Văn Thụy nghi hoặc đưa mắt nhìn Lộng Trúc, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ dám khiêu chiến cả một đám người mà sắc mặt không đổi, thật sự làm người không sao tưởng tượng được. Làm cho người kỳ quái chính là, Lộng Trúc hiển nhiên cũng không hề để vào lòng, khi Dược Thiên Sầu đối mặt với đám người Hoắc Tông mình, ra vẻ vốn không hề xem một đám Hóa Thần kỳ kia vào trong mắt.
Bối cảnh của Dược Thiên Sầu khiến Văn Thụy vô cùng hoài nghi, đây không phải là lần đầu tiên.
Mười một tu sĩ kia đều cấp tốc xuất ra vũ khí của mình, hướng bầu trời đuổi theo. Nhưng vừa đến giữa không trung, liền tản ra thành một vòng, vây quanh đuổi tiếp phía trước. Hiển nhiên sau khi nhìn thấy hạ tràng của ba người phía dưới, cố kỵ mưa kiếm như sấm của Dược Thiên Sầu, không dám mạo muội thẳng truy, bèn áp dụng biện pháp phân tán vây quanh.
Gió thổi mây bay, Dược Thiên Sầu dừng ngay trên trời cao, trành những người đang đuổi theo, lầm bầm: "Người hiền bị người khi, ngựa hiền bị người cưỡi. Ngày hôm nay không làm cho các ngươi hãi sợ, chỉ sợ sau này dù là người hay quỷ đều muốn tìm lão tử đòi luận bàn, người nào có thể ứng phó hết? Xem ra thủ đoạn sư phụ làm kinh sợ Yêu Quỷ Vực thật đáng giá tham khảo, dùng thủ đoạn sấm sét, kinh sợ đám quỷ mị. Sát!"
Hai xấp hoàng phù chộp vào trong tay, chợt bắn vải ra, trên không trung vang lên tiếng nổ vang liên tiếp, khói sương nồng đậm cuồn cuộn khuếch tán, đem Dược Thiên Sầu bao phủ bên trong. Hắn đang dùng chính là Yên Vụ Phù.
Mười một người đuổi theo cùng nhau dừng lại, không dám tiếp tục mạo muội tiến thêm. Chờ thêm một hồi, trên trời cao gió thổi rất mạnh, khói sương cuồn cuộn khuếch tán lại dần dần tán đi. Lại lần nữa lộ ra thân ảnh đạp kiếm của Dược Thiên Sầu.
Mười một người xa xa nhìn nhau, có điểm không hiểu chuyện gì, lại không dám xằng bậy, không biết Dược Thiên Sầu đang đùa âm mưu quỷ kế gì đây?
Mấy ngàn người quan sát bên dưới cũng đưa mắt nhìn nhau, xem không hiểu ỷ tứ của Dược Thiên Sầu. Lộng Trúc sờ cằm nhíu mày nói thầm: "Người này lại muốn dùng thủ đoạn gì?"
Dược Thiên Sầu đứng trên không trung cũng nhìn khói sương tán đi thoáng sừng sốt, lập tức sắc mặt xấu hổ nói thầm tự giễu: "Kháo, đã quên gió trên cao quá lớn."
Nguyên lai hắn muốn ở trên không trung bày ra khói sương che mắt, sau đó dựa vào tra thế có thể ngự ngàn kiếm có thể phương tiện đánh lén, ai biết khói sương vừa ra, lại bị gió mạnh thổi tan. Dù chính hắn cũng bị bản thân làm mơ hồ càng đừng nhắc tới những người khác, trừ phi là con trùng trong bụng hắn thì còn được, bằng không ai có thể đoán ra hắn đang làm gì.
Nhìn nhìn mười một người đang án binh bất động, Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, các ngươi khẩn trương cái gì? Lúc này một đoàn mây trắng theo gió thổi đến, lần thứ hai đem thân hình hắn che giấu trong mây mù, đợi khi mây trắng thổi qua, Dược Thiên Sầu lộ ra thần tình bừng tỉnh, vỗ lên trán mình, tiện tay lại nắm hai xấp Yên Vụ Phù bắn ra, sau tiếng nổ vang liên tiếp, khói sương lần thứ hai khuếch tán, bao phủ hắn ở bên trong.
Người khác nhìn không thấy động tĩnh bên trong khói sương, nhưng hắn lại mở cánh tay, sương trắng nồng đậm từ trong thân thể hắn phun dũng tuôn ra. Mọi người phát hiện khói sương lại lần nữa bị gió thổi tan, nhưng trên không trung lại xuất hiện một mảnh mây trắng. Mây mù màu trắng bắt đầu khởi động, hơn nữa đang không ngừng mở rộng, dần dần ở trên không trung khuếch tán gần ngàn thước, lúc này mới dừng lại.
Làm mọi người kỳ quái chính là mây trắng quanh thân cũng đều theo gió bay qua, duy nhất có đoàn mây trắng này, cũng dừng lại ngay giữa không trung bất động, cổ quái như vậy, mọi người cũng không cần đoán, đều biết là thủ đoạn do Dược Thiên Sầu bày ra.
Dù là Lộng Trúc đứng bên dưới cũng ngẩng đầu lên ngần người nói: "Người này
Còn có chuyện gì không thể làm? Không ngờ có thể tạo mây?"
Lần trước thủ đoạn vô cùng kỳ diệu khiển cho hoa và cây cảnh mau chóng khô héo chết già, đã làm cho hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay lại có thủ đoạn mới, rốt cục cho hắn mở rộng tầm mắt. Có thẻ đem nước bốc hơi thành sương cũng không khó, nhưng khó chính là đem hơi nước biến thành mây mà không tiêu tan.
Phù Dung kinh ngạc hé đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, nam nhân của mình thực sự giống như là biển rộng, ẳn sâu thật nhiều điều bí ẩn, cần nàng bỏ thời gian chậm rãi khai quật.
Dược Thiên Sầu trốn trong đoàn mây cười hắc hắc vui vẻ. Vừa rồi hắn dùng khói sương bố trận đúng là làm điều thừa, nhưng mây trắng thối qua bên người đã nhắc nhở hắn. Mây trắng do nước hình thành, chính hắn có thể điều khiển Thủy quyết, cũng hoàn toàn có thể làm mây tạo mưa, làm ra một đoàn mây cũng không hề khó, vì vậy nên hắn liền tạo ra một đống thật lớn.
Mây do hắn tạo thành còn có một chỗ tốt, đó chính là có thề chịu cho Thủy quyết khu sử biến hóa. Không phải để gió thổi thì có thể tản mát, hoàn toàn đều chịu cho hắn điều khiển. Dược Thiên Sầu ở trong mây mù mở rộng hai tay, tìm được cảm giác như làm thần tiên.
Mỗi một bọt nước nhỏ bé hình thành phiến mây mù, đều phảng phất giống như một bộ phận của thân thể, mỗi một động tĩnh của một địa phương hắn đều có thế rõ như lòng bàn tay. Trong biển mây này, hắn chính là chủ tể, không có gì có thể thoát qua được hai mắt của hắn, loại cảm giác này thực sự là quá mỹ diệu.
"Sư phụ nói không sai, quả nhiên là thiên địa vạn vật, người thiện dùng đều thiên hạ vô địch." Dược Thiên Sầu tấm tắc sợ hãi than thở, bởi vì cử chỉ hoàn toàn vô tâm này, lại làm cho hắn ngày sau có thêm một môn thủ đoạn. Sau này mặc kệ là điều tra tình hình kẻ địch, hoặc là chạy trốn, đem nước hóa thành mây, đều là thủ đoạn che giấu thật tốt.
"Ha ha..." Bên trong đám mây truyền ra tiếng cười càn rỡ của Dược Thiên Sầu: "Một đám rác rưởi, đến đây đi!"
Chửi mắng ngay trước mặt mọi người! Mười một người sắc mặt đại biến, người dẫn đầu mắng một câu rùa đen rúc đầu, sau đó nhìn mọi người hô: "Cùng nhau họp lực, đánh tan phiến mây kia, nhìn xem hắn còn trốn đi đâu."
Mười một người lúc này chém loạn đám mây quanh thân, phỏng chừng là vì sợ hãi mưa kiếm từ bên trong phiến mây bay ra. Dược Thiên Sầu nhắm mắt đứng yên cảm thụ động tĩnh phiến không gian quanh minh.
Đợi thêm một chút, không phát hiện ra động tĩnh gì dị thường, mười một người bắn ra đủ loại vũ khí, điên cuồng quấy tung phiến mây kia. Nhưng mặc cho ngươi quấy phá cỡ nào, hoặc là cắt nát vạn lũ, nhưng nó vẫn chậm rãi phiêu đãng tụ họp trở lại, muốn giảo tán, căn bản là không có khả năng.
Có người bị lăn qua lăn lại đến bốc lửa lớn, phóng xuất phi kiếm bay vào bên trong đoàn mây giảo loạn xạ, có người dẫn đầu, mọi người đều phóng ra vũ khí không đầu không đuôi hướng đoàn mây điên cuồng tiến công. Dược Thiên Sầu khoanh tay trước ngực, gương mặt mỉm cười, đạp trên thân kiếm lười cả mở mắt, thản nhiên tự nhiên nhẹ nhàng né tránh.
Đây là thế giới của hắn, ở trong thế giới này, mặc cho tốc độ phi kiếm của ngươi có mau hơn nữa, đến từ đâu, đi từ đâu, con đường tiến lên đều rõ ràng xuất hiện trong đầu hắn, chỉ cần nhẹ nhàng né tránh, liền không chút cố sức mà tránh thoát.
Mười một người điên cuồng tấn công hồi lâu, cũng không hề nghe được bên trong có bất luận phản ứng gì. Rồi lại không dám đi vào trong đám mây mù, ai cũng không muốn đối mặt tràng diện ngàn kiếm cùng phát. Người dẫn đầu phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, có gan đi ra quang mình chính đại đánh một hồi."
"Ngươi là đầu óc heo a! Mười một người đánh một mình ta mà cũng có ý tứ nói quang mình chính đại đánh một hồi." Bên trong truyền đến tiếng cười nhạo của Dược Thiên Sầu.
Mọi người nghe tiếng hình dung vị trí, pháp khí trong tay đều xuất hiện. Cùng nhau hướng địa phương phát ra âm thanh bổ tới. Kết quả pháp khí đụng lẫn nhau, bên trong vang lên âm thanh rối loạn leng keng ầm ĩ, chấn đến đám mây đều rung chuyển. Sau khi triệu hồi pháp khí của bản thân, lại nghe Dược Thiên Sầu cười nhạo nói: "Một đám chuột nhắt nhát như chuột."
Thanh âm lại xuất hiện ở vị trí khác, mười một người lại lần nữa xuất thủ, kết quả lại lần nữa đánh vào khoảng không. Vì vậy Dược Thiên Sầu không ngừng châm chọc, mười một người luân phiên xuất thủ, rồi lại nhiều lần vồ hụt, mà thanh âm Dược Thiên Sầu lại thay đổi vị trí không ngừng chế nhạo.
Lăn qua lăn lại một lát, bỗng nhiên có người hô: "Mọi người phóng xuất thần thức lục soát bên trong, nhìn xem hắn có thể chạy trốn đi đâu."
Mọi người ồn ào kêu hay, nói làm liền làm. Bên trong Dược Thiên Sầu nghe vậy âm thầm cười nhạt, rốt cục cũng dùng chiêu này, lão tử còn đang chờ đây!
Vung hai tay áo, mấy trăm hắc sắc mị ảnh chui tọt vào trong biền mây.
Thần thức mười một người vừa lọt vào trong biển mây, nhất thời đều nhịn không được thầm nghĩ nguy hiểm thật! Chỉ thấy bên trong huyền phù hắc sắc phi kiếm, trách không được người này trốn bên trong không chịu đi ra, quả nhiên đúng như mọi người sở liệu, muốn câu dẫn mọi người đi vào để đánh lén. Bất quá kỳ quái chính là khi mọi người phóng xuất pháp khí điên cuồng tiến công, vì sao không hề đụng tới những hắc sắc phi kiếm này?
Thần thức mọi người điều tra hắc sắc phi kiếm một phen, không phát hiện có địa phương gì đặc thù, thần thức liền tiếp tục lan tràn bên trong.
Dược Thiên Sầu nhắm mắt cảm thụ được động tĩnh của mười một cỗ thần thức bên trong mây mù, đợi họ thâm nhấp sâu bên trong, hai mắt đột nhiên mở ra, mấy trăm thanh hắc sắc phi kiếm trong nháy mắt phóng xuất ra uy lực Hắc hỏa, hướng mười một đạo thần thức điên cuồng cắn xé.
Kỳ thực hắn hiểu rõ uy lực Hắc hỏa thật lớn, nếu không cũng không khả năng trở thành kỳ hỏa ngăn trở âm dương hai giới. Từ sau khi thu làm sở hữu, hắn đều một mực áp chế sử dụng, cũng không hề lạm dụng. Bởi vì hắn biết đây là chiêu áp đáy hòm của mình, phải xem là chiêu sát thủ, không thể đem ra ngoài rêu rao, bằng không không thể sản sinh được kỳ hiệu giảo sát. Nếu không tới thời gian then chốt, chưa bao giờ hắn công khai lấy ra sử dụng, thỉnh thoảng vừa sử dụng cũng liền thu ngay lập tức.
"A..." Trong thoáng chốc ở trên không trung vang lên thanh âm bi hào khóc thiên hảm địa. Loại đau đớn đốt cháy linh hồn khắc cốt mình tâm, là bất luận kẻ nào cũng khó có thể thừa thụ nổi. Thanh âm vô cùng thê thảm, làm người bên dưới nghe được cũng phải nổi da gà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Người ngẩng đầu quan chiến, nghe tiếng kêu thảm thiết khiến trái tim co rụt lại, chỉ thấy mây mù trên không trung trong nháy mắt mở rộng, đem mười một người kia trong nháy mắt thôn phệ vào bên trong. Trong tích tắc tiếng kêu thảm thiết biến mất vô tung vô ảnh, mọi người nhìn nhau, đều biết rõ, chỉ sợ mười một người kia đã xong đời.
Làm mọi người nghi hoặc chính là những người kia trước đó còn đang đứng ngoài đám mây bình an, thế nào lại co rụt lại cuồn cuộn, phát sinh tiếng bi hào thê thảm khó nghe như thế? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Dược Thiên Sầu đứng yên trong đám mây, mười một thi thể thần tình vặn vẹo bị phi kiếm bắn thành tổ ong vò vẽ, phi kiếm đem thi thể kéo tới trước mặt hắn, mười một túi trữ vật đều bị hắn thu đi. Bàn tay vung ra, mấy trăm thanh phi kiếm từ trong những thi thể chui ra, đều quay trở về trong tay áo của hắn.
IMất đi lực đỡ, mười một cỗ thi thể vù vù từ trong đám mây rơi xuống. Dược Thiên Sầu nhìn theo, hai tay tạo thành chữ thấp nói: "A di đà phật! Thật sự là vì không muốn cho các ngươi tiết lộ bí mật của ta, cho nên mới giết các ngươi, thiện tai, thiện tai."
Mọi người phía dưới đã tận mắt nhìn thấy mười một bóng người rất nhanh rơi xuống, "ba ba" đều thâm nhấp sâu trong mặt đất. Trên mặt đất đã nằm tổng cộng mười bốn thi thể, một đám người nhìn nhau yên lặng không nói gì.