Tinh Thần Châu

Chương 192: Huyền Kim Sa

Người vừa mắng to đứng bật lên, cả người sững sờ. Ra mười lăm vạn thượng phẩm linh thạch mua một đôi Kim Cương Trạc quay về không bị tông môn mắng chết mới lạ, hồi tưởng lại, chỉ vì thấy mọi người không hé răng, lại thật sự không quen nhìn vẻ kiêu ngạo của người nọ, muốn cho người nọ ra chút máu, dù sao hắn không phải rất có tiền sao? Ai biết hắn chỉ ra giá hai lần lại không hô tiếp, đây không phải là muốn hãm hại chết người sao?
 
Mọi người thương hại nhìn hắn, hắn cũng đưa đôi mắt trông mong nhìn bốn phía, kỳ vọng còn có người có thể ra giá cao hơn, dù cho hơn thêm một ngàn thượng phẩm linh thạch cũng được rồi. Đáng tiếc không ai dùng hành động thực tế đồng tình hắn. Cuối cùng hắn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn vào Dược Thiên Sầu. Người sau quay đầu nhìn hắn, cười lạnh một tiếng xoay đầu chỗ khác.
 
Bốn người Tất Tử Thông âm thầm chậc lưỡi, làm như vậy cũng quá không đạo đức chút nào, để cho người ta biết ngươi là ai, không liều mạng với ngươi mới lạ. Nhìn Dược Thiên Sầu, mấy người đều nhìn người kia với ánh mắt vô cùng đồng tình.
 
"Không ai tăng giá thêm nữa sao?" Võ Thái có chút tiếc nuối nhìn Dược Thiên Sầu, bất quá một đôi Kim Cương Trạc có thể bán với giá này đã xem như không dễ dàng, liền vui vẻ nói: "Đỉnh cấp trung phẩm phòng ngự pháp bảo, một đôi Kim Cương Trạc, mười lăm vạn thượng phẩm linh thạch thuộc về vị tiên sinh này."
 
"Ba ba!" Dược Thiên Sầu bởi vì trong đầu có tư tưởng của kiếp trước, trong tiềm thức chợt vỗ tay theo bản năng. Mọi người bị bầu không khí tại hiện trường lây nhiễm, không ngờ cũng cùng vỗ tay, tuy rằng mọi người cũng không biết có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ phải vỗ một chút nếu không không thể phát tiết được sự cảm khái, rốt cục có người bị hãm hại! Cách vỗ tay xác thực là một phương thức biểu đạt không sai.
 
"Ba ba…" Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cũng không biết chúc mừng người kia mua vật thành công, hay đang châm chọc hắn. Đáng tiếc mọi người không nhìn thấy được vẻ đặc sắc trên mặt người nọ, địa phương tụ tập nhiều người như vậy, thật tránh không được có vẻ ồn ào, tiếng vỗ tay đúng là lực áp toàn trường.
 
Bất quá lúc này vỗ tay lớn nhất lại không ai ngoài Võ Thái đứng trên đài, giờ khắc này cao hứng nhất chỉ sợ ngoại trừ chủ bán cũng chính là hắn – Võ gia lại buôn bán lời một số!
 
Võ Lập Tuyết mở to hai mắt, hiếu kỳ nhìn Dược Thiên Sầu đang vỗ tay, nhìn nhìn lại bốn phía, không rõ một cử động nhỏ của người này như vậy, thế nào lại có lực ảnh hưởng lớn như thế? Nhiều người mặc đồ che kín như vậy không có khả năng đều quen biết hắn đâu? Vậy sao trước đó còn hống cái gì? Nha đầu ngốc này vốn không biết có những thứ không cần phải nói ra, mọi người quan tâm chính là cảm giác. Cảm giác không tệ thì mọi người tự nhiên sẽ ủng hộ, huống chi chỉ vỗ tay cũng không bị tổn thất thứ gì, bỏ tiền cũng không phải bọn họ.
 
Dược Thiên Sầu vốn còn định huýt sáo dài một tiếng, đáng tiếc bị vải đen chặn ngang miệng, thật sự là không có phương tiện. Bất quá chính hắn cũng không có nghĩ tới, tùy tiện vỗ tay một chút, không ngờ tạo ra tiếng vọng lớn như vậy, có thể thấy được sinh hoạt của người trong thời đại này khô khan vô vị cỡ nào!
 

Một đệ tử Võ gia đi tới bên cạnh người kia, cung thỉnh hắn vào hậu trường để tính tiền, người nọ bỗng nhiên quát: "Ta không đi, người nọ nhất định là do Võ gia các ngươi nhờ tạo thế trong hội bán đấu giá lần này!"
 
Người nói chuyện ở đây có ai không giả giọng để nói, tự nhiên sợ phiền phức sau khi rời đi có người thấy tài bảo thì khởi dị tâm. Nhưng người này lại nói đúng ngay giọng thật của mình, lúc này có không ít người đoán được lai lịch của hắn.
 
Tên đệ tử Võ gia sửng sốt, quay đầu nhìn lên Võ Thái chủ trì hội bán đấu giá đứng trên đài. Lúc này sắc mặt Võ Thái sầm xuống nói: "Vị tiên sinh này nói chuyện còn thỉnh cẩn thận một chút, việc bán đấu giá nhà nào cũng có thể làm, Võ gia bán đấu giá có thể đứng ở đỉnh cao tu chân giới, dựa vào chính là tín dự. Võ Thái ở đây thề với trời, nếu như vị người mua nhất hào này là do Võ gia nhờ vả, Võ Thái này không chết tử tế được. Nói đã đến như vậy, còn thỉnh vị tiên sinh này đến hậu trường để tính tiền, nếu như thật sự trong túi ngượng ngùng, Võ gia cũng không thể miễn cưỡng, thế nhưng theo quy củ, ngươi phải cởi áo khoác của ngươi xuống, để mọi người nhìn thấy gương mặt thật của ngươi, sau đó sẽ tiếp tục bán đấu giá Kim Cương Trạc lần nữa."
 
Giọng nói của Võ Thái đã lộ ra hàn ý nhè nhẹ, vừa mới dứt lời, phía sau đài hiện ra mấy người, nhảy đến bên cạnh người nọ, tùy thời chuẩn bị mạnh mẽ động thủ cởi bỏ áo khoác bên ngoài của người kia.
 
Kỳ thực vừa rồi có không ít người trong ngực cũng hoài nghi người mua nhất hào là do Võ gia nhờ vả, hôm nay thấy Võ Thái đã buông lời thề độc, nhất thời hoàn toàn không còn nghi ngờ. Họ nhìn về phía người kia trong đáy lòng cười nhạo không ngớt, phòng đấu giá là địa phương cho ngươi tùy tiện xung động sao? Nếu như ngươi thực sự không chịu tính tiền, chỉ sợ sau khi bị lộ khuôn mặt, toàn bộ tông môn đều cùng hổ thẹn, có tiền thì không bằng mau chóng trả cho xong cho rồi.
 
Bên cạnh người nọ lúc này cũng đứng lên vài người, tùy thời đề phòng người của Võ gia, vừa nhìn liền biết cùng môn phái với người kia, hội bán đấu giá như vậy nếu chỉ đến một mình thì tỷ lệ cực nhỏ. Mà người nọ đang tức giận đến lạnh run, cũng không biện pháp, tình thế không mạnh bằng người ta, còn cường chuyện gì? Mấy người mình đánh không thể thắng Võ gia, đây dù sao cũng là địa bàn của họ, hội bán đấu giá long trọng như thế há có thể không cho cao thủ đến áp bãi? Nói không chừng ở địa phương nào đó đang ẩn giấu một cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Huống chi vì mình nhất thời xung động, đã mất đi lý lẽ trước. Cuối cùng hắn đưa tay ngăn lại mấy người cùng phe, dưới sự hiếp bức của đệ tử Võ gia, đi vào hậu trường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Chờ hắn đi trở ra, trong tay cầm một thẻ bài mang nhị hào, xem ra cũng là người có tiền. Bất quá có thể tham gia bán đấu giá ở đây ai cũng chuẩn bị chọn mua bảo bối, ở đây là địa phương đấu tiền tài ai có nhiều, không mang theo hơn mười vạn thì ai lại mua được bảo bối? Chỉ là xem thử tiền trong túi trữ vật là của riêng tư hay của tông môn mà thôi.
 
Một tiểu nhạc đệm nho nhỏ cứ như vậy lướt qua, tiếp tục bắt đầu bán đấu giá.
 
Một đệ tử Võ gia cầm theo một chiếc túi bằng da trâu đi ra, tất cả mọi người rất nghi hoặc, đây là bảo vật gì lại dùng túi da trâu để đựng? Chỉ thấy đệ tử Võ gia mở miệng túi, vói vào một tay, bốc lên một nắm đồ vật gì đó, nắm tay hơi buông ra, liền thấy những hạt cát màu vàng chói mắt tuôn xuống trong túi. Nhất thời có người thất thanh kêu lên: "Huyền Kim Sa!"

 
Võ Thái vỗ tay cười nói: "Không sai! Chính là Huyền Kim Sa, xem ra những người tới đây tham gia bán đấu giá đều là hành gia. Tin tưởng chư vị đều biết về Huyền Kim Sa, chính là tài liệu không thể thiếu để luyện chế pháp bảo, dù là huyền thiết bình thường khi được khảm vào Huyền Kim Sa, phi kiếm luyện thành tuy so ra kém pháp bảo, nhưng cũng đã là đỉnh cấp thượng phẩm pháp khí. Một túi này có hai mươi cân Huyền Kim Sa, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều Huyền Kim Sa như vậy, nói vậy giữa chư vị có người nhìn thấy Huyền Kim Sa chắc cũng không được nhiều như vậy phải không?"
 
"Chiếc túi nhỏ như vậy lại có tới hai mươi cân, không lầm chứ?" Có người chợt hoài nghi, nhưng lập tức lại áy náy khoát tay với mọi người, trong nháy mắt hắn chợt hiểu được, Huyền Kim Sa nhìn qua như thật nhẹ, cũng vốn thật sự khá nặng, túi nhỏ này chỉ sợ thực sự không ít hơn hai mươi cân, huống chi Võ gia bán đấu giá nhiều năm như vậy, tín dự cũng không phải thổi ra mà có, tự nhiên là không giả.
 
Nguyên bản rất nhiều người ngồi trên ghế, nghe được Huyền Kim Sa có tới hai mươi cân, đều ngồi thẳng thân thể, những người này chỉ sợ mới là đại biểu đại môn phái chân chính, hai món đầu tiên hiển nhiên cũng không thể đả động bọn họ, lúc này sợ rằng rốt cục thực sự có chút hứng thú. Hiểu ra một một lượng Huyền Kim Sa khảm vào bên trong huyền thiết liền có thể luyện ra một phi kiếm thượng phẩm pháp khí, hai mươi cân đủ luyện ra hai tranh thanh phi kiếm, đối với một môn phái lớn một chút mà nói, đủ để hai trăm đệ tử đề cao thực lực không ít, điều này cũng khá hấp dẫn người.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu cũng sáng lên, từ lần trước đại chiến tại Dược phủ, một trăm thanh phi kiếm bị đánh nát bấy, quả thực biến thành ác mộng của hắn, nếu không phải có Bạch Tố Trinh và Kim Cương Trạc, có lẽ hắn đã cúi chào thế giới này. Cũng bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy Kim Cương Trạc có hai lần thất bại trước đó, cho nên vừa rồi làm hắn mất đi hứng thú tranh mua, hô giá hai lần cũng không hô tiếp, dùng tiền mua thứ không chắc bảo hiểm cũng thật uổng phí. Lần đầu tiên khi hắn làm thịt đệ tử Tu Chân Các, lần thứ hai Kim Cương Trạc lại bị trực tiếp phá hủy.
 
Nếu có hai mươi cân Huyền Kim Sa tự nhiên sẽ khác. Hắn cũng là người hiểu biết chút ít về luyện khí, gặp phải tình huống tranh đấu như lần trước, có một trăm thanh phi kiếm thượng phẩm pháp khí trong tay, dù không xử lý được địch thủ cũng không khả năng toàn bộ đều hỏng hết chứ! Nhiều ít có thể giúp mình tranh thủ cơ hội giữ mạng. Huống chi có phi kiếm thượng phẩm pháp khí, tin tưởng uy lực Quy Nguyên kiếm quyết chắc chắn tăng mạnh thật lớn.
 
Thứ tốt! Lão tử đang cần. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Võ Lập Tuyết đang thiếu đi hứng thú, cười cầm bài tử trong tay nhét vào tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ta báo giá, ngươi giúp ta giơ thẻ." Võ Lập Tuyết rất ngoan tiếp nhận bài tử gật đầu, nàng cho rằng giơ thẻ chỉ là hành động dễ dàng, chỉ sợ nàng thật không biết kế tiếp mình sẽ phải đối mặt bao nhiêu áp lực, đây không phải trò chơi của kẻ chỉ có chút tiền trinh.
 
Bốn người Tất Tử Thông trợn mắt, nha đầu này thật hết nói, mọi người quen nhau từ nhỏ chưa từng thấy ngươi ngoan ngoãn như thế đối với chúng ta, hôm nay mới đụng phải một người chỉ mới nhận thức hai ngày liền trở nên dễ bảo, thực sự là oan nghiệt!
 
Phản ứng rục rịch phía dưới đều rơi vào mắt Võ Thái, hắn mỉm cười, những đại lão của chính ma hai đạo không ra tay, hội đấu giá thật không còn ý nghĩa! Hắn chỉ vào Huyền Kim Sa lớn tiếng nói: "Hai mươi cân Huyền Kim Sa, giá quy định năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch, giá cao sẽ được, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một vạn thượng phẩm linh thạch, thỉnh chư vị ra giá!"
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu