Tinh Thần Châu

Chương 413: Điều động

Toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung trên thân cầm y lão già, cảnh giác hắn, không ai phát giác trong bất tri bất giác, Dược Thiên Sầu đã biến thành người chủ đạo nơi này.
 
Kỳ thực đây cũng là mục đích của hắn. Hắn lẽ ra có thể sớm xuất thủ, như vậy tu chân liên mình cũng sẽ không trả giá lớn như vậy, nhưng hắn phải đợi đến khi tu chân liên mình không còn chống đỡ được nữa, dù là dũng mãnh như Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng sắp sửa suy tàn, hắn mới khoan thai xuất thủ.
 
Dệt hoa trên gấm mặc dù tốt, nhưng làm sao sánh được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, như vậy càng có thể đạt được mục đích của mình. Sau khi tu chân liên mình mất đi mấy trăm mạng người, hắn đi ra ngăn cơn sóng dữ, hiện tại ở đây do hắn chủ đạo, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng không cách nào can thiệp.
 
Từ hôm nay trở đi, tu chân giới còn ai có thề nói hắn là bại hoại tu chân giới. Hắn đã sớm đối với lời xưng hô này rất khó chịu, đúng lúc đám người Yến Bất Quy tiến đánh, đương nhiên hắn phải dẫn theo đà phát triển.
 
Không ngờ dám gọi ta là tu chân giới bại hoại, vậy cho các ngươi trả giá bằng máu đem xưng hô này nuốt trở lại, từ một nơi bí mật gần đó quan sát cuộc chiến, hắn cũng đã sản sinh ý niệm này trong đầu, thẳng đến khi thế cục sắp vượt qua dự đoán, hắn mới bắt đầu ra tay can thiệp.
 
Tuy nói đáp ứng rồi, nhưng cẩm y lão giả vẫn cần cần thận thận do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đẩy Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà ra ngoài. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cấp tốc thiểm tới, bảo vệ hai mẹ con. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
cẩm y lão giả nhìn Yến Bất Quy còn bị vây quanh, nhìn Dược Thiên Sầu hô: "Dược Thiên Sầu, người thì ta đã thả, nên thực hiện lời hứa của ngươi đi."
 
"Lo lắng của ngươi là dư thừa, ta đã nói rồi, ngươi có thể hoài nghi bất luận thứ gì, nhân phầm của ta ngươi tuyệt đối không cần hoài nghi. Ta từ trước tới nay nói một là một, hai là hai, chưa bao giờ thất hứa!" Dược Thiên Sầu vung tay lên nói: "Thả người!"
 
Ra lệnh một tiếng, hắc y nhân vây quanh Yến Bất Quy cấp tốc tránh đường.
 
Lúc này cẩm y lão giả quát: "Đi." Lập tức bắn lên khoảng không bay đi. Ánh mắt Yến Bất Quy phức tạp liếc mắt nhìn Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà, không dám dừng lại quá lâu, cũng bắn lên khoảng không đuổi theo, hai người phá vỡ cấm chế trên bầu trời Bách Hoa Cốc cấp tốc biến mất tại viễn phương.
 
"Rút về." Dược Thiên Sầu phất tay nói. Hắc y nhân đứng hai bên phát ra mệnh lệnh, hắc y nhân phía dưới rất nhanh đem túi trữ vật của những tu sĩ ngoại bang thu thập, sau đó bay lên khoảng không tứ tán rời đi, một lần nữa biến mất trong núi rừng trùng điệp chung quanh, phảng phất giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.
 
Mọi người nhìn thấy đều sửng sốt, thật đúng là tán tu, rút lui cũng không quên thu đồ vật mang đi, thực sự rất có phong phạm của tán tu. Bất quá cuối cùng còn có chút đạo đức, không hề động tới di vật của đệ tử các phái đã chết, bằng không thật đúng là không tiện mở miệng cưỡng chế bọn họ bỏ lại của phi pháp này.
 
Kỳ thực cũng không liên quan tới chuyện đạo đức gì khác, thật sự là vì Dược Thiên Sầu cũng biết trên người những đệ tử nhị lưu này cũng chẳng có gì đáng giá, hà tất phải làm ra chuyện mất mặt xấu hổ, còn chọc thêm phiền phức. Nhưng những vị khách nhân từ xa mà đến kia, phỏng chừng trên người có không ít thứ, hẳn nên trở về kiểm tra lại xem sao.
 
Tử Y quay về bên người Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu lơ đãng chạm tới ánh

 
Mắt ai oán của Yến Tử Hà, không khỏi khẽ lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ, tiểu thư ngươi cũng đừng oán ta vừa rồi tâm độc, ta càng độc thì mẹ con các ngươi càng an toàn, hi vọng ngươi nên hiểu được.
 
Lúc này bốn người Tất Tử Thông chật vật bất kham chạy tới hành lễ, nói: "Tạ ơn ân cứu mạng của tiên sinh và Tử Y cô nương." Tử Y nhìn bốn người quần áo tả tơi, đôi mày nhíu lại, không nói gì thêm.
 
"Không cần cảm tạ, hẳn nên làm." Dược Thiên Sầu gật đầu cười nói. Vừa rồi hắn cũng chú ý tới bốn người, ra vẻ chưởng quỹ tứ đại gia tộc vì muốn bảo hộ những người này, người của họ cũng chết gần hết, may là cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng bốn người bọn họ, bằng không cũng đã có người chết oan uổng.
 
"Ta có việc đi trước một bước, các ngươi cứ trò chuyện." Trong tay áo lóe ra một đạo thanh mang, Dược Thiên Sầu đạp kiếm bay đi. Bách Mị Yêu Cơ vốn không biết bốn người này, trò chuyện cái gì? Tự nhiên là đuổi theo. Tử Y cũng liếc mắt nhìn bốn người, nào có gì để trò chuyện, chỉ cảm thấy chán ghét, cũng bắn người vọt đi luôn. Mọi người nhìn theo ba người rời đi, nhìn nhìn lại bên ngoài Bách Hoa Cung, thi thể nằm khắp nơi, người còn may mắn tồn tại đang bắt đầu nhặt xác người trong môn phái.
 
Khu chợ của Bách Hoa Cốc đã trở thành một mành quạnh quẽ, ba người trở lại Bách Hoa Cư, bên trong không có một người nào, phỏng chừng vừa rồi cũng chạy đi hỗ trợ. Dược Thiên Sầu sờ sờ bụng nói: "Trước trận chưa kịp ăn, hiện tại lại không có ai, thật không may...
 
"Sau bếp hẳn còn thực vật, các ngươi đi nghỉ ngơi trước, ta đi nấu đem lên." Bách Mị Yêu Cơ cười nói, đi vào phía sau, quả nhiên rất có hình dạng biết hầu hạ người.
 
Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, trực tiếp lên lầu, đi vào phòng ngồi xuống cạnh bàn, tự rót nước trà vừa uống vừa nhìn Tử Y đi vào theo hỏi: "Ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi, đừng làm cho mình bị nghẹn." Cô nàng này bao nhiêu nghi hoặc đều hiện hết lên trên mặt, cũng không hề biết che giấu.
 
Tử Y hai tay cấu véo nhau, nhăn nhó trong trốc lát. Bỗng dưng có vẻ như chột dạ nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ. Quay đầu liền nói: "Có muốn ta xoa bóp bả vai cho ngươi không?"
 
"Cái gì?" Dược Thiên Sầu giật mình, ta không nghe lầm đó chứ!
 
"Có muốn ta xoa bóp bả vai cho ngươi không?" Tử Y lặp lại nói.
 
Dược Thiên Sầu thần tình co rút, không biết nữ nhân này nổi điên hay muốn cái gì. Thế nhưng lại dám làm chuyện này, nhưng xem thể diện của cha ngươi, ta cũng không thể cho ngươi làm ah! Vì thể Dược Thiên Sầu lắc đầu liên tục nói: "Không cần. Ẵ. Không cần. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi."
 
Tử Y nhăn mày, có chút điểm mất hứng, cắn cắn môi, ngồi xuống phía đối diện Dược Thiên Sầu hỏi: "Những người kia cũng không phải là tán tu trong đương thế. Ngươi mời về từ nơi nào vậy, như thế nào ta không hay biết gì?"
 
Dược Thiên Sầu không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là dùng tiền mòi về! Không trả tiền thì ai sẽ giúp ngươi làm việc chứ?"

 
Tử Y nghiêm mặt nói: "Những người này liên thủ công kích thật lợi hại. Thay đổi là ta bị bọn hắn bao vây, nếu không chạy trốn cũng không kiên trì nổi bao lâu thời gian. Ngươi mòi bọn hắn chắc đã tốn không ít tiền đi?"
 
Thấy bên ngoài truyền đến thanh âm. Dược Thiên Sầu không trả lời vấn đề này nữa. Ngay sau đó, Bách Mị Yêu Cơ bưng một mâm thức ăn tiến vào, bày lên trên bàn.
 
Bách Mị Yêu Cơ rót rượu cho Dược Thiên Sầu xong, liền hỏi: "Vừa rồi ngươi rõ ràng là có cơ hội giết chết Yến Bất Quy. Vì sao đáp ứng hắn trao đổi táng mạng của hai mẹ con Bách Hoa tiên tử, không công để cho hắn chạy thoát."
 
Dược Thiên Sầu vuốt mũi, thầm nghĩ, mục đích của phụ tử Yến gia chính là muốn nhằm vào Liên mình Tu Chân, cũng không phải nhằm vào ta. Nếu như ta giết chết Yến Bất Quy, vậy Yến Truy Tinh không dẫn người tìm lão tử liều mạng mới là chuyện lạ!
 
Hoa Hạ tu chân giới tạo thành liên mình, mới có thể đối kháng được hai cha con nhà này. Ta ăn no rủng mỡ kết oán với cái hạng ngưu nhân này làm chi? Các ngươi đánh thì đánh thôi. Ta ở bên cạnh trợ uy là được rồi, đừng nghĩ ta quan hệ tới chuyện riêng của các ngươi.
 
Dược Thiên Sầu uống rượu nhét thức ăn vào trong mồm, tùy tiện giải thích nói: "Một đoạn thời gian trước, cung chủ Vạn Ma Cung tiền nhiệm là Yến Vô Trần đã từng bán cho ta một chút thể diện. Cho nên ta sao có thể không biết xấu hổ mà hạ sát thủ đứa con trai độc nhất của ông ta. Coi như là vì phần nhân tình của ông ta năm xưa đi."
 
Bách Mị Yêu Cơ hơi nhướng mày, chuyện tinh chia tiền ngày đó nàng cũng đã được nghe nói qua. Nhưng nhiều ít vẫn có chút nghi hoặc, chẳng bởi vì nguyên nhân nào khác, mà chính là vì tên tiểu hồ ly này ăn nói quá thành khẩn...
 
Ngoài Đông Hải...
 
Liên mình Tu Chân chính ma lưỡng đạo quần hùng đóng quân ở phòng tuyến duyên hải, chừng vài trăm dặm.
 
Nhưng mà lúc này Liên mình Tu Chân đột nhiên nghe được tin tức. Yến Bất Quy âm thầm dẫn theo mười mấy cao thủ Độ Kiếp kỳ tập kích Bách Hoa Cốc tổng đà của Liên mình Tu Chân. Đang trong lúc hết sức nguy nan thì Dược Thiên Sầu dẫn theo sáu trăm hảo thủ tán tu đuổi tới đúng lúc, cơ hồ đã giết sạch toàn bộ đám người Yến Bất Quy. Đáng tiếc vì phải cứu mẹ con Bách Hoa tiên tử, cho nên cuối cùng đã thả Yến Bất Quy cùng một gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ rời đi.
 
Sau khi các phái nghe được tin tức này, đều có điểm không dám tin tưởng. Chỉ bằng đám thủ hạ tán tu của Dược Thiên Sầu, thì có thể tru sát được mấy chục tên cao thủ Độ Kiếp kỳ sao? Vì thế liền phái người quay về điều tra tình huống.
 
Kết quả liền biết được, hơn sáu trăm tán tu thủ hạ của Dược Thiên Sầu kia cũng không phải tán tu bình thường. Mà tất cả đều là cao thủ Độ Kiếp kỳ!
 
Các phái nghe được tin thì không khỏi hoảng sợ. Hơn sáu trăm cao thủ Độ Kiếp kỳ?
 
Các phái trong Liên mình Tu Chân cũng vì chuyện này là mà phải thương nghị với nhau. Hiện giờ đang trong thời khắc giao chiến mấu chốt, ở nhà có nhiều cao thủ như thế, vì sao không mời tới đây viện trợ?
 
Cho nên Đại La Tông liền đề nghị, mặc kệ tán tu ở phương nào, Dược Thiên Sầu chỉ được lưa năm mươi người ở lại, phòng thủ Bách Hoa Cốc, hơn năm trăm tán tu khác, sẽ điều tới đây giúp Liên mình Tu Chân đánh trận. Đề nghị này cũng được các phái nhất trí ủng hộ, tuy không nói ra nguyên do, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng. Bất luận môn phái nào đều cũng phải lo lắng tới cỗ lực lượng trong tay của Dược Thiên Sầu, nhất là Đại La Tông đã từng có thù oán với hắn. Cho nên muốn nhân cơ hội này để phân hóa lực lượng của Dược Thiên Sầu.
 
Lúc này tin tức điều động truyền trở về. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán nhận được thông cáo, thì liếc mắt nhìn nhau. Đông Phương Trương Ngạo trầm ngâm nói: "Cừu huynh, ngươi và Dược Thiên Sầu vẫn là huynh đệ tương xứng, ta xem việc này do ngươi chuyển cáo thì sẽ tốt hơn."