Tinh Thần Châu

Chương 339: Chứng minh thân phận

Một cơn gió khẽ thổi qua, rừng trúc lay động xào xạc, vài lá trúc màu tím xoay quanh theo cơn gió mà lướt qua giữa hai người. Nữ nhân mặc tử y nhìn thấy thần tình Dược Thiên Sầu bất hảo, lại không nhìn thấu tu vi của hắn, cho nên đành phải cúi người hành lễ nói: "Nơi đây đúng là Nam Hải Tử Trúc Lâm. Gia sư tiêu dao quen rồi, cung cách nói chuyện trước nay không hề cấm kỵ, nếu có địa phưong nào đắc tội, ta thay mặt gia sư hướng tiên sinh nhận lỗi, mong tiên sinh đừng đem việc này để ở trong lòng."
 
Có mỹ nhân bồi tội, hỏa khí ở trong lòng Dược Thiên Sầu cũng tiêu tan một nửa, huống chi nếu nơi này đúng là Tử Trúc Lâm, thì cái gã ngưu nhân Hóa Thần trung kỳ kia cũng ở đây. Cho dù bản thân hắn có bực tức thì cũng chẳng làm nên tích sự gì cà. Nghe Tất Trường Xuân nói qua, Lộng Trúc tiên sinh có một cái nữ đệ từ, nói vậy cũng chính là cô gái đang đứng ở trước mắt này. Vì thế Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ: "Nếu nơi đây chính là Nam Hải Tử Trúc Lâm, vậy thì cô nương cũng chính là đệ tữ của Lộng Trúc tiên sinh đi. Vừa rồi có phải Lộng Trúc tiên sinh nói chuyện hay không?"
 
"Đúng vậy!" Nữ nhân mặc tử y lãnh đạm cười nói: "Tại hạ tên là Tử Y, chẳng hay tôn danh đại tánh của tiên sinh là?"
 
Tử Y! Dược Thiên Sầu ngước mắt cao thấp đánh giá nàng một vòng, liền chắp tay nói: "Cô nương một thân mặc tử y, quà nhiên người cũng giống như tên, xinh đẹp ngang nhau. Tại hạ Dược Thiên Sầu!"
 
"Ngươi tên Dược Thiên Sầu?" Tử Y bất thình lình phun ra một câu hỏi.
 
Dược Thiên Sầu giật mình nói: "Chẳng lẽ Tử Y cô nương đã nghe qua tên của tại hạ?"
 
Tử Y khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: "Dường như đã nghe qua gia sư nhắc tới cái tên này, bất quá người nọ thanh danh ở trong Tu Chân giới chẳng ra thể thống gì. Hẳn là trùng tên với tiên sinh thôi. Hon nữa, Tất lão tiền bối cũng sẽ không thu nhận đồ đệ bừa bãi."
 
Tiếp theo nàng vươn tay lên dẫn đường: "Gia sư đang ở Trúc Lang Phúc Địa, mòi tiên sinh đi theo ta." Nói xong, lườn lờ mà đi ở phía trước dẫn đường.
 
Dược Thiên Sầu theo ở phía sau, cũng mang thần tình hồ nghi, trong lòng thầm nhủ. Tu Chân giới ngoại trừ lão tử ra, chẳng lẽ còn có người tên là Dược Thiên Sầu ư? Ta kháo! Chẳng may trùng tên thôi sao? Lại còn thanh danh không mấy tốt đẹp gì nữa. Không được, có cơ hội nhất định phải thu dọn tên này, miễn cho thanh danh của lão tử bị ô uế, nhất là khi đứng ở trước mặt mỹ nhân.
 
Trong rừng trúc có một con đường nhỏ rộng chưa đến một thước, dường như đều là dùng đá cuội trài thành, lộ trình tiến sâu vào trong rừng trúc. Bước đi trên con đường nhỏ, hai bên trái phải đều là tử trúc rập rạp, cơ hồ nhìn không rõ ngày đêm. Chợt có ánh mặt trời tán lạc roi xuống, khúc xạ lên những thân cây trúc óng à, thật sự là có một phen ý tứ hàm xúc.
 
Thấy quang cảnh đơn sơ mà tao nhã, Dược Thiên Sầu cũng không nhịn được nữa, đánh giá chung quanh vài vòng. Những khóm trúc màu tím trong vắt kia quà thật là đẹp, hình dáng thẳng vút lên cao, nhưng dưới gốc thì lại bành trướng ra như bụng La Hán. Nhất định đây là cái thứ khó kiếm, ta phải tìm cơ hội nhố một khóm về ô Thác Châu trồng đi.
 
Đang tính toán như thế, thì đã xuyên qua rừng trúc. Quang cảnh trước mắt cũng trâi dài ra thoáng đãng, ở nơi sâu nhất trong rừng trúc thấp thoáng xuất hiện một tòa biệt viện, đây là một tòa biệt viện màu tím, hẳn là đã lấy cây trúc ở trong rừng tạo thành. Vài căn nhà san sát nhau, ở giữa còn có một tòa trúc đình, bố cực phi thường hờ hững nhưng lại thanh tao lịch sự. Ở bên ngoài có hàng rào bao quanh, tương thông cùng lối đi, trước cánh cổng có treo một tấm biển màu đen, trên đó viết "Trúc Lang Phúc Địa."
 
Trong trúc viện, mơ hồ nhìn thấy chân khí màu tím lượn lờ, quà nhiên là khí tượng của nơi nhân gian phúc địa. Có vài con chim tước không tên đang nhảy nhót ở bên trong, thấy người tới cũng chẳng sợ. Dược Thiên Sầu chợt phát hiện ở trước cửa nhà, có một người nam tử trung niên đang lười nhác nằm phơi nắng, ánh mắt thật hiếu kỳ.., từ trên xuống dưới đánh giá Dược Thiên Sầu.
 
Mà Dược Thiên Sầu cũng đánh giá hắn, án tượng đầu tiên chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, đó chính là "Suất". Tuy rằng bộ dạng đã trung niên, nhưng tuyệt đối là một Lão Suất Ca. (Suất là đẹp trai.)
 
Người này dáng cao gầy, không mập không ốm, ăn mặc theo kiểu nho sĩ, trên lưng đeo một cây sáo trúc màu đen. Đỉnh đầu bó gọn, chất tóc đen bóng, hai mắt tinh mâu chất lượng, thêm đôi mày kiếm càng hiển lộ ra khí khái anh hùng, sống mũi cao thẳng, gò má hơi gầy, trên khóe miệng buộc vòng quanh một nụ cười mĩm, ỏ hai bên má phảng phất như có hai cái má lúm hình đồng tiền. Trên mặt bày biện ra dung mạo tang thương. Cái loại nam nhân mang tính chất mị lực đặc thù này là không thể nghi ngờ, mười phần một cái Lão Suất Ca. Hoặc già như hắn đã vượt qua hình tượng suất của một nam nhân, giống như ngay cà nam nhân nhìn thấy hắn cũng phải ngưỡng mộ khỡngthôỉah!
 
Dược Thiên Sầu trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bi ai. Trên đòi này không ngờ lại có một cái nam nhân tuán mỹ như thế, còn muốn để các vị nam nhân khác sống nữa hay không đây? Cái thứ nam nhân này mà bước ra ngoài thì quả thực là tai họa, đặc biệt tai họa đối với những tiểu cô nương con gái nhà đàng hoàng. Phỏng chừng vừa nhìn thấy hắn đã đại động xuân tình, tai họa a! Tai họa a! Thế nhưng lão thiên cố tình còn cho hắn tu vi cao cường hơn ngưòi...Thật sự là khiến cho Dược Thiên Sầu nghẹn đắng không nói được câu nào.

 
Tử Y vươn tay chỉ dẫn: "Đây là gia sư."
 
Dược Thiên Sầu tiến lên hai bước, khom lưng hành lễ nói: "Vãn bối Dược Thiên Sầu, bái kiến Lộng Trúc tiên sinh."
 
"Không cần đa lễ." Lộng Trúc tùy tiện khoát tay áo, trên mặt phóng xuất ra nụ cười mang mị lực vô hạn. Bất quá, rất nhanh cà người hắn đã cứng đơ, giật mình hỏi: "Ngươi nói tên ngươi là gì?"
 
Dược Thiên Sầu gãi đầu, lại hành lễ nói: "Vãn bối tên là Dược Thiên Sầu."
 
"Ngươi tên là Dược Thiên Sầu?" Lộng Trúc hai mắt sáng ngờ, dựng thẳng người lên, bước xuống bên dưới, đi vòng quanh bên người Dược Thiên Sầu đánh giá, nói: "Bên ngoài Tu Chân giới cũng có một kẻ tên là Dược Thiên Sầu, kẻ này đã hai lần rời bỏ sư môn, hơn nữa ở trong Tu Chân giới làm ra động tĩnh không nhỏ. Nghe nói hắn
 
Còn tu luyện một bộ Hỏa Quyết, có thể nói là thanh danh không nhỏ a! Tu Chân giới phong cho hắn ngoại hiệu là Bại Hoại Tu Chân giới. Ta cũng từng âm thầm đi tìm vài lần. Nhưng hành tung của tiểu tử đó xuất quỷ nhấp thần, ngay cà ta cũng chưa từng gặp qua, ngươi có quen biết hắn không?"
 
Dược Thiên Sầu càng nghe mặt càng đen, nhớ lại lúc trước Tử Y nói cái tên Dược Thiên Sầu kia thanh danh chẳng ra thể thống gì, thế nhưng mình còn nảy sinh ý niệm đi thu dọn hắn! Lão thiên a, chẳng lẽ thanh danh của ta thúi đến mức độ truyền ra tận ngoài biển sao? Dược Thiên Sầu vẻ mặt run rẩy hồi đáp: "Chỉ sợ cái tên Dược Thiên Sầu mà tiên sinh nói cũng chính là tại hạ."
 
"Ngươi là Dược Thiên Sầu?" Tử Y kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu phảng phất đã có chút khinh thường.
 
"Không giống nha." Lộng Trúc rung đùi đắc chí đánh giá một phen, nói: "Không giống cái tên Bại Hoại Tu Chân giới được mọi người truyền tụng nha! Huống chi Tất lão đầu xưa nay vẫn thích nghiêm trang, cũng sẽ không bao giờ thu nhận cái tên Dược Thiên Sầu kia làm đệ tử. Ngươi có gì chứng minh, bản thân ngươi là Dược Thiên Sầu hay không?"
 
"Ta..." Dược Thiên Sầu gân cổ lên định cãi, nhưng rất nhanh lại nhụt chí, ảm đạm nói: "Ta chẳng biết phải chứng minh như thế nào. Chẳng lẽ ta có phải Dược Thiên Sầu hay không thì rất trọng yếu sao?"
 
"Đương nhiên là trọng yếu, ta tìm gã Dược Thiên Sầu này khắp nơi không được. Hiện giờ cư nhiên lại tự động tới cửa, ta đưong nhiên cần chứng minh thật già rồi." Lộng Trúc mân mê cằm nói: "Ta sẽ ra vài câu hỏi, còn ngươi thì đáp. Thông qua phương án này mới có thể chứng minh ngươi là Dược Thiên Sầu."
 
"Ta..." Dược Thiên Sầu đầu óc hỗn loạn thành một đoàn.
 
Lộng Trúc bình thản nói: "Ta hỏi ngươi, Tất lão đầu là sư phụ thứ mấy của ngươi?"
 
"Thứ ba." Dược Thiên Sầu hữu khí vô lực đáp. Tử Y đứng ở bên cạnh khẽ chau màu, nhìn về phía Dược Thiên Sầu bằng một loại nhãn tình chán ghét. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Ấn, ván đề này trà lời rất đúng." Lộng Trúc gật đầu, lại hỏi: "Đầu tiên ngươi bái sư phụ của môn phái nào?"

 
"Thanh Quang Tông."
 
"Ưm, đáp đúng rồi. Ngươi bái sư phụ thứ hai là người của môn phái nào?"
 
"Phù Tiên Đảo."
 
"Ưm, không sai. Vậy sau khi ngươi gia nhấp hai môn phái này, ngươi đã từng làm chuyện gì có lỗi với sư môn hay không?"
 
"Không có."
 
"Di, trả lời sai rồi. Chẳng lẽ cháu ruột của chưởng môn Thanh Quang Tông, không phải ngươi ra tay sao?"
 
"Chính là ta."
 
"Vậy đúng rồi, thế còn chưởng môn Thanh Quang Tông cũng là ngươi ra tay đi? Nghe nói còn có một số đồng môn của hắn nữa."
 
"Đều là ta giết."
 
"Ha hà! Ròi bỏ sư môn xong, quay đầu lại liền giết luôn đồng môn, hơn nữa còn ra tay với cà chưởng môn trước kia của mình. Chẳng lẽ ngươi làm như vậy còn không tính là đã làm những chuyện có lỗi với sư môn sao?"
 
Dược Thiên Sầu im lặng không đáp. Vốn Thanh Quang Tông có lỗi với hắn trước, chính bản thân hắn cho tới bây giờ đều không cảm thấy ân hận. Kết quả, nghe người này chất vấn, giống như bản thân mình toàn làm những chuyện đại nghịch bất đạo không bằng. Quên đi, tã cùng lão bệnh thần kinh này không có tiếng nói chung, cũng chẳng cần phải giải thích rườm rà, hắn lắc đầu nói: "Không tính."
 
Lộng Trúc nhãn tình sáng lên, Kên tục gật đầu nói: "Cái này thì ta đã tin tưởng ngươi đúng là tên Bại Hoại Tu Chân giới kia rồi. Sự tình bày ra trước mắt, cư nhiên còn không chịu nhận, quà nhiên không hố danh là một gã bại hoại. À..." Bỗng nhiên Lộng Trúc hồ nghi nói: "Chẳng lẽ những việc ngươi làm, Tất lão đầu đều không biết ư? Bằng không, như thế nào hắn lại thu ngươi làm đệ từ?"
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu rất muốn lôi cổ người này xuống, đánh cho một trận, nhưng hắn vẫn nhịn được cơn tức. Vì thế cắn răng hồi đáp: "Việc này ta đều từng bẳm báo qua với sư phụ, chưa hề muốn giấu giếm lão nhân gia."
 
"Đúng là quái lạ, chẳng lẽ Tất lão đầu đổi tính rồi sao?" Lộng Trúc nghi hoặc nói. Suy tư thêm một phen, liền hỏi tiếp: "Nghe nói ngươi tu luyện một bộ Hỏa Quyết rất bá đạo, có thể thi triển cho ta xem hay không, đây cũng chính là biện pháp tốt nhất để chứng minh ngươi là Dược Thiên Sầu."
 
Dược Thiên Sầu có điểm chịu không nổi, tu vi cao nhưng cũng không nên ép người quá đáng như vậy chứ! Hắn thầm hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Lộng Trúc tiên sinh, ngài rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ vãn bối có chỗ nào đắc tội qua với ngài ư?"
 
"Hừ!" Tử Y đứng ở một bên lạnh giọng nói: "Đây không phải là Thuận Thiên Đảo, sẽ không có ai khách khí với ngươi. Kêu ngươi thi triển thì thi triển đi. Chớ để bản thân roi vào cảnh không thoải mái."
 
"Không sao.., không sao...Tử Y không được nói nhảm." Lộng Trúc đứng ra hòa giải nói: "Dược Thiên Sầu, ta không có y gì đâu. Chỉ nghe người ta đồn rằng, ngươi lấy tu vi Kết Đan kỳ thi triển Hỏa Quyết, lại có thể dọa cho Độ Kiếp kỳ hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Ta phi thường tò mò, muốn nhìn xem cái Hỏa Quyết này của ngươi, rốt cuộc có chỗ nào thần diệu. Thật sự không có ý gì khác, ngươi không ngại thì cứ thi triển đi."
 
Người đứng ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu ah! Dược Thiên Sầu thần tình xanh mét, hờ hững nói: "Vãn bối tuân mệnh!"
 
Thanh âm vừa dứt, một đoàn Thanh Hỏa tức thời bùng lên, bao bọc xung quanh thân mình...