Tinh Thần Châu

Chương 548: Bên cạnh Tẩy Tâm Hồ (2)

Thêm một lát, hai người một hỏi một đáp, Hồ Trường Thọ khẳng định vẫn đứng bên Âm Bách Khang nói chuyện không dứt.
 
Hắc hắc! Có chút ý tứ! Trong số lĩnh chủ các quốc gia có không ít người hiện dáng tươi cười dâm đãng, xoa xoa hai tay mỏi mắt mong chờ. Năm vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ không ngờ muốn ở trên địa bàn của Văn Lan Phong lấy ba đánh hai, tuyệt đối náo nhiệt, không thể bỏ qua, lần này đi tới thật giá trị!
 
Mười vị cao thủ đứng đầu tu chân giới, bài danh đệ nhất Tất Trường Xuân và bài danh đệ nhị Văn Lan Phong luôn hướng tới tu vi cao thâm, đặc biệt thích độc hành, cũng không thích làm ra chuyện kéo bè kéo cánh.
 
Tám người còn lại cũng không được tự tin như vậy, có lẽ là không có cảm giác an toàn, có lẽ là vì cộng đồng lợi ích, có lẽ là vì muốn chống lại thế lực cường phu của người khác, luôn tốp năm tốp ba thành đoàn cấu kết cùng một khối.
 
Băng Thành Tử, Âm Bách Khang, Hồ Trường Thọ ba người cá mè một lứa. u Dương Đạt, Thích Cửu Quân, Bùi Phóng Ninh ở cùng nhau. Còn có hai vị tự cho là tu vi cao hơn sáu người một bậc, hai người cảm giác lực lượng ngang nhau, liền miễn cưỡng được thông qua ở tại cùng nhau.
 
Hai người kia có thể do tự tin quá mức, cho rằng hai người liên thủ một chỗ thiên hạ không người địch lại, lúc ở Đông Hải, không phục Tất Trường Xuân, song song cũng không biết uống sai thuốc gì, vui vẻ cường cường liên thủ, lòng tự tin bành trướng cực độ đi khiêu chiến thiên hạ đệ nhất cao thủ.
 
Kết quả, bị Tất Trường Xuân thuần thục cho hai người một sự thống khoái, cũng không còn cơ hội vui vẻ cùng nhau nữa, đều chết kiều kiều.
 
Từ đó về sau mười đại cao thủ thiếu đi hai người, vì vậy một đám cao thủ Hóa Thần trung kỳ, trở thành số người được đề cử vào hai chỗ còn thiếu. Nhưng mọi người cũng không ai phục ai, đều nghĩ mình có năng lực được liệt danh vào trong mười đại cao thủ. Có đôi khi, loại hư danh này, cũng có thể làm người điên cuồng, vì hư danh này, thực sự ma sát không ngừng!
 
Mấy người này nếu đánh nhau, làm không xong trong mười đại cao thủ lại phải chết một hai người, chẳng lẽ sẽ không phải nhường ra hai vị trí trống? Nếu như có thể chọc giận được Văn Lan Phong là hay nhất, lại ra tay giết thêm hai người, vậy thì càng diệu, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía năm người.
 
Hồ Trường Thọ không chút tiếng động đứng bên người Âm Bách Khang, hai người bình tình mà đứng, một cỗ sát ý như có như không bắt đầu tuôn ra. Ba người đối diện nhìn nhau, lộ ra nụ cười lãnh liệt. Ba đối hai, loại cơ hội này cũng không được thấy nhiều. Thịt béo trên mặt Bùi Phóng Ninh rung động, hắc hắc nói: "Có cần chờ Băng Thành Tử đến hay không? Miễn cho đến lúc đó nói chúng ta lấy nhiều khi ít."
 
"Chờ Băng Thành Tử tới? Cũng không sợ bị rút đầu lưỡi của chính mình!" Âm Bách Khang cười khẩy nói: "Ta nghe nói Bùi bàn tử ngươi ở trên tay Băng Thành tử tìm được đường sống trong chỗ chết hơn mười lần, ngươi không sợ lần này sẽ không có cơ hội chạy thoát?"
 
Hồ Trường Thọ hờ hững nói: "Ở trên tay ta cũng chạy thoát năm lần."
 
Âm Bách Khang giật mình: "Như nhau, ở trên tay ta cũng có năm lần." Môn nhân đồng thời sửng sốt, sau đó nhìn về phía Bùi Phóng Ninh vẻ mặt chẳng đáng.
 
Quanh thân nhất thời nổi lên tiếng nói nhỏ khe khẽ, mọi người bình thường cũng không khả năng nhìn cao thủ Hóa Thần hậu kỳ giao thủ, không nghĩ tới trong Hóa Thần hậu kỳ cao thủ còn có người như thế.
 
Bùi Phóng Ninh tự đắc quét mắt nhìn chung quanh, không hề có chút cảm thấy mất mặt, trái lại còn lộ ra biểu tình "các ngươi biết cái gì".
 
"Hãy bớt sàm ngôn đi, có bản lĩnh không ở ngoài miệng." Thích Cửu Quân hừ lạnh một tiếng, "sưu" bắn lên giữa không trung. Bùi Phóng Ninh ôm cái bụng béo như mang thai "cạc cạc" cười, cùng u Dương Đạt song song lắc mình đi lên giữa không trung. Ba người nhìn xuống dưới, khí thế hồn hậu bức người tràn ngập trên không trung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Âm Bách Khang hí mắt trành hướng không trung, âm hiềm cười nói: "Trường Thọ lão đệ, tên mập mạp chết tiệt thì giao cho ngươi, đừng cho hắn tiếp tục chạy. Hai tên khác để ta ứng phó!"
 
Hồ Trường Thọ dùng hành động thực tế để trả lời, thuấn di lên không trung, gương mặt không chút biểu tình giằng co với Bùi Phóng Ninh. Âm Bách Khang theo sát mà đến, năm người sát ý sôi trào, sát khí cường liệt khiến chim thú trong rừng cả kinh tứ tán thoát đi.
 
Phía dưới mọi người cũng chuẩn bị sẵn sàng, trận chiến này có thể xem như quyết chiến trong tu chân giới. Hóa Thần hậu kỳ tranh đấu không phải trò đùa, lỡ như lan đến một chút cũng có thể nguy hiểm, người quan sát cũng phải chuẩn bị thật tốt tùy thời né tránh.
 
Vốn Băng Thành Tử cũng phải tham gia vào cuộc đối kháng hôm nay, nhưng lúc này đang ở hoang sơn dã lĩnh cách thánh địa Bích Uyển quốc không xa. Trên sườn núi nho nhỏ cỏ dại hoang vu, trên tảng đá lớn đột hiển, Băng Thành Từ râu tóc bạc trắng lẳng lặng sừng sững, gió nhẹ lang thang, thổi lên áo bào trắng đơn bạc của hắn. Cả người hắn ngoại trừ gương mặt, toàn thân trên dưới thoạt nhìn chỉ toàn màu trắng.

 
Bốn sư huynh đệ Man Hổ, đang khoanh tay đứng ở một bên. Yến Truy Tinh rất nhanh đánh giá lão giả lạnh lùng trước mắt, hắn lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ Hóa
 
Thần kỳ trong truyền thuyết, nhưng còn là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ. Mặc cho lòng hắn cứng rắn như sắt đá, cũng nhịn không được hơi có chút khẩn trương.
 
Băng Thành Tử từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt lóe ra tinh quang. Đồng dạng cũng đang đánh giá vị kỳ tài đang tu luyện Ma Điển. Hắn biểu hiện ra tuy rằng bình tĩnh, nội tâm cũng cảm thán không ngớt, hằng hà đã chết bao nhiêu người, rốt cục tạo thành một người, ma chú ràng buộc bao nhiêu thế hệ, có hi vọng được giải trừ!
 
Tu vi của hắn trong mười đại cao thủ không tính là thấp, nhưng bởi vì muốn tìm được người có thể xây ma thể tu luyện Ma Điển, hắn đã lãng phí rất nhiều tinh lực. Thế cho nên Âm Bách Khang dù tu vi hơi kém hơn hắn cũng đều có thể điều giáo ra hai đệ từ Hóa Thần kỳ, mà trên danh nghĩa của hắn lại không có một người đệ tử nào. Tu vi không thấp, nhưng thế lực trong mười đại cao thủ lại thấp nhất, thậm chí rất nhiều thế lực của Hóa Thần trung kỳ cũng còn vượt hơn hắn.
 
Thật vất vả giành thời gian điều giáo ra bảy tên đệ tử Độ Kiếp hậu kỳ, mỗi người đều nhU Minh sinh ra, nhưng bởi vì việc truyền thụ Ma Điển đã ngã xuống một người, thật sự làm cho hắn vô cùng đau xót.
 
Ma công vận chuyển, nỗi lòng hơi có chút khẩn trương binh phục trở lại, Yến Truy Tinh khom Minh Hành lễ nói: "Vãn bối Yến Truy Tinh, gặp qua Băng lão tiền bối! Vẫn nhận được tiền bối hậu ái, nhưng vô duyên gặp mặt, hôm nay có thể được nhìn thấy tiền bối, vãn bối tam sinh hữu hạnh!"
 
"Không cần đa lễ." Băng Thành Tử vẫy tay than thở nói: "Ta nhận không nổi a!"
 
Lời này nghe vào thế nào giống như đang châm chọc người! Yến Truy Tinh ngây rạ, nói: "Tiền bối có ý kiến gì với vãn bối? Có gì xin cứ nói thẳng, vãn bối nhất định cần tuân giáo huấn, tuyệt sẽ không có bất cứ ý kiến nào."
 
Băng Thành Tử quét mắt nhìn Man Hổ, hiển nhiên đồ đệ cũng chưa đem chân tướng sự tình nói cho Yến Truy Tinh. Hắn dừng một chút nói: "Chuyện này nói sau, tìm cơ hội ta sẽ đem sự tình nói hết toàn bộ cho ngươi. Ý đồ ngươi đến, Man Hổ đều đã nói cho ta biết..."
 
Lời còn chưa dứt, cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương hướng thánh địa Văn gia. Mấy người nhìn thấy thần tình trịnh trọng của hắn, không biết xảy ra chuyện gì, liền theo nhìn lại. Nhìn trái nhìn phải lại không phát hiện được gì, chờ thêm một lát, mới cảm giác được trong không khí có chút ba động không bình thường, ngay sau đó phát hiện nơi viễn phương có đàn chim đang bay tới.
 
"Sư phụ, có phải có chuyện gì hay không?" Man Hổ hỏi.
 
"Là khí tức của mấy lão già kia! Làm cái quỷ gì, muốn động thủ trong Văn gia thánh địa?" Băng Thành Tử nhăn mày, bất chấp nói chuyện với mấy người, cấp tốc bắn lên khoảng không bay đi.
 
Chút lộ trình ấy đối với hắn mà nói, bất quá chỉ mấy lần chớp mắt.
 
Tẩy Tâm Hồ, thế xúc tức phát! Một đạo thanh âm phi hành phá không rất nhanh bay đến, những người đang nhìn cuộc chiến âm thầm chậc lưỡi, đoán cũng không cần đoán, đó chính là người cuối cùng trong hai nhóm người luôn đối đầu này. Trong tám cao thủ đứng đầu tu chân giới còn sót lại, chỉ còn thiếu Tất Trường Xuân và Văn Lan Phong, những người khác đã toàn bộ đến đông đủ.
 
Sắc mặt ba người Bùi Phóng Ninh hơi đổi, trong ngực đều hiểu rõ, nếu như thực sự ba đối bạ, sợ rằng phe mình còn có chút chênh lệch.
 
Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ nhìn nhau, Âm Bách Khang quay đầu lại cười lạnh nói: "Bùi bàn tử, ngươi không phải nói muốn đợi Băng Thành Tử sao? Như ngươi mong muốn, Băng Thành Tử tới! Hi vọng ngày hôm nay ngươi có thể đối kháng một hồi, đừng mang theo cái đuôi bỏ chạy, công phu chạy trốn của ngươi đúng là có một không hai, âm mỗ thật sự không đuổi kịp."
 
Hồ Trường Thọ hờ hững nói: "Chạy một người, còn có hai người, cũng tốt!"
 
Đang khi nói chuyện, một bóng trắng hiện lên, Băng Thành Tử từ đầu đến chân một thân như tuyết trắng xuất hiện tại không trung. Băng Thành Tử đảo mắt qua mấy người, trầm giọng nói: "Chuyện gì xảy ra?"
 
Âm Bách Khang hướng Bùi Phóng Ninh hắc hắc cười nói: "Băng Thành Tử, ngươi tới vừa lúc, chúng ta không chọc người, không ngờ có người chọc trước trên đầu chúng ta. Bùi bàn tử đã điểm danh phải đợi ngươi tới tính sổ a."
 

"Tìm ta tính sổ?" Băng Thành Tử ngây ra, hướng Hồ Trường Thọ dò hỏi, Hồ Trường Thọ hờ hững nói: "Không sai, mọi người phía dưới đều nghe được."
 
Đôi mắt Băng Thành Tử xoát lên người Bùi Phóng Ninh, trầm giọng đáp: "Bùi bàn từ, ngươi lần trước chạy tới đại Tuyết Sơn trộm linh thú của ta, ta không tìm ngươi tính sổ là may mắn, ngươi còn muốn tìm ta tính sổ?"
 
Bùi Phóng Ninh thật sự không nói gì, tuy rằng hắn điểm tên của Băng Thành Tử, nhưng làm gì có nói câu tìm hắn tính sổ, Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ rõ ràng đang chơi hắn. Bất quá hiện tại nếu giải thích có vẻ sợ phiền phức, lúc này nghiêng khuôn mặt thịt béo nghiêm mặt nói: "Băng Thành Tử, ngươi cũng không được oan uổng người lung tung, khi nào ta đến đại Tuyết Sơn trộm linh thú của ngươi?"
 
"Ngươi cho là bọc một thân bạch bố thì ta nhận không ra ngươi?" Băng Thành Tử hừ lạnh nói: "Tư vị Huyền âm Chưởng của ta không dễ chịu phải không!"
 
u Dương Đạt và Thích Cửu Quân quay đầu nhìn tên mập, Thích Cửu Quân nhíu mày nói: "Ngươi lại chạy đi trộm đồ của người ta nữa?"
 
Hai người bởi vì tên này hay đi ứộm đồ vật, không biết đã bị làm phiền bao nhiêu lần, cùng người này kết mình quả thực xui xẻo tám đời. Phiền muộn nhất chính là, người này hết lần này tới lần khác lại thích trộm đồ vật của cao thủ, nhất là ba người đối diện. Bất quá nói đi thì nói lại, càng là đồ vật của cao thủ thì lại càng giá trị. Cao thủ đứng đầu tu chân giới cũng chỉ có vài người, nếu quá lợi hại hắn cũng không dám trộm.
 
"Nói như vậy là sao chứ." Bùi Phóng Ninh vỗ ngực kích động nói: "Lẽ nào các ngươi không tin lời ta nói trái lại đi tin lời bọn hắn nói hay sao?"
 
"Xuy! Chỉ bằng vóc người của ngươi, muốn nhận lầm cũng khó." Âm Bách Khang quét mắt nhìn vóc người béo mập của hắn, cười khẩy nói: "Ngươi có tiếng là kẻ cắp chuyên nghiệp, quang lâm Thần Tài Phong của ta cũng không phải một hai lần, cùng ngươi xếp trong hàng ngũ mười đại cao thủ, quả thực là sỉ nhục."
 
Nói đến việc trộm đồ trên Thần Tài Phong, Bùi Phóng Ninh nghẹn một bụng lửa giận. Lần trước lẻn vào Thần Tài Phong, bất quá chỉ trộm được một cái rương nát phong kín, kết quả bị Âm Bách Khang phát hiện. Cũng không biết bên trong ẩn giấu bảo bối gì, chọc đến Âm Bách Khang truy sát hắn đến mấy ngày mấy đêm, khiến cho hắn toàn thân bị thương, thiếu chút nữa đánh mất cả tính mạng, cuối cùng bất đắc dĩ ném bỏ cái rương, lúc này mới chạy thoát. Nguyên nhân chính vì mối thù này, nên vừa rồi hắn mới chủ động khiêu khích Âm Bách Khang. Vừa nghĩ tới phải tốn một thời gian thật dài mới lành vết thương, Bùi Phóng Ninh giận dữ, quát: "Âm Bách Khang, ít ở chỗ này đổi trắng thay đen, muốn đánh nhau thì cứ qua đây."
 
"Hắc hắc! Hôm nay ngươi đừng mong sống rời khỏi đây." Âm Bách Khang cười lạnh nói. Nhân cơ hội này giải quyết một hai tên vướng bận, hắn còn đang ước gì làm nhanh.
 
"Âm Bách Khang, nhiều năm không gặp, thực sự là khẩu khí càng lúc càng lớn, ngươi xem nơi này là Thiên Hạ thương hội của ngươi sao? Do ngươi tới làm chủ phải không?" Một thanh âm miểu miều xa vời phiêu đãng khắp bốn phía. Sau đó một tiếng lớn hơn một tiếng, tuy chỉ nói nhẹ nhàng, nhưng đến cuối cùng đã có chút đinh tai nhức óc.
 
Mặt hồ không gợn sóng của Tẩy Tâm Hồ, cũng bị thanh âm kéo dài không dứt chấn đến gợn sóng, mất đi bình tĩnh. Cây cối cành lá quanh thân cũng đều run lên liên tục.
 
Tu vi thật cao thâm! Mọi người kinh hãi, kiềm tra chung quanh, nhưng không phát hiện thanh âm từ địa phương nào truyền đến. Tuy rằng không thấy được là ai đang nói chuyện, nhưng nghe thanh âm liền biết là Văn Lan Phong.
 
Sắc mặt sáu vị Hóa Thần hậu kỳ đều biến đổi, bọn họ cũng không xa lạ với Văn Lan Phong, bằng vào thanh âm liền có thể phán đoán ra, tu vi Văn Lan Phong vượt xa ngày xưa, trách không được dám đến Yêu Quý Vực tìm Tất Trường Xuân.
 
Bên trong Quý trang, Dược Thiên Sầu đã từ trong tiểu viện dời ra, cũng không phải dời ra ngoài Quỷ trang, mà là dời tới chính viện lớn nhất Quỷ trang. Nguyên bản trong chính viện có một đám tán tu đang ở, khi Phó Xuân và Tần gia Hưng vừa hỏi đến, liền phi thường thống khoái nhường ra địa bàn. Nếu là Ngưu tiền bối muốn ở, ai còn dám nói nhiều.
 
Hôm nay bên trong Quỷ trang, đã không còn là thiên hạ của tán tu, là chư quốc tu sĩ tập hợp. Tuy rằng nhiều người, nhưng cũng không ai dám nháo sự, dù sao trước khi đến đều được sư môn cảnh cáo. Mục đích mọi người tới nơi này, tự nhiên đều vì phụng lệnh tìm đến Ngưu Hữu Đức.
 
Ngay cửa lớn hình vòm chính viện, Tần gia Hưng giống như một môn thần đang đứng nơi đó, đưa mắt nhìn đám người trước mặt, ôn hòa nói: "Từng người đến, không nên gấp, giao xong linh thạch là có thể đi vào."
 
Một đống cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ nhìn chằm chằm Tần gia Hưng đang canh gác ở cửa, hận đến nghiến răng, chỉ là một Độ Kiếp sơ kỳ không ngờ dám cản đường bọn họ. Bất quá hận cũng không có biện phép, ai kêu chính mình có việc cầu người, huống chi thủ vệ cửa lại chính là thủ hạ của Ngưu Hữu Đức.
 
Nói thật rạ, lúc vừa mới bắt đầu, Tần gia Hưng lần đầu đối mặt với nhiều cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ như vậy, nói không sợ là giả, hắn sợ đến bắp chân cũng nhũn ra. Hiện tại sao...Một người thở phì phì từ bên trong bước ra, Tần gia Hưng chỉ vào mũi một gã Độ Kiếp hậu kỳ lạnh lùng nói: "Đến phiên ngươi."
 
Người nọ nhìn chằm chằm Tần gia Hưng hắc hắc cười nhạt, rất có điểm vị đạo ngươi hãy chờ coi. Hắn nghiến răng nghiến lợi lấy ra một túi trữ vật nhét vào trong tay Tần gia Hưng, vừa muốn bước vào bên trong...
 
"Chờ một chút!" Tần gia Hưng kéo hắn lại.
 
Người nọ quát to: "Buông tay." Vừa định làm thịt Tần gia Hưng ngay tại chỗ.
 
"Ấn! Mười vạn thượng phẩm linh thạch, con số không sai." Tần gia Hưng rót thần thức vào kiểm kê xong, buông hắn ra, huy tay nói: "Ngươi có thể đi vào."
 
"Ngươi...Người nọ tức giận nắm chặt tay, khớp xương kêu lên răng rắc.
 
Tần gia Hưng hừ lạnh một tiếng, gương mặt không chút biểu tình nói: "Thời gian của Ngưu tiền bối rất quý giá, nếu như ngươi không muốn đi vào, xin mời tránh đường ra, phía sau còn có người đang chờ! Bất quá quy củ ngươi cũng rõ ràng chứ? Thu tiền rồi không trả lại."