Tinh Thần Châu

Chương 284: Thu chút lợi tức

Lập tức chấp hành mệnh lệnh Dược Thiên Sầu, tổng kết, chỉnh đốn, hai gã đội trưởng lúc này bị triệt chức, tám đoàn áp súc thành sáu đoàn, lập tức thực hiện cuộc huấn luyện thực chiến oanh oanh liệt liệt gần như tàn khốc, còn lại sáu vị đội trưởng áp lực cực lớn! Thế nhưng đãi ngộ thật dày mà mọi người khi ở bên ngoài không có khả năng nhận được. Cũng bắt đầu từ ngày hôm nay, đại quân Anh Hùng có mục tiêu huấn luyện khắc cốt ghi tâm - tất cả quay chung quanh huấn luyện thực chiến.
Đôi khi phải dùng biện pháp mạnh! Dược Thiên Sầu giáo huấn xong liền rời đi, nếu như mỗi sự kiện đều phải do chính mình đi làm, vậy không còn thởi gian làm được chuyện gì khác, chính mình tuy rằng thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng chuyện mình cần quan tâm rốt cục có bao nhiêu chỉ có đáy lòng mình hiểu rõ ràng, cho nên đem toàn bộ tinh lực đặt lên bộ đội thì không có khả năng.
Nhận được tin tức ba người Lăng Phong, Dược Thiên Sầu lại lần nữa giá lâm hậu hoa viên của phủ tướng quân. Nguyên lai, ba người đến chào từ biệt hắn, người có linh căn bên trong kinh thành hầu như đều bị bọn họ vơ vét hết, muốn tiếp tục hạ thủ có điểm không dễ dàng, kinh thành là địa phương tàng long ngọa hổ, quá mức chắc chắn sẽ khiến cho người khác chú ý, làm không tốt sẽ đưa tới phiền phức. Ba người quyết định phân ra đi khắp toàn quốc các nơi vơ vét, cầu kiến Dược Thiên Sầu là để trưng cầu ý kiến của hắn. Lúc này Dược Thiên Sầu đồng ý, lại tặng cho ba người đại lượng linh đan và linh thạch, nhượng ba người chú ý an toàn, có nguy hiểm thì tùy thởi gọi hắn.
Thạch Tiểu Thiên cũng tặng đại lượng vàng bạc tiền tài cho ba người, phương tiện cho ba người hành tẩu trong thế tục. Sau khi tiễn ba người rời đi, Thạch Tiểu Thiên than thở:
- Ta thật ước ao sinh hoạt của bọn họ, có thể chạy khắp nơi.
- Lại không ai ước thúc ngươi, muốn đi thì cứ đi.
Dược Thiên Sầu nói.
Thạch Tiểu Thiên lắc đầu cười khổ:
- Ta thực sự không yên lòng người nhà, bỏ đi, không nhắc tới nữa. Được rồi lão đại, lần này ở thêm vài ngày đi! Ba người Lăng Phong đi rồi ta cũng không biết tìm ai nói chuyện, chúng ta hảo hảo lao lao.
Dược Thiên Sầu nhìn hắn, hiểu rõ những người đi lên con đường tu chân, thật không còn bao nhiêu tiếng nói chung với phàm phu tục tử, cho dù là thân nhân cũng như nhau. Kỳ thực mình làm sao chẳng phải như vậy, mặc dù đã đón phụ mẫu vào trong Ô Thác Châu, nhưng mình và họ cũng không còn tiếng nói chung, mỗi lần gặp mặt, mẫu thân lại hỏi ăn cơm chưa, chính mình cũng không biết nên làm sao trả lời. Lẽ nào nói mình mới ăn xong vài ngày trước hay mới ăn nửa tháng trước? Chỉ có thể thuận miệng nói đã ăn xong, đây là sự khác nhau giữa tu sĩ và phàm phu tục tử, thực sự không có bao nhiêu tiếng nói chung.
- Ở đây vài ngày?
Dược Thiên Sầu tự giễu cười cười, nhẹ nhàng đi lại trong hoa viên, nghĩ phải nhanh tranh thủ chạy trở về trước khi Tất Trường Xuân quay về Thuận Thiên Đảo, không nên kéo dài ở đây quá lâu, bởi vì chuyện ma đạo đã làm lỡ thởi gian mấy ngày. Hắn đi tới một mảnh trồng hoa tươi, thuận tay hái một đóa đưa lên mũi ngửi, lại nhìn Thạch Tiểu Thiên cười nói:
- Hiện tại không thể so với trước đây, sợ rằng không có thởi gian ở cùng ngươi. Có người thiếu ta mấy ngàn vạn thượng phẩm linh thạch còn chưa thu đây! Ta phải tìm bọn họ đòi cả vốn lẫn lãi.

- Thiếu ngươi mấy ngàn vạn thượng phẩm linh thạch?
Thạch Tiểu Thiên ngạc nhiên, hiện tại hắn cũng không rõ lão đại rốt cục có bao nhiêu tiền, dù sao mỗi lần hắn cho linh thạch, vừa ra tay là vạn thượng phẩm linh thạch, cũng đủ cho hắn dùng thoải mái, nhưng mấy ngàn vạn thượng phẩm linh thạch thật nghe qua có điểm rung động.
- Rất nhiều sao? Dưởng quá nhiều người, chi tiêu cũng lớn!
Dược Thiên Sầu lắc đầu, ném đóa hoa trong tay nói:
- Không nói, đi tính sổ đây.
Tĩnh Khách Trai trong Võ gia, Dược Thiên Sầu xuất hiện trong gian phòng mình từng ở qua, trong phòng vắng vẻ không bóng người, chỉ có hương vị thuộc về nữ tử, có loại cảm giác quen thuộc nhàn nhạt như có như không. Không suy nghĩ nhiều, đang muốn đi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua cửa sổ mở rộng, liếc mắt, ngây ra! Là người quen cũ ba đào cuộn trào mãnh liệt, thiếu nữ Võ Lập Tuyết đang cúi đầu chậm rãi đi vào vưởn.
Dược Thiên Sầu khẽ hít mũi ngửi hương thơm bên trong phòng, nhớ tới hương vị này là của ai, ánh mắt nhìn thiếu nữ đang bước dưới lầu, mỉm cười, bất quá cười có chút tà ác, xoay người ngồi xuống một cái ghế ngoài cửa phòng.
Không ngoài sở liệu, Võ Lập Tuyết quả nhiên đẩy ra cửa phòng. Ngoài sở liệu chính là, nha đầu kia không biết đang nghĩ gì trong đầu, đầu gục xuống thật sâu không ngẩng lên, Dược Thiên Sầu chỉ đành dùng tay gõ mạnh thùng thùng lên mặt bàn bên cạnh. Võ Lập Tuyết nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy hắn, không thể tin được xoa mắt mình, trong ánh mắt nửa chết nửa sống trong giây lát tỏa ra sức sống dị dạng, đi đến đưa tay vuốt ve gương mặt Dược Thiên Sầu.
Cô nàng này phát thần kinh gì vậy? Dược Thiên Sầu bị nàng vuốt vẻ đến sửng sốt, lúc này nắm lấy bàn tay đang sở loạn của nàng, hồ nghi nói:
- Võ Lập Tuyết, ngươi làm gì?
- Oa! Dược Thiên Sầu, thật là ngươi!
Võ Lập Tuyết hoan hô một tiếng nói:
- Ngươi không phải đang bị nhốt trong Yêu Quý Vực sao? Ngươi làm sao trốn ra được? Ngươi làm sao đến đây? Ngươi có biết ta thật sự rất lo lắng cho ngươi hay không?

Viền mắt nàng chợt ướt át lên, như sắp chảy nước mắt, cũng không biết đang vui vẻ hay khổ sở.
Dược Thiên Sầu cũng không phải kẻ ngu si, huống chi còn là một người kinh nghiệm phong phú, nào có chuyện không biết nàng vốn thích mình, trước đây vốn đã biết, nhưng ngại quan hệ bằng hữu với Võ Lập Thành, tuy rằng muội tử của người ta không chỉ xinh đẹp mà vóc người còn nóng bỏng, nhưng thật không có ý tứ tùy tiện mở mồm ăn bậy, vì vậy ổn định tâm ma, có ý định lảng tránh. Bất quá lần này hắn đến đây cũng không có ý tốt, bốn lão già tứ đại gia tộc ném lại một mình hắn bỏ chạy, tuy có nguyên nhân cũng làm hắn rất tức giận, lần này đến ngoại trừ tính sổ sách còn muốn thu chút lợi tức, trước mắt sao...
Dược Thiên Sầu không trả lời nàng, bàn tay nắm tay nàng dùng lực, lúc này kéo nàng ngồi lên đùi mình, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn. Chuyện phát đột nhiên, Võ Lập Tuyết vừa muốn giãy dụa, lại cảm giác cả người vô lực, thân thể mềm mại có chút run rẩy lên, giọng nói hoảng loạn:
- Dược Thiên Sầu, ngươi muốn làm gì?
- Nhớ ta sao?
Dược Thiên Sầu ôm lấy thắt lưng nàng, nói nhỏ bên tai, trong hô hấp có thể cảm giác được thân thể nàng run lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Võ Lập Tuyết cảm giác thân thể nóng hổi, nhất là gương mặt nóng bừng, trái tim nhảy mạnh nghe được cả nhịp đập, một lúc lâu mới "Ân" một tiếng.
- Còn nhớ rõ ta nói nàng là nữ nhân của ta không?
Dược Thiên Sầu lại thổi một hơi bên tai nàng, nàng lại thấp giọng "ân" một tiếng không thể nghe thấy, Dược Thiên Sầu ôn nhu nói:
- Vậy nàng có nghĩ muốn làm nữ nhân chân chính của ta?
Trong đầu Võ Lập Tuyết lập tức loạn thành hỏng bét, dưới ma âm của Dược Thiên Sầu thúc giục, dĩ nhiên không thể điều khiển liền tự động gật đầu. Lúc này Dược Thiên Sầu không chút khách khí bế nàng lên, đưa tay đóng cửa, đi về chiếc giưởng trong gian phòng.
Võ Lập Tuyết da thịt trắng nõn, thân thể lả lướt kinh tâm động phách, nhìn qua như say như túy, thật không thể kìm lòng. Dược Thiên Sầu thỏa thích phát tiết trên thân thể hoàn mỹ vô cùng này. Võ Lập Tuyết cũng đã quên mất mình đang ở nơi nào, sau sự đau đớn, hồn phách đã bay lên chín tầng mây.
Một lúc lâu, Dược Thiên Sầu đứng dậy mặc lại quần áo, nhìn thẳng nữ tử đang ngượng ngùng không dám nhìn mình, ánh mắt xẹt qua những giọt đỏ bừng trên giưởng, thần tình nhu hòa hơn rất nhiều, đưa tay kéo chăn phủ cho giai nhân, thần thanh khí sảng cười nhẹ nói:
- Nàng nghỉ ngơi, ta đi tìm gia gia nàng có chút việc.
Rút đầu trong chăn giai nhân thoáng giật giật, phỏng chừng đang gật đầu. Dược Thiên Sầu hắc hắc cười đi ra, ra vưởn, thần tình đắc ý không hề biến mất, ngẩng đầu đi tới, thầm nghĩ, lợi tức tốt, không thiệt thỏi!