Tinh Thần Châu

Chương 346: Ta lưu lại

Không bao lâu Dược Thiên Sầu đã thấy Nghiêm Thác được đưa tới, đã từng là trưởng lão Phù Tiên Đảo, hôm nay thành tù nhân, bị người xách lên như một con gà con. Quỷ vương tướng lĩnh mang theo hắn ném hắn lên mặt đất, khôi giập vang rầm lạp một trận, ôm quyền lui về một bên.
 
Nghiêm Thác tập tễnh bò lên, mái tóc trắng xóa buông xõa mất trật tự, y phục trên người lam lũ bất kham, những nơi rách mướp còn đọng vết máu, ra vẻ từng bị người dùng roi đánh. Hình dạng phảng phất như già hơn mười tuổi, làm gì còn hình dáng của một trưởng lão hò hét năm xưa.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu băng lãnh nhìn xuống phía dưới chăm chú, không phải do năm xưa hắn quá mức kiêu ngạo thì làm sao bị mình gạt gẫm vài câu đã chạy tới nơi đây. Bất quá Dược Thiên Sầu cũng không nghĩ đến hắn lại trở nên già nhiều như vậy, mái tóc ngày xưa bảo dưỡng rất tốt lại biến trắng toàn bộ, trên mặt đều là nếp nhăn, nếu không biết hắn là ai, quỷ mới nhận được. Hiểu ra người có tu vi càng cao, càng chậm sự già yếu, tại sao có thể như vậy?
 
Thoáng suy nghĩ, Dược Thiên Sầu liền hiểu ra, tuổi tác như vậy bị phong tỏa đan điền mấy tháng, thân thể thiếu chân nguyên vận chuyển tầm bổ, tự nhiên sẽ già thật nhanh, huống chi còn bị người dụng hình, cũng không biết sau khi Ngu Cơ lĩnh ngộ câu nói "không giết chết là được" của mình, đã lăn qua lăn lại hắn như thế nào.
 
Nghiêm Thác giống như một lão nhân trăm tuổi của thế tục giới, đi lại tập tễnh trong đại điện, cuối cùng ánh mắt dại ra tiếp xúc với ánh mắt băng lãnh của Dược Thiên Sầu ngồi phía trên vương tọa, chợt phát hiện không phải ánh mắt của nữ tử thích mỉm cười như trước, lại ngẳng lên quan sát cả khuôn mặt người kia...Con ngươi Nghiêm Thác co rụt lại mãnh liệt, khàn giọng hô: "Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu, là ngươi..."
 
Hắn lảo đảo chạy về phía trước vài bước, tức thì có một quý tướng lĩnh bước ra, quát: "lớn mật!" Một chưởng đánh té hắn xuống mặt đất.
 
Tử Y thực sự có chút không nhẫn nại, cắn răng nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Muốn hắn chết, bất quá chỉ cần một câu nói của ngươi, ngươi hà tất lại muốn hành hạ hắn."
 
Dược Thiên Sầu lạnh lùng liếc nhìn nàng, không trả lời, lại nhìn phía dưới nói: "Nghiêm Thác lão nhi, nhiều năm không gặp, nghĩ không ra ngươi và ta còn một ngày đêm gặp lại, uy phong năm xưa la hét sai bảo ta đi nơi nào rồi?"
 

Nghiêm Thác lại bò lên, nhìn bốn phía lại nhìn lên cao, nhất thời chuyện gì cũng đều hiểu ra, hôm nay người có thể làm chủ chính là Dược Thiên Sầu. Khóe môi Nghiêm Thác nhếch lên tơ máu, lắc mái đầu bạc cười khổ nói: "Xem ra ta bị ngươi lừa, ngươi cùng con ta có thù oán, làm sao còn giữ lại không giết, nói vậy con ta đã sớm chết thảm ở trong tay ngươi."
 
Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Ta chưa bao giờ nói lời gạt người, nói con ngươi ở đây, con ngươi dĩ nhiên còn đây, huống chi ngươi đã là người sắp chết, ta cũng không cần phải lừa ngươi."
 
Lời này vừa nói ra, Tử Y lập tức hồ nghi nhìn về phía hắn. Mà các tướng lĩnh cùng Ngu Cơ đều tỏ vẻ không hiểu, bọn họ là người hiểu rõ nhất, thật không nghĩ tới đường đường đệ tử chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực nói dối mà mặt không hề đổi sắc, hoàn toàn ngay trước mặt mọi người nói dối quang mình chính đại như vậy, nếu như không phải bọn họ đã biết rõ, muốn không tin cũng khó.
 
Đôi mắt khàn đục của Nghiêm Thác nhất thời sáng ngời, lập tức hỏi: "Dược Thiên Sầu, con ta ở đâu, cho ta gặp được không?"
 
"Đương nhiên là được, không thành vấn đề." Dược Thiên Sầu vung tay lên, nhìn thật hào sảng, kết quả khiến cho đám người Ngu Cơ sửng sốt, không biết hắn định đi đâu tìm nhi tử cho người kia gặp mặt. Ai biết hắn còn nói thêm: "Nhưng! Nhi tử của ngươi ngày xưa ở Phù Tiên Đảo luôn đối nghịch với ta, khẩu oán khí thật khó tiêu, hôm nay hai cha con ngươi đều ở đây, phải lưu lại một người để cho ta nguôi giận!"
 
"Ngươi muốn thế nào?" Nghiêm Thác hỏi.
 
"Rất đơn giản, đuổi tận giết tuyệt ta chưa bao giờ làm." Dược Thiên Sầu đứng dậy, lạnh lùng nói: "Hôm nay ta cũng vừa mới đến nơi đây, chính là vì muốn chấm dứt việc này mà đến. Một là ta cởi ra cấm chế trên người thả ngươi rời đi, giết con ngươi. Hoặc ngươi lưu lại tiếp tục chịu hành hạ, ta thả con ngươi. Hai cha con ngươi chỉ có thể sống một người, hiện tại ngươi tuyển chọn!"
 
Đám quý tướng nhất thời hứng thú, ánh mắt đều tập trung trên người Nghiêm Thác. Nghiêm Thác thoáng do dự, liền trả lời: "Dược Thiên Sầu, hi vọng ngươi nói chuyện giữ lời. Ta.., lưu lại, ngươi thả con ta đi."

 
Bầu không khí trong đại điện nhất thời ngưng trọng trong nháy mắt, ánh mắt đám quý tướng nhìn về Nghiêm Thác đã hoàn toàn khác hẳn, là kính phục!
 
Mẹ nó! Thật đúng là phụ tử tình thâm. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn thần tình dao động của Tử Y, trong ngực khó chịu, vốn hắn định xem tuồng kịch mặt trái của lòng người, thuận tiện giáo huấn nha đầu này một chút, cho nàng biết cái gì gọi là vương bát khí xuyên thủng nhân tính, cho nàng biết lòng thương cảm sẽ có đáng trách thế nào, miễn cho sau này không nghe lời, lần này được rồi, chỉ sợ sẽ làm trầm trọng thêm.
 
Dược Thiên Sầu vốn không biết, lúc trước Nghiêm Thách nơi nơi cầu người cùng hắn đến Yêu Quỷ Vực, thế nhưng người ta vừa nghe đến Yêu Quỷ Vực liền khiếp đảm, không ai nguyện tới, vì vậy hắn biết rõ sinh cơ xa vời, nhưng vì muốn cứu nhi tử, chính hắn dứt khoát đi tới nơi này, có thể nói đã sớm làm sẵn chuẩn bị nhận lấy cái chết.
 
Ngươi mặc dù đối tốt với nhi tử ngươi, thế nhưng ngươi dạy con không nghiêm, hại chết con lại hại chết mình, nên trả giá là phải trả giá. Dược Thiên Sầu khép mắt, trầm giọng nói: "Cởi cấm chế trong đan điền cho hắn, cho hắn trực tiếp vào động tiếp con của hắn, thả hai cha con cùng rời đi."
 
Nói nghe êm tai, nhưng mọi người cũng hiểu Dược Thiên Sầu đã phán tử hình Nghiêm Thác. Ngu Cơ nhìn phía dưới gật đầu, lúc này có người đến giải trừ cấm chế cho Nghiêm Thác. Tử Y lại cắn môi không nói gì...
 
Nghiêm Thác nghe vậy đứng sững sờ tại chỗ, thẳng đến khi cả người chấn động, chân nguyên trong đan điền tuôn rất nhanh tầm bộ thân thể sắp khô cạn, hắn mới tin tưởng là thật, ngây ngốc nhìn Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cầm vài viên linh đan ném ra, nói: "Mau chóng khôi phục, để phương tiện tiếp nhi tử của ngươi cùng nhau rời đi."
 
Cấm chế giải trừ Nghiêm Thác lập tức tràn đầy tinh thần, hút linh đan ném tay vào bàn tay, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu chậm rãi nói: "Dược Thiên Sầu, chuyện của ngươi tại Yêu Quỷ Vực, ta sẽ không nói với bất luận kẻ nào, bằng không sẽ gặp trời phạt." Nói xong nhét linh đan vào trong miệng, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ.
 
Trong đại điện không người nói chuyện, đều nhìn Nghiêm Thácẵ Biết hạ tràng của hắn, thần tình của mọi người cũng nói không nên lời là đồng tình hay thương hại. Dược Thiên Sầu không nói gì chắp tay sau lưng, hiện tại hắn thực sự muốn thả Nghiêm Thác, nhưng một mặt nhẹ dạ không phải là thời gian biểu diễn. Lúc này hắn phải bày ra thần tình lạnh lùng vô tình mới là cần thiết, bởi vì sẽ có ngày hắn có thể chặp chưởng Yêu Quỷ Vực, yêu ma quỷ quái nếu không cường thế sẽ không thể trấn trụ, hành động của Tất Trường Xuân chính là vết xe trước mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Trong khe sâu cách quỳ vương đại điện không tới mười dặm, mây đen mù sương cuồn cuộn không tiêu tan, ôn độ gần như thành băng, lệ phong gào thét tùy ý phát ra tiếng quái dị, chung quanh không có một ngọn cỏ. Dưới khe sâu đen thui như sắt, xuất hiện một hang động hình dáng như kèn đồng, ngoài cạn trong rộng, từ lỗ hổng nhìn ra là do quái phong băng lãnh tận xương từ bên trong động thổi ra ăn mòn. Trên đỉnh núi đối diện cửa hang, một đám người đứng thành hàng, ở giữa là Dược Thiên Sầu, Ngu Cơ, Tử Y còn có Nghiêm Thác...