Tinh Thần Châu

Chương 297: Độn địa

Lão yêu hiển nhiên sợ hắn lại buông tay, đuôi của dây leo đang bị chộp trong tay Dược Thiên Sầu bỗng nhiên lại tuôn dài ra, cuốn lấy cổ tay hắn. Vừa bị kéo, liền kéo càng lúc càng nhanh, Dược Thiên Sầu nhìn dây leo cuốn trên cổ tay, thần tình không chút sợ hãi. Lão yêu cạc cạc cười điên cuồng, dây leo phía sau bao trùm trời đất hướng Dược Thiên Sầu bay tới.
 
"Trảm!" Tay Dược Thiên Sầu kháp kiếm quyết, quát một tiếng chói tai, hàn mang đánh tan Thực Nhân Hoa vừa bay ra đã lập tức bay trở về, không chút lưu tình gào thét chém tới vô số dây leo, "ba ba" một trận rối loạn, trên mặt đất lúc này liền rớt xuống một đống dây leo.
 
"A!" Dây leo vốn tương liên với bản thề lão yêu, vừa chém đứt lão yêu lập tức kêu thảm một tiếng, dây leo bị đứt đoạn hơn phân nửa hô một tiếng rụt trở lại, lão yêu kinh khủng nói: "Là phi kiếm, không có khả năng, thế nào lại có nhiều phi kiếm như vậy!"
 
Không chỉ là hắn, dù là nữ yêu tinh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc trong mắt, chưa từng thấy qua hay nghe nói qua có ai có thể cùng lúc điều khiển nhiều phi kiếm như vậy. Bọn họ vốn là nhân tài mới xuất hiện trong Yêu Quỷ Vực, thân ở giải đất trung tâm, bình thường chưa từng gặp qua nhân loại, càng đừng nói đến người có khả năng điều khiển được nhiều phi kiếm. Hiểu ra yêu quý rất ít người có khả năng sử dụng phi kiếm, sử dụng binh khí đủ loại kiểu dáng, chỉ có nhân loại mới có thể sử dụng phi kiếm, huống chi người bình thường cũng không thể nào đi tới giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực, hai yêu tinh dĩ nhiên chưa từng thấy qua.
 
Phi kiếm vừa chặt đứt vô số dây leo lập tức bay trở về bên người Dược Thiên Sầu, trăm thanh phi kiếm nhiễu thân bay lượn, nơi vùng cây cỏ xanh ngắt hàn mang lượn lờ, có vẻ vô cùng đồ sộ, khí thế bất phàm. Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình túm lấy dây leo đã bị chặt đứt liên hệ với lão yêu đang quấn trên cổ tay mình, hừ lạnh nói: "Chỉ là một lão yêu, cũng dám ở trước mặt ta tác quái, ta nói ngươi đã chán sống."
 
Lão yêu vừa nếm thiệt thời phẫn nộ quát: "A! Tiểu bối vô tri, tại Yêu Quỳ Vực của ta sao cho ngươi bừa bãi, cho ngươi biết lợi hại của lão phu!" Hai tay vừa chiêu, mặt đất rung động, chỉ thấy vô số dây leo phá đất bay ra, điên cuồng cuộn hướng Dược Thiên Sầu. Nữ yêu đứng một bên quan chiến nhìn thấy nhất thời mặt hoa thất sắc, không nghĩ tới lập tức bị dây leo lấp loáng bay tới quấn quanh.
 
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt đưa mắt nhìn, cũng không có cử động muốn đi cứu nàng, nhìn chằm chằm lão yêu cười nhạo nói: "Tại Yêu Quý Vực của ngươi? Không ngờ dám ở trước mặt ta nói như vậy, lá gan không nhỏ." Nghĩ tới việc hắn hỗn với Tất Trường Xuân mà cũng không dám nói như vậy, hôm nay nghe được một lão yêu quái nói ra tự nhiên thấy buồn cười. Tay kháp kiếm quyết, một thanh phi kiếm nâng hắn lên mặt đất vài thước, muốn đem mấy dây leo đang quấn lấy hắn từ phía dưới chém đứt sạch sẽ.
 
Lão yêu vận dụng trận thế xác thực đủ dọa người, dưới mặt đất tựa hồ như có vô cùng vô tận dây leo không ngừng lan tràn ra, đem nơi trống trải vây kín rậm rạp, từ bốn phương tám hướng không ngừng gào thét lao tới hoặc quất hoặc đâm vây quanh Dược Thiên Sầu. Nhưng Dược Thiên Sầu không có một chút kinh hoảng, hai tay khoanh ngực đạp kiếm đứng cách mặt đất chừng vài thước trên không trung, cười lạnh nói: "Lão yêu quái, ta thật muốn nhìn xem những dây leo của ngươi có đúng là vô cùng vô tận hay không, ngày hôm nay lão tử muốn chém cho ngươi nguyên khí đại thương."
 
Trong dây leo vũ động, hàn mang lóng lánh như điện, cực kỳ cấp tốc, đến một chặt đứt một, đến hai chặt một đôi, dù cho tới nhiều, thì cả trăm thanh phi kiếm cũng có thể ứng đối như thường, căn bản là không cho dây leo có cơ hội tới gần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 
Hỏa khắc mộc, vốn chiếu theo tính tình Dược Thiên Sầu, muốn đem Thanh hỏa thiêu cháy sạch sẽ những dây leo này, nhưng từ sau khi hắn đem Quy Nguyên kiếm quyết cải biến tu luyện tới nay, lần đầu tiên mới được dùng thống khoái như vậy, cuối cùng cũng nhượng một phen tâm huyết của mình có tác dụng, vì vậy kiềm chế ý niệm sử dụng Thanh hỏa trong đầu. Nhưng bên chỗ lão yêu có điểm khổ không nói nổi, vốn không phải tu vi của hắn không bằng Dược Thiên Sầu, mà là đối phương tu luyện kiếm quyết quả thực chính là khắc tinh của hắn, mặc cho hàng ngàn hàng vạn dây leo của hắn qua lại như gió, đối phương xuất kiếm nhanh như thiểm điện, phá dây leo của hắn vô cùng thành thạo.
 
Nhìn Dược Thiên Sầu ôm ngực mà đứng, thần tình trêu tức, một lúc sau lão yêu cảm giác có điểm ăn không tiêu, nếu còn tiếp tục làm như vậy, thật đúng như lời đối phương, mình không bị chém tới đại thương nguyên khí mới lạ. Không có biện pháp, kiếm quyết của tiểu tử này là khắc tinh của mình, kế hôm nay chỉ đành bỏ chạy trước hãy nói. Trên mặt lão yêu hiện lên một tia phẫn hận, nói: "Tiểu oa nhi, không nên đắc ý, Yêu Quỷ Vực không phải là nơi cho ngươi bừa bãi, lão phu có việc đi trước một bước, ngày khác sẽ tìm ngươi tính toán sổ sách."
 
Nói xong chỉ thấy những dây leo rậm rạp bốn phía sưa sưa toàn bộ chui trở về mặt
 
MmmmmmmmmmmmữmimímímímímimimsxsimimimimimimssssL
 
Đất, chỉ là chuyện trong mấy lần chớp mắt, toàn bộ không còn hình bóng, mà lão yêu quay đầu liền chạy trốn vào khu rừng phía sau cách đó không xa. Dược Thiên Sầu sửng sốt, cười lạnh nói: "Thật đúng là không biết xấu hổ, thật đúng là đủ vô sỉ, đánh không thắng bỏ chạy, còn dám nói lời hay, ta cho ngươi chạy!"
 
Kháp kiếm quyết chỉ tới, phi kiểm lập tức hướng lão yêu đang bỏ chạy lao tới, lão yêu quay đầu lại lấy làm kinh hãi, hai tay mười ngón lập tức hóa thành mười sợi dây leo thô to ngăn trở phi kiếm, cấp tốc dây dưa cùng phi kiếm, mười ngón tay hóa thành dây leo quả nhiên trở nên lợi hại hơn không ít, phi kiếm không ngờ thật khó chém đứt, bất quá cũng chém tới lão yêu oa oa kêu loạn. Dược Thiên Sầu ngự kiếm bay đi, cũng lười dây dưa với hắn, điều khiển phi kiếm hướng khe hở của mười dây leo bắn vào, chuyên tấn công thân thể của lão yêu.
 
Dây leo thô to có thể kháng cự, bất quá cũng chậm chạp, vốn không thể ngăn cản được nhiều phi kiếm đang lợi dụng sơ hở, lúc này đánh vào thân thể lão yêu mở ra mấy lỗ thủng, chảy ra dịch thể nhớp nháp màu lục, lão yêu kêu lên thảm thiết không ngừng, bỗng nhiên không quan tâm hét lớn một tiếng, mặc cho phi kiếm xuyên thân thể, mười sợi dây leo đồng thời bắn ra, đánh bay không ít phi kiếm, khí thế vô cùng dữ dằn, mãnh liệt đánh úp về phía bản thân Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu thất kinh, lão yêu quái muốn liều mạng! Một đàn phi kiếm lập tức quay lại ngăn trở, phi kiếm dưới chân mang theo hắn chợt lóe, lủi lên cao tránh khỏi mười sợi dây leo tập kích.
 
Vọt lên không trung, Dược Thiên Sầu lập tức phát hiện không đúng, chỉ thấy lão yêu bức khai được mình, lui thành một đoàn, đầu và tay chân cũng không nhìn thấy, toàn bộ lui vào bên trong thân thể, thân thể hóa thành một đống dây leo nằm trên mặt đất. Dược Thiên Sầu lao xuống phía dưới, huy ngón tay điểm xuống, đàn kiếm dũng mãnh cắt nát dây leo bay tán loạn, đã không còn gặp hình bóng của lão yêu quái, chỉ thấy phía dưới xuất hiện một lỗ thủng lớn, hắn cấp tốc phóng xuất thần thức điều tra, lập tức cảm giác được một đoàn sinh cơ đang viễn độn bên dưới lòng đất.

 
Dược Thiên Sầu rất nhanh quét mắt nhìn mười dây leo thồ to nằm trên mặt đất, đây rõ ràng là lão yêu đang học thằn lằn đứt đuôi để cầu sống, lão yêu tinh có thể độn địa! (chui xuống đất)
 
"Muốn chạy! Không dễ dàng như vậy!" Dược Thiên Sầu hét lớn một tiếng, kiếm quyết chỉ ra, hơn mười thanh phi kiếm chui thẳng vào lỗ thủng, theo thần thức dẫn đạo, truy sát. Thoáng chốc, từ trong lỗ thủng truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, hiển nhiên lão yêu lại trọng thương thêm lần nữa. Bất quá bởi vì tu vi Dược Thiên Sầu không đủ, thần thức thả ra với cự ly có hạn, hơn nữa xuống đất quá sâu, nhiều ít ảnh hưởng đến thần thức thả ra, phi kiếm đã không thể tiếp tục truy sát ở cự ly quá xa.
 
"Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận..." Trong lỗ thủng mơ hồ truyền đến thanh âm lão yêu quái dần dần đi xa.
 
Hối hận? Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, đưa tay triệu hồi mười thanh phi kiếm trở về, gần trăm đạo hàn mang nhiễu quanh thân, sắc mặt hắn xác thực có chút khó coi.
 
Lão tử không chiêu ngươi, ngươi lại chiêu lão tử trước, lão tử há có thể buông tha ngươi. Dược Thiên Sầu lạnh lùng đưa mắt nhìn nữ yêu tinh đang bị dây leo trói gắt gao, hai ngón tay điểm tới, vài tia hàn mang bay qua, cắt bỏ toàn bộ dây leo trên người nữ yêu tinh.
 
Nữ yêu tinh thoát khốn giương mắt nhìn chung quanh, bỗng nhiên bị hơn mười thanh phi kiếm vây quanh, Dược Thiên Sầu đứng giữa không trung, trầm giọng nói: "Bản thể của lão yêu quái vừa rồi đang ở địa phương nào? Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết, không muốn chết thì mau nói nhanh cho ta." Phàm là cây cỏ tinh quái vốn không thể chạy quá xa bản thể, không giống như động vật tinh quái có thể tùy ý đi lại, nếu đã vây rễ trên mặt đất sẽ không thể chạy đi đâu, điểm này Dược Thiên Sầu biết rõ nên mới hỏi như thế.
 
Phấn y nữ tử nhìn dây leo rơi tứ tung bốn phía trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt hạ xuống nơi mười dây leo thô to, đôi mắt sáng ngời, lúc này hướng Dược Thiên Sầu dịu dàng thi lễ nói: "Tiên sinh, Đằng Quái bị tiên sinh đánh cho nguyên khí đại thương, nhất định trốn trở về ổ tại Tây Sơn Ma Nhai, tiểu yêu nguyện dẫn đường cho tiên sinh."
 
"Ân!" Dược Thiên Sầu thu hồi phi kiếm vây khốn nàng, bỗng nhiên nói: "Chờ một chút!" Chỉ thấy hắn ngự kiếm bay đến trước mấy trăm đóa Thực Nhân Hoa cực lớn, phi kiếm nhiễu thân bay lượn chợt sưu sưu lòe ra, hàn mang đi qua, một gốc Thực Nhân Hoa bị bắn tung tơi bời, ngạc nhiên chính là khi Thực Nhân Hoa bị hủy thì phát sinh ra âm thanh chiêm chiếp thói tai.
 
Dược Thiên Sầu nghe được nhíu mày, vung tay lên, phi kiểm xuất ra đem toàn bộ rễ cây Thực Nhân Hoa chém đứt hết mới dừng tay, trong nháy mắt mấy trăm gốc Thực Nhân Hoa hiếm thấy đều bị hắn chém đứt sạch sẽ. Hắn đạp kiếm bay trở về, nhìn nữ yêu lạnh lùng nói: "Dần đường phía trước."
 
Ĩsmimsisisesữimìa