Tinh Thần Châu

Chương 336: Có cừu báo cừu

Nghe ý tứ lời này của hắn, hình như là người quen cũ của Đại La Tông, tám người kinh nghi bất định để hắn đi qua, trên thực tế do nhìn không thấu tu vi của hắn, cũng không ai dám cản. Dược Thiên Sầu quan sát Tuyên Bình quần áo tả tơi từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi: "Rốt cục là chuyện gì xảy ra?"
 
Lão đại tới, tâm trạng Tuyên Binh ổn định, trợn mắt nhìn tám người, đem sự tình chân tướng nói một lần. Dược Thiên Sầu nghe được chân mày nhướng lên, một mực hắc hắc cười nhạt, ánh mắt băng lãnh quét tới quét lui trên tám người, bỗng nhiên hừ lạnh nói: "Tám người đánh một người, thật không hổ là môn hạ đệ tử Đại La Tông, chuyện như vậy các ngươi cũng có thể làm được? Không ngờ còn dám trêu người của ta, hừ! Rơi xuống trong tay ta tính các ngươi không may, ngày hôm nay một người cũng đừng nghĩ chạy, hết thảy lưu lại cho lão tử."
 
Tám người kinh hãi, tu vi người này nhìn không thấu, nói chuyện lại kiêu ngạo như vậy, nhất định là một vị cao thủ. Tên Kết Đan kỳ dẫn đầu bước ra một bước, chắp tay hành lễ nói: "Tiền bối bớt giận, nghe tiền bối nói, tựa hồ rất có sâu xa đối với Đại La Tông chúng ta, nghĩ đến việc này do chúng ta xử trí không đúng, sản sinh hiểu lầm, còn thỉnh tiền bối nể mặt mũi Đại La Tông giờ cao đánh khẽ." Tu chân giới cũng không thể xem tướng mạo mà phán đoán tuổi tác, bọn họ từ tu vi liền kết luận Dược Thiên Sầu là cao nhân tiền bối.
 
"Sâu xa?" Dược Thiên Sầu vừa nghe lời này liền vui vẻ, trêu tức nói: "Ngươi nói không sai, ta và Đại La Tông các ngươi xác thực rất quen thuộc, hơn nữa giao tình không cạn, thí dụ như trưởng lão Chu Tiên Hiền của Đại La Tông, ta lại phi thường quen thuộc hắn."
 
Tám người có chút vui mừng liếc mắt nhìn nhau, xem ra lần này hữu kinh vô hiềm, người dẫn đầu càng cúc cung thật sâu nói: "Nguyên lai là bằng hữu tốt của Chu trưởng lão, là chúng ta lỗ mãng."
 
Nói xong nhìn những người khác gật đầu, tám người cùng nhau hành lễ nói: "Gặp qua tiền bối." Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, quang mình chính đại thừa nhận lễ của bọn họ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Tuyên Bình có chút nổi giận, nguyên lai lão đại và bọn họ quen thuộc, xem ra mối thù này không thể báo.
 
Tu sĩ Kết Đan kỳ cười nói: "Tiền bối là bằng hữu của Chu trưởng lão, có thể báo cho vãn bối biết tôn tính đại danh, sau khi chúng ta trở về bẩm báo, vạn nhất Chu trưởng lão hỏi lại, chúng ta cũng phương tiện trả lời." Hắn thật ra nghĩ thật hay, cho rằng sự tình như vậy bỏ quạ, còn muốn quay về tông mồn.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Tên của ta không nói thì tốt hơn, vạn nhất chưởng môn các ngươi đã biết, không giận dữ không được."
 
"Tiền bối, đây là vì sao?" Tu sĩ Kết Đan kỳ không giải thích được hỏi.

 
"Ai!" Dược Thiên Sầu thở dài một tiếng nói: "Nhớ năm xưa, ta ở bên ngoài Bách Hoa Cốc, nhất thời không khống chế được chính mình, đem con trai của chưởng môn các ngươi La Tiêu Hán làm thịt, tiện thể còn giết chết đệ tử Đại La Tông, hơn nữa hách chạy Chu Tiên Hiền, ngươi nói chưởng môn các ngươi sau khi biết tên của ta, làm sao không phát sấm sét?"
 
"A..." Một đám người nghe vậy quá sợ hãi. Tu sĩ Kết Đan kỳ chỉ vào hắn lắp bắp nói: "Ngươi.., ngươi là Dược Thiên Sầu?"
 
Dược Thiên Sầu cau mày, phủi phủi chiếc mũ nhỏ trên đầu, cười lạnh nói: "Không sai, lão tử là Dược Thiên Sầu, hắc hắc! Không nghĩ tới các ngươi cũng biết lão tử, xem ra đại danh lão tử ở Đại La Tông các ngươi còn rất vang dội."
 
Chiếm được sự xác nhận của hắn, sắc mặt tám người trắng bệch, vô ý thức lui ra sau một bước, Dược Thiên Sầu có thể không vang dội tại Đại La Tông sao? Từ sau khi hắn đánh La Tiêu Hán tại Võ gia, cái tên này mọi người trong Đại La Tông đều biết, sau đó bên ngoài Bách Hoa Cốc một trận liệt diễm thao thiên liền nổi đanh, thẳng thắn đem La Tiêu Hán cùng một đám đệ tử làm thịt, dù là trưởng lão Chu Tiên Hiền cũng phải tránh đi mũi nhọn.
 
Đại La Tông bởi vậy biến thành trò cười của toàn bộ tu chân giới, một hồi khuất nhục đổi lấy Dược Thiên Sầu danh tiếng đại chấn. Chưởng môn giận dữ mệnh lệnh môn hạ chung quanh tìm kiếm người này, thế nhưng Dược Thiên Sầu giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hầu như không có ai gặp qua hắn, tất cả mọi người cho rằng hắn sợ Đại La Tông trả thù, không biết đã trốn vào nơi nào tránh nạn.
 
Chuyện tới hôm nay, tu chân giới gặp đại biến, tâm tư Đại La Tông cũng thu liêm lại, hầu như đã sắp quên mất người này, ai biết lại để bọn họ đụng phải tên sát tinh ngay tại đây, người này ngay cả trưởng lão Độ Kiếp kỳ cũng có thể hách chạy, làm sao
 
Những người có tu vi như bọn hắn có thể chống đối.
 
"Xì." Tuyên Bình vốn như hũ nút toàn thân đầy vết thương, không ngờ cũng không nhịn được nở nụ cười, thầm nghĩ, ta còn cho rằng sẽ không báo được thù đây! Lão đại thật biết đùa giỡn, rõ ràng là đại cừu nhân của đối phương, còn ở nơi này lôi kéo tình cảm. Tuyên Bình tự nhiên cũng biết địa vị của Đại La Tông trong tu chân giới, hôm nay thấy đệ tử Đại La Tông nhìn thấy lão đại lại bị sợ thành như vậy, nội tâm cũng mơ hồ kiêu ngạo lên, nghĩ mình không đi theo sai người.
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi chớ có bừa bãi, trốn trong núi hoang sơn cốc, khi dễ mấy tiểu đệ tử như chúng ta tính có gì bản lĩnh, có bản lĩnh đi lên Đại La Tông chúng ta." Tu sĩ Kết Đan kỳ biết hôm nay không xong, nói chuyện cũng cường ngạnh lên.
 

Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Đa tạ lời mời nhiệt tình của ngươi, ngươi yên tâm, Đại La Tông không tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm bọn hắn, dù sao thời gian đến tìm Đại La Tông các ngươi, thì là ngày các ngươi sẽ bị xóa tên trong tu chân giới, việc này không vội. Tuyên Bình!" Hắn quay đầu lại quát: "Có thù báo thù, ai đánh thương ngươi, đánh về cho lão tử, một người cũng đừng buông tha, người của lão tử nào có dễ khi dễ như vậy, một đám vương bát đản có mắt không tròng."
 
Tuyên Binh thái độ làm người chất phác, nhưng thường thường người như vậy lại ghét ác như cừu. Dùng tay áo rách rưới lau vết máu nơi khóe miệng, không chút do dự bước tới, vết kiếm thương nặng nhất sau lưng chính do phi kiếm của tên kia gây ra, có lão đại làm chỗ dựa, tự nhiên phải đòi lại. Người nọ sợ hãi nhìn qua đồng môn, bỗng nhiên ném phi kiếm, nhảy lên phi kiếm quay đầu lại liền bỏ chạy.
 
"Ngươi chạy lên trời!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, khu chỉ điểm tới, một đạo thủy long lóng lánh từ đầu ngón tay bắn ra, cấp tốc đuổi theo.
 
Nước? Bao quát người của Đại La Tông tất cả đều ngần ra, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua pháp quyết như vậy.
 
Người nọ còn chưa bay xa, liền bị thủy long cuốn lấy, khóa vào bên trong không ngừng giãy dụa. Chỉ thấy thủy long dần dần thu nhỏ lại, mà thân thể người nọ dần dần bành trướng, nhất là vùng bụng, càng lớn đến kỳ cục. Thần tình người nọ thống khổ, hé miệng muốn kêu cứu, nhưng thủy long bao lấy hắn lại mạnh mẽ từ miệng hắn tràn vào, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, người nọ liền nổ tung ra, mưa máu bay đầy trời mang theo những mảnh thịt vụn, đầu lâu bị kéo lóp da văng xuống ngay trước mặt mọi người.
 
Kiều chết như vậy, làm những người có mặt đều giật mình, sợ hãi không ngớt.
 
Dược Thiên Sầu vung tay lên, nước văng tứ tán lại một lần nữa ngưng tụ thành thủy long bay trở về, nhưng lại bị máu nhuộm thành màu đỏ. Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Làm hư một vũng nước của lão tử." Chỉ bí quyết kháp ra, máu loãng trong nháy mắt biến thành hơn mười cây băng nhọn màu đỏ bao phủ trên khoảng không, quay phía dưới nhìn chằm chằm.
 
"Ai còn dám chạy, đây là hạ tràng, người của lão tử làm gì dễ chọc như vậy, thành thật một chút chờ giải quyết cho lão tử." Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn toàn trường, lạnh lùng nói.
 
Tuyên Bình đưa mắt nhìn băng nhọn màu đỏ trên bầu trời, có lão đại trợ trận, nhất thời tinh thần đại chấn, phi kiếm trong tay cấp tốc bắn ra hướng về một người còn đang ngây ngốc, người nọ còn chưa kịp phản ứng, ngay tiếng kêu thảm thiết chưa từng phát sinh, đầu lâu đã bị một cỗ máu tươi bắn bay lên, con mắt mở trừng tên không trung, chết không nhắm mắt.
 
Dù sao cũng chết, những người còn lại làm sao chịu đứng yên chờ chết, mà tu sĩ Kết Đan kỳ càng hô lớn: "Chia nhau đào tẩu, người nào thoát được tính mạng, mau quay về tông môn báo tin, nhượng tông môn thay chúng ta báo thù." Trong lúc nhất thời, sáu người nhảy lên phi kiếm hướng lên trời bay đi.
 
"Ngay cả các ngươi đều không thể xử lý, lão tử còn hỗn cái rắm." Dược Thiên Sầu cười lạnh kháp chỉ bí quyết, băng nhọn màu đỏ trên không trung gào thét tứ tán, hướng mỗi người đuổi theo. Bằng tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn, băng nhọn truy sát những người kia chỉ là một bữa ăn sáng. Bốn phương tám hướng, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, cả đám từ trên phi kiếm lơ lửng trên không trung rớt xuống. Phàm là kẻ rơi xuống, đều bị băng nhọn xuyên thủng thân thể, đinh trên mặt đất đau khổ giãy dụa. Tuyên Bình đuối theo, chặt đầu bọn hắn xuống, hũ nút này thật đúng là nhìn không ra lòng dạ cũng không hiền.
 
Tên Kết Đan kỳ cũng còn vài phần bản lĩnh, liên tiếp vài cây băng nhọn đuổi theo cũng đều bị hắn hủy chưởng bổ nát. Cuối cùng hơn mười cây bọn nhọn cùng nhau vây quanh hắn, cùng nhau bắn tới, hắn chỉ đánh nát được vài cây, đột nhiên thân thể chấn động, lồng ngực lạnh lẽo, cúi đầu vừa nhìn, một cây băng nhọn lộ ra ngay trước ngực. Có lẽ biết mình chết chắc, ngửa mặt lên trời phát sinh tiếng bi hào, đột nhiên thanh âm ngừng bặt, cả người biến thành con nhún từ trên không trung rơi xuống...