Tinh Thần Châu

Chương 301: Chậm

Lời này vừa nói ra, chính hắn cũng không nghĩ có cái gì, nhưng đối với những người khác mà nói, thật không thua gì ười quang sét đánh, chấn đến thần hồn điên đảo.
Dược Thiên Sầu nói ra lòi này thanh âm không nhỏ, phụ nhân cao quỹ như nữ hoàng đứng trên ngọn cây trong rừng hoàn toàn nghe được rõ ràng, nhưng chính mình vẫn có chút không thể tin được, sợ run hỏi: "Hắn nói hắn gọi là gì? "
Hai phụ nhân sau lưng nàng sắc mặt trắng bệch, hai mắt thất thần thì thào vô lực nói: "Dược Thiên Sầu, hắn là Dược Thiên Sầu, là đệ tử của chưởng hình sử... " Nhất thời, phụ nhân cao quý mặt xám như tro tàn, khí chất trong nháy mắt hoàn toàn không còn.
"Ngươi là Dược Thiên Sầu? " vẻ kinh khủng trên mặt Đằng bà tuôn ra như nước thủy triều.
"Quản hắn gọi là gì, ngày hôm nay hắn đừng nghĩ sống rời khỏi đây, lão thái bà không nên lưu tình, giết hắn! " Đằng lão quái nếm khổ cũng không học được giáo huấn, thấy Dược Thiên Sầu đã thu hồi phi kiếm, sắc mặt dữ tợn cùng huy vũ hai dây leo, lãng không đánh tới.
"Không nên... "
"Dừng tay... "
Nhất thời vài tiếng kêu sợ hãi song song vang lên, đáng tiếc Đằng lão quái đã xuất thũ. Đệ tử của chường hình sử đã tự báo danh hào, không ngờ còn có người dám ra tay, không phải muốn chết thì là gì? Đằng lão quái tự minh muốn chết thì không có gì, then chốt là y theo tính tình xưa nay của chưởng hình sử, phàm là những người ở đây, chỉ sợ hết thảy đều bị liên lụy, một người cũng đừng nghĩ chạy. Đằng bà hoàn toàn luống cuống, ba phụ nhân trên ngọn cây tâm loạn như ma, bốn nữ nhân đại não trống rỗng, ngây ngốc nhìn, cũng đã quên ngăn cản.
Roi dây leo kéo tới, hai mắt Dược Thiên Sầu khép lại, quanh thân dâng lên thanh sắc liệt diễm, dưới bầu ười ảm đảm phát ra ánh sáng màu xanh, sáng quắc rực rờ.
Thanh sắc liệt hỏa, trong lửa còn có một người đang đứng, tràng diện cực kỳ quỷ dị. Đằng bà cùng ba phụ nhân trợn tròn mắt há hốc, trong lòng dâng lên vô hạn bi ai, tự hỏi, đệ tử chưởng hình sử sao có thể là người bình thường!
Đằng lão quái nhìn thấy dị trạng trên người Dược Thiên Sầu cũng cả kinh, huống chi nghe được tiếng la của Đằng bà và vài người xa xa, ngực đã cảm giác có chút không ồn, muốn thu hồi hai dây leo, nhưng đã thấy Dược Thiên Sầu bấm tay bắn ra hai luồng thanh diễm phóng tới. Dưới tình thế cấp bách, thu roi tự bảo vệ mình, muốn hất vãng hỏa diễm ra ngoài, ai biết hai dây leo vừa đụng tới hai luồng thanh sắc hỏa diễm, lập tức giống như được nhúng vào dầu hỏa, thanh sắc hỏa diễm cấp tốc từ đuôi dây một đường lan tràn tới, hai dây leo lập tức biến thành tro.
"A.. Đằng lão quái phát ra một tiếng hét thảm, hai dây leo tương liên với bản thể lập tức khiến cho hắn đau đớn thống khổ vì bị Thanh hỏa đốt cháy. Bất quá hắn cũng hạ quyết tâm, nhân lúc lửa còn chưa đốt tới gần, cánh tay hóa thành hai dây leo lần nữa đứt đoạn để tự bảo vệ minh.
Trải qua việc gãy tay, Đằng lão quái có thể nói nguyên khí bị tổn hao nhiều, đau đến run run nói: "Lão thái bà, nguyên khí của ta tổn hao quá lớn, không thế tiếp tục ra tay, giúp ta giết hắn. "

"Ngươi câm miệng! " Đằng bà thê lương lắc đầu nói, vẻ mặt khổ sở, cây roi dài trong tay rơi trên mặt đất, bà ta không nói gì hướng Dược Thiên Sầu quỳ xuống...
"Lão thái bà, ngươi... " Đằng lão quái rốt cục phát hiện không đúng, sắc mặt kinh khủng nhìn sang Dược Thiên Sầu rồi nhìn lại Đằng bà.
Lúc tiếng kêu vang lên, Dược Thiên Sầu lập tức phát hiện ba người trên ngọn cây, từ cử động của Đằng bà và mấy người đó có thể thấy được, thân phận của mình đã không còn là bí mật. Dược Thiên Sầu thu liễm hỏa diễm bên ngoài cơ thể, mắt lạnh nhìn về chỗ rừng cây, hừ nói: "Còn muốn ta mời các ngươi đi ra sao? "
Ba bóng người cấp tốc lược khoảng không bay tới, rơi xuống đất quỳ xuống liền bái, phụ nhân dẫn đầu kinh sợ nói: "Mộc Nương Tử gặp qua tiên sinh, chăng hay tiên sinh giá lâm, còn thinh tiên sinh thứ tội! "
"Gặp qua yêu vương! " Nữ nhân dẫn đầu vừa đến, Đằng lão quái lập tức quỳ xuống liền bái, ai biết đối tượng minh lễ bái lại đang quỳ lạy chính cừu nhân của mình, lập tức phát mộng. Mà Đằng bà quỳ gối bên cạnh hắn lại nhẹ giọng bật khóc.
Tu vi ba phụ nhân không thấp, từ lúc qua đến lúc quỳ xuống tốc độ quá nhanh, thế cho nên Dược Thiên Sầu chưa từng nhìn thấy rõ gương mặt ba người. Khiến cho Dược Thiên Sầu vốn đang định nhìn xem ba nữ nhân đẹp hay không đẹp cũng có chút buồn bực, không thể làm gì khác hơn là thu phi kiếm dưới chân, hạ minh đáp xuống đất, trầm giọng nói: "Ba ngươi đứng lên đi! " Hắn cũng không có gọi Đằng lão quái và Đằng bà đứng lên.
Ba người đứng dậy cũng không dám ngẩng đầu nhìn thằng, Dược Thiên Sầu không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai nói: "Ngươi là yêu vương Mộc Nương Tử chấp chường nơi đây? Ta muốn nhận thức, ba ngươi ngẩng đầu lên đi! "
"Tiểu yêu chính là Mộc Nương Tử. " Mộc Nương Tử hành lễ nói, nàng cũng không dám xưng yêu vương ngay trước mặt Dược Thiên Sầu. Ba nàng chậm rãi ngâng đầu
Lên, ánh mắt hoảng loạn cũng mượn cơ hội quan sát Dược Thiên Sầu.
Khí chất thượng giai, cũng xem như đẹp, đáng tiếc so ra kém Bạch Tố Trinh, vóc người cũng không quá nóng bỏng, so ra kém Võ Lập Tuyết và Bách Mị Yêu Cơ. Ánh mắt Dược Thiên Sầu lướt qua ba người, cho ra kết luận. Bất quá cảm giác có thể ra lệnh cho yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ phải ngẩng đầu theo lệnh thật không tệ, đặt ở tu chân giới bên ngoài, nếu hắn dám nói ra điều này, không bị truy sát mới lạ.
Dược Thiên Sầu có điểm thất vọng đưa ánh mắt chuyển tới trên người Đằng lão quái và Đằng bà, dần dần lạnh lẽo, đã tới lúc nên tính toán sổ sách với hai kẻ này. Hắn chậm rãi dời bước tới trước mặt hai người, lạnh lùng nói: "Đằng lão quái, trước đây ta từng gặp qua ngươi? "
Đằng lão quái giật mình, sợ hãi nói: "Không.., không có. "
"Trước đây ta từng làm chuyện có lỗi với ngươi? "

"Không có. "
"Nếu ta chưa thấy qua ngươi lại không đắc tội với ngươi, vì sao ta đi ngang qua chỉ nhìn ngươi cùng Đào Hoa yêu tinh tranh đấu, ngươi liền muốn giết ta? "
"Tiểu yêu hồ đồ, tiểu yêu nhất thời hồ đồ, không biết là tiên sinh, còn thỉnh tiên sinh bỏ qua cho tiếu yêu. " Đằng lão quái liên tục dập đầu, kỳ thực cho đến bây giờ hắn cũng không biết Dược Thiên Sầu là ai, nhưng cử động của ba người Mộc Nương Tử đã nói rõ vấn đề, chì trách hắn trong nhiều ngày nay bị ma quỷ ám ảnh, mỗi ngày cử dây dưa Đào Hoa yêu tinh, dù là chuyện trọng yếu nhất xảy ra trong Yêu Quỷ Vực cũng không hề chú y. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Ba người Mộc Nương Tử cùng đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người hắn, nguyên lai là người này gây ra, nhưng ngươi chọc ai không chọc, không ngờ cả đệ tử của Tất Trường Xuân cũng trêu chọc, đây không phải là kéo cả mọi người cùng nhau chịu chết sao? Thần tình mấy nữ nhân lúc này đều có thể nghĩ.
"Ta không ừêu chọc ngưoi, là ngươi ừêu chọc ta trước, như vậy ta nói không oan uổng ngươi a! " Giọng nói Dược Thiên Sầu chợt âm trầm lên, hai mắt bắn ra hàn mang màu xanh, làm ba người Mộc Nương Tử hết hồn.
"Không có... " Đằng lão quái vô lực trả lời, sau đó lại tiếp tục dập đầu liên tục, cầu xin tha thử!
Ánh mắt lấp loáng hàn mang thanh sắc của Dược Thiên Sầu chuyển qua trên người Đằng bà, hừ lạnh nói: "Ta vừa tu luyện một bộ pháp môn ngự kiếm, đụng với hai người mới đem ra luyện tập, hai ngươi có phải cho rằng ta không phải là đối thủ của hai ngươi? "
"Không dám.. , không có.. Cả hai phu thê cùng dập đầu nói.
Dược Thiên Sầu cũng không quản lời hai yêu tinh nói có phải thật tình hay không, vươn tay, một đoàn thanh sắc liệt diễm tuôn ra, một cỗ nhiệt độ cao cường hãn bỗng nhiên hướng bốn phía khuếch tán. Lúc này hai người đang quỳ ngồi bệch trên mặt đất, có loại cảm giác hít thở không thông. Khuôn mặt ba người Mộc Nương Tử hoảng hốt không tự chủ thối lui ra sau vài bước, thần tình kinh nghi bất định, đều có một ý niệm trong đầu, hỏa diễm thật lợi hại, ngay cả tu vi Độ Kiếp hậu kỳ không ngờ cũng không thể đứng gần.
"Ta muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay! " Dược Thiên Sầu nâng đoàn Thanh hỏa, nhìn chằm chằm hai người hờ hững nói.
Lời này hai ngươi thật tin tưởng! Đằng lão quái vẻ mặt khổ sở lắc đầu, cố gắng chống đờ nhiệt độ cao gian nan quỳ lên, dập đầu nói: "Tiên sinh, việc này do một mình ta khiêu khích, không liên quan đến Đằng bà, tiểu yêu nguyện lấy chết tạ tội, cầu tiên sinh buông tha Đằng bà! "
"Lão nhân! " Đằng bà nhìn lão quái vui mừng kêu lên, nam nhân nhà mình ngay thời khắc nguy hiểm nhất nguyện lấy chết cửu giúp, những chuyện không hài lòng trước kia trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói. Đằng lão quái vẫn còn đang dập đầu cầu xin!
"Chậm! " Trong miệng Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nhổ ra hai chữ, sau đó hướng hai người trở tay chộp tới, "ông", Thanh hỏa tuôn ra mãnh liệt, trong nháy mắt đem hai người nuốt hết. Ngay trong lúc đó, Đằng bà bỗng nhiên nhào tới ôm trên người Đằng lão quái, tựa hồ còn muốn vì nam nhân nhà minh ngăn cản lần cuối cùng, nhưng đổi lấy bất quá chì là hai tiếng kêu thê lương thảm thiết. Dược Thiên Sầu hờ hững thu Thaĩủi hỏa trở về lòng bàn tay, trên mặt đất xuất hiện hai đống tro tàn, bị một trận gió thổi bay, xen lẫn vào nhau cùng bay đi.
Con ngươi ba người Mộc Nương Tử co rụt lại mãnh liệt, khiếp sợ Thanh hỏa bá đạo, không ngờ chì trong nháy mắt đem Đằng bà và Đằng lão quái đốt thành tro tàn...
Ai nói cây cỏ vô tình! Dược Thiên Sầu chắp tay mà đứng, nhìn theo tro tàn bay đi, sau đó lại quét mắt nhìn dây leo quấn quýt khắp mặt đất, hừ lạnh nói: "Vốn định đem cả cội rễ của hai ngươi diệt trừ, niệm sự chí tình chí nghĩa trước khi chết của hai ngươi... Hừ! Tha ngươi ở lại đây tiếp tục làm cây cỏ vô tri vô giác, dây leo quấn cho đến khô lão, rốt cục xem như ta thủ hạ lưu tình rồi. "
"Mộc Nương Tử! " Dược Thiên Sầu chậm rãi xoay người lại nói: "Có một Đào Thụ Tinh tên Đào Hoa, phiền phức bắt tới cho ta, ta muốn sống..