Tinh Thần Châu

Chương 543: Đầu độc nhân tâm

Hai người nghe vậy đều kinh sợ lẫn ngạc nhiên, bọn họ đều rõ ràng, nếu truyền ra chuyện mình có bảo vật đề thăng tu vi như vậy, chỉ sợ sẽ phải rước lấy phiền phức thật lớn.
 
"Lão đại, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ a!" Phó Xuân chấp tay, tận tình khuyên nhủ: "Phá cấm Đan thật sự là quá mức thần kỳ, nếu để người ngoài biết được, sợ rằng thiên hạ tu sĩ sẽ chen chúc đến cướp giật. Dù là Dược Thiên Sầu, cũng bởi duyên cớ do hai thanh bảo đao, kết quả chọc cho tu sĩ các quốc gia truy sát cướp giật."
 
"Đúng vậy, đúng vậy." Tần gia Hưng liên tục gật đầu, phi thường thành khẩn nói: "Lão đại, loại chuyện này thực sự không thể tiết lộ ra ngoài, bảo bối quý giá như vậy xác thực sẽ đưa tới họa sát thân."
 
"Đã là con rận cũng không sợ ngứa." Dược Thiên Sầu cười cười tự giễu, nhìn hai người còn đang khó hiểu khoát khoát tay, nói: "Các ngươi đi làm theo lời ta nói, không có chuyện gì."
 
Hai người nhìn nhau, lộ ra thần tinh chăm chú lắng nghe, dù sao trước đó mới nói ra sẽ luôn luôn nghe lệnh phục tùng, nếu còn dài dòng sẽ giống như cãi lệnh không nghe lời. Huống chi hiện tại hai vị này đối với lão đại vô cùng kính phục, thử hỏi trong thiên hạ có ai có thể sử dụng thời gian một ngày đêm đem tu sĩ tu vi Trúc Cơ kỳ đề thăng lên Độ Kiếp kỳ?
 
Những người khác có được bản lĩnh này hay không bọn họ không biết, dù sao cho tới bây giờ bọn họ không có nghe nói qua. Thủ đoạn vô cùng kỳ diệu như vậy, hơn nữa thân thủ lợi hại, còn có lai lịch thần bí, làm hai người vừa sợ lại vừa kính. Đối với biểu hiện của hai người, Dược Thiên Sầu rất thỏa mãn, chầm chậm nói: "Nếu có người hỏi vì sao tu vi các ngươi có thể đề cao, các ngươi cứ đem chuyện uống Phá cấm Đan tiết lộ cũng không sao. Đã nói ta chuẩn bị đại lượng luyện chế, đợi đến hội Tụ Bảo Bồn cừ hành, ta sẽ hướng thiên hạ tu sĩ bán ra. Đương nhiên, có một số việc không thể nói ra hết toàn bộ."
 
Chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói, hắn hướng hai người tinh tế dặn dò một lần. Biết rõ ràng xong hai người lại nhìn nhau, không biết lão đại rốt cục muốn làm trò gì, cũng không hỏi nhiều chỉ vâng lời làm theo.
 
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên tối sầm xuống tới, bầu trời bên ngoài mơ hồ có tiếng sấm trận trận, sắc mặt Dược Thiên Sầu hơi đổi, liếc mắt xem xét hai người, bước nhanh mở rộng cửa đi ra ngoài.
 
Yên Lam sáu nàng đang ở trong viện ngẩng đầu quan sát, thấy Dược Thiên Sầu đi ra, đều hành lễ hô một tiếng: "Tiên sinh."
 
Dược Thiên Sầu nhìn các nàng khoát khoát tay, nhìn lên không trung, chỉ thấy trên cao mây đen cuồn cuộn, trong đó không ngừng có lôi điện đan xen, tinh quang lòe lòe lúc ẩn lúc hiện trong mây đen. Nhất là địa phương ngay trên đỉnh đầu, mây đen như mực, thiểm điện chóp lóe.
 
Sáu nữ nhân nhìn nhau, loại hiện tượng này các nàng ở trong Yên Vũ Lâu cũng từng gặp qua không ít lần. Yên Lam vồ cùng kinh ngạc nói: "Là kiếp vân, lẽ nào trong Quỷ trang có người phải độ kiếp?"
 
Tần gia Hưng và Phó Xuân đang cùng đi ra sau khi nghe được sắc mặt đều biến đổi, bọn họ đương nhiên biết là ai phải độ kiếp. Tần gia Hưng có chút sợ hãi hỏi: "Lão đại, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hai người cũng chưa từng trải qua, cũng không kiến thức qua cảnh này, nhiều ít có điểm sợ, tránh không được cầu cứu lão đại.
 
"Độ Kiếp sơ kỳ phải độ kiếp cũng không quá khó khăn lắm." Dược Thiên Sầu ở bên trong Ô Thác Châu từng gặp qua không ít người độ kiếp, đã sớm thành thói quen, Độ Kiếp sơ kỳ quả thực không có gì đáng sợ. Dù là chính mình độ kiếp, tuy rằng bị thiên lôi đánh cho hôn mê, nhưng cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ đi, cứ như vậy đã hỗn qua, cũng không thấy có gì khó khăn!
 
"Đi, đến trên núi. Địa phương nơi đó rộng rãi." Dược Thiên Sầu lao tới phương hướng sau núi, hai người không dám do dự, cấp tốc bắn lên khoảng không đi theo.
 

Mắt thấy Tần gia Hưng và Phó Xuân không ngờ có thể ngự không phi hành, hơn
 
Nữa nghe lời vừa rồi của ba người, sáu nữ nhân cả kinh muốn rớt cằm, mở to miệng ngây ngốc. Một hồi lâu, Yên Hà mới lắp bắp nói: "Lẽ nào.., chẳng lẽ là Phó Xuân và Tần gia Hưng độ kiếp? Điều.., điều này sao có thể?"
 
Không chỉ sáu người họ, bên trong Quỷ trang cũng đang có không ít người nhìn lên bầu trời thấy kỳ quái, không biết là ai muốn độ kiếp. Đột nhiên phát hiện Tần gia Hưng và Phó Xuân đang ngự không phi hành, cả đám đều lau mắt, còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm. Đợi sau khi hỏi qua những người bên cạnh, mới phát hiện có thể là thực sự, thế nào có khả năng?
 
Không ít người đều bắn lên khoảng không, muốn đi theo nhìn đến tột cùng.
 
Trong mấy ngày kế tiếp, tu vi đề thăng tới Độ Kiếp sơ kỳ, Phó Xuân và Tần gia Hưng xem như trải qua cuộc sống rất tốt. Hai vị này chí cao khí ngang chạy tới chạy lui trong Quỷ trang, tiếp thu các tán tu a dua nịnh hót. Tuy rằng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của lão đại mà chung quanh la cà, nhưng loại cảm giác cao cao tại thượng được người người nịnh hót cũng xác thực làm hai vị này có điểm lâng lâng, thật không rõ tên mình là gì nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
 
Dược Thiên Sầu thực sự có chút nhìn không được, tính tình! Tự nhiên liền xối chậu nước lạnh, cho hai người này thanh tỉnh một chút. Hắn nghiêm trọng cảnh cáo hai người, hai người bất quá chỉ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng thực lực chân chính còn kém xa Độ Kiếp sơ kỳ. Giả như có người tu vi Nguyên Anh sơ kỳ thực lực cường hãn không quen nhìn thái độ của các ngươi, hoàn toàn có thể đem hai ngươi làm thịt, đừng kiêu ngạo quá đáng!
 
Lời này của Dược Thiên Sầu cũng không phải đang nói chuyện giật gân. Một ngày đã đưa tu vi đề thăng lên Độ Kiếp sơ kỳ, thế nào khả năng so sánh với tu sĩ đã khổ tu trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới đạt tới Độ Kiếp sơ kỳ? Không nói pháp quyết huyền diệu, chỉ nhìn vào năng lực thực chiến đã thấy cách biệt một trời. Chỉ cần người có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ thực lực mạnh mẽ, muốn giải quyết bọn họ căn bản không thành vấn đề.
 
Tu vi cao thấp cũng không nhất định quyết định thực lực của một người, điểm này không riêng gì họ, Dược Thiên Sầu thế hội thật rõ ràng. Nguyên nhân chính là vì hắn hiểu được điểm này, cho nên hắn ở trong ô Thác Châu mạnh mẽ đề thăng tu vi cho thủ hạ, mà lại không ngừng buộc họ liều mạng tu luyện, vì muốn đối mặt thực chiến sẽ giảm thiểu thương vong ở hạn độ lớn nhất.
 
Hai tên bị cảnh cáo xong, cũng biết lão đại không nói đùa, đều thanh tỉnh lại, quả nhiên thu liêm hơn.
 
Mà trong mấy ngày nay, Lạc Thủ Phán Quan Ngưu Hữu Đức, mỗi ngày đều ở trong Quỳ trang đi dạo. Song song còn có quanh thân Mê Vụ Sâm Lâm, bình thường đều có đồ tể tu chân giới Dược Thiên Sầu hiện thân...
 
Bí mật ra vào Mê Vụ Sâm Lâm a! Vì vậy không hề ít tu sĩ bị hấp dẫn đi qua, nhưng đồ tể đúng là đồ tể, nếu không may đụng phải hắn, rất ít có người còn sống sót bỏ chạy. Mà khi số đông nhân mã chạy tới, mọi người lại mở mắt trừng trừng nhìn hắn chạy vào trong Mê Vụ Sâm Lâm, không có biện pháp làm gì được hắn.
 
Mọi người vừa thả lỏng, người này lại xuất hiện, thần không biết quý không hay, lén lút lẻn đi ra gây sư. Đông giết mấy người tây giết mấy người, khiến cho những thế lực nếm khổ, hận không thể rút gân lột da hắn.
 
Thế nhưng người này so với cá chạch còn trơn trượt, rất khó bắt được hắn. Thời gian tối đa, có hơn năm mươi Độ Kiếp hậu kỳ cao thủ vây hắn bên trong một sơn cốc, nhưng kết quả là không ai hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, mọi người đào xuống ba thước đất cũng không tìm được hắn, lại bị hắn chạy thoát.
 
Vừa quay lại, hắn liền xuất hiện ở địa phương khác, chạy ào vào một đám Nguyên Anh kỳ cuồng sát một trận, một lần làm thịt gần trăm người. Chờ khi hơn năm mươi Độ Kiếp hậu kỳ chạy tới trợ giúp, tên kia lại đã chạy từ sớm.
 

Tu sĩ các quốc gia hận tím người! Không lời nào nói nhìn trời xanh nha! Răng sập cắn rớt, còn kém rơi lệ đầy mặt. Nhiều cao thủ như vậy lại không bắt được Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng còn bình thường hay xuất hiện ngay dưới mí mắt, một đám người đúng là mất hết mặt mũi về tới nhà.
 
Sách lược đối phó đám người kia của Dược Thiên Sầu rất có hiệu quả, tổng kết lại chính là, địch bì ta nhiễu, địch cường ta lui, địch truy ta chạy, nếu ai sơ sót, lão tử hạ độc thủ!
 
Giữa lúc Dược Thiên Sầu huyên chư quốc không chịu nổi, Quỷ trang tại Kim Sơn quốc, đột nhiên xuất hiện một Lạt Thủ Phán Quan Ngưu Hữu Đức. Người này xuất hiện, ít ít nhiều nhiều đoạt được danh tiếng đồ tể của Dược Thiên Sầu, cao thủ các quốc gia tạm hoãn đối phó Dược Thiên Sầu, ánh mắt cùng nhau trành về nơi này.
 
Tu sĩ bình thường trong tu chân giới không biết lão già cụt tay trong Quỷ trang là ai, nhưng cao tầng tu sĩ các quốc gia lại biết. Ngưu Hữu Đức có thể dùng một chưởng chấn vỡ phi kiếm do lão quỷ một tay phóng xuất, hơn nữa còn là vỡ thành phấn, thật sự làm bọn họ khó thể tin. Tu chân giới từ lúc nào xuất hiện một cao thủ như vậy!
 
Tin tức làm bọn họ khiếp sợ nhất chính là, Ngưu Hữu Đức không ngờ lại có khà năng chỉ trong một ngày đêm, mạnh mẽ đem hai gã tán tu tu vi Trúc Cơ kỳ đề thăng lên Độ Kiếp sơ kỳ, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến, điều này thật quá khó tin tưởng. Phá Cấm Đan! Phá cấm Đan! Phá cấm Đan!
 
Một danh từ biết bao xa xôi a! Xa xôi đến mức làm cho người người hầu như đều quên lãng. Truyền thuyết ở thời thượng cổ hỗn chiến, có người tài ba dị sĩ vì muốn chiếm chủ động trong chiến cuộc, thí luyện ra một loại linh đan phi thường bá đạo, có thể trong thời gian ngắn để tu sĩ tu vi thấp mạnh mẽ đề thăng lên Độ Kiếp kỳ.
 
Đây chỉ là một truyền thuyết, rốt cục là chuyện gì xảy ra ai cũng không rõ ràng lắm, chỉ là mơ hồ nghe nói qua loại linh đan này có tên là Phá cấm Đan.
 
Ngưu Hữu Đức có thể luyện chế Phá cấm Đan! Có người nói hắn còn có thể đại lượng luyện chế, còn chuẩn bị tương lại tại hội Tụ Bảo Bồn sẽ bán ra. Tin tức này càng làm chán động hơn hẳn chuyện hắn dùng một chưởng chán vỡ phi kiếm của lão quỷ cụt tay.
 
Thử nghĩ, thủ hạ của cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc, ai không có nhân số từ tám trăm tới hơn ngàn thủ hạ. Trên tay những ai có thế lực lớn, thậm chí lên tới vạn người. Rất có vài người, trên tay có gần mười vạn tu sĩ, thí dụ như Thiên Hạ thương hội của ẢÂm Bách Khang.
 
Đệ tử Thiên Hạ thương hội có hơn mười vạn! Tuy rằng tốt xấu lẫn lộn, đại bộ phận tu vi thấp. Mà nếu có Phá cấm Đan thì sao? Mười vạn Độ Kiếp kỳ cao thủ, tròi ạ! Ngẫm lại cũng làm cho nhiệt huyết sôi trào.
 
Tổng đà Thiên Hạ thương hội, Tụ Bảo Bồn, Thần Tài Phong!
 
Trên Thần Tài Phong, gió thổi tung quần áo phần phật. Cũng giống như tâm tình ba người, làm người không sao bình tĩnh.
 
Âm Bách Khang một thân hắc bào, đứng sừng sững tại vách núi, mặc cho gió lớn thổi tung quần áo, nhưng không chút sút mẻ, hai mắt như chim trng gắt gao trành phương hướng Kim Sơn quốc. Nhưng gương mặt hơi khô quắt, lại có thể rõ ràng nhìn thấy biến đổi liên tục, hiển nhiên nội tâm cũng biến chuyển dữ dội.
 
Tư Không Tuyệt và Cảnh Nguyên Không yên lặng đứng sau lưng sư phụ.
 
Phá Cấm Đan! Trong hai mắt Tư Không Tuyệt lóe ra tinh mang. Thân là thủ tịch đại đệ tử của ẢÂm Bách Khang, theo sư phụ thời gian dài nhất, song song cũng là đệ tử mà sư phụ túi nhiệm nhất, có một số việc chính là bí mật giữa hai thầy trò.
 
"Tư Không, tin tức của ngươi có tin được không?" Âm Bách Khang cũng không quay đầu lại hỏi.
 
Tư Không Tuyệt cung kính trả lời: "Bên trong Quỷ trang có cơ sở ngầm do chúng ta xệp vào, chính hắn đã tận mắt thấy, hẳn là không sai được."
 
Âm Bách Khang đưa lưng về phía hai người khẽ gật đầu, thanh âm vẫn bình tĩnh nói: "Tư Không, bỏ mặc những chuyện khác, ngươi chọn lựa nhân thủ đắc lực, tự mình đến Kim Son quốc một chuyến."