Tinh Thần Châu

Chương 487: Hoàng cung thiên điện

Giập thư phòng, hoàng đế Triệu Hằng nghe hai nữ nhi hồi báo, biểu tình cũng không chút phản ứng, gọi hai người lui ra. Hai nàng có chút vô cùng kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới phụ hoàng không có một điểm phản ứng. Nhưng hai người cũng không dám nói thêm điều gì, đã xuất giá thời gian lâu, thỉnh thoảng trở về một lần, đối mặt phụ thân lại không ngờ có vẻ nơm nớp lo sợ. Hoàng cung đại viện nếu đã bước ra, khi quay trở về không còn giống như cha con gặp mặt, trái lại giống như là phu nhân thần tử gặp mặt hoàng đế bệ hạ, hai nàng hành lễ, lui xuống.
 
Triệu Hằng cầm lấy tấu chương trên bàn mở ra nhìn xem, bỗng nhiên hơi nghiêng đầu nói: "Thủ hạ Thạch Văn Quảng chính là tiên phong đại tướng Trương Bằng, thực sự đã bị tử hình?"
 
Một vị tổng lĩnh thái giám mái tóc trắng xóa ở bên cạnh gương mặt không chút cảm tình trả lời: "Người phái đi dò hỏi tin tức, rất khó đột phá trạm canh gác ngầm do Thạch Văn Quảng bày ra, không mấy người còn sống trở về. Bất quá xác thực là Trương Bằng trái với quân kỳ, bị chém đầu. Nói vậy cũng không giả được, Thạch Văn Quảng trị quân cực nghiêm, thủ hạ không được phép làm trái quân kỷ nghiêm trọng."
 
Sắc mặt Triệu Hằng có chút không hiểu, đối với Thạch Văn Quàng hắn vừa thưởng thức vừa ghen ghét, nguyên nhân thưởng thức tự nhiên là vì nhân tài khó có được, nguyên nhân ghen ghét cũng chỉ vì vị tướng quân như vậy lại không nằm trong tay mình, cũng lại là địch nhân của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
 
Vừa nghĩ tới hai trăm vạn đại quân hùng cứ phía tây Hoa Hạ, bên này sáu nước lại không cách nào bước qua biên cảnh Hoa Hạ nửa bước, hơi có cử động lập tức rơi vào sự thống kích dữ dội, cái được không đủ bù đắp cái mất!
 
Trước đó quanh năm chinh chiến, thậm chí sáu nước liên thủ hợp kích, nhưng còn bị nếm khổ dưới tay Thạch Văn Quảng. Bị người ta giận dữ huy quân trăm vạn, binh phân sáu nước, đánh cho sáu lộ đại quân của sáu nước không còn lực hoàn thủ. Cuối cùng khiến cho sáu nước phải cùng nhau dâng sớ cầu hòa với Hoa Hạ quốc, bộ mặt sáu quân chủ sáu nước mất hết, phiền muộn liền có thể nghĩ.
 
"Hoàng đế Hoa Hạ quốc vô năng, dưới tay đã có tướng lĩnh như vậy, làm chúng ta thật là khó tiến một bước, đúng là số mạng a!" Triệu Hằng nhịn không được cảm thán một tiếng.
 
"Chủ tử không cần sầu lo." Lão thái giám nhẹ giọng nói: "Mặt trên không phải đã nói muốn chúng ta tạm thời nhẫn nại sao? Đợi khi cuộc đại chiến giữa các quốc gia tu chân giới và Hoa Hạ tu chân giới phân ra thắng bại, chính là Thạch Văn Quảng tự nhiên sẽ có người âm thầm đi xử lý. Từ nay về sau phía tây Hoa Hạ đã không còn tướng lĩnh thiện chiến dũng mãnh, các quốc gia có thể cộng đồng chia cắt Hoa Hạ để quốc." Từ miệng lão thái giám cũng biết được chuyện về tu chân giới, điều này có thể thấy được, là người mà hoàng đế Triệu Hằng tín nhiệm.
 
"Đã chết thì đáng tiếc! Nhân tài khó có được! Đáng tiếc không đề cho ta sử dụng. Bỏ đi, không nói việc này." Triệu Hằng nhìn chằm chằm lão thái giám nói: "Tam nha đầu đã có quyết tâm tìm chết, về tin tức Trương Bằng đã chết, không nói cho tam nha đầu biết, để nàng tiếp tục tuyển chọn phò mã của nàng."
 
"Hiểu được." Lão thái giám khẽ gật đầu.
 
Triệu Hằng bắt đầu chuyên chú trong việc đọc tấu chương, vừa phê vừa nói: "Nha đầu kia cũng thật chết tâm, vì một người đã chết si tình nhiều năm như vậy. Nàng cầu trẫm vì nàng tổ chức luận võ kén phò mã, trẫm còn tưởng rằng nàng đã nghĩ thông suốt, không nghĩ tới chỉ vì muốn tìm một phò mã có năng lực giúp nàng báo thù cho Sở Hùng. Quả thực là cực kỳ ngu xuẩn, bất quá cũng tốt, vừa lúc mượn cơ hội lần này quảng chiêu nhân tài thiên hạ, để làm chuẩn bị."
 
"Chủ tử anh danh." Lão thái giám nói.
 
Triệu Hằng quay đầu trừng mắt: "Ngươi phải canh chừng kỹ cho trẫm, những hoàng thân quốc thích đến từ các quốc gia, đại khái đều là người không được vừa ý tại quốc gia họ, bằng không cũng sẽ không đến quốc gia chúng ta tuyển phò mã. Tuy rằng

 
Từ nhỏ không được như ý, nhưng tiếp thu hun đúc cũng không phải người bình thường có thể so sánh, trong đó cũng có người văn thao võ lược. Chỉ còn lại một nữ nhi, phò mã cũng chỉ chọn một người, còn lại chỉ cần là nhân tài, ngươi phải tận lực mượn hơi. Để cho bọn họ lưu lại hiệu lực cho trẫm, trẫm nguyện ý ban cho họ quan to lộc hậu."
 
"Chủ tử yên tâm, ta sẽ an bài thỏa đáng." Lão thái giám gật đầu nói, sau đó bên trong thư phòng một mảnh an tĩnh...
 
Hôm nay là ngày tốt để luận võ kén phò mã. Toàn bộ Đại trơng thành náo nhiệt phi phàm, bách tích không vào được hoàng cung đại viện xem luận võ, không thể làm gì khác hơn là vọt tới đầu đường xem những người tham gia luận võ đi qua.
 
Theo lý thuyết, ngoại trừ người tham gia luận võ có thể đi vào hoàng cung, tày tàng cùng đi vào cũng có hạn. Nhưng bằng vào mặt mũi của Lộng Trúc, Văn Thụy tự mình đến hoàng cung tìm Mễ thị huynh đệ, Mễ thị huynh đệ tự nhiên sẽ không bác qua chút mặt mũi này, lập tức đưa lệnh bài tiến cung cho Văn Thụy.
 
Vừa ra khỏi cửa liền phát hiện đầu người nhấp nhổ, Lộng Trúc, Dược Thiên Sầu, Phù Dung cùng Trương Bằng ngồi lên một chiếc xe ngựa, gia nhấp trong đội ngũ do người của các quốc gia cấu thành, binh sĩ dọn đường, trên đường xem như thông suốt.
 
Lộng Trúc nhìn ra bên ngoài, vẻ tươi cười dạt dào, lộ ra biểu tình đã lâu không nhìn thấy vẻ náo nhiệt như thế. Vẻ mặt Phù Dung cũng hiếu kỳ, quan sát hai bên, phiền muộn nhất sợ rằng chính là Trương Bằng, dù sao trong mấy người chỉ có một mình hắn là bị sư phụ buộc đi tham gia luận võ chọn rể, người khác xem náo nhiệt, còn hắn chính là náo nhiệt cho người khác xem, muốn vui vẻ cũng vui vẻ không nổi. Dược Thiên Sầu đẩy ra mành cửa sổ, nhìn sang hai bên đường, vừa nhìn vừa liên tục tấm tắc lắc đầu. Tu sĩ hỗn loạn trong đám người thật đúng là không ít, tu vi càng cao cũng nhìn không ra, nhưng tu vi thấp hơn hắn cũng có không ít, phỏng chừng đều là đến xem náo nhiệt. Nếu đã như vậy, hắn thản nhiên đối mặt, đón những ánh mắt các tu sĩ, lộ ra ánh mắt khiêu khích.
 
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, ngày hôm nay coi như lão tử mặt mày rạng rỡ công khai tại tu chân giới các quốc gia, ai sợ ai a! Dược Thiên Sầu cười tủm tủn nhìn chằm chằm bên ngoài, thỉnh thoảng còn hướng một tu sĩ nào đó vươn lên ngón giữa, dù sao đối phương cũng không biết đó là ý tứ gì.
 
"Tiểu tử, dựng thẳng ngón giữa là ý tứ gì?" Lộng Trúc nhìn thấy hắn luôn làm như vậy, nhịn không được hỏi.
 
Dược Thiên Sầu "Nga" một tiếng, không cho là đúng nói: "Không có gì, đây là phong tục tập quán dân tộc Đại trơng quốc, ta chỉ là hướng người ven đường chào hỏi, là ý tứ hỏi thăm."
 
"Di! Trước đây ta đã tới, thế nào không có nghe nói qua?" Lộng Trúc nói thầm hai tiếng, quay đầu không nói hai lời, ngón giữa lưu loát dựng thẳng lên ngoài cửa sổ, rất có lực độ. Ngón tay của hắn vốn đã thon dài, ngón giữa còn dựng thẳng thật phong lưu tiêu sái, không hổ là Lộng Trúc tiên sinh. Thần tình Dược Thiên Sầu co quặp, thả bàn tay xuống, không thể cùng tên kia thông đồng làm bậy.
 
Tiến nhấp hoàng thành, mặc kệ là ai, hết thảy đều phải xuống xe. Cửa hoàng thành đã có rất nhiều quan binh canh gác, dân chúng không có khả năng đến gần, những tu sĩ thượng vàng hạ cám cũng không thể tày tiện chạy vào, không có lệnh bài tiến cung, cũng không thể đi vào. Có chút quy củ, coi như là tu sĩ cũng không thể phá hư, Mễ thị huynh đệ đã từ Quang Chiếu Phong điều tới rất nhiều đồng môn, thủ hộ bốn phía hoàng cung, chính là vì phòng bị có tu sĩ xông loạn.
 
Khách nhân các quốc gia đi qua đại môn hoàng cung nối đuôi nhau mà vào, đi vào chuyện đầu tiên là phải đến bái kiến hoàng đế bệ hạ Đại trơng quốc. Lộng Trúc và Văn Thụy tự nhiên không khả năng đi bái kiến một hoàng đế của thế tục, Mễ Như Sơn đích thân ở trong cung chờ, vừa thấy mấy người liền nhanh chân đến hành lễ, tiếp mấy người Lộng Trúc đến chỗ an bài khác. Duy nhất có Trương Bằng bị Dược Thiên Sầu cho trở lại, đi theo người của Văn gia cùng đi vào.
 

Mễ Như Sơn nhìn kỹ Dược Thiên Sầu vài lần, sau đó đưa mấy người đến tòa thiên điện không nhỏ. Bên trong có nhiều cái ghế xếp thành vòng tròn, khoảng mấy trăm
 
Ghế. Đã có mười mấy người đến trước, đang an an ổn ổn ngồi, đang trò chuyện cùng nhau. Đánh giá họ đều là tu sĩ đi theo bảo vệ hoàng thân quốc thích các quốc gia.
 
Mễ Như Sơn vừa tiến vào liền chắp tay nói: "Chư vị, Lộng Trúc tiên sinh và Văn Thụy tiên sinh tới rồi."
 
Một đám người nhanh nhẹn đứng lên hành lễ, Lộng Trúc nhìn mọi người dựng thẳng ngón giữa, xoay vòng nói: "Tùy ý thôi! Đừng khách khí, ta chỉ là đến xem náo nhiệt." Một đám người lúc này mới mang theo nghi hoặc ngồi xuống, không biết Lộng Trúc giờ ngón tay giữa là có ý tứ gì, nhưng xem thần tình của hắn chỉ là ý tứ như chào hỏi. Sau đó ánh mắt mọi người đều rơi trên người Dược Thiên Sầu quan sát.
 
Dược Thiên Sầu bị nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, phát hiện có mấy người là Nguyên Anh sơ kỳ, mấy người Nguyên Anh trung kỳ, còn có mấy người nhìn không thấu tu vi. Sau đó lại lục tục có người tiến đến, chuyện thứ nhất là ra mắt Lộng Trúc cùng Văn Thụy, Lộng Trúc lại tiện tay vươn ngón giữa, hù đến những người bái kiến đều sủng sốt. Chuyện thứ hai chính là quan sát Dược Thiên Sầu ngồi bên người Lộng Trúc.
 
Bị trành lâu, Dược Thiên Sầu cũng có chút chết lặng, thẳng thắn bồi Phù Dung tự tiêu khiển, cho rằng không hề phát hiện chuyện gì. Đợi một lúc lâu, phỏng chừng người đã đến đủ, mấy trăm ghế đã ngồi đầy người, ở giữa hai ghế, đều có một bàn trà nhỏ, bên trên đặt trà bánh điểm tâm. Chung quanh có hơn mười đệ tử Trúc Cơ kỳ, liên tục lui tới xuyên toa, châm trà rót nước, phỏng chừng đều đến từ Quang Chiếu Phong.
 
Bầu không khí trong thiên điện có chút trầm mặc, bởi vì có Lộng Trúc và Văn Thụy hai Hóa Thần kỳ, tất cả mọi người có điểm phóng không ra. Bất quá cũng có kẻ gan lớn thật sự không nhịn được nữa, ho khan một tiếng đứng dậy hướng Lộng Trúc hành lễ, cất cao giọng nói: "Xin hỏi Lộng Trúc tiên sinh, người ngồi bên cạnh ngài chính là Dược Thiên Sầu?"
 
Mấy trăm đôi mắt cùng nhìn tới, Lộng Trúc cười tủm tủn nhìn Dược Thiên Sầu, gật đầu nói: "Không sai, hắn chính là Dược Thiên Sầu, ngươi có việc?" giọng nói như đang nhắc nhở điều gì, cũng ra vẻ như muốn nhìn xem náo nhiệt.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu nhìn qua người nọ, gương mặt hắn vuông vức, cao to, cường tráng, ngoại hình đích thực có thiên phú thành kẻ đi đầu, ngu ngốc!
 
"Vãn bối Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ Đinh Vị, nghe nói Dược Thiên Sầu tự xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, không biết có chuyện này hay không?" Đinh Vị cung kính hỏi.
 
"Không sai, không sai, lời này do chính tai ta nghe được." Lộng Trúc chỉ chỉ Dược Thiên Sầu cười nói: "Ta có thể chóng mình hắn xác thực có nói qua như vậy."
 
Lời này đừng nói là Dược Thiên Sầu không quen, dù là Văn Thụy cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lộng Trúc, ở sứ quán Bích Uyển quốc, hắn luôn bảo vệ Dược Thiên Sầu với bất cứ giá nào, hôm nay sao lại có hiềm nghĩ muốn bán đứng hắn.
 
Lộng Trúc mang theo vẻ đùa cợt nói chuyện với Đinh Vị, trọng tâm câu chuyện ngày càng mẫn cảm, trong điện chỉ còn nghe được thanh âm sang sảng của hai người.
 
Dược Thiên Sầu hí mắt nhìn quanh bốn phía, đều là những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa thái độ của lão vương bát đản Lộng Trúc, phỏng chừng ngày hôm nay thật khó yên. Hắn ngồi dưới tay Văn Thụy, lòng bàn tay nhu nhu mũi, nghiêng đầu che miệng hỏi: "Văn Thụy tiền bối, ở đây ngoại trừ hai người của ngài, còn có Hóa Thần kỳ cao thủ hay không? Những người này tu vi thế nào?"
 
Văn Thụy nghe vậy giật mình, nhìn hắn, hướng những người chung quanh nhìn quét mấy lần, sau đó truyền âm trả lời: "Ngoại trừ ta và Lộng Trúc tiên sinh không còn ai là Hóa Thần kỳ tu sĩ, Độ Kiếp sơ kỳ có chúi tên, những người khác đều có tu vi dưới Độ Kiếp kỳ, ngươi muốn làm gì?"
 
"Như vậy ta an tâm!" Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nói thầm một câu, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Văn Thụy, ho khan một tiếng đứng lên.
 
Í»»ễ« í/. /Á í/. /Á í/. /Á í/. /Á ỈS. TẢ - fìxM