Tinh Thần Châu

Chương 567: Xem ai lợi hại hơn

"Ngưu tiên sinh, xin đừng hiểu lầm! Ta có chuyện muốn nói." Tư Không Tuyệt vội vàng giải thích.
 
Dược Thiên Sầu tay phải xách bảy cái đầu người, tay trái nắm chặt hai cái đầu. Chậm rãi quay lại: "Có chuyện gì muốn nói?"
 
"Thật lòng mà nói thì trong tu chân giới có ai mà không biết Ngưu tiên sinh rất tra chuộng linh thạch..."
 
Tư Không Tuyệt còn chưa nói xong, Dược Thiên Sầu đã trừng mắt chen ngang: "Vậy ngươi mang tu sĩ không tra chuộng linh thạch ra đây cho ta nhìn một cái xem nào."
 
"Tiên sinh hiểu nhầm rồi." Tư Không Tuyệt nghiêm trang giải thích: "Theo cách nhìn của ta...Chỉ cần dựa vào đẳng cấp tu vi của Ngưu tiên sinh, thì hiển nhiên là không cần phải nói dối. Nếu như tiên sinh đã chinh tai nghe tiểu đồ Nhiếp Thắng đáp ứng một ức thượng phẩm linh thạch tiền thưởng. Vậy chuyện này cũng nhất định là thiên chân vạn xác rồi."
 
"Đương nhiên là chuẩn xác." Dược Thiên Sầu thản nhiên gật đầu. Chờ Tư Không Tuyệt nói tiếp.
 
Nghe nói như vậy, Tư Không Tuyệt thiếu chút nữa thì đã nổi xung lên. Bất quá hắn vẫn phải nhẫn nhịn. Trầm ngâm thêm một hồi, lúc sau mới cắn chặt răng nói: "Vẫn như ta nói lúc trước, danh dự của Thiên Hạ thương hội cần phải đặt lên hàng đầu. Nếu tiểu đồ Nhiếp Thắng đáp ứng thưởng cho tiên sinh một ức thượng phẩm linh thạch. Vậy kẻ làm thầy như ta cũng nhất định sẽ tuân thủ mình ước."
 
Chúng nhân đứng ở phía dưới lại sôi nổi bàn tán. Vốn tưởng rằng sẽ có cơ hội kiếm được mười khỏa Phá cấm Đan kia, đang hưng phấn không thôi. Thế nhưng lúc này lại như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Chỉ cần không phải ngu ngốc, bọn hắn đều có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Tư Không Tuyệt. Đây là Tư Không Tuyệt muốn dùng tiền thưởng để nhận lại hai cái đầu người kia.
 
Mục Liên Thu khẽ "hừ" một tiếng, đảo mắt nhìn đám người chung quanh. Hành động này nhất thời khiến cho bầu không khí trở nên im lặng.
 
"Chuyện này không tốt lắm đâu." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn chung quanh một vòng. Trầm ngâm nói: "Ta vừa mới tuyên bố, người nào nhận ra lai lịch của hai chiếc đầu lâu này...Thì sẽ tặng cho người đó mười khỏa Phá cấm Đan rồi!"
 
Ngươi còn muốn giả dạng sao! Tư Không Tuyệt mạnh mẽ kiềm chế tâm tình đang muốn phát tác. Phun ra một ngụm uất khí, nói: "Nếu muốn điều tra lai lịch của hai chiếc đầu lâu kia. Tin tưởng rằng, giao cho Thiên Hạ thương hội chúng ta, cũng sẽ thỏa đáng hơn bất luận người nào ở đây."
 
"Theo lí mà nói, thì Thiên Hạ thương hội có nhiều phân hội trải rộng khắp cả nước. Chuyện điều tra này hẳn là không có ai thích họp hơn các ngươi rồi." Dược Thiên Sầu cảm thán nói. Nhưng theo sau lại khoát tay nhìn chúng nhân đứng ở phía dưới hỏi: "Bất quá ta còn phải trưng cầu ý kiến của mọi người tại đây. Để tránh sau này có người lại phao tin đồn thổi rằng ta là kẻ không giữ chữ tín. Mọi người thấy có đúng không hả?"
 
Chúng nhân hiền nhiên là mong muốn Ngưu Hữu Đức tiếp tục dùng Phá cấm Đan đề treo giải thưởng. Nhưng bọn hắn lại không dám ngang nhiên đứng ra tranh giành tru đãi cùng với Thiên Hạ thương hội!
 
Đã muốn linh thạch, lại còn muốn cả thể diện ah! Tư Không Tuyệt giận quá hóa thành cười thầm ở trong lòng.
 
Nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Hai đệ tử của mình ở trong tu chân giới cũng là nhân vật có một chút danh tiếng. Nếu vừa lộ diện, khẳng định là sẽ có rất nhiều người nhận ra. Mà lúc trước Ngưu Hữu Đức đã nhận của mình ba ức linh thạch, trong đó có hai ức làm tiền đặt cọc. Nếu như bị hắn kiếm Cữ thoái thác. Vậy thì bản thân mình sẽ mất cả chì lẫn chài.
 

Hơn nữa tên điên này dám ngang nhiên lừa gạt các quốc gia khác trong tu chân giới.
 
Thì có chuyện gì mà hắn sẽ không dám làm đây. Vạn nhất mọi chuyện bại lộ, quỷ mới biết sẽ phát sinh thêm ra những chuyện phiền toái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Lúc này Tư Không Tuyệt đảo mắt nhìn đám tu sĩ chung quanh, ung dung chắp tay nói: "Chư vị, chuyện này quả thực không phải là do Ngưu tiên sinh nuốt lời. Mà chủ hung phục kích Ngưu tiên sinh, chính là muốn nhằm vào Thiên Hạ thương hội chúng ta. Cho nên Thiên Hạ thương hội chúng ta phải có trách nhiệm điều tra rõ ràng xem người đứng sau lưng chuyện này là ai. Xin chư vị nể mặt Tư Không Tuyệt, mà đừng làm cho Ngưu tiên sinh rơi vào tình huống khó xử."
 
Lão tử khó xử cái rắm! Sớm nguyện ý trả tiền thì không phải là đã xong rồi sao, đâu cần ngươi phải đứng ở đây dông dài thêm làm gì! Bất quá Dược Thiên Sầu vẫn phơi bày ra thần tình khó xừ, nếu không bán thể diện cho Tư Không Tuyệt. Chỉ sợ ngay khi bước chân ra khỏi đây, liền sẽ có người thu thập bọn hắn. Tuy đa số chúng nhân đều phát giác ra có điểm không đúng, nhưng lại không thể nhìn thấu cái điểm không đúng kia nó đang nằm ở chỗ nào.
 
Mục Liên Thu sắc mặt trắng nhợt, khẽ cắn răng im lặng không nói.
 
Tư Không Tuyệt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Trong nhãn tình giống như đang muốn nói: "Ngưu Hữu Đức, có một số chuyện trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Ta đã nhường ngươi tới bước này. Ngươi cũng không cần phải ép người quá đáng."
 
Dược Thiên Sầu rất muốn cười rống lên, nhưng may mắn đã kiềm chế được. Bởi vậy, thản nhiên nói: "Nếu ngươi biết ta tra chuộng tiền. Ta đây cũng không muốn giả bộ thêm nữa. Một ức thượng phẩm linh thạch tiền thưởng, phải chăng là nên giao cho ta trước rồi mới tính toán sau."
 
Đối mặt với cao thủ Hóa Thần kỳ. Bàn thân Dược Thiên Sầu vẫn hơi có điểm chột dạ. Cho nên mới muốn cầm tiền trước, vạn nhất phát sinh tình huống bất hảo, thì sẽ biến mất ngay lập tức. Hắn đối với bản lĩnh chạy trốn của mình vẫn là có mười phần nắm chắc.
 
Chúng nhân đứng ở phía dưới ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Lúc này đối với Ngưu Hữu Đức quả thật là không biết phải nói cái gì.
 
Lúc này Tư Không Tuyệt đã tức giận muốn điên lên. Chỉ sợ mình không kiềm chế nổi tâm tình, để cho đối phương nhìn ra sơ hở. Hắn trầm ngâm hồi lâu, theo sau mới từ bên hông lấy ra một chiếc túi trữ vật, cũng không dông dài mà trực tiếp ném ra.
 
Dược Thiên Sầu nhãn tình sáng lên, nhanh tay phàn ứng, ném hai chiếc đầu lâu tới, bắt lấy túi trữ vật, rót thần thức vào kiểm tra số lượng. Sau khi phát hiện số lượng không sai, thì mới thu vào.
 
Mục Liên Thu thuấn di đến trước mặt sư phụ, nhận lấy hai cái đầu người, rồi nhanh chóng lùi về phía sau.
 
Hắn giờ ngang lên phía trước, hơi vạch chiếc khăn bịt mặt ra. Sau khi xác nhận đúng là sư đệ của mình, thì mới quay sang nhìn Tư Không Tuyệt gật đầu một cái.
 
Tư Không Tuyệt nhãn tình sắc bén giống như chim trng, đào mắt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Chậm rãi nói: "Tiên sinh, tiểu đồ Nhiếp Thắng đâu? Vì sao đến lúc này rồi mà còn không nhìn thấy hắn quay về."
 
Bàn thân Tư Không Tuyệt cũng phỏng đoán, hiện giờ Nhiếp Thắng chỉ có hai kết cục. Hoặc là đã bị Ngưu Hữu Đức giết chết, hoặc đang bị Ngưu Hữu Đức giam giữ ở một địa phương bí mật nào đó.
 

"Haiizz." Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài một tiếng. Theo sau mới nhấc tay trái lên, túm lấy một chiếc đầu, trực tiếp ném ra.
 
Tư Không Tuyệt nhẹ nhàng bắt lấy, chiếc đầu lâu mái tóc dài che kín khuôn mặt cũng tung bay theo gió mà hiện ra dung mạo của Nhiếp Thắng.
 
"Nhị sư huynh!" Mục Liên Thu vừa nhìn thấy. Rốt cuộc đã không kiềm chế nổi, thất thanh kinh hô lên một tiếng.
 
"Ngưu Hữu Đức, tốt nhất là ngươi mau cấp cho ta một cái công đạo." Tư Không
 
Tuyệt hung hăng lớn tiếng quát. Sát khí cuồn cuộn lạnh thấu xương, đột nhiên bạo phát ra. Bầu không khí trong sân nhất thời trở nên tĩnh mịch. Đám người chung quanh run rẩy như cầy sấy, cao thủ Hóa Thần kỳ đang phát uy ah!
 
Dược Thiên Sầu bị sát khí của hắn bức đến, thiếu chút nữa đã không đứng vững nổi thân mình. Tuy rằng ngạng kháng bình ổn, nhưng trong lòng đã cảm giác như muốn đứt hơi.
 
Muốn dùng thế đè người? Bản thân ta muốn nhìn xem, khí thế của Hóa Thần sơ kỳ lợi hại, hay là khí thế của U Minh Quỷ Hỏa lợi hại! Dược Thiên Sầu nhíu mày, một luồng chân khí âm trầm khủng bố nhanh chóng theo thân thể hắn bạo phát ra, giống như tức nước vỡ bờ, hung hăng cuốn về phía Tư Không Tuyệt.
 
Nhiệt độ trong sân nháy mắt tụt xuống. Lúc này vầng thái dương rõ ràng còn đang nhô cao trên đỉnh đầu, nhưng xung quanh lại tràn ngập chân khí băng lạnh, tuyệt vọng, từ vong đan xen lấy nhau.
 
Ngay khi bị luồng chân khí này công kích, trong mắt Tư Không Tuyệt đã lộ ra vẻ hoảng hốt, thân hình khẽ run rẩy lùi ra phía sau vài bước. Đồng thời cũng vận công ngạng kháng lại luồng chân khí tử vong đang xâm chiếm thân thể.
 
Mục Liên Thu đứng gần Tư Không Tuyệt, lúc này cũng bị liên lụy, toàn thân không ngừng run rẩy, hai chiếc đầu lâu nắm ở trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
 
Đen đủi nhất vẫn là khoảng trăm tu sĩ đang đứng xung quanh. Tuy rằng bọn hắn không nằm trong phạm vi công kích của U Minh Quỷ Hỏa. Nhưng đây là lần đầu tiên Dược Thiên Sầu sử dụng Quỷ Hỏa chân khí, để nhằm vào cao thủ Hóa Thần sơ kỳ. Cho nên trong lòng cũng không thể phân biệt được bao nhiêu nặng nhẹ.
 
Hắc hắc! Dược Thiên Sầu chứng kiến Tư Không Tuyệt bị quý hỏa chân khí của mình bức lùi ra phía sau. Trong lòng nhất thời cũng nắm chắc hơn vài phần. Hừ lạnh nói: "Tư Không Tuyệt, ngươi quả nhiên là to gan lớn mật. Thế nhưng còn dám quát tháo ngay cả ta. Phải chăng là ngươi đã chán sống rồi hay sao?"
 
Tư Không Tuyệt thoáng đưa mắt nhìn chung quanh, thấy tu sĩ ngã xuống từng mảng lớn, trong nội tâm khiếp sợ không thể hình dung nổi. Bởi ngay cả sư phụ của hắn là Âm Bách Khang, cũng không thể phóng xuất ra khí thế khủng bố đến mức này. Nếu như hiện giờ Ngưu Hữu Đức muốn giết mình, sợ rằng cũng dễ dàng như trở bàn tay một cái mà thôi.
 
Tư Không Tuyệt cố gắng bình ổn lại tâm thần, đảo mắt nhìn sang Mục Liên Thu đang không ngừng run rẩy như muốn gục ngã. Vội vàng nói: "Ngưu tiên sinh, xin đừng hiểu lầm, là ta mạo muội thất lễ. Có chuyện gì thì chậm rãi thương lượng, thỉnh tiên sinh nguồi giận. Tiểu đồ của ta sắp không chống đỡ nổi cơn thịnh nộ của tiên sinh rồi!"
 
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng. Theo sau đó, luồng chân khí âm trầm khủng bố quanh sân, bất tri giác đã muốn thu liễm quay về bên trong thân thể.
 
"Hô.., hô..." Không còn uy áp của luồng chân khí âm trầm khủng bố kia hành hạ. Mục Liên Thu hung hăng ngồi bệt xuống mặt đất, há to miệng ra hít lấy dưỡng khí trong lành. Chúng nhân ở phía xa cũng chẳng kém hắn bao nhiêu. Lúc này người có thể đóng vững tại đương trường, cũng chỉ có hai người Dược Thiên Sầu cùng Tư Không Tuyệt mà thôi.
 
Trải qua thêm một lúc sau, chỉ thấy Tư Không Tuyệt dựa vào tu vi cường đại, bức luồng chân khí từ vong ra khỏi cơ thể. Dưới ánh mặt trời, chân khí màu đen lượn lờ như khói tiêu tán đi. Mặc dù đã bình ổn trở lại, nhưng trong lòng vẫn còn kinh hãi nhìn Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ người này quá mức khủng bố!
 
Dược Thiên Sầu nâng tay trái lên, ném cả đám đầu người xuống dưới chân Tư Không Tuyệt. Song chưởng nhanh chóng dang rộng ra. Chỉ thấy xung quanh vang lên những thanh âm thống khổ. Đồng thời trên người đám tu sĩ nằm ở dưới mặt đất phía xa, cũng sôi nổi bốc lên từng làn khói đen hư ảo, quyện thành một đoàn bay nhanh trở về, nhấp vào trong cơ thể Dược Thiên Sầu.
 
Theo sau, một đám người chậm rãi hồi tỉnh, giãy giụa đứng lên, há miệng thở dốc, ánh mắt hoảng loạn tập trung nhìn về phía Dược Thiên Sầu...