Tinh Thần Châu

Chương 546: Vận mệnh gông xiềng

Tất Trường Xuân lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn một cái. Người này không có chuyện gì làm thường hay nổi điên. Không thèm quản tới hắn, nghĩ xong liền xoay người đi về hướng phòng lớn. Nào ngờ Lộng Trúc không buông tha, lắc mình chắn tới phía trước. Trầm giọng nói: "Tử Y như thế nào cũng là vãn bối của ngươi. Kêu ngươi tặng chút quà cũng không tính là quá phận mà."
 
Tất Trường Xuân nhìn hắn, cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười. Cho dù là muốn tặng quà, thì cũng không nên mặt dày van cầu ta như thế này a! Tất Trường Xuân chậm rãi nói: "Chỗ này của ta không còn bảo vật."
 
Lộng Trúc ngần ra, bất quá hắn cũng tin tưởng lời này là thật. Tất Trường xuân là người cái gì cũng dám nói, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ nói dối. Theo sau Lộng Trúc có chút rầu rĩ nói: "Nếu không ta tìm bảo vật, ngươi vì Tử Y mà đích thân khắc tên nó lên bảo vật được không?"
 
"Ta không có làm những chuyện nhàm chán như ngươi." Tất Trường Xuân khẽ quát: "Tránh ra, nếu không đừng trách ta sẽ không khách khí đối với ngươi."
 
"Đánh chết ta cũng không tránh. Ách.., ngươi chờ một chút, chỗ này của ta dường như cũng có một thanh bảo kiếm cấp bậc Linh Bảo." Lộng Trúc vội vàng thò tay vào trong túi trữ vật của mình tìm kiếm. Hắn biết chắc là, coi như Tất Trường Xuân động nộ thu thập hắn, cũng sẽ không xuống tay quá mức.
 
Tất Trường Xuân vẻ mặt trầm xuống, kiêng kị nhất là có người dám giữ chân mình. Hữu chưởng khẽ giờ lên, tựa như muốn điểm giáo Lộng Trúc một phen, đánh không chết thì cũng phải đánh cho tàn phế mới thôi.
 
Đúng lúc này, Tử Y đang ôm Phù Dung, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Phù Dung, nếu không ta cũng làm nữ nhân của Dược Thiên Sầu giống như ngươi nhé! Ta đây chẳng phải là sẽ kêu Tất lão tiền bối bằng sư phụ hay sao. Nói không chừng Tất lão tiền bối cũng sẽ tặng bảo vật cho ta."
 
Mộc Nương Tử đứng bên cạnh không khỏi ngần ngơ. Phù Dung cũng là ngây ra. Nhị nữ nhìn thần tình nghiêm trang của Tử Y, chẳng hiểu nàng đang nói giỡn hay là nói thật. Lúc này, Tử Y ôm cổ Phù Dung, lắc lư hỏi: "Làm sao vậy? Phù Dung, ngươi không muốn sao?"
 
Phù Dung trợn mắt há miệng, lắc đầu, gian nan trả lời: "Không phải, chỉ cần Dược Thiên Sầu nguyện ý là được. Ta chuyện gì cũng đều nghe theo hắn cả."
 
Câu nói này phi thường có lực sát thương, khiến cho cơn giận của Tất Trường Xuân nháy mắt biến mất, diễn cảm trên mặt vô cùng khó tả. Nhưng không hề nhìn về phía chúng nữ, mà trân trối nhìn chằm chằm vào Lộng Trúc. Trong khoảnh khắc này, thời gian cũng như ngừng trôi...
 
Lộng Trúc đang sờ soạng bên trong túi trữ vật. Lúc này thân hình bỗng dưng đứng im không nhúc nhích. Hồi lâu sau, mới giật mình bừng tỉnh, tựa như hắn đã ngủ say xuyên suốt trăm triệu năm qua. Chậm rãi ngấng đầu nhìn lên, đụng phải ánh mắt của Tất Trường Xuân, thì đôi con ngươi của hắn hơi giãn nở ra, tựa như đã bị hù dọa không nhỏ. Theo sau mới ngoảnh đầu nhìn về phía chúng nữ...
 
Trên mặt Tất Trường Xuân chậm rãi dâng lên diễn cảm hóm hỉnh. Dường như đã hơn hai ngàn năm rồi chưa từng xuất hiện qua. Khẽ nâng tay chỉ về phía đó, nói: "Lộng Trúc, có nghe thấy không? Muốn ta khắc chữ làm lưu niệm rất đơn giản. Chỉ cần chiếu theo lời Tử Y nói là được thôi."
 
Dựa vào tu vi của hai người, nếu muốn cho chúng nữ không nghe được cuộc đối thoại giữa bọn hắn là rất đơn giản.
 
Lúc này, sau khi Tử Y nghe được Phù Dung hồi đáp, diễn cảm hốt nhiên ửng hồng, ngây ra một lúc lâu mới cười hì hì nói: "Ta nói giỡn cùng ngươi mà thôi, còn khuya ta mới chịu làm nữ nhân của tên lừa đảo kia. Phù Dung, ta dọa ngươi có sợ không ah?"
 
Tử Y nói xong đem bảo kiếm nhét vào trong tay đối phương.
 

Tuy nàng nói như thế, nhưng trong ánh mắt kia mơ hồ ẩn chứa tâm tư. Ngay cả Phù Dung cũng phát hiện ra có điếm khác thường, càng không nói đến những người chung
 
Quanh.
 
Phù Dung há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì cho phải. Đột nhiên, một thanh âm nộ hống chấn thiên vang lên: "Ngươi đang hù ngươi khác, hay là hù ta."
 
Lộng Trúc thuấn di chạy tới, nhãn tình sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tử Y: ""Nói cho sư phụ nghe, lời vừa rồi ngươi nói có phải là thật lòng hay không?"
 
Tử Y nhãn tình lảng tránh, không dám đối diện với ánh mắt của Lộng Trúc, theo sau nàng chu miệng nói: "Ta thuận miệng nói giỡn cho thoải mái thôi mà."
 
Nhưng Lộng Trúc không tin tưởng, hắn thất thần ôm đầu lầm bẩm: "Xong rồi.., xong rồi!"
 
Bàn thân hắn là tay già đời trên phương diện phong hoa tuyết nguyệt, ứng phó với nữ nhân xưa nay chỉ biết thắng chứ không hề biết thua. Có cái dạng nữ nhân nào mà hắn chưa từng nhìn thấy qua đây? Hành ngôn cử chỉ nữ nhi của mình, đã đem nội tâm của nó bán đứng lời nói bên ngoài miệng của nó rồi. Lộng Trúc cảm giác đầu óc choáng váng, là ai không phải, vì sao cố tình phải là cái tên phẩm chất đạo đức kém tắm kia. Vì sao cứ phải là cái tên khiến cho mình hận nghiến răng nghiến lợi đây?
 
Lão thiên a! Đây là báo ứng dành cho bản thân ta sao? Ta vì nữ nhi của mình, nên đã tu thân dưỡng tính...Ngươi vì sao.., vì sao...Lộng Trúc im lặng ngẳng đầu nhìn lên trời, âm thầm oán trách lão thiên gia. Bất quá lão thiên cũng không hồi đáp câu hỏi của hắn.
 
"Lộng Trúc, ngươi muốn ta tặng cho Tử Y cái gì? Chẳng qua thì ta đích thân đến Huyền Huyền Đảo tìm Nam Minh lão tổ một chuyến là có ngay thôi." Tất Trường Xuân vẻ mặt nghiêm túc, thuận thế ném đá xuống giếng. Hiếm khi thấy hắn chơi cái trò này ah!
 
Tử Y hoa dung càng đỏ hơn, bởi vì nàng hiểu Tất lão tiền bối đang ám chỉ cái gì. Lộng Trúc đưa mắt nhìn sắc mặt của nữ nhi xong, hắn quả thật cảm thấy choáng váng tinh thần, trời đất cuồng quay. Hắn một tay ôm trán, đề khí quát lớn: "Tất Trường Xuân, ngươi câm miệng cho ta!"
 
"Ha ha" Vị Chưởng Hình Sứ tối cường nhất của Yêu Quỷ Vực, lần đầu tiên phát ra tiếng cười sảng khoái trên Thuận Thiên Đảo. Thân hình chợt lóe lên, biến mất ngay đằng sau cánh cửa trong gian nhà lớn.
 
"Sư phụ, ngài làm sao vậy?" Tử Y hơi chột dạ hỏi. Nàng lo lắng sư phụ đang tức giận với mình.
 
"Không có gì!" Lộng Trúc khoát tay, không nói nhiều lời vô nghĩa. Hắn biết những chuyện tương tự như thế này, cho dù có mạnh mẽ ngăn cấm cũng là vô dụng. Phỏng chừng còn phản tác dụng, gây tổn thương cho trái tim bé bỏng của nữ nhi mình. Đời này hắn đã làm tổn thương cho nhiều nữ nhân, nhưng hắn lại không hề muốn làm cho nữ nhi của mình phải thương tâm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Báo ứng ah! Ta thua.., thua quá thê thảm." Lộng Trúc thần tình trắng bệch lẩm bẩm nói. Có chút hồn bay phách lạc chậm rãi đi về phía căn nhà lớn. Bóng lưng nặng trĩu, chân thấp chân cao. Lộng Trúc tiên sinh, tu sĩ tiêu dao danh chấn thiên hạ Tu Cân giới, ở trong khoảnh khắc này liền đã biến trở thành một lão nhân trăm ngàn năm tuổi...
 
Đã sớm nhận ra nữ nhi của mình đối với Dược Thiên Sầu nảy sinh hảo cảm không phải tầm thường. Nhưng mà nữ nhi cũng chính là tâm can bảo bối của hắn, sao có thể tay không dâng cho tên hỗn trướng kia được. Kết quả là, Lộng Trúc luôn luôn im lặng, thỉnh thoảng gây sự với Dược Thiên Sầu một chút, cho hả cơn giận trong lòng.
 

Nhớ năm xưa, khi Dược Thiên Sầu mới đến Nam Hải Tử Trúc Lâm, hắn liền đã cảnh cáo Dược Thiên Sầu, không cho phép ngươi đối với nữ nhi của ta có ý đồ bất chính. Bất quá, tiểu tử kia quả nhiên cũng làm theo lời của hắn, hắn có đủ mình mẫn để thấy được, Dược Thiên Sầu không hề đánh chủ ý lên nữ nhi của hắn. Nhưng mà Vận Mệnh Chi Thần lại nhìn trúng tiểu tử hỗn trướng đó, nối giáo cho giặc khoắc lên người nữ nhi của mình, gông cùm xiềng xích.
 
Cái loại cảm giác mất đi tâm can bào bối này, khiến cho hắn buồn bã không thôi! Tử Y thần tình mờ mịt nhìn theo bóng lưng sư phụ, nàng hồ nghi không hiểu là mình đã làm sai chuyện gì.
 
Lộng Trúc hữu khí vô lực, thất thểu đi vào trong căn nhà lớn, cả người nằm phưỡn xuống dưới đất, tứ chi mở rộng ra.
 
Tất Trường Xuân khoanh chân ngồi đưa mắt nhìn theo cử động mệt mỏi của hắn, hơi nhíu mày. Hai người trong lúc này, bất tri giác liền rơi vào trầm mặc.
 
Hồi lâu sau, Lộng Trúc mới khẽ thở dài: "Lão Tất, ngươi đã nhìn ra?"
 
"Nhìn ra cái gì?"
 
"Tử Y và Dược Thiên Sầu!"
 
"Ta chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện như thế này." Tất Trường Xuân khẽ lắc đầu, theo sau mới thở dài nói: "Lộng Trúc, buông tay đi! Tử Y cũng không còn là tiểu hài từ, ngươi luôn muốn giữ nàng ở bên cạnh mình như thế là không được. Bất luận cuộc đời này có bao nhiêu khổ đau, những gì Tử Y đã trải qua, cần phải do chính nàng nhấm nháp cảm thụ. Ngươi đem tất cả hương vị nhân sinh sàng lọc ra bên ngoài. Chỉ cấp cho nàng những tư vị ngọt ngào, như thế là ngươi đang ngầm hại Tử Y đó."
 
Lộng Trúc thần tình dại ra, nhìn chằm chằm lên xà ngang, lầm bầm nói: "Ta không muốn hạn chế nó, ta chỉ muốn nó có một cõi đi về thật tốt mà thôi."
 
"Trời đất rộng lớn bao lạ, thực vật sinh sôi nẩy nở không ngừng, nhưng cuối cùng đều phải như trăm sông đổ về biển lớn. Không có cái gì gọi là vĩnh hằng mãi mãi cả đâu." Tất Trường Xuân giảng giải một phen. Theo sau chất vấn lại: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Dược Thiên Sầu đối với Tử Y, không phải là cõi đi về tốt đẹp hay sao?"
 
"Ngươi nói như vậy cũng bởi vì, Dược Thiên Sầu là hảo đồ đệ của ngươi mà thôi. Cho nên ngươi mới nhìn hắn hợp nhãn." Lộng Trúc trắng mắt phản bác. Nghe Tất Trường Xuân khuyên giải vài câu, trong lòng hắn đã hơi buông xuôi, cả ngươi cũng khôi phục một chút tiểu sinh khí. Đã không còn ảm đạm giống như lúc trước nữa rồi.
 
"Không nói chuyện này nữa. Nói ngươi cũng không nghe vào tai. Ngươi mau đứng dậy, đi giúp ta xác nhận một việc." Tất Trường Xuân thản nhiên nói.
 
Lộng Trúc nằm trên mặt đất, ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì?"
 
"Tìm Dược Thiên Sầu, hỏi hắn về chuyện tình đã phát sinh ở trong Mê Vụ Sâm Lâm là như thế nào? Còn nữa..." Tất Trường Xuân trầm ngâm cân nhắc, theo sau mới nói: "Hỏi rõ hắn, vì cái gì mà hắn có thể tùy ý ra vào Mê Vụ Sâm Lâm."
 
Lộng Trúc nhãn tình sáng lên, bò dậy, vươn tay ra vỗ trán: "Ta như thế nào không nghĩ tới chuyện này. Nếu di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân thật sự nằm trong Mê Vụ Sâm Lâm, thì lần luyện chế Linh Bảo thất bại kia cũng không phiền toái nữa rồi. Dựa vào tiện lợi, Dược Thiên Sầu có khả năng tùy ý xâm nhấp Mê Vụ Sâm Lâm, đem di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân ra, hẳn là vẫn có biện pháp, nói không chừng tiểu tử đó đã thu vào trong tay rồi cũng nên! Hắc hắc! Có phải ngươi sớm đã nghĩ đến chuyện này rồi hay không? Chẳng trách luyện chế Linh Bảo thất bại, ngươi một chút phản ứng cũng đều không có."
 
"Nói lung tung gì đó." Tất Trường Xuân lạnh lùng nhìn Lộng Trúc, phân phó: "Mê Vụ Sâm Lâm cùng Vạn Kiếm Ma Quân là có quan hệ. Nhưng bên trong có lưu giữ di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân hay không, thì ta không biết."
 
"Áchể..." Lộng Trúc vươn tay nâng cằm, nhìn Tất Trường Xuân hồ nghi nói: "Làm sao ngươi khẳng định Mê Vụ Sâm Lâm cùng Vạn Kiếm Ma Quân là có quan hệ? Làm sao ngươi biết di bảo của Vạn Kiếm Ma Quân không có nhiều khả năng lưu giữ ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm? Phải chẳng là Thượng Nhất Nhâm Chưởng Hình Sứ đã từng nói qua cho ngươi nghe sao?"
 
"Đừng hiếu kỳ làm gì. Có một số chuyện không biết vẫn là tốt hơn. Mà bản thân ta cũng sẽ không nói, ngươi đừng dây dưa thêm nữa." Tất Trường Xuân khẳng khái nói.
 
Bất quá Lộng Trúc vẫn không ngừng lầm bầm: "Trong chuyện này có phải là đang ẩn chứa một cái bí mật gì đó to lớn, đúng không? Đại bí mật liên quan đến Vạn Kiếm Ma Quân...Vạn Kiếm Ma Quân ah!"