Tinh Thần Châu

Chương 515: Mê Vụ Sâm Lâm

Hai người lén lút mà đi, bay bay tránh tránh chuyển động, hơn nữa càng ngày lại càng nhiều dấu hiệu, hai người phát hiện thậm chí có đệ tử Trúc Cơ kỳ đang ngự kiếm lục soát quanh không trung.
 
Loại tiểu tu sĩ này căn bản không ngăn được hai người, nhưng rất hiển nhiên, người phái ra bọn họ chỉ xem như sai vặt, cũng không hề dự định nhờ vào bọn họ đến tru sát Dược Thiên Sầu. Nhưng lại không cách nào động tới bọn họ, nếu đánh chết một người, chỉ sợ sẽ đưa tới một đống, không có biện pháp, chỉ có thể tránh né.
 
Loại phương thức lục soát này thật rất đáng sợ, đến cuối cùng hai người hầu như bị buộc dán sát đất trong núi sâu mà phi hành. Đường lớn thì không dám đi, chỉ có thể lủi trốn trong núi. Ngẫu nhiên làm một đám chim chóc hoảng sợ bay lên, lập tức liền phải nhanh lủi trốn rất xa, sau đó núi thở ngưng thần trốn đi.
 
Sau đó liền có thể thấy, hơn mười tu sĩ phóng tới rất nhanh, đi khắp nơi trong rừng rậm tìm tòi.
 
"Tân Lão Tam, ngươi về Linh Phương Cốc trước, đến lúc đó ta tự có biện pháp thoát thân."
 
Câu nói cùng loại, Dược Thiên Sầu không biết đã nói bao nhiêu lần. Nhưng Tân Lão Tam luôn giữ vẻ mặt ngưng trọng kiên định cự tuyệt nói: "Không được, ngươi vốn đang trốn bên trong Đại trơng thành, nếu không phải ta mời ngươi đến Linh Phương Cốc, khiến cho ngươi bị lộ hành tung, ngươi làm sao rơi xuống tình cảnh này."
 
Hắn nói chính là chuyện một ngày trước, lúc đó tình thế còn chưa nguy cấp đến như vậy. Bởi vì hắn ở trong núi lung tung rống lên một tiếng, kết quả đưa tới một gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ qua lục soát, Tân Lão Tam lo lắng người này đào tẩu sẽ đưa tới thật nhiều người, vì vậy giết chết ngay tại chỗ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Ai biết người bị giết trên người có hạ cấm chế, loại cấm chế này cũng giống như ngày xưa khi Dược Thiên Sầu lần đầu đến Yêu Quỷ Vực thí luyện, người tổng lĩnh lục soát khẳng định có mang theo la bàn thần thức, đối với hành tung mỗi người đều rõ như lòng bàn tay. Người vừa chết, lập tức liền để đối phương biết được hành tung của hai người, lần này được rồi, khiến cho giống như thống phải tổ ong vò vẽ, kinh động một nhóm người, nhóm người này lại động tới những người khác, tu sĩ các quốc gia nghe phong thanh mà đến, vì vậy truy hai người thật đã ghiền, làm hai người khố không nói nổi.
 
"Ách...Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười nói: "Điều này không thể trách ngươi, ta cũng không khả năng trốn trong Đại trơng thành cả đời, nói vậy Hoắc Tông mình đầu tiên sẽ không bỏ qua ta."
 
"Chí ít ngươi ở trong Đại trơng thành tạm thời không gặp nguy hiểm." Tân Lão Tam rất ngoan cố nói. Hắn nhận định chính mình làm phiền hà cho Dược Thiên Sầu.
 
"Tân Lão Tam, Tân đại giạ, ta van cầu ngươi đó, ta van ngươi đi trước có được hay không, ta thực sự có biện pháp thoát thân. Nếu ngươi còn không đi, con mẹ nó lão tử không bị ngươi kéo chân đến chết mới lạ." Dược Thiên Sầu còn kém chút muốn quỳ xuống cầu hắn. Bị ngươi truy chạy khắp đồi núi thật không dễ chịu a! Thật là không chịu nổi nữa, chỉ cần Tân Lão Tam vừa đi, hắn lập tức có thể quay về ô Thác Châu. Bằng tiêu ký thuấn di do đội viên hành động Tham Điểm để lại, hắn muốn đi đâu còn không dễ dàng như thường.
 
Tân Lão Tam bỗng nhiên quay đầu lại theo dõi hắn, hô hấp dần dần trầm trọng lên, hai mắt cũng dần dần phiếm hồng.
 
Dược Thiên Sầu bị hù nhảy dựng, hồ nghi nói: "Ngươi muốn làm gì?"
 
"Người như ngươi trong tu chân giới đã không còn nhiều lắm." Tân Lão Tam lắc đầu cảm thán nói.
 
Dược Thiên Sầu bị hắn nói đầy mờ mịt: "Có ý tứ? Ta làm sao vậy?"
 

"Tình nguyện bỏ qua an nguy của chính mình, cũng không nguyện ý liên lụy người khác, hoạn nạn gặp chân tình a." Tân Lão Tam động tình nói.
 
"Ách." Dược Thiên Sầu cắn cắn ngón tay trong miệng, biểu tình có chút phát mộng, tâm tư bay lên chín tầng mây, mẹ nó! Như vậy cũng có thể thu mua lòng người?
 
"Huynh đệ, tuy rằng ta lớn tuổi hơn ngươi, nhưng thỉnh cho phép ta gọi ngươi một tiếng huynh đệ." Tân Lão Tam vỗ mạnh vào ngực nói: "Ngày hôm nay Tân Lão Tam ta đem lời nói tại đây, chỉ cần có thể tránh được một kiếp này, ngày sau ngươi gặp phải điều gì phiền phức, cứ báo ra danh hào chín huynh đệ Tân gia ta. Đều là huynh đệ trong nhà, chỉ cần có địa phương gì cần dùng tới, cho dù nhảy vào núi đao biển lửa cũng không chối từ."
 
"Thiệt hay giả?" Con mắt Dược Thiên Sầu chiếu sáng nói: "Đại ca ngươi là cao thủ Hóa Thần kỳ nga! Hắn thật sự chịu vì ta nhảy vào biển lửa?"
 
"Ngươi yên tâm, chín huynh đệ ta luôn đồng tâm, bội phục nhất chính là người có tình nghĩa như ngươi." Tân Lão Tam lần thứ hai cảm thán nói: "Tu chân giới có người như ngươi thật sự đã không còn nhiều lắm."
 
Hiện tại hai người đang ngồi xổm trên một cành cây của đại thụ. Dược Thiên Sầu giống như khỉ vượn, một tay chộp lên cành cây trên đỉnh đầu, ánh mặt trời xuyên qua khe lá soi sáng trên gương mặt đầy vẻ khó lường của hắn, hắn hái xuống một mảnh lá cây bỏ vào miệng nhai nát nhổ ra, lại hái xuống lại nhai lại nhổ, hắn thật không biết nên nói gì bây giờ mới tốt.
 
Trầm mặc một hồi lâu, mới thấy Dược Thiên Sầu lắc đầu cảm thán nói: "Ai! Lãng đãng phóng túng chỉ là vẻ bề ngoài của ta, nghĩ không ra ngày hôm nay không ngờ lại bị ngươi xem thấu bản chất, thật sự là xấu hổ."
 
Đúng lúc này, vài đạo âm thanh phi hành rất nhanh rít gào xẹt qua trên đỉnh đầu, hai người lập tức núi thở im lặng. Nghe ra có vẻ là cao thủ Độ Kiếp trung kỳ, đợi khi không còn động tĩnh, Dược Thiên Sầu lập tức trở mặt, đè nặng giọng quát: "Tân Lão Tam, mau nhanh cút đi cho lão tử, mấy câu rắm thí của ngươi chờ khi về Linh Phương Cốc hãy nói."
 
"Dược Thiên Sầu a! Ngươi tùy tiện mắng, nói chung tâm ý của ngươi ta hiểu được." Tân Lão Tam thâm tình nhìn hắn nói: "Ta đi ra ngoài tự nhiên không có việc gì. Nhưng một mình ngươi có thể đi đâu? Nửa bước khó đi! Toàn bộ tu chân giới đều đang tìm ngươi, nơi nơi đều đang sưu tầm, chí ít có ta, có phiền phức cũng có thể giúp đỡ một chút đúng không?"
 
Dược Thiên Sầu giật mình, Tân Lão Tam nói chuyện thật ra đã nhắc nhở hắn. Dù hắn có thề thuấn di đi ra ngoài, nhưng nơi nơi đều là kiểu truy tìm như vậy, sợ rằng chỉ cần mình vừa lộ diện, là có thể rước lấy một đám người truy sát, thật vô cùng phiền phức.
 
"Có phúc cùng hưởng." Tân Lão Tam đưa tay chỉ về phía trước, lộ ra ánh mắt kiên định nói: "Chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."
 
Dược Thiên Sầu nhìn theo phương hướng ngón tay hắn, lộ ra thần tình suy tư, nhíu mày nói: "Đi qua thêm hai ngọn núi, hẳn đã đi tới cảnh nội Kim Sơn quốc phải khong?"
 
"Ân! Lãnh địa Bồ Thái Đông." Tân Lão Tam gật đầu nói, cũng lộ ra hình dạng như đăm chiêu.
 
Cảnh nội Kim Sơn quốc, hai người ngẫm lại đều có chút đau đầu. Tân Lão Tam không chỉ đi qua một lần, tự nhiên hiểu được, mà Dược Thiên Sầu lại nhìn thấy từ trong ngọc điệp bản đồ.
 
Toàn bộ Kim Sơn quốc lãnh thổ, hầu như không có núi rừng. Nơi nơi đều là sa mạc và giải đất nham thạch lõa lồ. Tuy rằng toàn bộ cảnh nội đều có vẻ có chút hoang vắng, nhưng đặc sắc lớn nhất là rất nhiều tài nguyên khoáng sản, dùng tri thức của Dược Thiên Sầu mà nói, chính là thừa thãi quặng sắt đủ loại. Bách tính trong nước lấy quặng mà sống, các loại sắt thép hi hữu cũng đã được các quốc gia tu chân giới rất tru ái, đây cũng là nguồn phát ra tài nguyên lớn nhất của Bồ Thái Đông.

 
Nhưng nguyên nhân chính là vì không có núi rừng yểm hộ, địa hình quá mức trống trài, hai người chỉ cần đi ra khỏi lãnh thổ Đại trơng quốc, lập tức sẽ bại lộ trước mắt bao người, đến lúc đó muốn tránh cũng đều ứắc trở.
 
Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: //truyenfull.vn/
 
"Lần này phiền phức." Vùng lông mày Tân Lão Tam cau chặt lại càng sâu.
 
"Sau khi đi ra ngoài hướng tây nam mà chạy!" Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên một tia tàn khốc nói.
 
"A." Tân Lão Tam kinh ngạc nói: "Ngươi là nói đi Mê Vụ Sâm Lâm?"
 
"Không sai." Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Phải đi Mê Vụ Sâm Lâm."
 
Tân Lão Tam liên tục xua tay nói: "Không được, không được, ngươi xuất thân từ Hoa Hạ tu chân giới, khả năng còn không biết sự lợi hại của Mê Vụ Sâm Lâm. Đông Cực Thánh Thổ, Yêu Quỷ Vực và Mê Vụ Sâm Lâm chính là ba đại cấm địa trong tu chân giới, cũng không phải địa phương mà người bình thường có thể đến. Đông Cực Thánh Thổ thần bí khó lường, có đi không về. Yêu Quỷ Vực yêu quý vô số, còn có thiên hạ đệ nhất cao thủ tọa trấn, không cho người khác xông vào. Mê Vụ Sâm Lâm quanh năm bị khói độc bảy màu bao phủ, không ai biết sâu cạn bên trong, dù là cao thủ Hóa Thần kỳ cũng phải chùn bước, nhiều lắm là dựa vào tu vi cường đại thâm nhấp đoạn ngắn ngủi mà thôi."
 
Những lời hắn nói, Dược Thiên Sầu cũng đã thấy qua trong ngọc điệp Lục Vạn Thiên lưu lại. Trên bản đồ địa hình Kim Sơn quốc, địa phương này dùng khoảng không trống rỗng để biểu thị, chỉ ghi chú thật rõ: "Mê Vụ Sâm Lâm, là một góc bị người lãng quên, suốt năm bị kịch độc bảy màu bao phủ, không đáng quan tâm."
 
"Nơi đó ngoại trừ khói độc còn thứ gì khác không?" Dược Thiên Sầu hỏi.
 
"Không biết!" Tân Lão Tam hồi tưởng nói: "Sư phụ ta từng xông vào Mê Vụ Sâm Lâm, nhưng chỉ đến được ngoại vi chung quanh để hái độc thảo luyện chế đan dược. Nhưng sư phụ ta nói, hình như nghe được bên trong có dã thú gì đó rống lên một tiếng, thế nhưng lại không dám xác định, có lẽ là tiếng gió thổi cũng không chừng. Bởi vì sương mù bảy màu bên trong lại dày dặc còn kịch độc, thực sự khó thể tưởng tượng có thứ độc trùng mãnh thú gì có thể sống được bên trong."
 
Dược Thiên Sầu hơi trầm ngâm, nếu không còn thứ gì khác, chính hắn từng ăn qua Như Ý Đan hẳn là không sợ kịch độc này, cho dù có thứ gì cổ quái, chính hắn cũng có thể đúng lúc trốn tránh. Hắn vải ra thanh sắc phi kiếm, nhảy xuống cành cây, rơi lên phi kiếm, thần tình lạnh lùng nói: "Tân Lão Tam, đã tới lúc chúng ta nên ly biệt, ngươi về trước Linh Phương Cốc, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ đi tìm ngươi."
 
"Không được, có phúc cùng hưởng, ta há có thể ném ngươi mặc kệ?" Tân Lão Tam phất tay chỉ hướng hơi nghiêng nói: "Cùng lắm chúng ta dùng thêm thời gian nhiễu qua đường vòng, chỉ cần tới Linh Phương Cốc, có sư phụ ta, không ai dám xông vào."
 
"Lẽ nào ngươi muốn ta trốn cả đời trong Linh Phương Cốc?" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Nếu như thật phải trốn cả đời, ta cần gì phải trốn tới Linh Phương Cốc. Nếu như tất cả mọi người thích tìm ta chơi đùa, ta sẽ bồi bọn họ chơi đùa cho đã ghiền, không chơi đùa với họ tới mức họ thích thú, ta sẽ không còn gọi là Dược Thiên Sầu."
 
"Ngươi muốn làm gì?" Tân Lão Tam ngạc nhiên nói.
 
Dược Thiên Sầu không nói một lời, ngự kiếm dán sát mặt đất rất nhanh phi hành, Tân Lão Tam thoáng khựng lại, đồng dạng cũng rất nhanh đuổi theo.
 
Hai người lại tránh lại né, rốt cục bay qua hai ngọn núi, tới rừng rậm dưới chân núi, hai người ngừng lại. Từ trong rừng cây đưa mắt nhìn ra, màu lục sắc xanh ngắt đã dần rút đi, đá sỏi hình thành sự hoang vắng vô ngần ngay phía trước, trên không trung phân bố hơn mười người, đang mật thiết nhìn chăm chú vào phiến núi rừng. Phía trên còn không ngừng có người bay qua.
 
"Ngươi rốt cục muốn làm gì?" Tân Lão Tam ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng hỏi.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu lóe ra vẻ suy tư, không trả lời hắn, từ địa hình bản đồ mà xem, đi về tây nam, khoảng cách với Mê Vụ Sâm Lâm còn tới năm mươi dặm, bằng chính tốc độ của mình, trong đoạn cự ly này khẳng định sẽ bị cao thủ tốc độ nhanh hơn ngăn lại. Sau đó sẽ gặp một đám người vây tới công kích, xem ra chỉ để Tân Lão Tam thi hành kế dụ địch, cấp cho mình chút thời gian tranh thủ.