Tinh Thần Châu

Chương 332: Sư phụ ta

Chân ngọc thon dài, trắng muốt trơn bóng, móng chân hồng nhuận, hai chân hầu như hoàn mỹ không tỷ vết. Bách Mị Yêu Cơ đã thói quen để chân trần, bước trên sàn nhà bằng gỗ lim trơn bóng. Trên lầu các bình thường không người đến quấy rối, nàng làm như vậy cũng không thấy tổn thương phong nhã, nhưng làm vị đệ tử tiện nghi đang cúi đầu không nói nhìn thấy có điểm nhấp thần. Chí ít hiện tại Dược Thiên Sầu đang nhìn chăm chú vào đôi chân ngọc của nàng, Bách Mị Yêu Cơ kéo nhẹ hồng sa dưới chân, lặng yên không một tiếng động kéo lên nửa chân trần, hồng sa nửa kín nửa hở làm đôi chân ngọc như ẩn như hiện.
 
Thật xinh đẹp, thật là một đôi chân tinh xảo trời sinh! Trong lòng Dược Thiên Sầu cảm thán, thông thường nữ nhân trời sinh hai chân hoàn mỹ không tỷ vết, không cần xem mặt cũng biết là mỹ nữ, ngược lại nếu như nhìn mặt đẹp, hai chân lại xấu, luôn sẽ hóa trang quần áo gương mặt càng kỹ lưỡng, bôi son trát phấn càng quá mức. Mỹ nữ chân chính thông thường đầu cùng chân luôn nhất trí, đôi chân của nữ nhân có thể phán đoán ra chín phần tướng mạo, đây là kinh nghiệm hắn tổng kết ra từ kiếp trước.
 
Hồng sa phủ xuống, Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, tày tiện tìm một câu chuyện che giấu xấu hổ, hỏi: "Sư nương, những người đó rốt cục vì sao mà đến? Sẽ không phải là vô duyên vô cớ chứ?"
 
"Hoa Hạ chính là nơi phát nguyên của tu chân giới, những tu sỉ tản mát khắp các nước đại khái bởi vì đều vi phạm giới luật mọi người thừa nhận mà bị khu trục ra ngoài, thời gian lâu, bọn họ dần dần có căn cơ tại nước khác, trước đây cũng có người tu đạo đại thành quay về tìm cừu gây sự, nhưng Hoa Hạ tu chân giới tàng long ngọa hổ làm sao dung cho bọn họ giương oai, nếu không bị tru sát thì bỏ chạy trở về. Nhưng mà lần này, chỉ sợ chủ mưu đã lâu, bằng không tu sĩ các quốc gia sẽ không dắt tay nhau mà đến."
 
Nói đến đây, Bách Mị Yêu Cơ hỏi ngược lại: "Ngươi biết những người đó vì sao bị khu trục ra ngoài hay không?"
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Bình thường không hề quan tâm qua chuyện này, cũng không có nghe người ta nói qua, không biết."
 
"Sở dĩ bị khu trục, chính là bởi vì bọn họ tham mộ vinh hoa thế gian, quá phận nhúng tay chuyện thế tục. Giới luật dùng chung trong Hoa Hạ tu chân giới là không được tùy ý nhúng tay chuyện thế tục, mà những người bị khu trục, đại khái dạy mãi không sửa, ở dị quốc vẫn là như vậy, mê hoặc người phàm xem mình như thần thoại không nói, còn phất cờ mòi chào tín đồ trắng trợn, nói là bố pháp truyền giáo, kỳ thực là vì muốn hưởng thụ. Nhưng bởi vì bọn hắn ở dị quốc nên cũng sẽ không người quản bọn hắn. Nghĩ không ra hôm nay thành khí, không ngờ muốn phản phệ Hoa Hạ tu chân giới."
 
"Nói như thế, bọn họ đến là vì báo thù?" Dược Thiên Sầu hỏi.
 
"Báo thù hẳn là không phải, người bị khu trục, chỉ sợ đã sớm chết sạch. Cách làm khu trục khi vi phạm giới luật đã là chuyện từ xa xưa trước kia, bởi vì những người bị khu trục đều từng quay về báo thù, cho nên hiện tại khi phát hiện ai vi phạm giới luật sẽ lập tức tru sát. Lần này người tới nếu có quan hệ với những người trước kia, cũng có thể chỉ là đồ tử đồ tôn mà thôi. Khả năng lớn nhất, chính là quay về Hoa Hạ cướp giật tài nguyên." Bách Mị Yêu Cơ nói.
 

"Tài nguyên gì?" Dược Thiên Sầu kỳ quái nói, nghĩ thầm nếu như là thứ tốt, lão tử cũng chen một tay.
 
"Hoa Hạ đất rộng người đông, đối với tu chân môn phái mà nói, đây là tài nguyên." Bách Mị Yêu Cơ trầm ngâm nói: "Cũng có người nói Hoa Hạ đế quốc có một bảo bối bị đánh rơi vào thời kỳ thượng cổ, bọn họ lần này đến là vì tìm kiếm bảo bối đó."
 
"Bảo bối thời kỳ thượng cổ? Là thứ gì vậy?" Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng ngời, hắn đối với bảo bối cảm thấy rất hứng thú.
 
"Ta cũng không rõ ràng." Bách Mị Yêu Cơ lắc đầu nói: "Nghe nói là một bảo bối nếu chiếm được là có thể thành thần, thượng cổ đại chiến là vì kiện bảo bối này mà phát sinh, sự tình quá mức xa xôi, người biết rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ sợ rằng đã rất
 
Ít."
 
Chẳng lẽ là Tinh Thần Châu mà Tất Trường Xuân đã nói? Dược Thiên Sầu âm thầm tự nhủ. Chỉ thấy đôi mày của Bách Mị Yêu Cơ thoáng nhăn, chân trần bước tới bên cửa sổ, sắc mặt mơ hồ có chút lo lắng. Dược Thiên Sầu thật nghĩ không ra có một nữ nhân yêu quê hương yêu đến nông nỗi như vậy, nữ nhân ít có người như thế, hắn thật sự bội phục, đối với nàng bớt đi vài phần ý nghĩ kỳ quái, nổi lên lòng tôn kính nhiều hơn. Hắn bước tới bên cửa sổ, an ủi nói: "Sư nương không cần lo lắng, bất quá là một đám Độ Kiếp kỳ mà thôi, ngươi đều nói Hoa Hạ đế quốc tu chân giới là nơi ngọa hổ tàng long, bọn họ sẽ không dậy nổi sóng gió gì."
 
"Ai! Thực lực các quốc gia liên hợp lại hẳn không chỉ như vậy, nếu như chỉ số
 
Người đó muốn ứng phó cũng không khó, Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung cũng không phải ngồi không, sợ là sợ bọn họ còn có nhân mã tiếp theo sau, hiện tại song phương không có động tác, xem biến hóa sau đó rồi hãy nói! Còn ngươi?" Trên mặt Bách Mị Yêu Cơ lộ ra một tia lo lắng, khi nàng xoay người đã hóa thành vẻ mặt cười quyến rũ, hỏi: "Tiểu hồ ly ngươi trường kỳ thấy đầu không thấy đuôi, rốt cục đang làm gì? Có phải lại đang làm trò quỷ gì hay không? Có thể tiết lộ một chút với bổn sư nương?"
 
"Ách...Đã đến gần rồi, mùi thơm cơ thể của mỹ nhân nhượng hắn hít một hơi thật sâu, Dược Thiên Sầu làm bộ thản nhiên thối lui vài bước, cười ha hả nói: "Xem ra sư nương đối với ta có phiến diện, đệ tử luôn luôn thành thật bổn phận, có thể làm ra trò quỷ gì? Bất quá là bị sư phụ trông giữ hơi chặt một chút, nên khó có thể tùy tiện đi ra ngoài mà thôi."
 

"Đi! Ngươi thành thật? Trên đòi này sẽ không còn người thành thật nữa, di..." Bách Mị Yêu Cơ bỗng nhiên vô cùng kinh ngạc nói: "Thế nào? Hiện tại ngươi vẫn duy trì liên hệ với Phù Tiên Đảo Quan Uy Vũ, nói như vậy...
 
"Sư nương lại hiểu lầm rồi." Dược Thiên Sầu xua tay ngắt lời nói: "Nếu Phù Tiên Đảo đã đem ta trục xuất môn phái, sao có thể xem ta vào mắt, ta và Quan Uy Vũ đã không còn bất luận quan hệ gì, thỉnh sư nương sau này đừng liên hệ ta và hắn cùng một chỗ."
 
Vừa nói đến Quan Uy Vũ, sắc mặt hắn có vẻ thật khó coi. Nhớ ngày xưa, khi mình bị chất vấn thì chỉ mong sư phụ giúp mình nói một câu a! Nhưng đối mặt với ánh mắt gần như cầu xin của mình, Quan Uy Vũ vẫn bảo trì im lặng, ngay tại chỗ đã làm tổn thương trái tim hắn hết bảy tám phần, oạt lạnh oạt lạnh. Từ thời khắc đó trở đi, hắn đã hạ quyết tâm, hai thầy trò không bao giờ còn tồn tại chút ân tình gì. Nhìn hắn như một người kiên cường, có lẽ bề ngoài như không quan tâm, nhưng thực sự trong lòng đã tổn thương, cho nên hắn cự tuyệt có ai nhấc lên quan hệ giữa hắn và Quan Uy Vũ.
 
Bách Mị Yêu Cơ nhìn ra, hắn như vậy thực sự không có khả năng còn quan hệ gì với Quan Uy Vũ, vì vậy cười khanh khách nói: "Xem ra là ta lắm miệng, thế nhưng kỳ quái, chẳng lẽ ngươi lại bái thêm vị sư phụ thứ ba?"
 
"Ta làm như vậy tại tu chân giới có tính là đại nghịch bất đạo?" Hắn từ chối cho ý kiến cười nói, rốt cục xem như biến tướng thừa nhận.
 
Nét cười quyến rũ trên mặt Bách Mị Yêu Cơ trở nên có chút co quặp, điều này mặc kệ là ở chính đạo hay ma đạo, nhiều lần thay sư phụ là chuyện không làm người hảo cảm, ai cũng khó bảo toàn không thu đệ tử, ai lại vui vẻ khi đệ tử mình lại đi bái người khác làm sư? Cho dù là đệ tò mà mình từ bỏ. Quan niệm kéo dài trường kỳ, nhượng mọi người đối với người như vậy cũng sẽ không có lời gì tốt đẹp, thậm chí còn bị mắng bị lạnh nhạt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Dược Thiên Sầu cười nói: "Ngày trước Võ gia từng mắng ta là tu chân giới bại hoại, nói vậy sư nương đối với cách làm của ta cũng khó chịu, bất quá không quan hệ, da mặt của tay dày, sư nương nếu không quen nhìn, muốn nói gì cứ nói."
 
"Thanh danh của ngươi truyền ra xác thực không dễ nghe, lời này của ngươi nói với ta là được, ta tự nhiên sẽ không lưu ý, bất quá ta khuyên ngươi không nên nhắc tới vị sư phụ này ngay trước mặt người khác, điều này đối với việc ngày sau ngươi hành tẩu tu chân giới không có chỗ gì hay, dù sao ngươi cũng đắc tội người, trước đây ngươi bái sư lần thứ hai tại Phù Tiên Đảo, mọi người bận tâm Phù Tiên Đảo nên sẽ không nói gì, nhưng hiện tại ngươi không có Phù Tiên Đảo bảo hộ, lại bái sư lần thứ ba, khó tránh khỏi có người lấy việc này ra làm khó ngươi, cho nên có thể không nhắc tới vị sư phụ thứ ba thì tận lực đừng nhắc tới." lời này của Bách Mị Yêu Cơ xem như lời tâm huyết.
 
"Ta đắc tội một ít người?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tự ngạo nói: "Sư phụ ta một thân tu vi thông thiên triệt địa, bí hiểm, nói là thiên hạ vô địch cũng không quá đáng, chỉ bằng bọn họ? Bọn họ dù là xách giày cho sư phụ ta cũng không xứng, cũng xứng biết bậc cao nhân như sư phụ ta."
 
Một phen khẩu khí cuồng ngạo nhất thời làm ánh mắt Bách Mị Yêu Cơ sáng lên: "Thiên hạ vô địch? Tiểu tử, chiếc mũ cũng không thể tùy tiện đội loạn a! Ngươi có phải phô trương? Thiên hạ cao thủ tuy nhiều, nhưng còn không có người dám nói mình là thiên hạ vô địch. Cao thủ tu chân giới ta không dám nói đều gặp qua, nhưng nổi danh chí ít cũng nghe qua, ngươi không ngại đem danh hào của sư phụ ngươi nói ra, nhượng ta xem thử là người phương nào không ngờ dám đội lên cái mũ thiên hạ vô địch."
 
Nếu Dược Thiên Sầu đã đem sư phụ nói rạ, trong ngực đã có dự định tiết lộ một chút, chủ yếu là ở thời khắc này mở rộng lòng nàng, thử nhì là làm nàng kinh sợ, để nàng cảm giác được mình có bối cảnh cường đại, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không sợ nàng ta có lòng yêu quê hương cường liệt, lỡ như có gì gió thổi cỏ lay, liền đem thế lực mình ẩn giấu cống hiến đi ra để chống lại kẻ thù bên ngoài, vậy mình đi đâu tìm ai nắm giữ tình huống tu chân giới? Huống chi nữ nhân này mới nói ra câu sẽ vạch trần gốc gác của hắn, đây rõ ràng là uy hiếp! Ngươi không phải muốn dùng phép khích tướng dụ ta nói ra sao? Hiện tại nhìn xem là ai uy hiếp ai...