Tinh Thần Châu

Chương 215: Tin tức Phủ tướng quân

Đám người kiểm tra một phen, hiển nhiên là biết tiểu tử Dược Thiên Sầu đã chạy thoát. Một gã đệ tử Kết Đan kỳ đã chạy thoát ở ngay trước mắt tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ. Lúc này sắc mặt của Thanh Nô nhìn phi thường bất hảo, nói đây là chuyện sỉ nhục nhất đời hắn vẫn chưa đủ.
 
Dược Thiên Sầu cứ như thế rời khỏi Phù Tiên Đảo sao? u Tứ Hải đáy lòng thống khổ rên rỉ một tiếng. Hắn thật sự xem trọng mầm non Dược Thiên Sầu, nhất là khi biết hết thảy mọi chuyện phát sinh, càng làm cho hắn thổn thức không thôi. Tuổi còn trẻ mà đã có thủ đoạn như thế. Đợi qua thêm một thời gian nữa, thì nhất định sẽ trở thành nhân vật tuấn kiệt hơn người ah! Nhưng mà hết thảy đều không có khả năng, Dược Thiên Sầu đã bỏ đi mất rồi...
 
Mấy người bay đến gần Thanh Nô, u Tứ Hải mở miệng hỏi một câu dư thừa: "Tiền bối, Dược Thiên Sau chạy rồi ư?"
 
Sắc mặt Thanh Nô âm trầm bất định, quan sát bốn phía xung quanh. Trên bầu trời trong xanh, từng đám mây trôi lơ lửng, phía dưới là biển rộng mênh mông, bằng vào tu vi đó, Dược Thiên Sầu có thể chạy đi nơi nào đây? Hay là...Hắn nhìn chằm chằm về phía dưới, nơi sương khói bao quanh Phù Tiên Đảo.
 
u Tứ Hải liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, ngạc nhiên nói: "Tiên bối hoài nghi Dược Thiên Sầu quay lại Phù Tiên Đảo ư? Điều này không có khả năng, khi chúng ta vừa ra ngoài, đại trận hộ đảo cũng sẽ phong trụ Phù Tiên Đảo ngay, tiểu tử đó nhất định không thể quay về đâu. Nếu không...Mời tiền bối về Phù Tiên Đảo thêm một chuyến nữa."
 
Thanh Nô quả thật có suy nghĩ này. Nhưng coi như Dược Thiên Sầu trốn về đó, chính mình cũng có tư cách gì đến Phù Tiên Đảo điều tra? Trầm ngâm thêm chút, liền lắc đầu nói: "Không cần, tương lai còn dài, ta cũng không tin, tiểu tử này sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở tu chân giới. Các vị thay lão phu hướng Phùng chưởng môn, gửi lời chào cáo biệt!" Nói xong, hắn cấp tốc phi hành, chớp mắt liền biến mất ở phía chân trời.
 
Mấy người nhìn theo bóng lưng Thanh Nô bỏ đi, thầm trao đổi với nhau một ánh mắt, theo sau đều lắc đầu cười khổ. Tiếp tục đánh giá bốn phía xung quanh, trời quang mây tạnh không một chỗ trốn, Dược Thiên Sầu chạy đi như thế nào đây nhỉ! "Trở về thôi!" u Tứ Hải buông tiếng thở dài, mấy người cùng nhau lao về phía Phù Tiên Đảo.
 
Quay về Bồng Lai Các, u Tứ Hải đem chuyện vừa xảy ra tường thuật cho đám người Phùng Hướng Thiên nghe. Đám người nghe xong đều trợn mắt há miệng, trông có vẻ không dám tin. Thanh Nô bằng vào tu vi Độ Kiếp hậu kỳ mà không bắt được Dược Thiên Sầu, còn để cho hắn chạy trốn nữa sao? Quan Uy Vũ và Phí Đức Nam nghe vậy cũng âm thầm thở nhẹ ra một hơi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
 
Trong đại điện chính sự Vạn Phân Viên, Ma Cửu Cô đang dưới sự giúp đỡ của Lan Băng Tuyết mà đứng ở giữa, hai mắt đăm chiêu nhìn Phù Dung đang ngồi bất động ở trên ghế. Từng giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống, hiển nhiên là đã bị kiềm chế. Lan Băng Tuyết thấy cảnh tượng này, trên mặt cũng là mang theo thần tình khó hiểu.
 
Sau khi tan cuộc, Phí Đức Nam hậm hực quay trở về. Bước vào trong phòng hướng Ma Cừu Cô hành lễ: "Cừu Cô."
 
"Động tĩnh vừa rồi trên Phù Tiên Đảo quả thật không nhỏ a! Làm sao rồi? Chẳng lẽ lão tiểu tử Thanh No kia dám hướng Dược Thiên Sầu động thủ?" Ma Cửu Cô xoay người lại hỏi.

 
"Dược Thiên Sầu...Ài! Tiểu tử đó quá xúc động, chưởng môn cũng không định tính toán với hắn đâu, chỉ muốn làm bộ trước mặt Thanh Nô mà thôi. Nào ngờ hắn thấy sư phụ mình không xuất đầu nói lời công đạo, cư nhiên đã làm trò trước mặt mọi người cùng Quan Uy Vũ cắt bào đoạn nghĩa, tình thầy trò giữa hai người chấm dứt tại đây. Còn chưởng môn, dưới sự giận dữ cũng đem hắn trục xuất khỏi Phù Tiên Đảo. Nhưng buồn cười nhất chính là, khi Thanh Nô đuổi theo Dược Thiên Sầu ra bên ngoài Phù Tiên Đảo, thì kết quả lại không bắt được Dược Thiên Sầu, để tiểu tử đó trốn thoát. A! Thật không hiểu vi sao tiểu tử đó lại có bản lĩnh như thế, khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi." Phí Đức Nam lắc đầu cười khổ nói.
 
"Thanh Nô lão tiểu tử kia không bắt được Dược Thiên Sầu?" Ma Cửu Cô sửng sốt, Lan Băng Tuyết đứng bên cạnh thần tình cũng là bất khả tư nghị*
 
Nghe vậy, hai mắt đãm lệ của Phù Dung nhất thời vụt sáng lên. Người khác không biết, nhưng nàng biết Dược Thiên Sầu có một thân bổn sự xuất thần nhấp hóa, lão gia hỏa kia không bắt được hắn cũng là bình thường.
 
"Cho dù trốn thoát, nhưng từ nay về sau hắn cũng không còn là đệ tử Phù Tiên Đảo nữa. Không có Phù Tiên Đảo che chở, Đại La Tông cùng Thanh Quang Tông chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn! Cửu Cô, lão nhân gia ngài vì sao không xuất đầu khuyên nhủ chưởng môn, tin tưởng rằng nếu ngài ra mặt, chuyện cũng sẽ không đến nước này." Phí Đức Nam tò mò hỏi.
 
"Ta càng già càng hồ đồ, nên không muốn can dự vào quyết định của đương gia." Ma Cửu Cô nói xong, liền ngoảnh mặt nhìn Phù Dung hỏi: "Nghe nói Dược Thiên Sầu đã chữa khỏi bệnh cho tiểu nha đầu này?"
 
"Phải!" Phí Đức Nam gật đầu hồi báo: "Ta cũng không dám gạt lão nhân gia ngài. Tiểu tử Dược Thiên Sầu kia, đã đi một chuyến đến Yêu Quý Vực thu thập không ít linh thảo, nhưng hắn giấu nhẹm đi, không nộp lên tông môn. Ngược lại, còn âm thầm luyện cho Dung nhi một lò Như Ý Đan, nên bệnh tình của nó cũng được chữa khỏi."
 
"Như Ý Đan?" Cho dù là Ma Cửu Cô cũng phải ngạc nhiên kinh hô, nói: "Chính là Như Ý Đan trong truyền thuyết có khả năng trẻ mãi không già, trừ độc dưỡng nhan, và công năng bách độc bất xâm?"
 
"Chiếu theo lời Dược Thiên Sầu thì đúng là nó. Lão nhân gia ngài lúc ấy không nhìn thấy hình dạng của Như Ý Đan, nên không biết ah! Lúc xuất lô cư nhiên còn phóng xuất ra quang mang bảy màu, cuộc đời ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy qua linh đan như thế, quả thực là được mở rộng tầm mắt!" Phí Đức Nam cảm thán nói.
 
Nghe vậy, Lan Băng Tuyết nhìn về phía Phù Dung, trong lòng hâm mộ như thế nào không cần nói cũng hiếu, nữ nhân nào không muốn giữ mãi tuổi thanh xuân cơ chứ?
 
"Nha đầu nhà ngươi thật có phúc khí ah! Ài nếu năm xưa lão thân gặp viên linh đan như thế, thì làm sao đến nỗi, bây giờ phải mang oai danh Ma Cửu Cô à. Lan nha đầu, chúng ta đi thôi, không nhìn nữa!" Ma Cửu Cô lắc đầu than thở, dưới sự giúp đỡ của Lan Băng Tuyết chậm rãi đi ra ngoài.

 
Chuyện kể rằng lúc đó Dược Thiên Sầu bị Thanh Nô truy đuổi, vừa muốn xông vào trong đám mây, nhìn lại một cái, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán. Đối phương cư nhiên đuổi theo ngay ở phía sau. Lúc này không quản nhiều chuyện, liền dùng hết chân nguyên lao vào trong đám mây mù, không nói hai lời lập tức quay trở về ô Thác Châu. Làm sao hắn còn dám dây dưa tiếp, tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ đối với hắn mà nói quả thực quá kinh khủng. Sỡ dĩ trốn vào trong mây mới biến mất, chính là không muốn bại lộ khả năng có thể tiêu thất trong hư không của mình. Nào ngờ suýt thì rước lấy cái họa sát thân.
 
Xuất hiện ở gian phòng Bạch Tố Trinh trong Phiểu Miêu Cung, hắn mới có cảm giác an toàn. Bỗng nhiên Bạch Tố Trinh quay đầu, nhìn thấy bộ dạng thất thểu của ắn, thì bước đến thân thiết hỏi: "Làm sao vậy?"
 
"Hôm nay vận khí của ta rất đen đủi, vừa bị Phù Tiên Đảo trục xuất khỏi tông môn, liền bị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của Thanh Quang Tông truy sát. Kém chút nữa thôi là không bảo toàn nổi tính mạng này rồi!" Kinh hoàng qua đi, Dược Thiên Sầu thoải mái kể lể.
 
"Đệ bị Phù Tiên Đảo trục xuất khỏi môn phái? Cao thủ Thanh Quang Tông vì sao muốn truy sát đệ? Phải chăng là vì bốn món bảo vật kia ư?" Bạch Tố Trinh vươn tay túm lấy trường sam của hắn rách nát, liền biết là hắn đã gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.
 
Dược Thiên Sầu đẩy nhẹ ngọc thủ của nàng ra, cười nói: "Tý đừng suy nghĩ quá nhiều. Việc này không liên quan đến chuyện của tỷ, là chính ta rước lấy phiền phức thôi."
 
Nhưng Bạch Tố Trinh không nghĩ như vậy, còn tưởng rằng hắn đang trấn an mình, môi son cắn cắn, nói: "Chuyện của ta hãy để từ từ. Đệ ở bên ngoài ngàn vạn lần phải chú ý an toàn nhé."
 
Trong lòng nàng, không có gì so sánh được với an nguy của Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ: "Hiện giờ chỉ sợ muốn nhanh cũng là không thể. Tin tưởng chẳng bao lâu sau, cả tu chân giới sẽ biết ta bị Phù Tiên Đảo trục xuất. Đến lúc đó, Đại La Tông cùng Thanh Quang Tông sẽ giăng lưới chụp ta. Ít nhất trong khoảng thời gian này, ta cũng không thể xuất đầu lộ diện."
 
"Vậy trong khoảng thời gian này, đệ đừng chạy ra ngoài nữa." Bạch Tố Trinh thần tình lo lắng nhắc nhở.
 
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của Bạch Tố Trinh, có điểm ngây người. Hắn phi thường xúc động, thật muốn hôn lên má nàng một cái. Ngay khi hắn đang mơ mộng, thì bỗng nhiên thần thức dao động, Dược Thiên Sầu "di" lên một tiếng, nói: "Là tin tức truyền đến từ Trụ Quốc Phủ tướng quân. Chẳng lẽ nhiệm vụ giao cho đám Tiểu Thiên đã có khởi sắc ư? Tỷ, ta có chút việc, cần phải đi ra ngoài một chuyến."
 
Nói xong, hắn ném chiếc trường sam rách nát xuống, tùy tay lấy ra một cái khác mặc lên trên người. Tiếp đó thân ảnh cũng tiêu thất không còn trông thấy bóng dáng.
 
Bạch Tố Trinh xoay lưng nhặt chiếc trường sam rách nát nằm trên mặt đất lên, nắm chặt trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp tản mát ra thần tình lo lắng...