lúc này Lộ Nghiên Thanh đang cùng Nhan Vũ nói chuyện phi thường vui vẻ, thinh thoảng hai nàng còn khẽ mim cười. Vãn Lan Phong đứng ở bên cạnh, dường như cũng đang nghe lén hai nàng nói chuyện, trên mặt thản nhiên toát ra tiếu ý. Còn Lộng Trúc thì đi lãng quãng ở trong sân, thần tình có điểm xám xịt không dễ nhìn.
Xuân Miên Lâu đột nhiên vang lên thanh âm đánh nhau, làm cho bốn người đều ngần ra, nhất tề quay đầu nhìn lại. Đúng lúc này, gã quy nô nhanh chân tiến vào, liếc mắt nhìn ba người khách lạ, sau đó hướng Nhan Vũ sốt ruột bấm báo: "Đương gia, Vân Cung Hồ Vân Thiên coi trong Diệp Quần cô nương, muốn dẫn nàng đi. Nhưng Diệp Quần cô nương kiên trì bán nghệ chứ không bán thân, kết quả chọc giận Hồ Vân Thiên, hiện giờ hai người đang động thủ. Đương gia, ngài mau ra xem qua một chút đi! "
"Nhi tử của Hồ Trường Thọ đúng là càng ngày càng có tiền đồ, đến thanh lâu ăn chơi mà còn muốn cướp người. " Lộng Trúc trào phúng nói.
"Diệp Quần? " Lộ Nghiên Thanh quay sang hỏi Nhan Vũ: "Chính là nữ tử đang hát trong Xuân Miên Lâu? "
"Đúng vậy. " Nhan Vũ hướng ba người hành lễ nói: "Ba vị tiền bối xin chờ chút, ta đi ra nhìn xem thế nào. "
"Ta và ngươi cùng đi chứ! " Lộ Nghiên Thanh khẽ nói. Khi nàng nghe được Diệp Quần cô nương kiên trì bán nghệ chứ không bán thân, thì đã rất có hào cảm, hơn nữa đối phương còn lưu giữ nhạc khúc rất hay, có điểm như muốn kết thành bằng hữu.
Nhan Vũ nghe xong không khỏi vui vẻ. Nếu như Lộ Nghiên Thanh ra mặt giúp nàng, thì đúng là không cần phải sợ hãi Vân Cung thiếu gia.
"Thôi để ta đi! " Vãn Lan Phong đứng bên cạnh lên tiếng. Chỉ thấy hắn nhãn màỵ nói: "Ngoài kia không phải là nơi thích họp để ngươi xuất đầu, để ta đi giải quyết chuyện này. "
Vừa nói xong thì thân ảnh của Vãn Lan Phong cũng đã biến mất ngay tại chỗ...
Hồ Vân Thiên liên tục xuất thủ, nhưng hắn lại phát hiện ra, bản thân minh như thế nào cũng không thể chụp trúng được đối phương, ở trước mắt bao người khiến cho hắn có điểm thẹn quá hóa giận. Hắn thích nữ sắc không sai, nhưng không phải là cái loại cường nữ nhân như thế này. Sở dĩ làm như vậy, cũng đúng theo sở liệu của Man Hổ, chính là muốn dẫn Ngưu Hữu Đức ra mặt, để đụng phải Yến Truy Tinh. Dựa vào thân phận của hắn, nữ nhân chì là chuyện nhỏ, nếu đánh mất thế diện của Vân Cung mới là chuyện lớn. Trong lúc nhất thời đã động tới sát cơ...
Lúc này, Man Hổ cũng nao núng nói: "Hồ Vân Thiên muốn hạ sát thủ! "
Bách Mị Yêu Cơ tự nhiên cũng cảm nhận được, nhất thời trong lòng có điểm luống cuống. Dựa vào bản lĩnh của đối phương, nếu cùng minh động thủ, chỉ sợ điểm ấy thân pháp sẽ không thể ngăn cản được hắn. Hiện tại nàng có chút hối hận, không nghĩ tới Xuân Miên Lâu có Ngưu Hữu Đức làm chỗ dựa, cư nhiên còn có người dám tới đây nháo sự, sớm biết vậy, thì nàng cũng sẽ không ló mặt ra ngoài.
Đúng lúc này, chỉ nghe có người hồ hững nói: "Nhi tử của Hồ Trường Thọ đúng là càng ngày càng có tiền đồ. Cư nhiên lại dám cướp người ở giữa thanh thiên bạch nhật! "
Vãn Lan Phong tóc dài phiêu phiêu trong gió, dáng người cao lớn khoanh tay mà đứng. Cũng không biết hắn xuất hiện ở trên hành lang từ lúc nào...