Tinh Thần Châu

Chương 273: Cá nướng

Hạc Ly lưu lại một tiếng hừ lạnh, phất tay bỏ đi. Trên mặt Dược Thiên Sầu hiện lên dáng tươi cười xấu hổ, chắp tay nói: "Hạc huynh đi hảo."
 
Thẳng đến khi không còn hình bóng, Dược Thiên Sầu mới thu lại dáng tươi cười, ủ rũ đi trở về khu vườn của mình, bắt đầu bổ sung linh thạch cho từng gốc Khuyết Diễm Huyền Quả.
 
Đang ở dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu! Sau một phen an ủi mình, vừa làm việc vừa suy nghĩ làm sao ứng phó Hạc Ly. Vốn biết Tất Trường Xuân đã đi, hắn cũng muốn len lén trốn, muốn đến chỗ Bách Mị Yêu Cơ tìm hiểu tình huống tu chân giới, nhưng hiện tại lại nghe về Tam Vị Chân Hỏa, hắn luyến tiếc đi. Hiểu ra được sự lợi hại khi hấp thu hỏa nguyên tố từ địa hỏa, giả như từ Thanh hỏa có thể hấp thu được gì, vậy xem như phát đại tài. Tất Trường Xuân không ỏ, chỉ còn lại một con chim ngốc, cơ hội thật khó có được!
 
Mộ Cốc tàng thanh! Liên tiếp mấy ngày trôi qua, trong đầu Dược Thiên Sầu chỉ nhắc tới những lời này. Gập nha! Hắn thực sự rất gấp, không nhân cơ hội này hạ thủ, chờ khi Tất Trường Xuân về sẽ khó khăn, muốn chờ lão bất tử lại đi ra thật không biết chờ tới khi nào. Tức giận nhất là, con chim ngốc Hạc Ly ra vẻ thật tức giận, đã cách vài ngày cũng không thấy tới, chính mình muốn tìm hắn lại không biết tìm ở đâu, gấp a!
 
Gấp đến độ chạy loạn trên đảo, không có việc gì lại chạy tới khu vườn của Hạc Ly mà nhìn, đáng tiếc không có ai, phỏng chừng lại chạy đi học tập luyện khí, ân! Dùng Thanh hỏa luyện khí. Vừa nghĩ tới Thanh hỏa, Dược Thiên Sầu đã cảm thấy lo lắng, bất tri bất giác đã đi tới phía tây đảo, si ngốc nhìn về hướng tây, đáng tiếc hồ nước mênh mông không thấy bờ, Mộ Cốc trong truyền thuyết nằm đầu bên kia hồ, con chim ngốc nhất định đang vớ vần lăn qua lăn lại Thanh hỏa của lão tử.
 
Hắn cố nén trụ xung động muốn chạy đi xem, bởi vì hắn biết, địa phương trọng yếu như vậy Tất Trường Xuân không có khả năng không bố trí gì đó, hay là do những chưởng hình sử đời trước bố trí phòng bị. Bằng chính tu vi của mình khẳng định không đi vào được, dù sao cũng phải nhờ con chim ngốc kia dẫn đường mới xong.
 
"Ai!" Dược Thiên Sầu đứng bên hồ ngửa mặt lên trời than thở một tiếng, một đám cá mập mạp béo tốt đang nhàn nhã bơi lội trong hồ, phảng phất như đang trêu chọc người bên trên. Kết quả người trên bờ liếc mắt nhìn xuống, cảm giác rất không sảng, nhấc chân liền đá bay một hòn đá lớn, tũm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, đàn cá biến mất.
 
"Ách...Dược Thiên Sầu nhìn mặt hồ sững sờ, chờ thêm một hồi, trên mặt lộ ra tia mỉm cười dâm tiện. Hắn phóng xuất thần thức xuống đáy hồ tim kiếm đàn cá kia, chém ra hai ngón tay sử dụng kiếm quyết, hướng mặt hồ chỉ một ngón tay, quát khẽ: "Đi!"
 
Bá bá! Năm mươi thanh phi kiếm nhanh như thiểm điện chui vào trong nước, tạc lên một trận bọt nước thật cao. Đợi khi phi kiếm trở lại mặt nước, mỗi thanh kiếm đều ghim hai con cá chép màu mỡ, đều xuyên từ đầu đến tận đuôi. Dược Thiên Sầu nhảy lên, một thanh phi kiếm mang theo hắn, dẫn dắt những thanh kiếm bay theo, thẳng về nơi hắn ở.

 
Dược Thiên Sầu chặt một gốc đại thụ, lại dùng phi kiếm chém loạn, một lúc đã chặt ra một đống củi. Xếp củi lại, xếp thành một vòng, cần thận quan sát bốn phía, phất tay lóe ra liệt hỏa châm củi, lập tức đã cháy rực đỏ hồng. Sau đó hướng năm mươi thanh phi kiếm phiêu phù kháp kiếm quyết, phi kiếm bay tới, cắm ngay trên đống than củi đỏ hồng.
 
Dược Thiên Sầu đứng ngay giữa, nhìn vòng cá nướng quanh thân thỏa mãn gật đầu, đồng loạt nướng cả trăm con cá thật có điểm thú vị. Liếc mắt nhìn phòng ở của mình tu kiến cách đó không xa, lộ ra tia cười xấu xa. Thầm nghĩ con chim ngốc kia tuy đã hóa thành hình người, nhưng đánh chết cái nết không chừa, từ ý thích ở lại căn phòng
 
Giống tổ chim là có thể nhìn ra, ra vẻ bạch hạc vốn thích ăn cá, Hạc Ly, hi vọng ngươi không nên chảy nước miếng mới tốt.
 
Tiện tay lấy ra gia vị bên trong ô Thác Châu đã chuẩn bị sẵn, cầm bút lông làm như bàn chải, chấm gia vị quét lên trên cá nướng thật cần thận tỉ mỉ. Than lửa hồng hồng, cùng cá chép màu mỡ, mùi cá nướng bốc lên, cùng gia vị trộn vào, hương vị mê người bắt đầu phát ra.
 
Dược Thiên Sầu hít một hơi thật sâu, say sưa than thở: "Không tệ, không tệ, quả nhiên thật thơm." Nói xong ánh mắt còn không quên quan sát về hướng phía tây, trong miệng thì thào: "Đã đến lúc này, lẽ ra con chim ngốc cũng đã trở về đi! Chỉ cần trở về, ta cũng không tin câu dẫn không được ngươi."
 
Quả nhiên không qua bao lâu, Hạc Ly đã mấy ngày chưa từng lộ mặt đã xuất hiện trong rừng cách đó không xa, mũi liên tục hít thở, đang nhìn qua bên này, không biết có nên đi qua hay không. Dược Thiên Sầu thời khắc đều quan sát quanh thân, tự nhiên phát hiện được tung tích của hắn, thấy tính tình hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng, thầm nghĩ buồn cười. Hắn nhanh vẫy tay nhiệt tình hô: "Hạc huynh!"
 
Hạc Ly rất tự giác gật đầu, cười đi tới, chỉ là dáng tươi cười có chút xấu hổ, hiển nhiên chuyện trở mặt mấy ngày hôm trước còn chưa quên nhanh như vậy. Đến gần, yết hầu di động một chút, biết rõ còn cố hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi làm gì vậy?"
 
"Không có gì, chỉ là hôm nay thấy trong hồ có cá béo, hăng hái nhịn không được nên bắt mấy con lên nướng." Dược Thiên Sầu đáp, bút lông trong tay không ngừng bận rộn, bỗng nhiên ngẳng đầu hỏi: "Thơm hay không!"

 
"Thơm! Thơm!" Hạc Ly liên tục gật đầu, quét mắt, thấy hắn đang nướng tới một trăm con, sùng sục nuốt nước bọt trong miệng, hỏi: "Dược huynh nướng để ăn sao?"
 
"Đương nhiên, không ăn ta lại nướng làm gì." Dược Thiên Sầu chậm rãi nói, trong ngực âm thầm buồn cười, rốt cục đã chịu đổi giọng gọi Dược huynh. Bút lông trong tay lưu loát vẽ loạn, hương vị phát ra càng thêm mê người.
 
"Tu vi của Dược huynh hẳn là đã ích cốc, chẳng lẽ còn cần ăn tục vật?" Hạc Ly hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"Ai nha! Nướng thêm chút xíu đã có thể ăn." Dược Thiên Sầu không đáp lời hắn nói, cầm vật trong tay đặt xuống, đứng dậy phủi phủi tay, nhìn hắn cười nói: "Hạc huynh từng ăn cá nướng chưa?"
 
Hạc Ly lắc đầu, thành thật trả lời: "Trước khi hóa thành hình người, bình thường ăn sống, sau đó cũng rất ít ăn tục vật. Về phần nướng, chưa từng ăn qua."
 
"Vậy thực sự là quá đáng tiếc, người sống trên đời, không nếm thử thức ăn, sống thật không có ý nghĩa, cho nên ta mặc kệ tu vi tới tình trạng gì, không ăn thì không thể được." Dược Thiên Sầu ha hả cười nói: "Hạc huynh có điều chẳng biết, Dược gia ta có tay nghề có một không hai trong thiên hạ, đó chính là nướng đồ ăn, đồ nướng ra, vị đạo không ai có thể so sánh được. Mặc kệ là ai ăn xong, tuyệt đối cả đời khó quên."
 
Nói xong chỉ vào khay gia vị trên mặt đất nói: "Hạc huynh, ngươi xem, đây là độc môn bí phương trong nhà ta. Cá nướng ra, ngươi cứ nếm thử, đã biết ta không phải khoe khoang."
 
Lời này nói làm cá nướng càng thêm thơm, Hạc Ly lại nuốt nước bọt, gật đầu nói: "Đã là bí phương gia truyền của Dược huynh, ta đây nhất định phải nếm thừ." Dứt lời, con mắt chăm chú nhìn vào cá nướng hương thơm bốn phía, khó có thể rời đi.
 
"Ha hả! Nhất định sẽ không làm Hạc huynh thất vọng." Dược Thiên Sầu cười đến miệng không khép lại được.
 
: : : : : : ......... ...,...