Tinh Thần Châu

Chương 477: Chết không thừa nhận

"Ngươi không có mặt mũi gặp người, còn lưu ý người khác sờ mặt của ngươi a!" Lộng Trúc châm chọc.
 
"Ngươi mới không mặt mũi gặp người." Dược Thiên Sầu trừng hai mắt, phe phẩy cây quạt phần phật nói: "Có bản lĩnh ngươi đi thẳng tới Vọng Nguyệt Tông, xem ai không có mặt mũi gặp người."
 
"Ách." Dáng tươi cười của Lộng Trúc cứng ngắc trên mặt, vô thức quay đầu lại nhìn mọi người đang trợn tròn mắt, không có tâm tư đấu võ mồm với hắn, liền nhanh miệng nói sang chuyện khác: "Ta nói ngươi giả mạo ai không tốt, vì sao lại muốn giả mạo ta. Giả mạo thì cũng thôi đi, nhưng ngươi ít nhất phải giả mạo cho giống một chút chứ? Nhìn tính tình ngươi, quả thực là bại hoại danh tiếng của ta."
 
Ánh mắt hắn chẳng đáng quan sát Dược Thiên Sầu từ trên xuống dưới, một thân cầm bào, cầm cây quạt màu vàng thật to, buồn nôn nhất chính là mặt quạt vàng kim lại còn vẽ một đóa mẫu đơn cực lớn, đây rõ ràng là hình dáng của một tên ăn chơi trác táng nhà giàu mới nổi.
 
"Chê cười, giả mạo ngươi? Ai nói ta giả mạo ngươi vậy?" Dược Thiên Sầu chết không thừa nhận. Hắn mơ hồ cảm giác được Lộng Trúc này chính là khắc tinh của mình, trong lòng luôn khó chịu, ở ngay trước mặt sư phụ hắn còn có thể gọi Lộng Trúc một tiếng tiền bối, nhưng hiện giờ đã trực tiếp gọi thành "ngươi".
 
"Lẽ nào trong tu chân giới còn người thứ hai kêu là Lộng Trúc ư?" Lộng Trúc phùng mang trợn mắt nói: "Cả nơi này đều gọi ngươi là Lộng Trúc tiên sinh, chẳng lẽ là ta đang nói bậy sao?"
 
Dược Thiên Sầu không hề đổi sắc nói: "Đó là do bọn họ gọi, ngươi có thể hỏi bọn họ, ta từ đầu tới đuôi cũng không có nói qua ta là Lộng Trúc tiên sinh. Là do bọn hắn hiểu lầm mà thôi."
 
Lời này nói rạ, chẳng khác gì thừa nhận mình không phải là Lộng Trúc tiên sinh. Thần tình Văn Du Viễn và Văn Phách trong nháy mắt liền suy sụp, tia hi vọng cuối cùng cũng chợt tan biến. Nghĩ kỹ lại, đối phương cho tới nay đều chỉ ám chỉ mình là Lộng Trúc tiên sinh, thật đúng là không hề nói qua bản thân hắn chính là Lộng Trúc tiên sinh.
 
Hôm nay mới chợt hiểu ra, bản thân mình đã cung phụng đồ giả suốt một thời gian dài như vậy!
 
Hai người có chút phát mộng, ngay trước mặt tộc lão tuy rằng không dám nói gì, trong lòng cũng hận đến nghiến răng.
 
Ban đầu vẻ mặt Văn Thụy còn âm trầm, hiện tại đã biết người nọ là giả mạo, trái lại bình tĩnh trở lại. Không vì điều gì khác, chỉ bằng thái độ người này khi đối mặt Lộng Trúc tiên sinh, không hề có một chút kinh hoảng, trái lại còn cãi nhau với Lộng Trúc, không hề nghi ngờ, người này Lộng Trúc khẳng định nhận thức, đồng thời địa vị cũng không nhỏ.
 
Hiện tại căn bản không cần phải truy cứu, trong lòng Văn Thụy âm thầm phỏng đoán, không biết ở phía dưới chiếc mặt nạ kia là ai, chính mình không biết có từng thấy qua bao giờ chưa?
 
Lộng Trúc giật mình, đưa mắt nhìn biểu tình của Văn Du Viễn và Văn Phách, trong lòng sáng tỏ, khẳng định là Dược Thiên Sầu cố tình dẫn dắt bọn họ phát sinh suy nghĩ sai lầm, nếu không làm sao có thể xuất hiện sự hiểu lầm như vậy, người này đúng là không phải thứ gì tốt, hắn không khỏi cười khẩy nói: "Quả nhiên là đeo mặt nạ, da mặt lại càng dày, Rốt cục là chuyện gì xảy ra, ngươi và ta trong lòng đều biết rõ ràng."
 
"Tiên sinh, vị này chính là?" Văn Thụy đi tới bên người Lộng Trúc hỏi.
 
"n?" Lộng Trúc dừng một chút, thầm nghĩ, thật đúng là không thể đem thân phận của Dược Thiên Sầu nói cho hắn, nếu như bị người của Văn gia biết được Dược Thiên Sầu là đệ tử của Tất Trường Xuân, thật đúng là không biết sẽ nháo ra chuyện gì. Vì vậy hắn nhàn nhạt cười nói: "Không có gì, là đệ tử của một cố nhân, người này suốt ngày không bao giờ nghiêm túc, thích chạy loạn khắp nơi."
 
Văn Thụy "nga" một tiếng, thấy Lộng Trúc không muốn nói rõ, cũng không miệt mài theo đuổi.

 
Đúng lúc này, Phù Dung cùng Văn Thanh từ bên ngoài chạy vào, chợt thấy có
 
Nhiều người đang có mặt, đều ngẩn người. Dược Thiên Sầu nhìn Phù Dung vẫy vẫy tay, Phù Dung lập tức chạy đến bên người hắn, hiếu kỳ nhìn hai người xa lạ trước mắt.
 
Văn Thanh cũng chậm rãi đi theo bên người Phù Dung, chợt thấy Văn Du Viễn thấp giọng quát: "Thanh nhi, trở về." Lúc này Văn Thanh phát hiện bầu không khí ở đây có chút không thích hợp, vẻ mặt mê hoặc quay trở lại bên người Văn Du Viễn.
 
Lộng Trúc thấy hình dạng thân mật khăng khít của Phù Dung và Dược Thiên Sầu, ngạc nhiên nói: "Nàng là ai?"
 
"Nữ nhân của ta." Dược Thiên Sầu không e dè nói.
 
Nghe vậy vùng lông mày Lộng Trúc hơi cau lại, cũng không biết nhớ tới chuyện gì, suy nghĩ một chút quay đầu lại nói: "Văn Thụy, ở đây không có chuyện gì, các ngươi lui ra trước, ta và hắn có chuyện riêng cần nói."
 
"Thỉnh tiên sinh tự tiện." Văn Thụy gật đầu, xoay người nói với mấy người: "Các ngươi đi theo ta, ta có lời hỏi các ngươi." Ba người Văn Du Viễn yên lặng đi theo hắn, ở đây xác thực không có chỗ cho bọn hắn lên tiếng.
 
Đợi bọn hắn rời đi, trên mặt Lộng Trúc lại hiện ra nét cười, hắc hắc nói: "Dược Thiên Sầu, lá gan của ngươi thật không nhỏ a!"
 
"Ta đã nói là do bọn hắn hiểu lầm mà thôi. Ngươi muốn nhớ thù, ta cũng không có biện pháp." Dược Thiên Sầu lơ đễnh nói.
 
"Việc này cho quạ, ta không phải nói việc này." Lộng Trúc khoát tay áo: "Ta nói lá gan của ngươi lớn chính vì chuyện ngươi dám bắt cóc tôn tử của Âm Bách Khang, sợ rằng ngươi còn không biết Âm Bách Khang là nhân vật như thế nào đâu?"
 
"Âm Bách Khang? Âm Bách Khang là ai?" Ngoài miệng Dược Thiên Sầu bình tĩnh, trong lòng lại kinh hãi. Việc này lão tử làm thần không biết quý không hay, người này làm sao mà biết? Lẽ nào hắn bởi vi chuyện này mà tới?
 
Ban đầu Dược Thiên Sầu còn tưởng rằng Lộng Trúc đến đây thuần túy chỉ là sự trùng hợp, nhưng Lộng Trúc lại có thể một ngụm nói toạc ra chuyện bắt cóc là do mình làm, vấn đề này dường như đã trở nên nghiêm trọng. Mấy ngày nay hắn phân tích khắp nơi, Âm Bách Khang kia xác thực là không dễ chọc vào!
 
Nghĩ tới nghĩ lui, đều nghĩ chuyện mình làm thực sự không hề để lộ dấu vết, Dược Thiên Sầu vô cùng hoài nghi, người này quỷ tinh quý tinh, không chuần hắn đang cố tình lừa gạt lão tử mà thôi!
 
"Ngươi còn muốn giả vờ sao!" Lộng Trúc hừ nói: "Ta là nhắc nhở ngươi, hôm nay chuyện này toàn bộ tu chân giới đều biết rồi, không ít cao thủ Hóa Thần kỳ đều đã tập trung về Đại trơng quốc. Ta cũng vì biết được tin tức này nên lập tức từ Thuận Thiên Đảo chạy tới. Ta xin khuyên ngươi có thể dừng tay thì dừng tay, ở dưới sự quan tâm của nhiều cao thủ như vậy, ngươi còn muốn kiếm hai ức thượng phẩm linh thạch kia, quả thực chính là người si nói mộng."
 
Trong lòng Dược Thiên Sầu khiếp sợ, việc này không ngờ đã đi truyền khắp tu chân giới? Phân tích thái độ làm người của ẢÂm Bách Khang, hắn còn chưa tới mức rộng rãi đem chuyện xấu của mình truyền bá đi ra ngoài? Chẳng lẽ là kẻ trung gian truyền tin, có người cố tinh đem sự việc tiết lộ ra ngoài, muốn làm cho Âm Bách Khang mất hết thể diện?
 

Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử? Chờ lão tử xuất thủ thu thập ngươi! Hắn lập tức tập trung mục tiêu tại lĩnh chủ Đại trơng quốc Hoắc Tông mình. Trong lòng hắn xoay chuyển liên tục, sắc mặt cũng có chút mơ hồ hỏi: "Ta thế nào nghe không hiểu ngươi nói là có ý tứ gì? Âm Bách Khang rốt cục là ai! Ta bắt cóc tôn tử của hắn làm gì? Nói mà không có bằng chứng, ngươi cũng không được nói lung tung a!"
 
"A! Ngươi dự định chết cũng không thừa nhận sao?" Lộng Trúc lộ ra biểu tình châm chọc hắn không tự lượng sức, nói: "Ngày mai là ngày giao tiền chuộc, địa điém kia tất cả mọi người đều biết, đối mặt với hơn trăm cao thủ Hóa Thần kỳ vây quanh, dù ngươi lấy được linh thạch, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn được sao? Bảo đảm ngươi không còn chỗ nào che giấu nữa đâu."
 
"Ý tốt của ngươi, ta xin tâm lĩnh, nhưng việc này thực sự không phải ta làm." Dược Thiên Sầu phe phẩy cây quạt, cảm thán nói: "Dược Thiên Sầu ta tuy rằng không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng mọi người tiếp xúc với ta đều biết, ta chưa bao giờ nói hoang, mọi người đối với nhân phẩm của ta đều khen không dứt miệng. Ta làm chuyện gì cũng đều dám làm dám chịu, thực sự không cần phải lừa ngươi, nếu như quả thực là
 
Do ta làm, ta khẳng định sẽ quang mình chính đại mà thừa nhận lấy."
 
"Vô nghĩa." Lộng Trúc khoát tay, tức thì trợn mắt nhìn hắn khinh thường, cười lạnh nói: "Chỉ vào nhân phẩm của ngươi, đừng nên tự khoe khoang nhân phẩm của mình. Ta nghe Tử Y nói qua, ngươi là kẻ lừa gạt chuyên gia, mặc kệ người khác có tiếp thu hay không, ngươi luôn đem mình khen nức nở, còn sau lưng lại luôn làm những chuyện lén lút mà thôi."
 
Phù Dung nghe vậy, nhất thời gương mặt giận dữ trừng mắt nhìn Lộng Trúc, không ngờ dám nói nam nhân của nàng như vậy.
 
Trương Bằng đứng một bên ngoan ngoãn, xem như chưa từng nghe được gì. Bản lĩnh nói hoang của sư phụ ngay cả mắt cũng không chóp, làm hắn cảm thấy bội phục không thôi, trong lòng lại do dự, không biết bản lĩnh như vậy mình có nên học theo hay không.
 
"Tử Y." Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng theo ta, ta mỗi người cung phụng ăn uống, không nghĩ tới dám ở sau lưng phỉ bang nhân phẩm của ta như vậy. Tốt tốt tốt, chờ xem, xem ta làm sao thu thập ngươi."
 
Khuôn mặt Lộng Trúc trong nháy mắt âm trầm xuống tới, cười nhạt liên tục nói: "Ngươi muốn làm sao thu thập nó? Đến, nói cho ta nghe một chút?"
 
Một cỗ sát khí như có như không hời hợt toát ra, một đám chim nhỏ đậu trên cây trong viện nhất thời sợ đến nhảy dựng lên. Trong nháy mắt, toàn bộ sân viện yên tĩnh đến đáng sợ, bị một cỗ khí tức làm cho tim đập chân run nhanh chóng bao phủ.
 
Chỉ một câu nói, câu nói này của Dược Thiên Sầu đã chạm trúng nghịch lân của Lộng Trúc.
 
Phù Dung và Trương Bằng kinh hãi, khí tức âm trầm mà khiếp người như vậy, hai người chưa từng gặp phải, lúc này mới biết người trước mắt có bao nhiêu đáng sợ.
 
Dược Thiên Sầu hơi sửng sốt, lập tức nhớ tới lúc còn ở trên Thuận Thiên Đảo, tràng cảnh Lộng Trúc liều mạng cứu Tử Y. Thầm nghĩ xui xẻo, so đo với hai cha con này làm gì, tự mình phát tài của mình là được, trong lòng có tính toán, nói: "Đương nhiên phải thu thập nàng ta. Còn muốn ta dạy cầm Hí cho là không có khả năng, muốn học? Tự mình suy nghĩ, hay là tự đi tìm sư phụ ta mà hỏi."
 
Ngoài miệng ra vẻ không phục mềm, nhưng kỳ thực chỉ có hắn biết mình đã xuống giọng rồi. Phù Dung và Trương Bằng cũng bị câu nhắc tới "sư phụ" của hắn khiến cho hấp dẫn.
 
Sắc mặt Lộng Trúc trong nháy mắt chuyển đổi, miệng thoáng há hốc, sát khí bức người ứong viện đảo mắt không còn sót lại chút gì. Hắn liên tục gật đầu nói: "Đây là chuyện tiểu bối các ngươi, ta sẽ không can thiệp." Biểu tình của hắn rất thư hoãn. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Hắn là tay già đời ngang dọc tình trường, đã cảm giác được Tử Y đã sản sinh một loại ỷ lại đối với Dược Thiên Sầu. Loại ỷ lại này nếu để tiếp tục phát triển, sẽ càng không thể cứu vãn, biện pháp duy nhất chính là tiêu diệt từ khi nó mới bắt đầu nảy mầm.
 
Kỳ thực hắn cũng hiểu không thể lưu giữ nữ nhi ở bên cạnh mình cả đời, then chốt là làm phụ thân mà nói, hắn thầm nghĩ muốn giao phó nữ nhi cho một người đáng tin cậy, yêu cầu này cũng không quá phận đi?
 
Lộng Trúc cũng từng trịnh trọng suy nghĩ tới Dược Thiên Sầu, nhưng hắn phát hiện người này quá thích mạo hiếm, dã tính trong bản năng cho hắn biết, người này luôn muốn hủy thiên diệt địa. Hắn luôn làm ra những chuyện không tưởng tượng nổi, cũng không có chuyện gì mà hắn không dám làm, quả thực là gây thù chuốc oán khấp nơi! Tất Trường Xuân vẫn còn ở đây thì hoàn hảo, nếu như sau này Tất Trường Xuân rời đi? Ai có thể bảo vệ hắn? Vận khí của ai cả đời luôn được thuận buồm xuôi gió?
 
Cho nên Lộng Trúc nghĩ giao nữ nhi cho Dược Thiên Sầu là chuyện tình phi thường nguy hiểm, làm không tốt ngày nào đó nàng sẽ biến thành quả phụ. Hắn không cầu nam nhân của nữ nhi có bao nhiêu lợi hại trong tu chân giới, nhưng chỉ cầu nữ nhi có thể bình an hạnh phúc cả đời.
 
Hắn tự cảm thấy yêu cầu này của mình không quá phận. Hôm nay nghe được lời này của Dược Thiên Sầu, hắn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Có dạy cầm Hí cho nữ nhi của ta hay không cũng không quan hệ, cả đời không học cũng không sao, chỉ cần ngươi tránh xa nữ nhi của ta ra một chút là tốt lắm rồi.