Tinh Thần Châu

Chương 382: Tiêu Diêu

Tử Y ôm túi trữ vật lắc đầu nói: "Sư phụ ta tên là Lộng Trúc, không phải Tiêu Diêu."
 
"Vậy trong những bằng hữu của sư phó ngươi, có ai tên Tiêu Diêu không? Hoặc ngươi có từng nghe thấy, sư phụ ngươi nhắc qua một người tên là Tiêu Diêu không?" Quỳnh Hoa tiên tử truy vấn hỏi.
 
"Không nghe qua." Tử Y ngẫm nghĩ nói.
 
"Sư phụ ngươi thu ngươi làm đệ tử ở địa phương nào?" Quỳnh Hoa tiên tử cần thận hỏi.
 
"Không biết." Tử Y lắc đầu nói: "Từ nhỏ ta đã đi theo sư phụ, người không nói thu nhận ta ở địa phương nào."
 
"Hiện giờ sư phụ ngươi đang ở đâu? Có thể dẫn ta đi xem qua một chút không?"
 
"Chuyện này thì không thể được. Nơi đó không phải địa phương người nào cũng có thể vào." Tử Y khẳng khái từ chối.
 
Quỳnh Hoa tiên tử nghe vậy, có chút thất vọng trầm mặc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
 
Còn Dược Thiên Sầu thì không nói câu nào, ánh mắt vẫn đang trộm nhìn Quỳnh Hoa tiên từ, trong đầu thì hiện ra cảnh tượng: "Năm xưa lão soái ca phong lưu tiêu sái ở bên ngoài đã dùng tên giả "Tiêu Diêu", tán tỉnh nữ nhân nhà người ta, đem bụng người ta làm lớn. Sau khi mỹ nữ sanh hạ hài tử, đột nhiên ngày nào đó phát hiện tiểu hài tử cùng nam nhân đều không trông thấy đâu, tận lực tìm kiếm đã lâu vẫn không có manh mối. Sự thật là lão soái ca đã trộm đem tiểu hài tử kia đi. Sau khi tiểu hài tử hiểu biết nhân tình thế thái, vì không muốn phiền toái. Lão soái ca nói với tiểu hài tử kia rằng, hắn là sư phụ của nàng, nhưng kì thực quan hệ của hai người, lại chính là cha con.
 
Có ý tứ! Có ý tứ!
 
Cũng chỉ anh tuấn như Lộng Trúc lão đầu mới phao được mỹ nhân như Quỳnh Hoa tiên tử a! Nhưng Lộng Trúc cũng quá hoa tâm đi, mỹ nhân người ta đều đã giúp ngươi sanh tiểu hài tử, thế mà ngươi còn bỏ đi, quả thực là không có đạo đức. Dược Thiên Sầu thầm phán đoán, khóe miệng dâng lên một tia cười mỉm, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện tình đúng là như thế.
 
"Dưới khuỷu tay trái ngươi có một cái bót màu đỏ hình trăm rằm đúng không?" Quỳnh Hoa tiên tử chợt hỏi.
 
Tử Y theo bản nang nhìn xuống dưới khuỷu tay mình, nghi hoặc nói: "Ngươi.., làm sao ngươi biết trên tay ta có vết bớt?"
 
Quỳnh Hoa tiên tử nghe vậy liền muốn bước tới, nhưng Hoa Như Ý đã ngăn trở nàng, cũng khẽ lắc đầu, chỉ vào Dược Thiên Sầu nói: "Tông chủ, người này chính là Dược Thiên Sầu."
 

"Cho ngươi."
 
Dược Thiên Sầu đang nghe hai người nói chuyện, đã trăm phần trăm khẳng định Tử Y chính là nữ nhi của Quỳnh Hoa tiên tử, đang thầm hớn hở vì tự cho là nắm được nhược điểm của Lộng Trúc. Bỗng nhiên Tử Y lại ném túi trữ vật sang cho hắn. Dược Thiên Sầu giật mình sửng sốt, thấy mấy người đều nhìn chằm chằm vào hắn, hắn có chút chột dạ cầm túi trữ vật nhét vào trong người mình.
 
Quỳnh Hoa tiên tử nghi ngờ nói: "Tử Y, vì sao ngươi phải đưa tiền cho hắn."
 
Tử Y còn chưa kịp lên tiếng, thì Dược Thiên Sầu đã chen ngang nói: "Là ta thay
 
Nàng bảo quản. Nếu nàng cần tùy thời đều sẽ lấy."
 
Tử Y mặc dù không biết vì sao Dược Thiên Sầu phải nói như vậy, nhưng tin tưởng rằng hắn nhất định là có nguyên do, cho nên cũng gật đầu theo. Bất quá, Quỳnh Hoa có thể bước lên thượng vị, tự nhiên cũng không phải kẻ dễ dàng hồ lộng. Nét tru thương trên mặt chợt biến thành lạnh lùng, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu đánh giá, hỏi: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu, kẻ đã từng hai lần phản bội sư môn? Vì sao Tử Y lại đi cùng ngươi..."
 
Nàng dù sao cũng là chí tôn một phương, tự nhiên rất phản cảm những người như thế. Mà Dược Thiên Sầu cũng không tra những kẻ nói hắn như vậy. Bất quá xem trên phân lượng Quỳnh Hoa tiên tử là mẫu thân của Tử Y, cho nên cũng lười tính toán, khe khẽ thở dài: "Tử Y, ngươi cũng nghe rồi chứ! Nếu không ngươi trở về đi, thanh đanh ta không tốt lắm, ngươi đi theo ta sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy. Thôi ngươi về trước đi, khi nào quay lại ta sẽ giải thích với sư phụ ngươi sau."
 
"Ta không về." Vừa nghe như thế, Tử Y đã nhảy dựng lên, trừng mắt nói. Chuyện Tất lão tiền bối công đạo, hắn còn chưa hoàn thành xong, hiện giờ sao có thể quay về được chứ? Nàng nhìn chằm chằm Quỳnh Hoa tiên tử nói: "Mặc dù ngươi cho ta ít tiền, nhưng đây cũng là bản thân ngươi tự nguyện. Ta đi cùng với ai, còn không tới phiên ngươi quản đâu."
 
Quỳnh Hoa tiên tử nhất thời ngần ra, nhìn Tử Y như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng đành phải buông tha. Lại quay về phía Dược Thiên Sầu hỏi: "Ngươi nhận thức sư phụ của Tử Y?"
 
Dược Thiên Sầu cười khổ: "Há lại chỉ riêng nhận thức. Tử Y chính là sư phụ nàng bảo ta mang nàng đi theo. Ta mặc dù không muốn nhưng sư phụ nàng tu vi rất cao cường, ta cũng không có biện pháp ah!"
 
Mặc dù người nào nghe ra chính mình không được hoan nghênh cũng đều mất hứng. Nhưng Tử Y lại không giống vậy, cả khuôn mặt vẫn băng sương, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Còn Dược Thiên Sầu thì co đầu rút cổ, hiện giờ trông rất giống như kẻ nô tài, thay người ta bảo quản tiền bạc.
 
Quỳnh Hoa tiên tử và Hoa Như Ý đều ngần ra, không nghĩ rằng cái tên Dược Thiên Sầu to gan lớn mật này, lại nể sợ Tử Y, càng không nghĩ tới Tử Y sẽ dũng mãnh như thế. Rốt cục ánh mắt Quỳnh Hoa tiên tử nhìn Dược Thiên Sầu cũng dịu đi: "Ngươi có biết sư phụ Tử Y, đang ở chỗ nào không?"
 
"Biết a! Lần này chúng ta chính là đi ra từ chỗ của sư phụ nàng..." Dược Thiên Sầu còn chưa nói xong, đã thấy Tử Y khẽ lầm bầm: "Dược Thiên Sầu, nếu ngươi dám tùy tiện nói ra nơi ân cư của sư phụ, thì đừng trách ta sẽ không khách khí đối với ngươi."
 
"Ách...Ta sẽ không nói." Dược Thiên Sầu lúng túng cười trừ.

 
Tử Y xoay người lại, hướng Quỳnh Hoa tiên tử cảnh báo: "Ta không cần biết ngươi là tông chủ môn phái nào. Có một số chuyện tốt nhất là đừng tìm hiểu."
 
Quỳnh Hoa tiên tử nghe xong, cũng không khỏi ngây người ra.
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Đến cũng đã đến rồi. Nếu tiền bối không còn chuyện gì nữa, thì chúng ta xin cáo lui."
 
"Đợi một chút!" Thanh âm của Quỳnh Hoa tiên tử đối với Dược Thiên Sầu đã trở nên nhu hòa, nhìn hai người chân mày đen khẽ nhăn lại: "Hai các ngươi cứ hành tẩu như thế ở bên ngoài, cũng không khỏi quá nguy hiểm đi! Sao các ngươi không gia nhấp Liên mình Tu Chân giới? Nếu làm như vậy dưới tình huống trước mắt, sẽ có một vài thế lực không dám quang mình chính đại gây phiền toái cho các ngươi nữa."
 
Dược Thiên Sầu giật mình, Liên mình Tu Chân giới chưa chắc đã cho hắn gia nhấp. Cũng bởi cái thanh danh bất hảo kia mà! Hiển nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của Quỳnh Hoa tiên tử, hơn nữa dường như mục đích của nàng là muốn lưu Tử Y ở lại
 
Nơi này. Cản thận suy nghĩ xong, Dược Thiên Sầu liền hạ quyết tâm nói: "Đa tạ tiền bối nhắc nhở, hai người chúng ta còn phải đến Vạn Ma Cung, xin cáo từ!"
 
Hắn vừa nói dứt lời, thì Tử Y đã lao vút lên không trung. Hiển nhiên, Tử Y đối với tông chủ Vọng Nguyệt Tông chính là không có bao nhiêu hảo cảm. Dược Thiên Sầu đành phải bất đắc dĩ nhìn Quỳnh Hoa tiên tử mỉm cười, trường kiếm theo sau bắn ra, rất nhanh chở hắn đuổi theo Tử Y.
 
Quỳnh Hoa tiên tử bước đến lan can, đôi con ngươi bừng sáng trìu mến nhìn theo hai đạo thân ảnh. Lúc này Hoa Như Ý cũng đi tới, nhẹ giọng nói: "Tý tỷ xác nhận có đúng là nàng không?"
 
"Không phải nó thì còn có thể là ai, đôi chân mày sắc lạnh đó, quá giống cái tên nam nhân không có lương tâm kia. Hơn nữa ở dưới khuỷu tay trái cũng có vết bót hình trăng lưỡi liềm." Quỳnh Hoa tiên tử hai mắt mông lung đãm lệ nói.
 
"Lần đầu tiên khi gặp nàng, ta đã cảm thấy trông nàng rất giống tỷ tỷ! Cái loại cảm giác này phi thường mãnh liệt. Nhưng không thể tin được, thật sự chính là nàng." Hoa Như Ý cảm thán thở dài, bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Tỷ, có phải tỷ đang hoài nghi sư phụ của nàng chính là Tỷ phu không?"
 
Quỳnh Hoa tiên tử lắc đầu, nhãn tình mê mang nói: "Ta không xác định ngay được! Năm xưa Tiêu Diêu chỉ là một người phàm phu tục tử, quanh năm dạo chơi ngày tháng. Ta nhất thời bị ma quỷ đeo bám, bị phong thái của hắn thu hút. Đã nhiều năm qua, ta cho rằng hai cha con bọn hắn sớm đã rời khỏi thế gian! Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Tử Y thì ta mới tỉnh ngộ, Tiêu Diêu cũng không phải cái hạng người phàm phu, phàm nhân bình thường làm sao có được phong thái giống như hắn đây? Ha ha! Lộng Trúc tiên sinh! Năm xưa không phải Tiêu Diêu cũng thường hay cầm theo một cây hắc sáo, đùa nghịch ở trong tay sao?"
 
"Tỷ, vì sao năm đó tỷ phu phải lén lút mang Tử Y đi. Chẳng lẽ không có một chút nguyên nhân gì sao? Ta xem tỷ phu cũng không phải người không biết giải giảng đạo lý nha." Hoa Như Ý có chút khó hiểu nói.
 
"Sau khi sinh Tử Y, ta thấy nó có linh căn tu hành, liền nói cho Tiêu Diêu biết thân phận tu hành giả của ta. Nhưng Tiêu Diêu vẫn lơ đễnh, đáng lẽ ra lúc ấy ta phải phát hiện ra điểm này mới đúng a! Một phàm nhân khi biết sự tồn tại của chúng ta, sao có thể thờ ở như hắn đây?" Quỳnh Hoa tiên tử cười khổ: "Sau ta còn nói cho hắn biết, phàm nhân thọ hạn ngắn ngủi, ta muốn đưa Tử Y quay về Vọng Nguyệt Tông tu hành, nào ngờ hắn phản đối mãnh liệt, vì thế chúng ta đã cãi nhau một trận. Kết quả ngày hôm sau, hắn liền dẫn theo nữ nhi đi mất."
 
Hoa Như Ý khẽ than thở: "Nói như vậy, chuyện năm xưa cũng là dễ giải thích thôi. Vốn dĩ tỷ phu chính là cao nhân lánh đời, có thể là không nhìn Vọng Nguyệt Tông vào trong mắt, nên tỷ phu muốn đích thân dạy dỗ Tử Y. Bằng không, với niên kỳ của Tử Y bây giờ, làm sao tu vi có thể đạt đến cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ. Ít nhất, dựa vào năng lực của Vọng Nguyệt Tông chúng ta là không thể nào làm được."
 
"Một khi đã như vậy thì hắn cần gì phải giấu giếm ta." Quỳnh Hoa tiên tử ảm đạm cười nói: "Ta xem hắn người cũng như tên, tiêu diêu quen rồi, ở cùng ta thời gian quá dài, đã chê ta phiền phức. Cao nhân cái gì, chẳng lẽ còn có thể là Hóa Thần kỳ cao thủ ư?
 
"Cũng chưa hẳn không có khả năng này." Hoa Như Ý nhắc nhở: "Tỷ còn nhớ năm xưa ở chỗ thí luyện Yêu Quý Vực xuất hiện một cái thần bí cao thủ không? Toàn bộ nhóm trưởng lão của Phù Tiên Đảo đều bị người ta đánh cho trọng thương. Không phải tỷ nói người kia rất có thể là tu sĩ Hóa Thần kỳ sao? Nếu trong Tu Chân giới đã tồn tại cao thủ Hóa Thần kỳ, vậy tại sao tỷ phu lại không có khả năng đây?"
 
"Lộng Trúc tiên sinh thần bí!" Quỳnh Hoa tiên tử ảm đạm cười nói: "Tiêu Diêu là cao thủ Hóa Thần Kỳ, điều này có thể sao? Nhưng hắn vì cái gì mà phải giấu giếm không cho ta biết...?"