Tinh Thần Châu

Chương 236: Đại tướng quân trở về

Dược Thiên Sầu từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, không có làm ra đánh giá. Án theo sự phỏng chừng của hắn, vận xui xẻo giả Anh Hùng còn thực sự lợi hại hơn chân Anh Hùng, hắn tự nhận trong tay mình còn chưa khả năng một lần có khả năng giải quyết hai cao thủ Độ Kiệp hậu kỳ, tuy rằng Bạch Tố Trinh cũng là Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng có thể một lần đánh thắng hai người hay không thật đúng là khó nói, huống chi Thanh Quang Tông khẳng định còn có cao thủ Độ Kiếp kỳ khác. Nếu không chính hắn cũng đã tự lên Thanh Quang Tông gây phiền phức từ lâu.
 
"Sư nương, trong khoảng thời gian này, tu chân giới còn có chuyện mới mẻ gì phát sinh hay không?" Có một sư nương biết rõ tin tức về tu chân giới như thế, Dược Thiên Sầu tự nhiên sẽ không đem lãng phí.
 
"Chuyện mới mẻ thì không có, chuyện cũ thì có, Tân Tú đại hội mười năm một lần của chính đạo sáu ngày sau sẽ mòi dự họp tại Phù Tiên Đảo, năm nay Thanh Quang Tông khẳng định sẽ vắng mặt. Ai! Đáng tiếc hiện tại ngươi đã bị trục xuất khỏi Phù Tiên Đảo, nếu không cũng có thể tham gia một lần." Bách Mị Yêu Cơ trêu ghẹo nói.
 
"Đúng là có điểm đáng tiếc." Dược Thiên Sầu lắc đầu phụ họa. Nghĩ thầm, ngươi thế nào biết ta bỏ qua chuyện này, Phù Tiên Đảo chỉ cần lão tử muốn đi, tùy thời đều có thể đi. Bất quá lời này tự nhiên là không nói ra.
 
Chuyện tướng quân Trụ Quốc suất lĩnh một vạn hộ vệ hôm nay quay về kinh đã truyền khắp kinh thành, có người nói hoàng đế bệ hạ muốn đích thân ra khỏi thành nghênh tiếp, bởi vậy toàn bộ kinh thành đều đang đổ nước quét dọn đưòng phố. Dân chúng đối với cơ hội này tự nhiên là không muốn buông tha, có thể nhìn thấy hoàng đế bệ hạ và đại tướng quân Trụ Quốc danh chấn thiên hạ là một chuyện khó có được, vì vậy khắp đưòng đều kín người hết chỗ.
 
Bình thường Dược Thiên Sầu cũng là một người thích náo nhiệt, tự nhiên cũng muốn tham gia giúp vui. Thế nhưng bởi vì lần này hoàng đế bệ hạ muốn đích thân ra khỏi thành nghênh tiếp, cho nên nhân số người hầu cùng ra ngoài nghênh tiếp cũng có hạn, vì vậy Thạch Hữu Thiên phụ trách chuyện này đều tự mình an bài cho hắn vào đội ngũ nghênh tiếp. Lý phu nhân, hai nhi từ, hai con dâu đều là gia quyến, đưa theo quản gia cùng bốn người hầu, vừa vặn phù họp mỗi chủ tử chỉ có thể mang theo một người hầu như quy định. Người hầu có ba nha hoàn, chỉ có quản gia và Dược Thiên Sầu là nam nhân, tự nhiên là để phương tiện hầu hạ nữ chủ tữ.
 
Phía cửa thành tây kinh thành, Thạch gia chủ tớ đã sớm tới ngoài cửa thành, tuy rằng là sáng sớm, nhưng mặt trời cũng nóng cháy, may là cửa thành tây, mặt trời còn chưa chiếu tới, tất cà mọi người có thể nhờ thành tường che bóng mát. Về phần thành lâu, hoàng đế bệ hạ đang ở bên trên, phía dưới trên con đường ra thành có cấm vệ quân uy phong lẫm lẫm gác từng tầng, không cho phép bất cứ ai tùy ý tới gần. Làm gia quyến của tướng quân Trụ Quốc là ngoại lệ duy nhất được đi ra ngoài thành.
 
Dược Thiên Sầu đứng dưới thành tường thỉnh thoảng nhìn lên trên quan sát, hắn còn chưa gặp qua hoàng đế trong truyền thuyết có dáng dấp thế nào, rất muốn nhìn xem.
 
"Tiểu Thiên, lão già mặc áo vàng kia là hoàng đế lão nhi?" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên nhìn thấy trên đầu thành xuất hiện một người mặc y phục màu vàng, ra vẻ rát ngưu bức, vì vậy lôi kéo Thạch Tiểu Thiên hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Lời này vừa nói ra, thần thái mọi người đều khác nhau. Thần tình Lý Hồng Nương có chút xấu hổ, lại không dám nói gì. Thạch Hữu Thiên nhanh đưa mắt nhìn phía cấm vệ quân, cự ly khá xa phỏng chừng đối phương cũng nghe không được, lúc này mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Bao Uyển Thi trợn tròn mắt há hốc nhìn hắn, không ngờ có người dám nói hoàng đế bệ hạ như vậy. Ánh mắt Tư Đồ Tuệ lại lóe ra bất định. Quản giã cúi đầu khoanh tay, ba nha hoàn cũng có chút kinh sợ, không biết gia đinh mới tới vì sao lại lớn mật như vậy, dám thẳng hô tên chủ nhân thì thôi, ngay cà hoàng đế bệ hạ cũng dám coi rẻ.
 
Thạch Tiểu Thiên không ngẳng đầu nhìn, nhưng cười khổ nói: "Lão đại, ngươi có thể đừng làm vậy hay không, ngươi làm vậy đã đi quá giới hạn, theo luật pháp là sẽ mất đầu đó."
 
Người có thể đến đây để nghênh tiếp, đều là người hầu thân tín của Thạch gia, Dược Thiên Sầu nói chuyện cũng không hề cố kỵ, chẳng đáng nói: "Lấy đầu ta? Ngươi gọi hắn thử xem, chọc phát hỏa, hiện tại ta lập tức đá hắn từ trên thành lâu xuống đây."
 

Nghe vậy, mọi người đều sợ hãi, lời này vạn nhất truyền ra, vậy thì làm sao? Thạch Tiểu Thiên gần như cầu xin nói: "Lão đại, ngươi nhỏ giọng một chút, bên người hoàng đế có quốc sư bảo hộ, quốc sư không phải người bình thường, tu vi cao thâm a!"
 
Dược Thiên Sầu ngây ra, hắn nhớ tới một việc, ra vẻ trước khi Bạch Tố Trinh bị nhốt ở Thanh Quang Tông, từng giao thủ với một quốc sư. Nghĩ tới đây, hắn thật đúng cũng chịu thu liễm một chút.
 
Ước chừng sau nửa canh giờ, trên thành lâu có động tĩnh, không bao lâu một đám văn võ đại thần ủng lấy một gã hoàng bào lão già hướng cửa thành đi ra. Làm gia quyến cũng không thể giành đi trước, chỉ có thể dưới sự bảo vệ của cấm vệ quân hơi nghiêng đi theo.
 
Tựa hồ đã từng xảy ra, mọi người lập tức cảm giác được dưới chân có cảm giác chán động "ong ong", sau đó xa xa truyền đến thanh âm chiến mã hí vang. Đợi khi nhìn thấy cờ xí phấp phới xa xa, một vị tướng quân mặc ngân giáp đã phi ngựa xuống sườn núi, lập tức một loạt tướng lĩnh thân mặc chiến giáp phóng ngựa đuổi theo, nhất thời xa xa một mành kỵ binh đông nghịt xuất hiện, "ầm ầm long" theo tiếng vó ngựa vang rền chạy vội tới. Nếu như đội nhân mã liên tục phóng xuống, trực tiếp xung phong lao lên sẽ là tình hình thế nào?
 
Khí thế vạn mã chạy chồm mà đến quả thực kinh người, dù là mặt đất cũng run lên. Dược Thiên Sầu quan sát văn võ đại thần, không ít người trên mặt đã biến sắc, hiển nhiên bị dọa hoảng sợ. Nhìn nhìn lại người của Thạch gia, mỗi người đều vẻ mặt vui
 
Mừng, là sắp được nhìn thấy nam chủ nhân trong nhà mà vui sướng, bởi vì nhà mình có được một nam chủ nhân rát ngưu bức.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu, thấp giọng than thở: "Ai! Ta nói hai câu thì có người nói ta đi quá giới hạn, Thạch đại tướng quân làm ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ không biết do hoàng đế tự mình đến nghênh tiếp hay sao? Đây là ra vẻ để hù họa hoàng đế lão nhi, hay là đến tiến công kinh thành?"
 
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để cho mấy chủ tử phía trước nghe được, cũng không biết hắn nói cho chính mình nghe hay nói cho người khác nghe. Gia quyến Thạch gia nghe vậy nhất thời chán động cà người, đều quay đầu nhìn về phía hoàng đế.
 
Chỉ thấy một lão giả đeo kiếm vốn đang đứng phía sau hoàng đế lại bước tới một bước, đứng bên người hoàng đế, có ý tứ như muốn yểm hộ. Lần này người của Thạch gia có chút không vui vẻ nổi nữa, hiển nhiên đã thực sự làm hoàng đế kinh hãi.
 
Dược Thiên Sầu hiện tại mới nhìn thấy, thấy trang phục của người nọ nhất thời sừng sốt, đó không phải là trang phục của Phù Tiên Đảo hay sao? Hắn không khỏi hỏi: "Lão đầu đeo kiếm là ai?"
 
"Hắn là đưong kim quốc sư." Thạch Hữu Thiên than thở, bị Dược Thiên Sầu điểm tinh một câu, hắn cũng nhìn ra hôm nay phụ thân có điểm lỗ mãng. Dược Thiên Sầu âm thầm gật đầu, trách không được có người nói vương triều Lý gia là do Phù Tiên Đảo nâng dậy, quà thế.
 
VỊ tướng quân mặc ngân giáp vọt tới chỗ nghi trượng nghênh tiếp còn gần trăm thước, bỗng nhiên vung tay lên, chỉ thấy đội ngũ kỵ binh đông nghịt phía sau hắn toàn bộ đều ghìm ngựa lại, thật đúng là kỷ luật nghiêm mình. Mà vị tướng quân cũng thà chậm tốc độ, một mình một người ruổi ngựa đi tới gần nghi trượng mười thước dừng lại, nhảy xuống ngựa thảy dây cương, bên này đã có một người chạy tới dắt ngựa cho hắn.
 

Tướng quân Trụ Quốc trong một thân khôi giáp đi tới trước mặt hoàng đế, quỳ một gối hành lễ nói: "Thần, Thạch Văn Quảng, gặp qua bệ hạ." Hắn vừa quỳ, đại quân ngoài trăm thước cũng nhất tề xuống ngựa quỳ hô: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
 
Tiếng hô rung tròi, nhìn trận thế khiến cho người ta cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không hổ là một chi tinh nhuệ chi sư kinh nghiệm sa trường.
 
Lúc này hoàng đế lão nhi mới lộ ra mỉm cười, vung tay lên, ý bào toàn thể tướng sĩ bình thân. Quốc sư bên người hắn cao giọng nói: "Bệ hạ có chỉ, bình thân!" Thanh âm có công suất lớn, cuồn cuộn truyền đi, một chút đã đem bản lĩnh một quốc sư thể hiện đi ra.
 
Phía sau lại là tràng diện tình nghĩa quân thần, Dược Thiên Sầu không có hứng thú quan tâm chuyện này, có thể để hắn quan tâm chính là tu vi quốc sư kia rốt cục sâu đậm, bất quá hiển nhiên cao hơn hắn, bởi vì hắn nhìn không thấu.
 
Cuối cùng đại tướng quân để một vạn hộ vệ ở ngoài thành lập doanh, mà bản thân đại tướng quân lại nhận được vinh dự cùng bệ hạ đi chung, trực tiếp đi hoàng cung, trong hoàng cung đã chuẩn bị lễ tiệc đón gió cho hắn. Gia quyến đại tướng quân bất quá cũng chỉ cùng hắn gặp mặt mà thôi, như vậy coi như là nghênh tiếp qua.
 
Đối với Dược Thiên Sầu mà nói, vốn là đến để xem náo nhiệt, sau khi trở về nên làm gì thì đi làm đó. Hắn chuẩn bị ở đây vài ngày, đợi khi Bách Mị Yêu Cơ có tin tức về già Anh Hùng, phải đến Phù Tiên Đảo, xem có cơ hội nhìn xem Tân Tú đại hội mười năm một lần của tu chân giới hay không.
 
Qua hai ngày, Dược Thiên Sầu vốn muốn đi tìm Bách Mị Yêu Cơ, đã thấy sắc mặt Thạch Tiểu Thiên không hài lòng đi vào, không khỏi hỏi: "Phát sinh chuyện gì vậy?"
 
Thạch Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Cũng không có chuyện gì, hôm nay lâm triều có người công kích cha ta, nói cha ta ủng binh tự trọng, động thiên quân vạn mã đi theo, muốn cho bệ hạ thu hồi binh quyền trong tay cha ta...
 
Dược Thiên Sầu cười nói tiếp lời: "Sau đó hoàng đế lão nhi bác bỏ lời công kích của người kia đối với cha ngươi, lại đem người nọ răn dạy một trận, còn ca ngợi phụ thân ngươi một phen."
 
Thạch Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: "Ai nói cho ngươi biết? Việc này vừa mới phát sinh không lâu, cũng là khi đại ca ta về ta mới biết, sao ngươi biết được?"
 
Mẹ nó! Phim truyền hình ở kiệp trước xem cảnh này đến chán ngấy. Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng bí hiểm, cười nói: "Việc này không cần người khác nói cho ta biết, ta tự đoán được." Nói xong khoanh tay đi một vòng trong nội đường than thở: "Nếu như ta đoán không sai, lúc này chỉ mới bắt đầu, kế tiếp sẽ vẫn có người liên tục công kích phụ thân ngươi. Ai! Xem ra Thạch gia ngươi đã tới nông nỗi sinh tử tồn vong rồi."
 
Lời này của hắn quá giật gân, Thạch Tiểu Thiên lại càng hoàng sợ, thần tình co quắp nói: "Lão đại, ngươi đang nói giỡn đi!"
 
"Một tướng quân có thể chỉ huy hơn trăm vạn người tác chiến hẳn là không ngốc!" Dược Thiên Sầu vỗ vỗ vai hắn than thở: "Thay ta đưa cho phụ thân ngươi một câu nói, ta nghĩ hắn sẽ hiểu được."
 
"Nói cái gì?" Thấy lão đại không giống như đang nói giỡn, hắn cũng có chút khẩn trương.
 
"Thái bình bản thị tướng quân định, bất hứa tướng quân kiến thái bình!" (Thái bình là do một vị tướng quân thực hiện, nhưng không cho vị tướng quân đó được hưởng thái bình). Dược Thiên Sầu thở dài một tiếng, nói: "Lời này nói cho phụ thân ngươi, hắn tự nhiên sẽ hiểu ý tứ. Ta đi ra ngoài có việc." Nói xong hoảng hoảng đi ra, vừa đi vừa lúc lắc đầu nói: "Đều là họa bởi binh quyền gây ra nha!"